Đọc truyện Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa – Chương 2048 + 49 + 50
Chap 48
Trời vừa sáng, Xử Nữ đã thu dọn ra khỏi cung. Nàng được xe ngựa tới đón, bọn cung nữ bịn rịn chia tay nàng một lúc. Khi cỗ xe của nàng đi qua cổng Hoàng cung, bỗng nhiên nàng thở phào, cảm giác thật nhẹ nhõm ! Ngày hôm nay trời không nắng, mà sao nàng vẫn thấy vui !
– Xử Thượng Cung !
sans-serif; font-size: 16px; line-height: 24px; text-align:
Tiếng nam nhân gọi với ở đằng sau. Nàng ngồi trên xe ngựa, ngoảnh đầu nhìn lại xem :
– Song Vương gia !
– Xử Thượng Cung sao vội đi vậy ? Không chờ ta sao ? – Song Tử hớt hải chạy lại.
– Chờ ??? – Nàng ngạc nhiên – Ta về nhà ta … Vương gia đi cùng làm chi ?
– Nhưng ta cũng xuất cung mà ! – Chàng mỉm cười – Đi cùng nhau vẫn vui hơn ! Thượng cung không ngại chứ ?
– Nô tì nào dám !
– Đây là ngoài cung rồi, Thượng cung đừng có xưng hô nô tì nô tài gì nữa, chán lắm.
Xử Nữ nghe vậy bật cười :
– Vương gia ngài xem ! Ngài cũng vậy thôi, tiểu nữ đâu còn là Thượng Cung nữa.
– Hơ … ta quên ! – Song Song cười xòa – Thế bây h ta biết gọi Thượng Cung là cái gì đây ?
– Vương gia đừng khách sáo, cứ gọi tục danh của tiểu nữ cũng được a !
Song Tử gãi gãi đầu một lúc như thể lúng túng, rồi cười bảo :
– Như vậy cũng được chứ ?
– Nếu Vương gia không chê cười, thì cứ coi Xử Nữ như bằng hữu …
– Bằng hữu ??? – Ta có bậc hồng nhan như thế này làm bằng hữu cũng thật may mắn a ! – Được ! Hảo bằng hữu ! – Song Tử vỗ vai nàng độp độp. Đoạn, chàng ranh mãnh nhìn nàng, mắt chớp chớp xin xỏ – Hảo bằng hữu, hôm nay là ngày đầu ta xuất cung đừng bắt ta đi học ! Cho ta đi chơi một ngày nha !
Tưởng hắn thay đổi tính nết rồi chứ, té ra giả vờ để lấy lòng bổn cô nương để “chuồn” sao ? Láu cá thật ah !
– Vương gia thứ lỗi cho Xử Nữ … Hoàng thượng có lệnh không để Vương gia đi chơi bời phóng túng …
– Hảo bằng hữu ah, chỉ một ngày thôi mà ! Dù sao hôm nay nàng cũng về nhà, còn phải đoàn tụ gia đình, đi chào hỏi bà con họ mạc kia mà, sao quản thúc ta đọc sách được ! Cho ta đi chơi đi mà, hảo bằng hữu …
Hai mắt Song Tử mở to một cách long lanh, tay chống cằm ra vẻ cầu khẩn, một câu hảo bằng hữu, hai câu hảo bằng hữu. Tội nghiệp Xử Nữ dù không muốn đồng ý nhưng … trời ơi, hắn làm cái bản mặt CUTE như vậy làm sao nàng cầm lòng cho nổi ? Rốt cuộc nàng cũng là một người con gái, và làm gì có người con gái nào không động lòng trước giai đẹp đâu ! ( không tính les và homo nha ) Bất quá, nàng gật đầu cái rụp :
– Đúng là hảo bằng hữu a !!!! – Song Tử reo lên
Sao cứ kêu “bằng hữu” mãi vậy ! Chết thật, ta chỉ lỡ lời một chút đã rắc rối rồi !
– Chỉ một ngày thôi đó ! – Nàng nói thêm
– Một ngày cũng được rồi ! Chỉ cần một ngày thôi ! Ta chợt nhớ ra có việc đột xuất phải đi ngay, cáo lỗi Xử bằng hữu nha !
– Nè …
Hắn không đợi nàng kịp phản ứng đã biến mất. Thế mà vừa rồi còn nói “đi chung cho vui” lại còn “hảo bằng hữu” … không lẽ hắn coi ta như nam nhi ? Bực quá đi ah ! Đi rồi đừng hòng vác mặt đến gặp ta … AAA Để mai cho hắn biết tay ! Ở ngoài cung rồi, chẳng sợ hắn nữa ! Đợi đấy.
_____ This is the last time to get it right_____
Tửu lâu “Ngon nhất quả đất”
– Bảo huynh ! Đến rồi a !
– Song Vương gia ! hôm nay Người được xuất cung rồi hả ?
– Phải ! Ra ngoài này phóng túng rộng cẳng, thật thoải mái quá đi !
– Nhưng ngài nên cẩn thận ! Đừng để người ta bắt ngài về nhốt lần nữa !
– Ta đâu có ngốc ! – Đôi mắt Song Tử nghiêm lại
– Vương gia chỉ cần đừng có đi ghẹo gái nữa là được (==”)
– Ta … – Chàng chối bay chối biến – ta làm gì còn tâm chí nào mà nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa !
– Ý Vương gia là sao ? – Bảo Bình ngạc nhiên. Song Gia mà không thích đi ghẹo con gái nhà lành … chuyện quá lạ
– Ta …
Song Tử chưa kịp nói, bên ngoài tửu lâu bỗng nhiên ồn ào. Một đám người đi vào, đi đầu là một cậu ấm (sứt vòi) nghênh ngang tự cao tự đại, mặt hợp với cằm một góc 90 độ:
– Bà chủ ! Mau mang rượu ngon ra đây !
Bà chủ nhìn thấy, đon đả chạy ra mời chào
– Diêu công tử ! Gần đây công tử ít tới quán mọn này nha
– Hahahah ! Thật xin lỗi bà chủ ! Ta sắp có hỉ sự, bận bịu lắm !
– Công tử sắp thành thân ư ?
– Phải ! Phải ! Thế nên hôm nay ta đến quán của bà lần cuối đây !
– Thế từ giờ công tử không ghé qua tệ quán nữa chăng ? Tiểu nhân nhớ công tử lắm đó !
– Có vợ thì sao ra ngoài ăn uống nữa !
– Vậy cung hỉ cung hỉ ! Không biết tiểu thư nhà nào mà lọt vào mắt xanh của Diêu công tử vậy ?
– Bà chủ đoán xem ! – Hắn tự đắc nói
– Là Tào tiểu thư ?
– Không !
– Hay … Thiết tiểu thư !
– Hahah ! Ta nói ra bà sẽ há hốc mồm cho xem !
– Là ai vậy ?
– Ngọc Diệm Tú nữ của phủ Thái Sư, Thiên Bình đó !
– Hả ?? Thiên Bình tiểu thư sao ??? – Bà chủ quả thật há hốc mồm. Thiên Bình tiểu thư sao lại đâm đầu đi lấy một tay vô lại như thế kia chứ ! Chắc bị ép đây mà, tội nghiệp ! Sao người ăn ở hiền lành mà chẳng được hưởng phúc !
Bảo Bình nghe thấy mấy câu ấy như sét đánh ngang tai, mặt mày đơ ra, thẫn thờ, chân tay đờ đẫn, không còn hay biết xung quanh đang diễn ra cái gì nữa.
Nàng lấy chồng thật !
Nàng vẫn không đợi được ta sao ?
Đều là tại ta
Tại ta hết !
Thà ta chết quách đi cho rảnh !
…
Song Tử đương nhấp rượu, nghe người ta nói đến Thiên Bình, chợt nhớ ra nàng khi trước từng kiện mình:
– Bảo huynh, Thiên Bình có phải là cái cô trên công đường khi trước không ?
Bảo Bảo không trả lời, toàn thân bất động. Song Tử đâu có phải kẻ khờ, nhìn bộ dạng, sắc mặt, cung cách của Bảo Bình vừa rồi là hắn đoán ra đến sáu bảy phần câu chuyện rồi.
– Bảo huynh ! – Chàng gọi lớn
Bảo Bình đương lúc thảng thốt, giật mình đánh rơi chén rượu cần trên tay xuống đất, hoảng hốt hỏi :
– Hả ? Có chuyện gì ? Vương gia cứ nói đi !
– Này huynh làm sao vậy ? – Song Tử nhíu mày, nhìn ánh mắt thẫn thờ của Bảo Bảo, chép miệng liền vài cái – Tóm lại huynh làm sao vậy ?
– Ta … ta không có. Có gì Vương gia cứ nói đi – hình như Bảo Bình không hiểu mình đang nói cài gì nữa
– Huynh có chuyện gì ? Cứ hoảng hốt lo lắng thế kia sao ta nói với huynh được đây ?
– Không có ! – Thiệt là cứng đầu
– Đừng giả bộ với ta ! Ta không phải thằng ngốc đâu. Huynh vừa nghe tên Thiên Bình tinh thần đã rối loạn, nghĩ ta không nhìn ra chắc?
Bảo Bình im lặng. Lẽ ra chàng không muốn Song Tử biết việc này. Chẳng phải hồi trước, Song Gia kia cũng đi tán tỉnh nàng sao ?
– Đừng có ngại ! – Song Song lại nói – Huynh cho là trước kia ta từng bám theo cô ta thì ta sẽ ghen với huynh hả ? Không có chuyện đó đâu ! Vả lại … – Nói đến đó, chàng ngừng lại, bất giác nghĩ đến Xử Nữ. Vả lại ta có hảo bằng hữu rồi a !
– Ta …
Thế là Bảo Bình ngồi kể lể cho Song Tử nghe từ đầu đến cuối câu chuyện. Chưa kể hết, chàng đã bị Song Gia dùng quạt gõ cho một cái vào đầu :
– Huynh làm thế mà coi được ah ? Đời người con gái giống như bông hoa chỉ nở có một lần, không nhanh tay người khác sẽ hái mất ngay ! Thế mà huynh bỏ mặc người ta như vậy. Ta lấy làm lạ sao cô ấy mãi đến giờ mới lấy chồng đó ! Phải ta thì ta đã xuất giá từ lâu rồi !
– Nhất định không để nàng lấy gã họ Diêu đó được !
– Huynh tính sao ?
– Vừa rồi ta vừa chợt nghĩ ra … nhưng … thời gian này rất bất lợi ! Phải có ai đó báo cho nàng biết nữa ! Nàng mà không chịu lên kiệu hoa, nhất định sẽ nghĩ quẩn !
– Vào phủ Thái Sư đâu phải chuyện dễ ? Hơn nữa nàng ấy lại sắp lấy chồng, dĩ nhiên không được tiếp xúc với người lạ. Chúng ta lại là nam nhân, gặp được càng khó. Hãy tìm nữ nhân nào đó đi !
– Tiểu Nhân Mã không được ! Tính khí cô ấy cũng nóng nảy, nhỡ làm lộ ra thì hỏng ! Vả chăng trước nay Tiểu Nhân Mã không có qua lại với Thiên Bình
– Ta vừa nghĩ đến một người ! – Song Tử đập quạt vào trán một cái – là Xử Thượng Cung ! ah không … bây h là Xử tiểu thư
– Là thiên kim của Lại bộ Thượng Thư phải không ? Cô ấy cũng xuất cung ah ?
– Phải ! Ta sẽ năn nỉ nàng ấy giúp
– Liệu cô nương ấy có giúp ta không ?
– Ta đã ra tay nhất định nàng ấy sẽ giúp! – Xem ra, việc của ta đành gác lại vậy.
_____ Always knew that deep inside that there would come that day _____
Xử phủ …
Xử phu nhân và Xử Nữ gặp lại, tay bắt mặt mừng hồi lâu. Mẹ con, chủ tớ mừng mừng tủi tủi cùng ôn lại những khi xa cách. Một nhà đương sụt sịt xúc động thì Song Tử đột ngột bước vào. Người ta quay ra nhìn chàng kinh ngạc như gặp người từ trên trời rơi xuống. Chàng lúng túng lại định ra ngoài thì phu nhân tiến lại, muốn hành lễ với chàng, nhưng chàng ngăn lại
– Phu nhân đừng làm thế !
– Song Tử Vương Gia sao hôm nay lại đích thân đến tận đây vậy ? – Phu nhân hỏi
– Có gì đâu ! Phu nhân đừng khách sáo ! Từ h ta sẽ đến đây hàng ngày nữa kia ! Là ta có chút chuyện muốn tìm Xử Tiểu Thư thôi ah !
Phu nhân và nàng ngẩn người ra hồi lâu, không hiểu có việc gì. Bỗng nhiên phu nhân mỉm cười liếc con gái đầy ngụ ý (==”)
– A Xử, Vương gia gặp con ! Mau đi với Vương gia xem Vương gia sai bảo gì !
Đoạn, bà lại cho người nhà lui đi hết, cũng tự mình cáo lui, để mặc cho Song Tử và Xử Nữ ở tiền đường ( phòng khách )
Con lạy Ngọc Hoàng Thượng Đế, con lạy Bồ Tát Quan Âm, con lạy trời lạy đất lạy tổ tiên nhà họ Xử, xin phù hộ cho A Xử của con trở thành Vương Phi. Con sẽ sắm sửa đại lễ bái tế thần phật !!!
Xử Nữ đứng trơ ra với Song Tử, ngây ngô không hiểu chàng đến làm gì. Song Song ấn nàng ngồi xuống ghế
– Vương gia ! – Nàng la lên. Lúc nãy muốn đi chơi mà, bây h lại còn đến gặp ta làm chi !
– Có chuyện này ta muốn nàng giúp
Lại nhờ vả nữa. Lúc cần thì đến xin xỏ, lúc không cần thì biến mất. Nghĩ ta là cái gì chứ ?
– Vương gia có gì cứ sai bảo ! – Nghĩ một đằng nàng trả lời một nẻo, dù trong giọng còn chút miễn cưỡng.
– Nàng có thể đến phủ Thái Sư giúp ta được không ?
– Đến đó làm gì ? – Nàng càng lấy làm lạ
– Là … thôi cũng chẳng giấu nàng làm gì. Nàng giúp ta chuyển lá thư này cho Thiên Bình tiểu thư được không ?
Tim nàng đập đánh thót. Xử Nữ cau mày nhìn phong thư, có chút ức chế, có chút thất vọng. Chắc là thư tình rồi ! Hắn dám nhờ ta đưa thư ? Cho một người con gái khác ? Cuối cùng ta là cái gì vậy ???????? May mà Xử Nữ kiềm chế được không hét lên, nếu không màng nhĩ của Song Tử coi như đi đứt.
– Vương gia ! Ta là Thái Phó của người, không phải a hoàn, muốn sai gì cũng được đâu. – Nàng nghiêm giọng
– Giúp ta đi mà !!! – Song Tử lại mở mắt to tròn
Lại chiêu đó sao ? Ta quyết không nao núng
– Chuyện này ta không giúp được !
– Sao lại không ?
– Ta không phải là kẻ đưa thư !!! – Nàng hới cao giọng ra vẻ dỗi – Ta cũng chẳng phải ông Tơ bà Nguyệt mà đi xe mối duyên lành cho mấy người đâu !
Song Tử quan sát nàng một hồi, đến lúc đó bèn mỉm cười, cái cười của kẻ biết chắc rằng những đòn mình sắp ra sẽ đánh gục đối phương hoàn toàn :
– Nàng ghen hả ?
Ba chữ. Thế mà mặt nàng đỏ ửng lên, vội vàng chống chế :
– KHÔNG CÓ !!!!!!!! – Giọng nàng khiến sàn nhà nứt toác. May mà Song Tử kịp bịt tai lại.
– Hảo bằng hữu xin hãy bớt giận, ta đùa thôi mà ! Làm gì mà ghê thế ! Nàng không ghen sao phải phản ứng dữ vậy ?
– TA …
– Giúp ta đi mà ! Coi như ta cầu xin nàng đó ! Sau này ta sẽ báo đáp nàng ah.
– Báo đáp gì ? – Nàng hơi nguôi ngoai
– Nàng nói gì cũng nghe hết á !
– Vương gia nhớ đó !
____ finally my mate has met my soul____
Thiên Bình quyết chí nhịn ăn cho đến chết mới thôi, nhất quyết không chịu gả cho nhà họ Diêu. Thể trạng nàng đã yếu đi nhiều, chẳng còn hơi sức đâu mà khóc nữa. Nàng nằm lì trong phòng, nhìn tất cả mọi người bằng con mắt thù địch, lòng chỉ tràn ngập một nỗi hận đời. Đương lúc nàng mê sảng, bỗng có tiếng nô tì vào báo
– Tiểu thư, có Xử tiểu thư đến thăm !
Thiên Bình giướng mắt nhìn, hoàn toàn không hiểu a hoàn nói cái gì. Ai đến ? Đến để làm gì ? Đến có thay đổi được gì không ? Lúc này là lúc nào rồi mà còn đến thăm ? Bỏ mặc ta rồi còn đến thăm làm chi ? Ta không cần sự thượng hại Ta không cần ai hết ! Ta không muốn gặp ai hết ! Ta …
– Thiên Bình ! Sao cô lại ra nông nỗi này ? – Xử Nữ bước vào. Trước đây nàng cũng có qua lại với Thiên Bình, trước khi nàng vào cung Bình Bình vẫn còn là bậc sắc nước hương trời. Giờ cô ấy gầy đi quá !Hai mắt sưng lên vì khóc nhiều, má hơi lũm lại có vẻ âu sầu, buồn rầu ảo não
– Là Xử tiểu thư ah ? – Thiên Bình cười nhạt. Cái nụ cười khiến cho Xử Nữ cảm thấy sửng sốt. Nàng cười không phải mỉa mai hay gì hết, mà giống như một người đã hoàn toàn không còn màng đến cuộc sống, cũng không muốn cuộc sống vướng bận đến mình. Nàng cười là vì cảm thấy người ta muốn nàng làm thế. Đôi mắt vô hồn nhìn Xử Nữ như muốn nói : Để tôi yên.
– Tôi … – Xử Nữ lúng túng trước thái độ ấy. Trong phòng giờ không còn ai, đến lúc rồi. – Có người nhờ ta gửi bức thư này cho tiểu thư.
Thiên Bình nhìn bức thư hờ hững. Lúc này mà còn tâm trạng để gửi thư nữa ! Tuy vậy, nàng vẫn bóc ra xem.
Thần sắc phút chốc quay trở lại trong đôi mắt lãnh đạm. Là thư của chàng ! Nàng nắm tay Xử Nữ hỏi dồn
– Người gửi bức thư này đâu rồi ? Chàng có đây không ?
– Không có ! Người ấy nói rằng cô phải bình tĩnh! – Nàng nói với giọng buồn buồn. Theo nàng thì “người ấy” chính là Song Tử – cô nhớ làm theo những gì lá thư này nói, đừng để lộ cho ai biết hết.
– Xử tiểu thư cảm ơn cô ! – Nước mắt nàng lại dâng trào. Cảm xúc bắt đầu trở lại
Xử Nữ thoáng cau mày trước phản ứng kì lạ ấy. Vì hắn, cô ấy mới đổ bệnh. Cũng vì lá thư của hắn mà cô ấy như hồi sinh vậy … Tình cảm sâu nặng thật !
Xử Nữ, ngươi đang làm cái gì thế này ? Làm mai cho người ta sao ? Ngươi thật rảnh rỗi quá đi !
____ Give my love to him finally____
Ta biết chàng không bỏ ta mà …
Ta biết chàng sẽ cứu ta mà …
Ta oán trách lầm chàng ah …
Nhưng … thế này liều quá ah. Nhỡ ra … Nhỡ ra lại xảy ra chuyện gì thì sao ?
Thiên Bình bần thần lo lắng. Cái dự cảm bất an vẫn còn đó. Nàng cảm thấy cái gì không hay đang diễn ra, nhưng không biết làm sao lí giải.
– Tiểu Thanh ! – Nàng gọi a hoàn
– Tiểu thư sai bảo gì ạ ?
– Bảo nhà bếp chuẩn bị ít đồ. Ta thấy đói. – Nhưng dù là có điềm gì không lành, thì nó cũng vẫn sẽ đến. Đã là số trời, không thể tránh được. Chỉ cần là ở bên cạnh chàng, dù có chết ta cũng cam tâm ! ( sao lại nói gở như vậy ? )
Nhất thiết ta phải mạnh mẽ lên. Phải đợi đến lúc chàng tới.
… Tiểu Thanh xuống nhà bếp, nghi hoặc không hiểu sao Thiên Bình lại đổi ý. Tiểu thư của cô mọi khi cứng đầu lắm mà. Dặn dò nhà bếp xong, Tiểu Thanh đi ngay lên nhà trên báo cho phu nhân biết.
– Phu nhân ! Cuối cùng tiểu thư cũng chịu ăn lại rồi !
– Thật sao ? – Bộ mặt xệ mỡ của phu nhân được nâng lên đôi chút – Cuối cùng nó cũng hiểu ra. Ta sẽ gặp nó khuyên bảo thêm vài lời !
– Bà định đi đâu ? – Lão Thái Sư bước vào, giọng hách dịch. Lão ta từ hôm trước bị Ma Kết giáng cho một đòn chí mạng đã nằm trong phòng nguyên hai ngày không ra ngoài. Sự căm tức đã khiến lão tỉnh đòn hơn. Lần này gả Thiên Bình cho nhà họ Diêu lão cẩn thận hết mức. Thiền Phi mới chết, lão không thể để quan hệ giữa nhà lão và nhà họ Diêu xấu thêm được. Nay, nghe nói Thiên Bình bỗng nhiên thay đổi, lão nghi ngay.
– Bình Nhi chịu ăn rồi ! Tốt quá !
– Tự nhiên nó lại chịu ăn sao ?
– Bẩm lão gia – Tiểu Thanh đỡ lời – lúc sáng có Xử Tiểu Thư đến thăm, có động viên tiểu thư mấy câu xem ra tiểu thư có chút tươi tỉnh, có lẽ tiểu thư thật sự nghĩ lại…
– Cái gì ? Xử tiểu thư nào ? – Lão quắc mắt.
– Là Lại bộ thiên kim Xử Nữ tiểu thư đó ! Cô ấy mới rời khỏi Thượng Cung Phục về nhà, hôm nay đi thăm hỏi các nơi. Lúc nãy có đến chơi phủ ta.
Xử Thượng Cung ! Phải rồi ! Con bé ranh con đã tung tin đồn làm lão điêu đứng ! Con bé đó mà lại có ý tốt đi khuyên bảo Bình Nhi đi lấy chồng sao ? Khó tin thật, vả lại hôm qua vừa lập hậu, hôm nay nó đã xuất cung, mới xuất cung đã đến nhà lão phu sao ? Thật chắc có ẩn tình gì đây !
– Được vậy thì tốt ! – Lão cười nói, nhưng trong bụng đương suy tính gì đây – Bình Nhi đâu ? Lão phu muốn gặp nó một lát !
Chap 49
-Lão gia muốn gặp ta ư ? – Mắt Thiên Bình tròn xoe. Nàng hơi lạnh người khi nghĩ đến lão ta. Dù lão là nghĩa phụ, nhưng trước nay chưa lần nào nàng thấy lão tỏ ra yêu quí nàng, thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt nàng bao giờ nữa. Trừ những dịp lễ tết, hoặc một vài khi rất hiếm hoi bắt gặp lão, nàng đều cố gắng tránh mặt lão càng xa càng tốt. Cái nhìn của lão … ánh mắt xoi mói và độc dữ … Nó kinh khủng quá !
-Lão gia dặn tiểu thư ăn xong thì đến thư phòng gặp lão gia !
Nàng có chút bất ngờ. Lo lắng lại ùa đến.
-Được rồi ta sẽ lại ngay ! – Nàng nói, giọng rắn rỏi, quyết không để ai nhận ra nàng lo lắng.
____Let me see what you can do ____
Bảo Bình bước nhanh trên phố, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa Sư Phủ, hai con sư tử đá nhăn răng chào chàng.
Sao ta lại đến đây nhỉ ? Chàng tự hỏi. Nhưng thôi, dù sao cũng đã đến rồi. Có lẽ nên nói với huynh ấy vài câu. Sư huynh nắm binh quyền trong tay, lại có thể huy động vài cao thủ cũng chưa biết chừng. Nhờ huynh ấy là tốt nhất.
-Quốc sư ! – Gia đinh nhà Sư Tử ra cổng đón chàng
-Tướng gia có nhà không ?
-Bẩm, Tướng gia đang ở hậu hoa viên luyện võ.
-Mau dẫn ta vào gặp huynh ấy.
Bảo Bình theo gia đinh vào nhà, chưa đến vườn sau, đã nghe thấy tiếng Sư phu nhân nói eo éo :
-Đó ! Hoàng thượng đã nạp hậu rồi đó ! Con thấy không ? Ngài bận trăm công ngàn việc cuối cùng cũng lấy vợ rồi đấy thôi. Ta nói con lấy vợ đi, đâu còn sớm chi nữa ? Thành gia lập thất, sinh cho ta một đứa cháu nối dõi, kế thừa hương hỏa đi, rồi thích tung hoành đâu thì tung hoành, ta đâu có cấm ? Con biết không Sam phu nhân ( thể theo nguyện vọng bạn Sapo) Cam phu nhân, Chanh phu nhân, Hành phu nhân, Đậu phu nhân đều có cháu bế hết rồi, còn con … Này … Con có nghe ta nói không đó ?
Sư Tử đang luyện đao pháp trong hoa viên, phu nhân ở bên cạnh cứ lải nhải ca cẩm mãi không thôi. Bất quá Sư Tử không chịu nổi, đành dừng lại :
-Con biết rồi ! Mẫu thân nói chuyện đó hàng trăm lần rồi không chán sao ?
-Tại con cả ! Con nhìn con xem, Tào tiểu thư nết na như vậy mà nỡ đuổi người ta đi, tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa, ai mà dám lấy con nữa.
-Lấy vợ hả ? – Chàng bực mình đâm ra gắt gỏng – Được rồi ! Con sẽ lấy vợ. Mẫu thân hài lòng chưa ?
Sư phu nhân bấy giờ đương kêu gào lăn lộn, nghe vậy mặt tỉnh bơ :
-Con nói thật chứ ?
-Nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng mà
-Nhưng sao ?
-Con cấm mẫu thân tuyển vợ hay bày trò mối lái gì đó
-Con khỏi lo … aaa… nhưng mà không tuyển, cũng không làm mối … thì cô hồn nó lấy con hả ?
-Mẫu thân cứ bình tĩnh. Vài ngày nữa con sẽ đem con dâu tương lai về cho mẫu thân coi mặt.
-Nhớ đó ! Con mà nuốt lời thì đừng trách ta !
Bảo Bình khi ấy vừa đến hoa viên, nghe thấy hết câu chuyện vừa rồi. Chàng bất chợt dừng bước, đắn đo suy nghĩ một hồi.
Sư huynh cũng có việc phải lo rồi a! Trước nay huynh ấy dốc lòng vì quốc gia đại sự, nay mới có thời gian lập gia thất, chẳng lẽ ta lại nhờ vả làm huynh ấy nhọc công ? Hay là thôi vậy, không nhờ huynh ấy, ta vẫn còn nhiều cách.
Nghĩ vậy Bảo Bảo lại quay gót đi khỏi phủ, làm gia đinh ngạc nhiên :
-Quốc sư ! Ngài không gặp Tướng gia nữa sao ?
-Ta chợt nhớ ra có việc bận. Sau này ta sẽ nói chuyện với huynh ấy sau. Mà này, đừng có nói với huynh ấy là ta đến tìm đó !
-Tiểu nhân biết rồi !
____ Aigoo____
Thiên Bình rảo bước đến thư phòng lão Thái Sư, sắc mặt hơi tái. Nàng biết lão Thái Sư lọc lõi lắm, không cẩn thận là lão sẽ phát hiện ra ngay. Thiên Bình cố hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, môi nàng cong lên một nụ cười tươi tỉnh, nàng cúi người chào lão :
-Hài nhi chào nghĩa phụ !
Lão thái sư ngồi chễm chệ trên trường kỉ, lừ lừ đưa mắt nhìn nàng. Trống ngực nàng đập thình thịch, chỉ sợ lão nhìn ra sơ hở gì. Bỗng lão bật cười ha hả, lại còn đến vỗ về nàng :
-Hài nhi ngoan của ta ! – Nghe đến thế thôi nàng đã thấy buồn nôn – Sao lại khách sáo vậy ? Ta và con xa lạ gì đâu ? Mau ngồi xuống !
-Hài nhi không dám !
-Hài nhi ngoan cứ ngồi xuống ! Ta lâu rồi không có dịp ngồi với nhau như thế này. Ngày kia con xuất giá rồi, biết khi nào ta mới gặp lại con – nói rồi lão giả vờ lấy tay lau mắt, dù mắt lão ráo hoảnh
Thương ta mà nhẫn tâm gả bán ta tùy tiện như vậy ? Thiên Bình nhìn lão, cố giấu vẻ khinh bỉ. Nàng chỉ ngồi im, đầu hơi cúi xuống, tay mân mê tà áo, mặc cho lão Thái Sư sụt sịt nước mắt cá sấu, lải nhải đủ chuyện trên trời dưới biển. Cuối cùng, có một gia nhân đến, ghé tai lão nói nhỏ vài câu mà nàng không nghe rõ. Sắt mặt lão đột nhiên thay đổi. Lão cau mày, đôi mắt cú vọ nhìn nàng đầy thù địch:
-Ta mệt rồi ! Con về nghỉ đi ! – Giọng lão hách dịch.
___THERES NOTHIN WRONG WITH LOVIN WHO YOU ARE____
-Bảo huynh ! – Song Tử khẽ gọi. Từ trên nóc nhà, Bảo Bình nhảy xuống đất
-Song Gia !
-Ta đã làm theo lời huynh, thuê mấy chục tay ăn mày và du côn. Tiền ta đã trả cho chúng hết rồi. Hôm ấy sẽ theo đúng như đã định.
-Chúng có đáng tin không ?
-Lũ ấy chỉ cần tiền là xong hết. Mà yên tâm, chúng cũng không muốn dính dáng đến quan phủ nên xong việc chúng sẽ chuồn hết
-Đa tạ vương gia !
-Đâu có gì ! Ta giúp huynh lần này, lần sau đến lượt huynh giúp ta đó !
-Phải rồi ! Hôm nọ ta có thấy Vương gia nhắc đến nhưng lại thôi. Có việc gì, Vương gia cứ sai bảo, tại hạ nhất định hết lòng.
Song Tử nghiêm nét mặt, đôi mắt ánh lên màu suy nghĩ.
-Đó là vụ án 12 năm trước.
-Là vụ hạ độc Thái hậu !
-Phải ! Khi nhũ mẫu qua đời, ta chạnh nhớ mẫu hậu ta, nên có đi qua Bế Nguyệt cung. Không ngờ lại tìm thấy một tờ mật thư !
-Bế Nguyệt cung ? Kì lạ, chẳng lẽ lâu như vậy mà tờ mật thư còn đó ?
-Ta cũng thấy lạ, nhưng có lẽ vì cung ấy có ma, nên không ai dám lui tới.
-Vương gia muốn làm gì ?
-… – Song Tử định nói, nhưng rồi lại thôi – Để sau, huynh còn đang bận bịu thế này, cứ lo cái thân huynh trước đi đã. Bao gh huynh rảnh rồi ta sẽ bàn việc này.
-Chỉ e … – Bảo Bình lắc đầu
-E gì ? – Song cảm thấy hơi bất an.
-E là chuyến này Bảo Bình mạo hiểm, có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều. Nếu có thể bảo toàn tính mạng, cũng sẽ bị ráo riết truy tìm, không thể về gặp Vương gia được !
-Không được nói gở như vậy ! Huynh còn nợ ta món nợ này đây, nhất định không được khinh suất !
-Sống chết có số ! Ta không tự quyết được ! – Bảo Bình cười ha hả – Nhất định lần này lão Thái Sư ấy không để yên đâu. Thiền Phi mới chết, Quốc Kỉ gia và Diêu Gia rạn nứt, chắc chắc lão sẽ hết sức cẩn thận đề phòng.
-Huynh mà không về gặp ta thì có trốn xuống hoàng tuyền ta cũng lôi huynh về trả nợ cho ta đó !
-Vương gia đừng lo ! Tại hạ không sợ chết, chỉ sợ làm lỡ việc của Vương gia thôi.
-Không được ! – Song Tử thở hắt ra – Ta không đợi lâu được đâu !
-Vương gia khỏi cần sốt ruột. Hôm qua ta xem thiên văn, thấy chòm sao Trâu Vàng đang di chuyển về mặt phẳng Hoàng Đạo, Hình bộ thượng thư Kim Ngưu đại nhân sắp về đến kinh thành rồi. Vương gia hãy nhờ Ngưu đại nhân giúp !
-Kim Ngưu ??? – Song Tử tặc lưỡi – Có phải cái gã suýt nữa cung hình bổn vương không vậy ? Không ổn không ổn ! Ta với hắn cũng ít giao hảo, biết hắn có giúp ta không ?
-Vậy để tại hạ viết một bức thư chuyển đến Ngưu huynh. Huynh ấy là người tín nghĩa, tận tâm vì triều đình, chắc chắn sẽ giúp Vương gia a !
-Được ! Thế thì ta không lo gì nữa.
___IN THE RELIGION OF THE INSECURE.I MUST BE MYSELF, RESPECT MY YOUTH ___
Ngày hôm ấy trôi qua một cách nặng nề. Chỉ một ngày thôi mà Thiên Bình tưởng dài đến cả trăm năm. Nàng ngồi trong phòng, bồn chồn hồi hộp, lúc lúc lại giật mình thảng thốt như thể ai ai cũng biết hết chuyện nàng đang âm mưu rồi. Ngoài cửa gia nhân đi lại tấp nập khẩn trương, giá như nàng có việc gì mà làm cho tạm bớt căng thẳng thì tốt! Cứ vài khắc nàng lại hỏi Tiểu Thanh :
-Bây giờ là canh mấy rồi ?
-Tiểu thư … người làm sao vậy ? – Tiểu Thanh cau có nhìn nàng – Tiểu thư vừa mới hỏi xong mà !
Sao lại lâu như vậy ? Cầu mong ngày hôm nay qua nhanh đi. Đừng xảy ra chuyện gì hết ! Cầu trời khấn phật phù hộ Bảo ca ca !
Chỉ sợ … đêm dài lắm mộng.
______MI AMORE VOLE FE YAH ______
Đêm xuống. Đêm mùa đông lạnh, u ám, và buồn. Phủ Thái Sư chìm trong tĩnh lặng. Không phải chỉ có mình Thiên Bình mới thấy lo âu vô cớ. Ở gần đó, trên một nóc nhà, cũng có người đang lo âu như nàng. Và thậm chí, nỗi lo còn day dứt hơn, vì người đó biết, cái gì làm cho mình lo đến thế.
Trời vần vũ.
Chòm Thiên Xứng đi vào đất Giao Bắc, nằm chắn giữa hai chòm Thiên Cang và Trủy Tinh ( tên các chòm này là do tg chém ra đó, đừng search google làm gì ) …
… là điềm không lành.
Hơn nữa, tất cả từ ngày rước dâu, đến giờ rước dâu, và thậm chí là người đưa dâu … tất cả đều xung khắc.
Bảo Bình bần thần cả người. Chòm tướng tinh của chàng hắt ra thứ ánh sáng kì lạ, đỏ rực. Nếu như thật sự, bắt buộc vào giờ đó ngày đó … sẽ trùng vào Bát Quái Phục Ma Khuyên ( cái này cũng là chém đó)
Mà các cổng thành lại nằm đúng vào bốn hướng chính, bao vây ta ở giữa.
Hướng Nam gặp phải Phục Ma Tinh, phạm vào cửa Đỗ, chạy về hướng đó không những sẽ mất mạng, mà còn liên lụy đến nàng nữa
Hướng Tây có Thiên Trù Tinh, phạm vào cửa Hưu, chạy về hướng đó thì nàng không thoát được
Hướng Đông lại có Quỉ Nhập Tràng mai phục, là phía cửa Kinh, chạy ra đó thì cả hai cũng chết
Chỉ còn lại hướng chính Bắc, tuy có Bắc Đẩu Tinh phù trợ, nhưng chắn ngay trước Bắc Đẩu Tinh, là Diêm Vương Tinh. Đó là cửa TỬ !
Bảo Bảo đưa hồ rượu nhạt lên miệng, tợp một hớp, mép nhếch lên.
Thôi ! Đành phó mặc cho số Trời !
____I keep you with me in my heart ____
Mới sáng sớm phủ Thái Sư đã ồn ào náo nhiệt, khắp nơi trang hoàng đỏ chót. Thiên Bình miễn cương mặc y phục tân nương, trang điểm diễm lệ, ngồi chờ mà trong lòng phấp phỏng. Nàng mân mê ngón tay, tự nhủ sau này nàng sẽ có một cuộc sống mới. Nàng không cần giàu sang, không cần phú quí chi hết, miễn là có những người nàng yêu thương ở bên cạnh. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện chàng bỏ nàng bơ vơ một mình nữa … và rồi … nàng sẽ có con (==” Nàng đã mơ về, ngôi nhà và những đứa trẻ … blah blah blah )
Môi anh đào khẽ hé mở. Không biết h này chàng ở đâu a ? Không biết chàng đang làm gì a ? Nhưng ta sắp gặp chàng rồi a !
Thiên Bình đứng dậy, lại gần đầu giường, nơi nàng giấu lá thư dưới lớp nệm. Nhìn nét chữ cũng như nhìn thấy chàng thôi !
…KHÔNG CÓ !
Tim nàng như lặng đi trong vài tích tắc. Nàng hoảng loạn lật tung chăn mền lên.
Tuyệt nhiên không có !
Không lẽ nào ! Đầu nàng lắc lắc, mắt trợn ngược lên kinh hoàng.
Lá thư biến mất rồi !
Nàng chợt nhớ lại …
-Lão gia muốn gặp tiểu thư …
-Hài nhi ngoan …
-Ta mệt rồi !… – Ánh mắt lão thù địch. Tên gia đinh đã nói nhỏ gì đó với lão …
Chính là lão ! Lão lừa gọi nàng đến và cho người dò xét phòng nàng. Ôi trời ! Thiên Bình ngồi phịch xuống đất. Ngày của nàng tối sầm. Lộ hết rồi ư ?
Ta hại chàng rồi ! Nước mắt nàng ròng ròng hai bên má. Ta dù có chết ngàn lần cũng không sao nhưng chàng … Sao ta lại ngốc nghếch đến vậy ? Lạy trời ! Xin trời phù hộ cho Bảo ca ca …
Bất giác mặt nàng rắn đanh lại, đồng từ thu hẹp. Nàng chẳng quản gì mình là cô dâu mới, mở toang cửa phòng chạy đi tìm lão Thái Sư. Nàng chẳng biết mình tìm lão để làm gì, nhưng tự dưng cơn giận trào lên không kiềm chế nổi. Nàng vừa chạy, vừa khóc, vừa la hét một cách điên loạn đến nỗi gia nhân trong phủ không ai dám lại gần để cản nàng. Lúc ấy khách khứa chưa đến, Thái Sư vẫn còn ngồi trong thư phòng riêng suy tính gì đó. Đương lúc bận rộn, chợt nghe tiếng Thiên Bình ầm ĩ :
-Lão ác nhân ! Ta có thù hằn gì với ông nào ???????
Lão ta kinh ngạc nhìn nàng, không thể tin nổi vào mắt mình, lão cho là nàng biết hết rồi, nhưng cũng giả vờ vỗ về :
-Hài nhi ! Con làm gì vậy ? Hôm nay là đại hỉ của con kia mà !
-HỈ ?? – Nàng cười khanh khách, lão nghe cũng rùng mình – Lão ác nhân ! Đại hỉ cái nỗi gì ? Lão hại ta ra thế này còn bày đặt … Ta quyết liều chết với lão !!!!!!
Nói rồi nàng hùng hổ xông tới, túm lấy lão Thái Sư cấu véo giằng xé kịch liệt. Nét mặt lão biến dạng. lão gầm lên tức tối :
-Chết tiệt ! Mau buông lão phu ra !
-Nhất định ta quyết sống mái với ngươi !
Lão hầm hầm nổi điên, giơ tay túm nàng, đẩy một cái làm nàng ngã giúi giụi. Hai gia nhân bấy h mới đến, giữ nàng thật chặt. Mắt Thiên Bình đỏ ngầu, nhìn lão như con hổ nhìn con mồi.
-Tiện nhân ! – Lão dang tay tát nàng một cái. ( tội nghiệp Thiên Bình ;(() – Ngươi đang đánh người đã nuôi nấng ngươi sao ?
-Ta là tiện nhân thì ngươi là thứ dòi bọ nhung nhúc ! Kẻ khẩu phật tâm xà ! Đồ ác nhân !!!
-Câm miệng ! – Lão hằn học – Bây h mới biết sao ?
-Tại sao ? Tại sao lại nuôi nấng ta ? Ngươi đâu có yêu thương ta ? sao lại làm thế ??? – Nàng đau xót
-Hahah ! – Lão cười khanh khách – Phải ! Ta thích hành hạ ngươi ! Đồ nghiệt chủng nhà họ Thiên ! Biết tại sao ta còn giữ ngươi lại không ? Là vì thằng anh khốn kiếp của ngươi vẫn còn lởn vởn đâu đó ở ngoài kia kìa ! Ta giữ ngươi lại tên khốn đó mới chịu nghe ta sai bảo, hiểu không ? Hắn giả dạng lão Vô Ảnh thái giám, nghĩ ta không nhận ra đấy ! Hừ ! Không ngờ, thằng bé nhà họ Diêu lại thích ngươi …
-Đại huynh ta ??? Huynh ấy vẫn sống ??? Đồ đê tiện !!!!!!!!! Hóa ra trước nay vẫn là ngươi lợi dụng ta !
-Nói cho ngươi biết … ngươi đang nằm trong tay ta rồi, ngoan ngoãn lên kiệu về nhà họ Diêu đi ! Ngươi còn ngoan cố thì đừng trách ta độc ác. Tay Quốc sư nào đó h nằm gọn trong cái bẫy của lão phu rồi !
-Bảo ca ca ! – Mặt nàng trắng bệch ra, không còn một hột máu nào. Cuống tim gần như rụng rời. – Ngươi làm gì chàng rồi ???
-Làm gì ah ? Cái đó còn tùy vào biểu hiện của nhà ngươi ! Hắn ta lén bắn tin cho ngươi, múa rìu qua mắt lão phu chăng ? Hắn ta chẳng phải nói rằng nếu xuất giá vào giờ đó rất xấu sao ? Không phải đi về hướng Tây thì tốt, đi về hướng Bắc rất xấu sao ? Ta cho người giả làm kiệu hoa đi về hướng Tây, còn ngươi … thì đi sang hướng Bắc. Một mẻ là ta bắt gọn hắn ta !
-Đồ độc ác ! Ngươi còn hơn cả quỉ dữ ! Vô liêm sỉ ! Bỉ ổi !!!!!!!!!!
-Cứ chửi mắng nếu ngươi muốn ! Nhưng tốt nhất là nên nghe lời ta ! Nếu để nhà họ Diêu phật ý ! Ta không tha cho Bảo Bình đâu.
Nàng không còn sức đâu mà vùng vẫy nữa. Hai gia nhân lôi nàng về phòng. Thiên Bình ngồi thừ ra, nước mắt khô cạn. Một lúc lâu sau, nàng ngừng khóc. Thiên Bình quả quyết bước đến tủ đồ của nàng, lấy ra một thanh chủy thủ nhọn hoắt. Con dao ấy theo nàng từ lúc nàng còn bé tí và chưa lưu lạc tha phương thế này. Trong kí ức mơ hồ của nàng, con dao ấy hình như có một đôi, đại huynh một con, nàng một con. Hai lưỡi chủy thủ ghép lại được một con dao hai lưỡi.
Mười hai năm nay, đây là lần đầu nàng lấy nó ra. Một tia sát khí bừng lên trong mắt nàng.
Các người cạn tình, đừng trách ta cạn nghĩa !
Nàng giấu lưỡi chủy thủ vào người, tới bàn gương thoa lại phấn. Nàng thẫn thờ ngắm mình trong
gương. Đẹp ! Đẹp thì được cái gì ?
Bảo ca ca, đừng đến tìm ta, ta xin chàng đấy, đừng đến !
____ Just close your eyes,The sun is going down____
-Ò e ò e í e ò e …
Mấy tay đi đầu đám rước dâu phồng mang trợn mắt thổi kèn. Cách sau có vài bước, Diêu công tử bảnh chọe mặc áo tân lang, miệng há ra cười toe toét, đến nỗi trẹo cả quai hàm. Ngựa đi đến đâu, hắn lại giơ tay ra đa tạ những lời cung hỉ mà hắn tự tưởng tượng ra. Chẳng ai thèm chúc mừng hết.
Hắn không biết rằng trên mái nhà hai dọc đường hắn đi, có những kẽ đã phục sẵn từ sáng sớm, chuẩn bị cướp dâu.
-Giờ lành đã đến ! Tân nương lên kiệu.
Kiệu hoa được hạ thấp xuống. Một thế thân nào đó mặc hỉ phục, trùm khăn uyên ương bước lên kiệu. Rồi cả đoàn người rồng rắn kéo nhau đi về phía Tây, phía Diêu phủ.
Đi được một đoạn, kiệu đến một ngã ba đường, bỗng đâu từ các ngả đường, hàng chục ăn mày đổ xô đến, náo loạn cả đoàn :
-Xin các ông … các bà bố thí !!!!!
-Tránh ra tránh ra !
-Ông ơi ! Hôm nay là ngày đại hỉ của ông làm ơn thương cho những kẻ nghèo hèn này …
-Ta nói tránh ra cơ mà !
-Làm gì mà hách dịch như vậy ? Ta chỉ xin miếng cơm đút vào miệng, không cho là sao ?
-Người đâu mau đuổi chúng đi !
-Muốn đuổi ư ??? Chúng ta tuy là ăn mày nhưng cũng có cái danh dự của kẻ ăn mày. Các anh em ! Hắn xúc phạm chúng ta ! Máu xông lên !!!!!!!!!!
Một kẻ vừa dứt lời, tức thì bọn anh em Cái bang nhất loạt cầm gậy nện vào đoàn rước dâu thành ra một trận loạn đả. Mấy kẻ tâm phúc của lão Thái Sư thấy có biến động, tưởng rằng Bảo Bình đến cướp dâu, bèn xông ra , vây tròn quân ăn mày lẫn đám người Diêu phủ. Diêu công tử thấy thế sợ quá, lại nghĩ bọn người kia đến vây bắt mình. Hắn ngồi trên ngựa thét quân của Diêu gia nện tới tấp vào người của Thái Sư. Hai bên đánh lẫn nhau một hồi, bọn ăn mày thừa cơ lỉnh mất tăm. Chiếc kiệu hoa không có ai ngó ngàng tới, cứ đứng im lìm một chỗ.
Hai bên thông gia tương lai đánh nhau từ sáng đến trưa. Diêu lão gia thấy con trai đi đón dâu về muộn sốt ruột, bổ đi tìm. Khi đến nơi té ra là người mình đánh lẫn nhau. Diêu lão gia vừa tức vừa ức, nổi trận lôi đình không thèm cưới xin gì hết nữa. Bọn người của lão Thái Sư đành tiu nghỉu trở về.
… Cùng lúc ấy…
Lão Thái Sư định cho hai đoàn kiệu cùng đi đến Diêu phủ, đã báo trước cho Diêu lão gia biết chút ít. Ai dè Diêu công tử và người nhà lão đánh nhau, làm Diêu lão tức giận, mang kiệu hoa đem trả lại Thái Sư, không cần cả Thiên Bình luôn nữa. Lão Thái Sư gần như phát điên. Gọi người bắt kiệu của Thiên Bình trở lại, định trút giận lên đầu nàng.
Người nhà đi một hồi, hớt hải chạy về :
-Lão gia ơi nguy rồi !
-Sao lại nguy ?
-Kiệu hoa đã tìm thấy ! Nhưng không thấy tiểu thư đâu !
-ĐỒ ĂN HẠI !!!!!!!!!!!!!!!! – Lão gầm lên. Tích chén trong phòng rung lên bần bật – NÓ ĐI ĐÂU RỒI ?
-Bẩm lão gia tiểu nhân không biết !!!!!!!!
Là Bảo Bình !!!!!!!! Chúng lại giáng cho lão phu một đòn nữa !!!!!!!! CHẾT TIỆT !!!!!!! Mối hận này lão phu sẽ trả lại gấp mười !
-Có biết nó đi hướng nào không ?
-Tiểu nhân không biết ! Nhưng xem ra là về hướng Bắc ! Người gác cổng nói sáng này có một đám người ngồi xe ngựa chạy vôi j ra ngoài cửa Bắc.
Ta biết mà !!!!!!!! Lão vừa nghĩ vừa rảo bước ra vườn sau, nơi có một gian nhà bé con và hẻo lánh.
Lão vào trong, vỗ tay một cái. Trong chớp mắt, một bóng đen xuất hiện – chính là kẻ lần trước đã giao đấu với Thiên Yết :
-Ngươi đi về hướng Bắc, đuổi theo Thiên Bình cho ta ! Gặp ai thì giết kẻ đó ! Không cần hỏi nhiều.
-Tiểu nhân tuân lệnh !
Thoắt một cái, bóng đen phi thân biến mất. Với khinh công của hắn, chẳng khó gì đuổi kịp hai người kia.
Đừng oán trách ta độc ác !
Chap 50a
… Lại nói chuyện Thiên Bình miễn cưỡng bước lên kiệu, dắt dao găm trong người, nhất định đâm chết tay công tử họ Diêu. Phải trả thù ! Nàng không thể giết chết lão ta, thì sẽ giết tay họ Diêu, sẽ làm cho lão ta khốn đốn mới thôi ! Kiệu của nàng nhằm hướng Bắc đi đến, không kèn không trống, cũng chỉ có vài người đi hộ tống. Đoàn người của nàng dắt díu nhau, đi thành hình vòng cung từ phủ Thái Sư lên phía Bắc rồi định vòng qua phía Tây. Mới đi đến thành Bắc, phu kiệu đã mệt nhoài. Thị nữ đi cùng ra lệnh cho cả đoàn cùng vào nghỉ ở một quán nước.
… Cơ hội đến rồi.
Bất thình lình từ trên mái nhà nhảy xuống vài chục tay cướp, ăn vận đen sì, mặt bịt kín, gươm đao trong tay sáng quắc.
Cướp ư ? – Thiên Bình hoảng sợ. Không ngờ ta lại xui xẻo đến thế ! Còn cái mạng thừa này muốn liều trả thù … mà giờ lại rơi vào tay cướp sao ? Nàng ngồi trong kiệu, thò tay vào áo nắm chắc lưỡi chủy thủ. Nếu như có bị cướp thật, cũng nhất định tuẫn tiết, không đi theo lũ vô lại kia !
Bọn thị nữ đi kèm mới nhìn thấy chúng đã xỉu tại chỗ. Bọn phu kiệu thì tái xanh mặt mày. Bọn cướp chỉ lườm một cái, đao hơi giơ lên, tất cả đám phu kiệu lại chạy mất dép. Còn trơ lại vài ba gia đinh không đem theo vũ khí, nhưng bọn này đã quen được người ta khiếp sợ, bèn lên giọng :
– Các ngươi muốn gì ? Muốn cướp sao ? Có biết đây là ai không ?
– Muốn gì ? – Bọn cướp cười ha hả nhìn nhau – Muốn muốn cái đầu nhà ngươi ! Ta là cướp đấy, thì sao ? Trại chủ của chúng ta đang cần trại chủ phu nhân đây ! ( ==”)
– Hỗn láo ! Đây là nương tử của Diêu phủ ! Mau tránh đường không ta sẽ gọi quan binh đến bắt chúng bay đó !
– Lắm mồm quá ! – Một tên cướp tiến lên – Cắt lưỡi nó đi !
– Á sssss
~ ! Lạy ông ông tha cho con !
– Khôn hồn thì cút đi !
– Dạ dạ ! Con biết rồi !!!!! – Thế mà còn mạnh mồm !
Mấy tên gia đinh phủ Thái Sư thế là cuốn gói chạy nốt. Chiếc kiệu đứng im lìm giữa đường. Bọn cướp thấy đã không còn ai ở đó, bèn huýt sáo ra hiệu. Thiên Bình ngồi bên trong càng lúc càng căng thẳng. Ôi ! Chẳng lẽ chúng đưa nàng về trại cướp thật ? Chắc đang gọi người chi viện đây ! Bỗng đâu rèm kiệu lay động. Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!! Lũ gớm ghiếc ấy sắp bắt nàng !!!!! Mồ hôi nàng toát ra, tay cầm con dao trong thế phòng bị. Chỉ cần rèm hé ra là nàng sẽ đâm chúng ngay !
Rèm mở ! Thiên Bình nhắm mắt, kêu toáng lên : YA !!! Đoạn nàng nhằm thẳng phía trước mặt mà đâm tới, không cần biết đấy là ai. Một kẻ nào đó túm ngay được tay nàng, giữ thật chặt. Thiên Bình vùng vẫy, đá vào chân hắn liên hồi, la lối om sòm :
– Đồ lưu manh ! Bỏ ta ra !
Hắn không bỏ. Ngược lại, còn cố sức, giằng lấy dao của nàng.
– Đồ vô lại !
– Yên nào ! – Hắn nói như van xin. Nhưng nàng chẳng thèm nghe.
– Thà chết cũng không đi theo ngươi !!!!!! Quân kẻ cướp !
– Nàng nói thật sao ??? – Hắn sửng sốt nắm lấy hai vai nàng lay lay
– Hơ …
Lúc ấy Thiên Bình mới nhìn lên. Bảo Bình, vẫn y phục trắng ( ở bẩn quá, từ đầu đến h không thay là sao ? – BB: Đâu phải tại ta ??? Là ngươi đó ! Oánh chít ngươi bây h ! ) tóc cột một nửa trên đầu, sắc mặt vừa mừng rỡ vừa nghiêm nghị. Có phải là chàng thật không ? Tại sao chàng lại ở đây ? Không phải chàng nói chàng sẽ phục ở ngã ba chợ phía Tây sao ?
– Nàng thà chết cũng không đi với ta sao ?? – Bảo Bình đưa tay chạm vào má nàng
– Bảo ca ca … – Nàng chưa hết kinh ngạc. – Đúng là chàng phải không ???
– Không phải ta thì là gã nào ? – ( ==” )
– Nhưng … chàng nói sẽ chờ ở phía thành Tây cơ mà … Tại sao ???
– Chủ nhân ! Ngựa đã chuẩn bị xong, ngài hãy đi ngay !
– Ta biết rồi ! – Chàng nói, lại quay ra nắm tay nàng kéo đi – Một hai câu không nói hết được, sau này có thời gian ta sẽ kể lại cho nàng, còn bây h chúng ta phải đi ngay ! Ở đây rất nguy hiểm !
– Nhưng đi đâu ? – Nàng hơi khựng lại
– Đi trốn. – Chứ nàng còn muốn đi đâu nữa ?
Phải rồi ! Đi trốn ! Nàng bất giác mỉm cười. Ta với chàng sẽ đi trốn ! Có Bảo ca ! Có Bảo ca !
AAAAAA
Bảo Bình đỡ nàng cùng ngồi lên ngựa. Đoạn, hai người thúc ngựa phi nước đại về phía Bắc. Đi được khoảng bốn năm canh giờ, Bảo Bình thấy nàng thấm mệt, bèn ghìm cương đi chậm lại
– Đến đây khá an toàn rồi ! Không cần gấp nữa.
– Bảo ca ! Làm sao chàng biết ta bị đưa về phía Bắc ?? – Lúc này nàng mới nhắc lại
– Là chuyện đó sao ? – Chàng cười ha hả – Cái đó thì có khó gì ! Ngay từ đầu lúc ta nhờ người chuyển thư cho nàng, ta đã tính biết lão Thái Sư hẳn sẽ cho người dò xét nàng kĩ lưỡng, thế nên ta cố tình bảo nàng đừng đi về phía Bắc. Quả ta đoán đúng, lão ta nghi ngay, đem nàng đi vòng cung lên phía đó. Ta lại giả bộ cho đám ăn mày hư trương thanh thế giả đò cướp dâu, hắn ta dồn người về phía đó để bắt ta, trong lúc đó ta sẽ cho người của ta cứu được nàng.
– Hóa ra lúc đầu chàng lừa ta ?????? – Nàng cau mày kêu lên – Làm ta hoảng sợ ! Ta còn tưởng chàng bị lão ta bắt nữa. Khiến ta lo muốn chết như vậy sao ? Còn cười được nữa ?
– Không làm như vậy thì sao đem được nàng ra đây ?
– Nhỡ như thật sự lão không biết, cứ cho ta đi về phía Diêu phủ thì chàng làm thế nào ?
– Thì đám ăn mày đó sẽ “hộ tống” nàng đi thôi ! Mà cuối cùng ta tính cũng đâu có sai ?
– Chàng tính không sai …phải rồi !! Toàn là ta lo hão !!!!
– Xin lỗi ! – Bảo Bình xiết chặt tay nàng – Ta không cố ý ! Nhưng không còn cách nào khác !
– Cứ cho là như vậy … sao không bảo ta ? Nếu ta mà không gặp chàng thật thì chắc h này ta đã xuống suối vàng rồi !
– NÓI BẬY! – Chàng ngăn lại – Ai cho nàng gở miệng như vậy ?
– Chàng nói gì cũng đúng ! Còn ta nói gì cũng là nói bậy ! – Nàng quay mặt đi ra vẻ dỗi.
– Bình Nhi ! Đừng giận ta mà !
– Ai thèm giận ? – Ờ thì đúng là nàng không có giận chàng thật
– Rõ ràng là đang giận ! – Chàng cáo buộc
– Ta nói không kia mà !
– Nữ nhi nói có là không ! ( Sao câu này hiện đại quá ta ? – BB : Ta là kẻ đi trước thời đại mà !haha )
– Không thật mà !
– Chứng minh đi !- Chàng vừa cười vừa chỉ tay vào má mình( hóa ra đây là mục đích !)
– Là sao ? – Nàng đỏ mặt, giả bộ ngây thơ ==”
– Ta vất vả như vậy không thưởng cho ta hả ? – Chàng kêu ca.
– Chàng vất vả chứ ta thì không sao ? – Ý nàng là cũng đòi được thưởng a ! – Ta còn chưa hỏi tội chàng bao lâu nay dám bơ ta đi như vậy đâu !
– Được rồi ! – Bảo Bảo bĩu môi nói – Là ta không tốt ! Nhưng … ta cứu nàng không phải sao ? Hay là nàng không muốn ta cứu nữa, để yên tâm về làm vợ gã họ Diêu nào đó ?
Bảo Bảo vừa nói vừa quay mặt sang một bên, ra vẻ dỗi, nhưng vẫn âm thầm liếc nhìn nàng.
– Không đâu ! – Nàng thanh minh – Trong lòng ta …
– Lòng người khó đoán lắm !
Nàng hơi rụt rè, e thẹn ngước nhìn chàng. Nàng hơi nhướn người về phía sau, khẽ chạm môi vào má chàng. Bảo Bình hếch cằm lên, nụ cười gần như muốn bật ra nhưng cố gằng kìm lại. Bình Nhi ngốc !
– Vậy được chưa ? – Nàng ngượng ngùng hỏi
Bảo Bình lúc ấy đang thích chí lắm, nhưng vẫn làm bộ:
– Không được ! Chưa đủ !
– Chưa được sao ? – Nàng kêu lên
– Còn bên này nữa !!! – Chàng ranh mãnh chỉ sang má bên kia.
– Được voi đòi tiên ah !
Hai người đương lững thững ruổi ngựa trong rừng, bỗng nhiên một trận cuồng phong ào ào thổi đến. Con ngựa giật mình lồng lên. Thiên Bình sợ quá nép chặt vào chàng, Bảo Bình cầm cương giữ vững con ngựa, sắc mặt đột ngột chuyển lo lắng.
– Không ổn rồi !
– Có chuyện gì vậy ?
– Trận gió vừa rồi nặng nề sát khí, ắt có kẻ đang gấp đuổi theo chúng ta ! Phải mau chạy khỏi đây !
Chàng nói đoạn thúc ngựa phi nước đại. Chưa đầy một canh giờ đã đến địa phận hồ Trầm Ngư. Bảo Bình không đi về phía nhà Song Ngư, rẽ tạt qua phía chính Bắc, tiếp tục phóng bạt mạng.
Nếu như thực sự có xảy chuyện gì, ta cũng thể để liên lụy đến Ngư cô nương và Sư huynh được !
– Chàng định đi đâu vậy ? – Thiên Bình hỏi. Cảm giác bất an càng tăng vọt
– Ta không biết !
Nàng tròn mắt kinh hãi :
– Chàng … không biết ?? Vậy tại sao lại chạy về phía đó ? Có ai tiếp ứng cho chúng ta không ?
– Không có ! Nhưng chắc chắn ở đó sẽ có người cứu nàng ! Ta đã xem thiên văn rồi, hướng đó đang là vùng phúc tinh của nàng.
– Vậy ta yên tâm hơn rồi ! – Nói vậy nhưng nàng chẳng cho là như vậy.
Chàng im lặng. Đó là vùng phúc tinh của nàng, và đó cũng là cửa TỬ của ta, nhưng không sao hết, miễn là nàng thoát. Ta không thể để nàng lo nữa !
____ She hit the floor…she hit the floor .Next thing you know Shawty got low _____
Xử phủ …
– Nhân chi sơ, Tính bổn thiện. Tính tương cận ; Tập tương viễn… – Song Tử miễn cưỡng đọc, đầu quay tròn. Trời ơi ta có phải con nít đâu sao bắt ta đọc mấy thứ vỡ lòng này ?
– Đọc lại ! – Xử Nữ lạnh lùng nói.
– Nhân chi sơ, tính bản thiện … Này … Nàng có thôi bắt ta đọc mấy thứ này đi được không ? – Chàng nổi cáu
– Học phải bắt đầu từ gốc rễ trước ! – Nàng nói, điệu bộ rõ ràng là đang tức giận gì đó.
– Ta đọc hai mươi lần rồi còn chưa đủ sao ? Nàng dạy dỗ cái kiểu gì vậy ?
– Vương gia ! Ta đang dạy cho ngài tính kiên nhẫn đó ! Nhưng xem ra Vương gia không nghe lời Thái phó thì phải ! Vương gia xem có học trò nào cãi lại thày giáo như vậy không ?
– Nàng … – Song Tử nhìn nàng một cách khó hiểu. Giận dỗi vô cớ ! ( không phải vô cớ đâu !)
– Ta làm sao ?
– Nếu nàng cứ làm như vậy ta sẽ nói hoàng huynh ta đó !
– Ngài cứ việc nói ! – Thật là cạn tàu ráo máng ! – Cứ bẩm lại hoàng thượng là Xử Nữ làm Thái phó không tốt, không dạy bảo gì hết , để Hoàng thượng chém đầu Xử Nữ đi !
– NÀNG … – Song Tử kêu lên tức tối. Nàng mà lại nghĩ ta sẽ đem nàng cho Hoàng ca ca chém đầu sao ?? Thật không hiểu tấm lòng hảo bằng hữu gì hết !
Chàng giận đỏ mặt lên, đứng dậy, phủi áo ra đi:
– Mặc kệ nàng !
Xử Nữ càng bực bội. Chàng đi khỏi rồi, tự dưng nàng chảy nước mắt. Đi đi ! Cứ đi tìm cái cô Thiên Bình gì đó đi ! Đi thì đừng bao giờ quay lại gặp ta nữa !
_____ Youre the only exception ____
Vẫn như mọi ngày, Cự Giải tỉnh dậy và lại nghe tiếng Thiên Yết mài dao xoèn xoẹt. Ngày nào hắn cũng mài con dao đó, nên nàng quen rồi, không sợ nữa. Và đến lúc này nàng có thể chắc chắn một điều là : hắn sẽ không bao giờ làm hại nàng hết.
– Sao hôm nào ngươi cũng mài con dao đó vậy ?
– Ta không muốn quên mối thù của nhà ta !
– Thù hận … ? – Nàng thở dài – Ngươi có thâm thù gì mà đến cả mức nộ khí công tâm, chân khí hỗn loạn rồi vẫn cứ muốn đi báo thù. Làm thế chỉ hại ngươi thôi !
– Cô không hiểu đâu ! Cô không bao giờ hiểu ! – Hắn cười nhạt. Và cầu mong rằng nàng sẽ không bao giờ phải hiểu cảm giác đó !
– Phải ! Ta không hiểu ! – Nàng hơi có chút bực bội. – Ta chỉ muốn ngươi đừng có đi giết người nữa, đừng có đi đánh nhau nữa, cứ bình an mà sống thôi … – Nói đến đó mặt nàng ửng đỏ. Nàng nói quá lời mất rồi !
Thiên Yết đưa mắt nhìn nàng, có cái gì như vui vẻ, lại có cái gì như buồn bã. Phải ! Nàng thì phải được bình an ! Chàng đứng dậy, dắt con dao vào người, không chào nàng lấy một câu đã phi thân bay đi mất. Cự Giải kinh ngạc trước cách xử sự của hắn, sao lại bơ ta đi chứ ? Mà … hắn đi đâu vào giờ này nhỉ ?
Mặc kệ hắn ! Nàng quay vào trong nhà, vớ lấy một chiếc túi mà nàng tự làm lấy từ vải vụn, thong dong đi về phía Nhưỡng Tuyền Cốc. Mấy ngày nay nàng đã hơi quen đường, có thể tự mình vào trong cốc không bị lạc nữa. Trong cốc có nhiều thứ dược thảo quí ngay đến cả hoàng cung cũng không có, nàng tha hồ mà đem về.
Nhưng Cự Giải hái thuốc để làm gì ?
… Ta sẽ chữa khỏi cho hắn !
Chap 50b
Con ngựa của Bảo Bình chạy liền từ sáng đến chiều đã thấm mệt. Nó uể oải đi chậm lại. Bảo Bình càng lo lắng. Phía này toàn là nơi thâm sơn cùng cốc, ít người qua lại, mà luồng sát khi phía sau đã đến rất gần rồi. Phải làm sao bây giờ ?
-Bảo ca ! Đây là nơi nào vậy ? Sao im lìm đáng sợ quá ! – Nàng căng thẳng
-Không sao đâu đừng sợ !
-Ta không sợ ! – Nàng nói, giọng đầy can đảm – Có chàng ở đây ta không sợ gì hết.
Vụt một cái, luồng gió rất mạnh thổi đến, quật ngã cả Bảo Bình và Thiên Bình. Chàng lấy thân bảo hộ cho nàng, cố bò dậy :
-Bình Nhi ! Không sao chứ ?
-Ta không sao ! – nàng đưa tay áp lên má lau vết nhem trên mặt chàng
-Tình tứ quá nhỉ ? – Cái giọng khề khà vang lên. Một bóng đen đậu trên cành cây cười khằng khặc.
Tim Thiên Bình như rụng ra, nàng co người nép vào sau Bảo Bình :
-Người là ai ??? – Chàng lớn tiếng quát
-Hahahah ! – Giọng cười man dại vang xa tứ phía – Ta là ai không quan trọng ! Chỉ cần biết rằng ta đến để tiễn các ngươi về chầu Diêm Vương là được rồi !
-Lão Thái Sư sai ngươi đến phải không ? – Thiên Bình gằn giọng
-Phải thì sao ? Mà không phải thì sao ? – Hắn quắc mắt lên – Các ngươi thật là phiền phức ! Đằng nào mà hôm nay chẳng là ngày tận số của các ngươi. Sao không yên phận ở trong thành chờ chết. Chạy ra đây làm ta phải nhọc công đuổi theo, thật là rách việc !
-Không có chuyện đó đâu ! Muốn giết nàng thì hãy bước qua xác ta trước đã !
-Khẩu khí mạnh gớm nhỉ ? Chờ chết đi !
Bóng đen không đôi co nhiều với Bảo Bình nữa. Hắn ta xông đến. Tội nghiệp Bảo Bình đâu có phải Sư Tử hay Thiên Yết, chàng ta dù có biết võ vẽ chút ít, nhưng chẳng khác gì Ma Kết, lo thân mình chưa chắc đã xong. Giờ lại nảy thêm Thiên Bình đi cùng, chàng vừa đánh vừa phải tìm cách tháo lui, bảo hộ cho nàng.
-Mau chạy đi !
Thiên Bình chân tay luống cuống không biết nên làm gì, nước mắt cứ rơi lã chã. Làm sao mà ta bỏ đi lúc nước sôi lửa bỏng thế này được !
-Còn không chạy sao ?
-Ta không thể bỏ chàng được ! Nếu chết chúng ta sẽ cũng chết !
-Ta nói nàng chạy không nghe ư ?
-Lắm lời !!! – Tên sát thủ gầm lên ( thực ra hắn ghen tức vì không có người yêu thôi á !) – Chết đến nơi rồi còn bày đặt
Hắn ta lựa lúc Bảo Bình sơ hở, thúc một chưởng vào bụng chàng. Tay kiếm vung lên một vệt sáng lóe…
-BẢO CA CA !!!!!!!!!!!! – Nàng thét lên kinh hoảng, mặt cắt không còn hột máu nào, có thứ gì đó đánh mạnh vào lồng ngực làm nàng tức thở
Bảo Bình ngã sóng xoài, miệng hộc máu. Nhát kiếm vừa rồi may mà chém hụt, sượt qua ngực chàng một vệt dài và sâu hoắm. Chàng đau quá, vật ra đất, máu tóe tứ tung, đỏ lòm. Ruột gan Thiên Bình như vừa bị ai chém cho tơi tả. Nàng nghẹn ngào chạy lại ôm lấy chàng
-Bảo ca ca !
-Ta đã nói nàng phải chạy … – Bảo Bình hổn hển nói
-Không ! Ta không bao giờ rời xa chàng hết ! Ta sẽ chỉ đi nếu có chàng đi cùng ! Bảo ca … cố lên !
-Hahaha ! – sát thủ cười vang – Vậy để ta tiễn các ngươi !
Thiên Bình quắc mắt lên nhìn hắn, nghiến răng ken két. Ai có nhìn nàng lúc này sẽ phải ngạc nhiên trước độ biến dạng của mặt nàng. Thường ngày nàng hiền dịu, duyên dáng thế nào, bây giờ trông nàng đáng sợ chừng đó. ( Thật là giống ca ca nàng ta ah !)
-Đồ chó săn xun xoe ! Ta không tha cho ngươi đâu ! – Nàng thét điên loạn. Mắt hằn những tia đỏ, nàng buông Bảo Bình ra. Máu trong người nàng sôi sùng sục, bỗng nhiên Thiên Bình nhận ra niềm vui đặc biệt khi nổi điên. Tay nàng rờ vào trong áo, nắm chắc thanh chủy thủ
-Dựa vào ngươi ? – Sát thủ bỡn cợt – Ngươi mà cũng đòi giết ta sao ? Được cứ làm thế đi ! Lại đây !
-Thiên Bình… đừng ! – Bảo Bảo yếu ớt giơ tay ngăn nàng lại, song nàng không nghe. Dường như nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa. Thiên Bình tay cầm dao, lấy hết can đảm xông thẳng tới !
-YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sát thủ nhếch mép lên cười. Hắn định bụng dùng một chưởng kết liễu Thiên Bình. Tuy thế, hắn còn chưa kịp giơ tay lên nữa …
… Từ phía sau, vèo bay tới một hòn đá nhỏ. Viên đá ấy bé tí tẹo, nhưng lao đi như tên bắn. Tốc độ viên đá cho thấy kẻ phóng ám khí có nội công khá thâm hậu. Sát thủ đương lúc không đề phòng, bị đả thương đột ngột mất đà, ngã nhào về phía trước …
PHẬP !
Im phăng phắc.
____ Its like I checked into rehab ____
-Mã Nhi !
-Phụ thân ! – Tiểu Nhân Mã mỉm cười khi thấy cha mình – Hôm nay cha không phải vào cung sao ?
-Ta xin nghỉ dài hạn rồi. Năm nay Mã Nhi của ta đã tròn mười tám tuổi kia mà, phải chuẩn bị sinh nhật cho con đàng hoàng nữa chứ !
-Nữ nhi cảm ơn phụ thân
-Con đó ! Con gái lớn mà chẳng ra dáng thục nữ tí nào. Suốt ngày tập võ để làm gì ? Con gái phải học nữ công gia chánh chứ !
-Nhưng mà con …
-Lẽ ra từ khi mẫu thân con mất ta nên tìm cho con một bà vú nuôi mới phải … Ta nuông con quá rồi !
-Phụ thân ah …- nàng kêu lên – Thì con nghe lời phụ thân là được mà !
-Không phải ta không cho con luyện võ nhưng mà … đến tuổi cập kê còn phải đi lấy chồng nữa chứ !
-Vâng !!!! – Nàng cúi đầu đỏ mặt, chạnh nhớ đến Kim Ngưu. Tên thượng thư ngốc đó, đi lâu vậy mà không viết cho ta lấy một lá thư, làm ta phát điên lên mất !
-Tiểu Nhân Mã … Ta có chuyện này hỏi con … – Mã đại nhân ngập ngừng nói nhưng rồi nhìn sắc mặt nàng, ông lại thôi. Nữ nhi của ông lớn rồi !
-Phụ thân … đã mời nhà nào rồi ạ ?
-Thì như mấy năm trước … mấy nơi họ hàng thân thích. Năm nay nhà ta về kinh rồi, ta sẽ mời nhà Nguyên Soái, nhà Thượng thư Lại Bộ, họ Tào, họ Thiết … Bảo Quốc sư ta có cho người đi tìm, nhưng mà tên học trò cổ quái đó của ta lại biến đâu mất rồi. Hình bộ thượng thư ta cũng mời, nhưng xem ra cậu ta đang ở quê bốc mộ …
-Phải rồi ! Huynh ấy thì có lúc nào là không có việc ! – Nàng nói, mí mắt hơi sụp xuống.
-Nhưng nghe người nhà nói … chắc Ngưu đại nhân đã sắp về rồi. Nếu không có gì thay đổi, sẽ về đúng dịp sinh nhật con ! – Ông cười nhìn con gái. Ông biết tỏng chuyện giữa chúng nó rồi. Từ ngày mấy đứa nó còn nhỏ, con gái ông và tên tham ăn đó đã chơi thân hơn cả bạn tri kỉ…
-Thật hả phụ thân ???? – Mắt Nhân Mã long lanh .
____ Baby, youre my disease ____
-Bẩm Ngưu đại nhân, phía trước đã là đất Nam Thành.
-Còn bao lâu nữa thì về đến kinh thành ?
-Với tốc độ hiện giờ, có lẽ sẽ vào khoảng mười ngày nữa ạ !
Kim Ngưu đưa mắt liếc nhìn về phía một lão già theo hầu, lặng lẽ ngẫm nghĩ. Lão già ấy vẻ mặt rầu rĩ, thấy chàng nhìn mình bèn lập tức lảng tránh.
Lão ấy chính là lão Thái Y “đã chết” hồi họ !
_____ whats my name ?? ____
Bảo Bình gần như kiệt sức, chàng đứng tim, họng tắc nghẹn không thể nói được lời nào. Đôi mắt tròn xoe giương lên nhìn trân trân về phía Thiên Bình. Nàng đứng im lìm, tâm thần hoảng loạn. Tên sát thủ mắt mũi trợn ngược lên, không nói được câu nào đã ngã khuỵu xuống.
Nhát dao rất ngọt. Nó đâm xuyên qua cổ tên sát thủ. Chính Thiên Bình cũng không ngờ được mình lại vừa giết hắn. Nàng hãi hùng rút chủy thủ ra, sát thủ lăn ra chết không kịp ngáp. Lưỡi dao không hề dính một giọt máu.
Ta vừa giết hắn sao ? Ta vừa giết người … Không ! Không đúng … Hình như … Không phải ta !
Không phải là ta …
Có ai đó…
Phải ! Có người. Cái bóng cao lớn từ trên không trung hạ xuống trước mặt nàng. Thiên Bình bần thần, rụng rời. Không lẽ lại một tên sát thủ nữa ? Nàng vội vã chĩa chủy thủ về phía hắn, ở thế phòng thủ
-Ngươi là ai ? Đừng có qua đây !
Hắn cau mày nhìn nàng, đoạn cứ lẳng lặng bước lại gần. Nàng sợ quá càng thét to hơn :
-Ta nói ngươi đừng có qua đây cơ mà !!!
Hắn dừng bước, khóe miệng nhếch lên. Đoạn hắn thò tay vào áo lấy ra một cái bao da. Nàng không hiểu hắn muốn làm gì, cứ ngây người ra nhìn. Kẻ lạ mặt từ từ mở bao, lây ra một vật gì đó … làm nàng sững sờ.
Thanh chủy thủ thứ hai !
Nó giống hệt thanh mà nàng đang cầm trên tay lúc này …
-Bình Nhi ! Muội còn nhận ra đại ca không ?