Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa

Chương 1945 + 46 + 47


Đọc truyện Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa – Chương 1945 + 46 + 47

——-Chap 45———-
… Tu Hoa cung …
Một bức chân dung toàn thân của Ma Kết được treo trên vách nhà.
Phập ! Một con dao nhỏ xíu cắm vào bức tranh, ngay chỗ cổ Kết Kết
Hoàng đế chết giẫm !
Phập ! Một con dao khác bay đến, lần này cắm vào ngực trái.
Hoàng đế bất nghĩa !
Phập ! Con dao cắm vào giữa bụng của Ma Kết trong tranh.
Cẩu hoàng đế !
Mặc kệ những con dao bay đến, hắn vẫn cười toe toét ( tranh vẽ mà lại ! )
Để ta mà gặp ngươi lần nữa … ta thề … ta thề …
Thề cái gì bây giờ ? Bạch Dương trông uất ức đến mức gần phát khóc. Ta giúp hắn bao nhiêu việc lúc hắn bị thương, thế mà đã không tìm tỉ tỉ cho ta lại còn bắt nhốt ta thế này nữa … Ta thề không đội … không đội … không bao giờ đội ô chung với nhà ngươi ! ( ==”) Ta mà thoát ra được … ta sẽ … ta sẽ … sẽ khiến chàng hối hận !!! Hoàng đế khùng !!!
Để xem hắn nhốt được ta đến bao giờ ! Nàng nghiến răng bực bội. Hắn không thể cầu thân nước ta rồi bỏ mặc đâu ! Ta mách phụ hoàng ta báo thù hắn cho xem ! Hôn quân !!! Nhưng … biết bao giờ ta mới ra khỏi đây… HUWAAAAAAA … Nàng bật khóc … Lát nữa chàng đã về cung rồi, ngày mai … ngày mai đã là đại lễ lập hậu …
-Công chúa ! – A Vân đi vào phòng. Bạch Dương vội lau nước mắt hỏi
-Thế nào ? Có chuyện gì ?
-Nô tì vừa nghe được mấy thái giám truyền tai nhau …
-Nghe được gì ?
-Nghe nói Như Phi đã bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, lại còn cho người đi đánh đập Thiền Phi thảm hại. Người ở Thiền Cung nói Thiền Phi ốm liệt giường rồi, không biết mấy ngày nữa có trụ nổi không !
Bạch Dương nghe nói bất giác rùng mình. Không phải nàng thương hại gì cô ta, ả chết như vậy chẳng là quá dễ cho ả sao ? Cái thù của tỉ tỉ nàng còn chưa báo, ả đã chết trước ư ? Thật nàng không cam lòng. Nhưng mà … bây h … đừng nói đến báo thù, đến ra ngoài nàng cũng không được ra, thì báo thù cái gì ? Hơn nữa … điều làm nàng lo nhất là … Như Phi chưa lên làm hoàng hậu đã khiến Thiền Phi gian xảo kia phải chết … thì nàng … đến lúc ả ta làm hậu, thì nàng sẽ ra sao đây ??? Ở đây nàng thân cô thế cô, không thể một mình chống chọi lại được … Nghĩ đến đó nàng lại nước mắt ròng ròng. Số nàng sao lại khổ thế này !
____ My love, leave yourself behind ____​
-Đó ! – Thiên Yết chỉ tay vào cái động ra hiệu cho Cự Giải đi vào
Cự Giải nhìn vào động, lại nhìn Thiên Yết với vẻ lo lắng, chần chừ đứng ngoài cửa động
-Còn không mau lên ?
Nàng đành phải bước vào, bước một bước lại quay lại nhìn Thiên Yết dè chừng. Chàng ta cau mày, chép miệng
-Cô phiền phức quá ! Lại còn gì nữa ?
-Ta … – mặt nàng đỏ bừng lên – … Ngươi … Cấm ngươi được nhìn trộm đó !!!!
Yết Yết bỗng thộn mặt ra. Nàng nghĩ hắn là kẻ hạ lưu như vậy a ? Ta là chính nhân sát thủ chứ bộ, sao có thể giở trò lưu manh được … Nhưng mà … nàng cấm cũng có lí (==”) Đã không nói thì thôi, nàng bỗng nhiên nói đến làm ý nghĩ đó xuất hiện trong cái đầu sát thủ.
-Cô cho ta là hạng người gì vậy ??? – Hắn liếc xéo – Ta bận nhiều thứ hơn là ở đó mà rình đấy !
-Biết đâu đấy !
Hắn quay ra nhìn nàng chăm chú với vẻ mặt khó hiểu. Cự Giải mặt càng đỏ. Nàng không nói nữa, nhanh chóng quay người bước vào trong động.
Cái động này khá lớn với nhiều cột thạch nhũ đồ sộ. Cái khe nước ngay gần cửa động, nước nóng bốc hơi lên khiến Cự Giải mất một lúc mới quen với hơi nóng. Nàng nhúng tay xuống nước thử độ ấm. Tuyệt thật ! Nước trong khe vừa ấm lại vừa thơm mùi quế nữa.
***
Hãy nói chuyện Thiên Yết ở ngoài cửa động …
Chờ Cự Giải vào trong rồi, hắn đứng im lìm bên ngoài, dỏng tai nghe ngóng một hồi ==” rồi tự dưng lại thấy xấu hổ với bản thân. Người quả thật đáng chết ! Thiên Yết lúng túng không biết nên đi chỗ khác hay ở đây chờ nữa. Chờ ở đây, liệu hắn chờ được bao lâu ??? Hắn có nhiều chuyện cần làm nữa …
Lúc sau chàng vội vã sải bước ra đi. Đi được một đoạn chàng ta lại đứng sững lại. Nhưng bỏ đi lát nữa nàng đâu có biết đường nào mà về ? Không được, ta không thể bỏ nàng được a ! ( vẫn là ngươi đầu óc đen tối !)
Hắn cứ đứng bất động ở trước cửa hang. Đi hay ở ? Cuối cùng, Thiên Yết phi thân lên một cành cây quế gần đó, quyết định ngồi ngủ một lát để khỏi nghĩ ngợi.
Nhưng mà chàng ta cũng chẳng ngủ được bao lâu !
Một luồng sát khí bốc lên rất gần làm Thiên Yết giật mình tỉnh ngủ. Như phản xạ không điều kiện, Yết Yết nhảy xuống đất, đảo mắt nhìn quanh một cách cẩn thận, đứng bất động chờ xem chuyện gì xảy ra.
Luồng sát khí ấy đang ở rất gần đây. Không ổn rồi ! Phải mau chóng rời khỏi đây !
Trong một phút nhất thời, Thiên Yết không suy nghĩ gì hết, xông thẳng vào vào động Nhưỡng Tuyền.
-Rời khỏi đây mau ! – Chàng thét lớn
IM BẶT !
1s…
2s…
3s…
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng thét kinh thiên động địa làm nứt cả mấy cột thạch nhũ trong động. Thiên Yết hoảng quá vội bịt tai chạy nhanh ra ngoài, mặt cắt không còn hột máu.
-Trời ! – Chàng lẩm bẩm. Nhưng Yết chẳng kịp có thời gian mà nghĩ xem chuyện gì vừa xảy ra.
Vụt … Luồng sát khí lại bay vèo qua. Nó càng lúc càng gần hơn.Quá nguy hiểm, chúng mà phát hiện ra nàng … Không được, ta phải tìm cách đánh lạc hướng chúng. Thiên Yết nhanh chóng dùng khinh công đuổi về phía có luồng sát khí rất mạnh. Hẳn là một cao thủ mới có sát khí mạnh đến thế, và hơn nữa kẻ đó biết chàng đang đuổi theo hắn. Thiên Yết và cao thủ ẩn mình đuổi nhau đến tận bìa rừng giáp giới đất Trầm Hương, hắn bỗng dừng lại. Thiên Yết đứng trên cành cây phòng thủ tứ phía, một lát sau cao thủ nọ bước ra từ bụi rậm. Hắn mặc quần áo đen sì, che mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt độc dữ, gườm ghè nhìn Thiên Yết :
-Khá khen cho ngươi ! Tuổi trẻ mà khinh công cũng khá !
-Ngươi là ai ? – Thiên Yết hầm hầm nói
-Ngươi là đệ tử của lão Vô Ảnh sao ?
-Phải thì sao ?
-Ra là lão ta đã có đệ tử chân truyền
Người ấy không nói không rằng, cứ thế nhằm chàng đánh tới. Thiên Yết đỡ chưởng đầu tiên của hắn, nhanh chóng bay vụt lên. Hai bên đánh nhau từ trưa đến chiều không biết bên nào thắng thua. Thấy cao thủ nọ thấm mệt, Yết bèn tung người lên không trung, sử dụng tuyệt kĩ “ Thiên không vô ảnh cước” dồn nội công đá cho cao thủ kia một cú vào giữa ngực. Tên đó không phòng bị được, trúng cước hộc máu mũi máu mồm, ngã lăn ra đất. Hắn liệu chừng không địch lại nổi, bèn ném ra một cái pháo khói, bụi mù mịt. Thiên Yết không đuổi theo được, nhưng chàng phát hiện ra trên mặt đất có đối bài của phủ Thái sư.
Chàng nhặt miếng đối bài lên, nghiến răng tức tối. Lão ta dám cho người đến giết người diệt khẩu ư ?
Thật nham hiểm !!!! Một ngày nào đó chàng sẽ băm vằm lão ta ra để xả hận !
Ánh mặt trời rọi từ phía Tây đến khiến Thiên Yết bất chợt nhận ra bây h đã là buổi chiều. Chàng đột ngột giật mình, phi nước đại về cốc. Lâu quá rồi ! Thế này không biết cô ta có chờ ta không đây !!!!!
____ My love, you’ve found peace ____
-Hoàng thượng hồi triều !!!!!!
-Cung nghinh hoàng thượng hồi cung ! – Xử Nữ dẫn cung nữ và thái giám cùng quì xuống, đón Ma Kết ở cổng Ngọ Môn
-Miễn lễ !
-Tạ hoàng thượng !
-Xử Thượng Cung thật vất vả ! Trẫm đi mấy ngày trong cung không xảy ra chuyện gì chứ ?
-Trong cung vẫn ổn ! Chỉ là Thiền Phi đã lâm trọng bệnh, tình hình rất nguy kịch !
-Phải dâng thuốc đều đặn ! – Ma Kết giả bộ thở dài ( khẩu phật tâm xà ah !)
-Vâng, nô tì vẫn cho Thái y đến bắt bệnh cho nương nương luôn
-Vậy còn việc đó ? Chuẩn bị xong cả rồi chứ ?
-Tất cả đã xong xuôi, chỉ còn chờ hoàng thượng hạ thánh chỉ thôi ạ ! Có điều, nương nương … – Xử Nữ muốn nhắc đến Bạch Dương, nhưng không dám nói đành lấp lửng. Ma Kết đưa mắt nhìn nàng, tỏ vẻ hiểu ý.
-Nương nương làm sao ?
-Nương nương trong lòng uất ức, cả ngày phải ở trong cung Người rất buồn
-Thật là hơi bất công với nàng ấy quá ! Nhưng thôi, ta sẽ đền bù cho nàng ấy sau !
-Nô tì còn có chuyện muốn hỏi hoàng thượng
-Chuyện gì ?
-Là chuyện rời khỏi cung ạ
-Ah, phải rồi ! Thế này … khanh sau khi trẫm lập hậu có thể lập tức rời khỏi cung trở về nhà. Trẫm sẽ có ban thưởng hậu hĩnh. Mỗi ngày ngươi đến đốc thúc Song Gia buổi sáng phải đọc sách !
-Nô tì có ngu ý này, không biết hoàng thượng có cho phép ?
-Cứ nói
-Song Vương Gia vốn tư chất rất thông minh, lại phóng túng, cuộc sống trong cung quả thật hơi gò bó với vương gia, nô tì cho rằng, học đạo làm người không nhất thiết phải học trong sách vở mà là học từ đời sống, chi bằng … hoàng thượng cho Song Vương Gia xuất cung, nhưng cải trang thành dân thường vừa để trau dồi vừa để thị sát dân chúng, như vậy …
-Trẫm quả không nhìn nhầm người ah, tốt lắm ! Nhưng nếu cho nó ra ngoài, ngươi phải quản lí nó, đừng để nó đi trêu ghẹo con gái nhà lành, bệnh cũ tái phát. Nếu không được thì trẫm sẽ hỏi tội nhà ngươi đấy !
-Nô tì vâng chỉ ! Tạ Hoàng thượng !
Xa giá của Ma Kết tiến về phía điện Cam Lộ. Xử Nữ nhìn theo cho đến khi khuất hẳn. Bỗng có một bàn tay đặt lên vai nàng :
-Cảm ơn Xử Thượng Cung ! – Song Tử nói. Chàng mỉm cười, nhưng ánh mắt chàng không cười.
-Nô tì không dám ! – Nàng cúi đầu, mắt khẽ liếc nhìn nam nhân kì lạ kia, thực sự không hiểu đích thực, người ấy là ai ?
_____ My love, look what you can do _____
-Nghĩa mẫu ! Con cầu xin nghĩa mẫu ! – Thiên Bình khóc nức nở – Đừng bắt con lấy Diêu thiếu gia !!! Con xin nghĩa mẫu đấy.
-Ta … – phu nhân cũng khóc – Ta không có cách nào ! Chuyện của con là lão gia đã quyết, ông ấy đã muốn rồi thì chẳng có cách nào ngăn cản được hết
-Nhưng về Diêu gia con biết sống thế nào ? Con sẽ chết mất !!!!! – Nàng thổn thức.
-Ta biết ! – Phu nhân nghẹn ngào – Ta cũng thương con lắm nhưng ông ấy không nghe lời ta !
-Nghĩa mẫu ah !!!!!!!!!!!!!

-Vả lại chuyện đã đến nước này, ta dù có nói Diêu gia cũng không cho thay đổi. Nhà ta đã nhận sính lễ rồi ! Còn có ba ngày nữa là con lên kiệu hoa … Lòng ta thương con nhưng …
Thiên Bình đau đớn ngã vật ra đất, a hoàn phải đến đỡ dậy.
-Không phải đỡ, cứ đến thắt cổ ta chết đi còn hơn !
-Con ơi ! Đừng nói thế !!!!! – Phu nhân nức nở khóc theo – Mau mang tiểu thư về phòng ! Đừng để lão gia biết, ông ấy biết sẽ phạt tiểu thư đấy !
-Vâng, chúng con biết rồi.
Cảm giác như cả người nàng đang mất hết sinh khí. Thiên Bình không chịu ăn uống, cứ ngồi lí trong phòng, chờ chết.
Chết đi còn hơn là sống khổ cực thế này. Tại sao số phận ta lại bi đát đến vậy ? Từ nhỏ đã mồ côi cha, mồ côi mẹ, không ai thân thích. Được thái sư nhận nuôi tưởng đâu ta có một nơi yên thân, nhưng ông ta nuôi ta đâu phải vì thương ta ? Chẳng có ai thương ta hết ! Nhất là Chàng !!!! Chàng thật nhẫn tâm !
Người ta thường nói, hồng nhan bạc phận, tại sao ta chẳng phải hồng nhan mà vẫn bạc phận như thế ? ( nàng không phải thì ai phải hở nàng ? )
______ You took my hand, added a plan ________
-Cự Giải !!!!!!!!!!!! – Thiên Yết gọi lớn.
Trong động không có ai ! Chàng hoảng hốt chạy ra ngoài kêu thêm lần nữa
-Cự Giải !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cũng không có ai trả lời. Nàng đi đâu mất rồi ??? Lỡ như có kẻ bắt nàng đi rồi thì sao ?
-CỰ GIẢI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ta ngốc thật ! Biết đâu chúng dùng kế giương đông kích tây dụ ta đi chỗ khác ? Nhưng làm sao chúng biết nàng còn sống chứ !
Hay là nàng chỉ là đi đâu đó thôi, đường trong cốc khó đi lại, chưa biết chừng nàng đi lạc. Ta hãy lần theo đường mòn đi tìm đã !
Nghĩ vậy hắn bổ đi tìm. Đến một chỗ ngã ba rẽ vào một nơi rậm rạp hơn, bỗng Yết thấy có mẩu vải màu tím mắc trên cành cây đầy tuyết. Hắn bèn theo dấu lần đi. Vải tím bị mắc ở khắp nơi, không khéo nàng bị cành cây đâm nữa.
Thiên Yết chạy một mạch đi, bắt gặp một cái dốc lớn. Hay là nàng bị trượt chân ngã xuống đó rồi. Trời ạ !!!!!! Cầu trời nàng đừng có làm sao hết ! Hắn hoảng hốt phi xuống dốc, cho đến khi gặp một gốc quế thật lớn, Thiên Yết dừng lại, tim lặng cả đi. Một cái thở phào nhẹ nhõm
Nàng không sao hết !
Nàng đã thay y phục trắng, đương ngồi dưới gốc ây ôm chân, và khóc một mình. Thiên Yết bước thật nhẹ đến bên cạnh, quì một chân xuống, tay chống vào thân cây
-Sao lại ở đây ?
Nàng đang khóc rưng rức, nhìn thấy hắn, lại đột ngột nổi giận :
-Đồ khốn !!!!!!!!!!!!!!!!
-Có kẻ đột nhập vào cốc ! Ta đuổi theo !
-Làm ta lo … – Nàng hờn dỗi. Tay nàng vẫn ôm chân và nắn nắn
-Trật khớp rồi hả ?
-Ta bị ngã từ trên đó xuống ! May mà có gốc cây này chặn lại đấy !
-Xin lỗi !
Cự Giải ngẩng mặt nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên. Hắn mà cũng biết xin lỗi ?
-Đi về thôi !
-Đồ khốn ! – Giải Giải lẩm bẩm
Nàng vừa nói vừa muốn đứng dậy, nhưng không đứng nổi, cái chân không nghe lời nàng, thần y này không biết nắn khớp. Cự Giải loạng choạng suýt ngã thì hắn đưa tay ra đỡ nàng :
-Cẩn thận !
Bốn mắt nhìn nhau. Mắt nàng đẹp thật ! Ít khi hắn được ngắm nàng gần thế này lắm ! Hai má nàng ửng hồng. Nhớ về chuyện trong động lúc nãy, nàng vội đẩy tay hắn ra
-Không cần !
Thiên Yết quay người đi cho nàng đỡ thấy hắn đỏ mặt. Hắn hắng giọng :
-Mau lên !
-Biết rồi !
Nàng khập khiễng bước theo hắn uể oải
-Chậm chạp quá vậy ? – Thiên Yết dừng lại cau mày nhìn nàng. Hắn thở hắt ra, đến gần vác nàng lên vai. Cự Giải sợ quá đấm vào lưng Thiên Yết thùm thụp :
-Ngươi làm gì vậy ? Đồ khốn !
-Ai bảo cô lề mề !
-Thả ta xuống !!!!!!!!!!!!!!!!!!! Sao lại vác ta ???? Ta có phải bao tải đâu mà vác !
Thiên Yết đứng lại, thả Cự Giải xuống. Nàng đứng nhích ra xa, vuốt lại áo cho phẳng, đôi mày cau lại hơi sợ hãi. Bất đồ Thiên Yết lại đến bế xốc nàng lên. Giải Giải càng hoảng, la lối ầm ĩ :
-Làm gì vậy ? Đồ khốn ? Bỏ ta xuống !!!!!!!
-Không thích vác thì thế này vậy !
-Nam nữ thụ thụ bất thân …
Thiên Yết bực bội lườm nàng, hắn buông tay ra. Cự Giải sợ ngã, không kịp nghĩ, đã giơ hai tay bám vào cổ hắn.
Hóa ra hắn chỉ giả vờ !
-Là cô bám lấy ta đấy nhá !
Nàng xấu hổ quá, không dám nhìn mặt hắn.Nàng cúi đầu thấp xuống, không để ý mình đang gục đầu vào ngực Thiên Yết.
Nắng cuối ngày rọi vào nụ cười hiếm hoi của chàng, rọi vào đôi má bỗng nóng lên vì nhận thấy tim mình đang đập loạn nhịp
_____You gave me your heart, I asked you to dance with me _____
Hoàng cung …
Đêm trăng thanh gió lạnh, đã là canh tư, trời sắp sáng. Hai tiểu thái giám lẻn ra khỏi cung Tu Hoa, vội vã như sợ có người phát hiện. Hai người không hề biết rằng, từ canh ba quân lính canh cửa đã được gọi đi hết, cũng không còn thái giám nào ở đấy trông chừng nữa. Hai người càng không biết có một Thượng cung và một đám cung nữ đang chờ hai người ở phía trước con đường…

———Chap 46.a———-
-A Vân ! Mau lên ! Để bọn chúng phát hiện ta bỏ trốn thì coi như xong
-Công chúa ah Người tính đi đâu vậy ?
Bạch Dương không biết, nàng vẫn đi. Miễn sao không bị nhốt nữa. Cùng lắm nàng sẽ liều chết trèo tường ra ngoài.
-Công chúa ! Vậy rốt cuộc người định thế nào ? Chúng ta cứ trốn thế này không phải là cách .
-Đừng hỏi nữa – Nàng gắt gỏng – Đừng làm ta rối thêm nữa !
A Vân không dám nói nữa. Từ lúc trời mới chập tối, công chúa của nàng đã đứng ngồi không yên, nhìn sắc mặt công chúa thì cũng biết Bạch Dương đang mâu thuẫn đến mức nào. Nàng nói rằng nàng phải bỏ trốn, song không hiểu do cố ý hay vô thức, con đường Dương Dương đi lại hướng đến điện Cam Lộ.
Gặp hắn để làm gì nữa ?
Nhưng nhất thiết ta phải gặp. Nàng quyết định trong phút tức tưởi. Để xem gặp ta cái bộ mặt đáng ghét của hắn trông ra làm sao ! Nhất định phải gặp hắn…
Vả chăng … đây chẳng phải là lần cuối cùng ta gặp hắn sao ?
Cục nghẹn trong họng nàng dâng lên đắng ngắt. Hắn dám nói từ trước đến nay toàn là hắn giả bộ không ? Không yêu nàng, sao lại quan tâm đến nàng như thế ?
Là hắn dang tay ra đỡ nàng, là hắn mắng Như Phi lúc nàng bị ức hiếp, là hắn nam nhân đầu tiên làm nàng thấy xao động, ánh mắt hằn đờ đẫn làm sao khi nghe nàng nói muốn rời khỏi cung …
Cũng là hắn làm cho tỉ tỉ nàng mất tích, là hắn nhốt nàng trong cung, là hắn sắp lập kẻ thù của nàng lên làm hoàng hậu …ARGGGGGG
Trách gì hắn ! Ngay từ đầu ta đã biết yêu một người như vậy sẽ chẳng đi đến đâu. Luôn luôn, lúc nào giữa hắn và ta cũng là một cái rào cản quá lớn, vì người ấy là tỉ tỉ. Bất chấp, sao ta vẫn không ngăn nổi tim mình đập loạn lên mỗi khi gặp hắn ?
Và thậm chí ngay cả lúc chỉ mới nghĩ đến chuyện gặp hắn, máu cũng đã dồn hết lên mặt nàng rồi. Gặp rồi thì sao ?
Nàng cứ rẽ qua rẽ lại liên tục trong hoàng cung, A Vân vất vả mới theo kịp nàng, nhưng lát sau hai người lại quay lại chỗ cũ vì Dương Dương cứ đột ngột đổi hướng
– Công chúa ! – A Vân gọi nàng, nét mặt thực hoảng hốt. Nhưng Bạch Dương dường không nghe thấy, cứ cắm đầu lao về phía trước
-Công chúa ! – A Vân lớn giọng, nàng ta sợ hãi thật sự
-Gì ?
-Hình như … có người đuổi theo chúng ta
Bạch Dương giật nảy mình, đứng như chôn chân một chỗ. Mắt nàng mở tròn xoe đầy kinh hãi :
-Liệu có phải hắn cố ý nới lỏng canh phòng, dụ ta trốn đi rồi trị tội kháng chỉ không ? ( sao suy luận logic thế không biết ==”)
-Công chúa ! Chúng ta phải làm sao bây h ?
-Còn làm sao nữa, – nàng luống cuống – Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách ! Còn không mau chạy thôi !
Hoàng đế thúi! Hắn còn dám dùng thủ đoạn với ta nữa ! Để ta gặp được ngươi thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi đó ! ( Khẩu khí khá nhỉ ? )
Ánh lửa từ đằng sau đuổi đến gần, Bạch Dương và A Vân chạy hộc cả hơi, nhân có lối rẽ, bèn quặt ngay vào, định nghỉ chân một lát. Vừa mới vào lối rẽ, cả hai đã chết đứng người. Tim coi như ngừng đập. Thôi thế là toi !
Đứng trước mặt nàng là Xử Nữ vận triều phục màu bạch vân, đội mũ triêu dương, phục sức lộng lẫy khác hẳn ngày thường. Nàng dẫn theo một đám cung nữ và hoạn quan, đốt đèn đuốc sáng trưng, điềm đạm cất lời nói :
-Nô tì thỉnh an Bạch Dương công chúa, Người định đi đâu mà gấp vậy ?
____Its a beautiful night, Were looking for something dumb to do._____
Hồng Hạc Cung …
-Nương nương ! Người nên nghỉ một lát, mai là ngày đại hỉ của người !
-Ta vui quá ! Không sao ngủ được ! – Như Phi ngắm nghía mình trong gương
-Nương nương nên giữ gìn ngọc thể
-Trời cũng gần sáng rồi, ta không muốn ngủ nữa ! Mà này các nơi thế nào rồi ?

-Nghe nói cả đêm qua cung nữ ở Thượng Cung phục đều không được nghỉ. Lính lệ ở Tu Hoa cũng đã rút đi hết để chuẩn bị đại lễ, còn Thiền Phi thì khó mà qua khỏi !
-Hahaha ! – Tiếng ả cười như xé vải – Con ranh nhãi nhép nhà phiêu kị muốn đọ với Thái Sư sao ? Ả tưởng ả giết được nhũ mẫu rồi thì ghê gớm lắm đây ! Còn Bạch Dương ?
-Không thấy động tĩnh gì !
-Ả ta sớm muộn cũng sẽ chết với ta !
-Lát nữa người còn nhiều việc lắm, nên chuẩn bị trước !
-Ta biết rồi ! Tâm Nhi đến chải tóc cho ta ! Hôm nay ta phải thật lộng lẫy !
-Nương nương người lúc nào chẳng xinh đẹp !
_____Is it the look in your eyes, Or is it this dancing juice? ______
-Xử … Xử … Xử thượng cung ??? – Bạch Dương mấp máy miệng, nhưng tiếng của nàng hình như không thoát được ra . – Sao lại ở đây ?
-Công chúa sao lại sợ hãi như vậy ? Nô tì phụng mệnh thánh thượng, chờ công chúa ở đây đã lâu !
-Hoàng thượng đâu ? Ta muốn gặp hoàng thượng !
-Xin công chúa thứ lỗi, bây h người không thể gặp hoàng thượng được !
-Tại sao chứ ? – Nàng kêu lên. Có vợ mới nên hất nàng sang một bên không thèm gặp nữa chăng ?
-Hôm nay là ngày đại hỉ của Hoàng thượng, người trăm công ngàn việc, không thể tiếp công chúa được đâu !
-Không được ! Hắn nhất định sẽ gặp ta !
-Xin mời công chúa đi theo nô tì !
-Hả ? – Nàng chột dạ – Đi đâu ?
-Có một nơi công chúa cần phải đến !
-Ta không đi ! Ta phải gặp Hoàng thượng !!!!!
Dương Dương biết có nói nữa với đám người này chắc cũng chẳng có ích gì. Nàng tức quá quay người muốn bỏ chạy, thì đằng sau đã có một đám thái giám và cung nữ khác bủa vây lấy nàng.
-Ngươi muốn làm gì vậy ? – Giọng Dương Dương cay nghiệt
Xử Nữ không trả lời, chỉ khẽ đưa mắt ra hiệu cho bọn cung nhân. Hai cung nữ tiến lên :
-Mời công chúa đi theo chúng nô tì
-Ta đã nói ta không đi !! Các người dám vô lễ với bổn công chúa sao ?
Đám cung nhân ấy chẳng nói chẳng rằng, cứ thế là tức tốc lôi Bạch Dương đi
-To gan ! Các người mau thả ta ra ?
-Công chúa ! Người xin hãy bớt giận, nô tì chỉ làm theo lệnh hoàng thượng
Lại là hoàng thượng ??? Tên khốn ! Tên khốn ! Hắn lừa ta vào tròng! Trời xanh thăm thẳm, hận này biết bao h nguôi ! ( câu này lấy của Gia Cát Lượng a )
Mặc cho Bạch Dương om sòm la lối mắng mỏ, lũ thái giám và cung nữ một mực kéo nàng đi. Mặc dù Dương Dương có võ, nhưng đám người đó đông quá, kẻ nào cũng túm chặt lấy nàng mà giải đi, nàng không xoay xở nổi. A Vân muốn xông đến cứu nàng, thì bị Xử Nữ ngăn lại :
-A Vân ! Ta có việc cho cô đây !
_____Well I know this little chapel on the boulevard we can go_____
Trời sáng hẳn. Lúc đó vào khoảng giờ Mão.
-Quốc sư ! – Sư Tử gọi
-Nguyên soái ! – Bảo Bình đương cầm quạt lông, ung dung đi lại trong Hoàng lộ ( đường trong cung ) thì gặp Sư Tử
-Hôm nay là lần đầu thấy quốc sư mặc áo đạo sĩ nha !
-Lát nữa ta còn phải tế thần mà !
-Đáng tiếc Ngưu thượng thư không ở nhà ! Huynh ấy không được ăn ngự yến rồi !
-Chắc huynh ấy sẽ tiếc đứt ruột cho xem !
-Quốc sư có đến chính điện không ?
-Không ! Ta đến Thần Miếu ! Sẽ gặp nguyên soái sau ! Cáo từ !

———–Chap 46.b———–
Đám cung nữ thái giám “hộ tống” Bạch Dương đến một nơi rất lạ, nàng chưa từng đặt chân tới bao giờ. Nơi này không đề biển, không treo chữ gì cả. Đường đến đó cũng chưa bao giờ nàng lui tới, càng không biết nó ở hướng nào của hoàng cung.
Đây là lãnh cung chăng ? Nàng lo lắng. Nhưng ta đâu có phải phi tử của hắn mà dám nhốt ở lãnh cung chứ !
-Đây là nơi nào ? Sao lại đem ta tới đây ?
Họ dắt nàng đến trước một gian nhà nhỏ, thả nàng ra. Hai cung nữ mở cửa phòng cho nàng
-Xin mời công chúa !
Bạch Dương nghi nghi hoặc hoặc không hiểu họ có ý đồ gì mờ ám, nhưng cũng vẫn làm theo. Ta cứ thuận theo xem chúng muốn giở trò gì
Ngôi nhà ba gian được trang hoàng nhã nhặn, lịch sự. Giữa nhà có một chiếc bàn tròn bằng gỗ gụ, bày một cái đỉnh nhỏ. Chính giữa bức tường treo chữ SONG HỈ rất to, đỏ chót. Hôm nay là ngày lập hậu, dĩ nhiên khắp nơi trong cung đều phải treo chữ Hỉ rồi ! Bên tả có một chiếc tủ gỗ, bên cạnh có một đài gương đen. Bên hữu thì buông rèm màu ráng đỏ. Bạch Dương muốn vào xem, liền có hai cung nữ vén rèm cho nàng. Trong gian buồng nhỏ ấy khói bay nghi ngút. Một cái thùng gỗ thiệt lớn đặt trong buồng, đổ đầy nước nóng xức hương thơm ngào ngạt. Bạch Dương càng lấy làm khó hiểu. Dẫn ta đến đây làm gì ?
-Mời công chúa thay áo !
Nàng lúng túng khó nghĩ, bất đắc dĩ đành làm theo lời họ nói. Hai cung nữ hầu nàng tắm rửa. Sau đó, một bộ y phục khác được đưa đến. Nàng mặc vào bộ y phục lụa đỏ ráng trời, dệt bằng sợi lông công óng ánh. Sau đó cung nga lại khoác cho nàng một chiếc áo choàng vàng, thêu chim phượng hoàng bằng chỉ kim tuyến cực kì tinh xảo. Họ đưa nàng đến đài gương, giúp nàng trang điểm. Tóc nàng được quấn lên cao theo kiểu “Hữu phụng lai nghi” ( có chim phượng hoàng đến múa ) khác hẳn với cung cách ăn vận Tiểu Quốc.
Định xử tội ta thì đâu có cần thiết phải làm thế này ? Hình như có gì không đúng ! Ma Kết ơi là Ma Kết, ngươi muốn chơi trò gì vậy ?
Cuối cùng đồ trang sức được đưa đến. Hai cung nữ đeo cho nàng khánh song hỉ bằng hồng ngọc, cài lên đầu nàng cây trâm phượng hoàng quí giá. Cuối cùng họ đội cho nàng một chiếc mũ “ngũ phượng triêu dương” gắn trân châu, có đính những sợi vàng rủ xuống trước mặt

Đến khi hai nữ tì đã lui xuống, để một mình nàng ngồi lại trong gian phòng, Bạch Dương mới thấy sửng sốt. Không phải chứ ? Ta nằm mơ giữa ban ngày ư ? Không có lẽ !
Bỗng hai thái giám mở cửa. Xử Nữ bước vào, theo sau là A Vân đã thay y phục. Cô mặc một bộ đồ của nữ quan trong cung màu hồng điều, tóc thắt một cái nơ đỏ, mặt mày tươi cười hớn hở. Vừa thấy Bạch Dương, A Vân đã chạy đến hành lễ chào :
-Công chúa !
-A Vân ! – Nàng mừng rỡ, xen lẫn chút ngạc nhiên
-Nô tì thỉnh an công chúa ! – Xử Nữ cúi người – Đã để công chúa bất an, nô tì thỉnh mong công chúa đừng trách phạt !
-Thế này là sao ? – Nàng, mặc dù đã đoán ra ba bốn phần, vẫn muốn hỏi cho chắc chắn – Bộ y phục này … Các người muốn chơi trò gì vậy ? – Đôi mày ngài hơi nhíu lại – … Không được ! Ta vẫn phải gặp hoàng thượng để hỏi cho ra nhẽ !
Lần này không chỉ có Xử Nữ, mà A Vân cũng ngăn nàng lại
-Công chúa ! Không được đâu !
-Công chúa Người đừng vội. Lát nữa hoàng thượng sẽ gặp Công chúa thôi ! Người đã cho kiệu đến đón Công chúa, đợi nô tì thu xếp xong sẽ đưa công chúa đi
Sắc mặt Bạch Dương vẫn lộ vẻ luống cuống. Làm sao ta chờ cho được ! Nhỡ hắn giữ chân nàng lại đây rồi đi lập hậu mất thì sao ? A Vân thấy vậy, bụm miệng cười khúc khích. Dương Dương quắc mắt nhìn cô, gắt gỏng :
-Ngươi cười cái gì ?
-Dạ nô tì không có !
-Các người làm điều gì mờ ám sau lưng ta rồi phải không ? Cứ úp mở như vậy thật làm ta sốt ruột muốn chết !
-Nô tì quả thật không có …chỉ là … công chúa hôm nay Người xinh đẹp quá chừng !
-Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi vẫn có tâm trạng nói chuyện tào lao ? Bọn người này làm ta phát bực !
-Thượng cung nương nương ! Sắp đến giờ rồi ạ ! – Tiếng một thái giám cắt ngang câu chuyện
-Ta biết rồi ! – Xử Nữ nói. Đoạn nàng cúi đầu bẩm báo – Công chúa ! Xin mời Người khởi giá !
Hắn lại còn mời ta đến xem hắn lấy vợ nữa sao ? Thật quá quắt ! Được ! Đến xem bộ dạng hắn thế nào !
Bạch Dương đứng phắt dậy, hấp tấp lên kiệu. Nàng không để ý xem chiếc kiệu ấy sơn son thếp vàng cực kì long trọng. Trên mái và tay kiệu còn trổ phượng hoàng vờn hoa. Mười sáu người phu kiệu mặc đồ đỏ choe choét, thắt lưng kim tuyến, đội mũ kim quan bằng nhung đỏ. A Vân đến bên cạnh giúp Bạch Dương ngồi vào trong.
-Tốt lắm ! A Vân, trùm khăn cho công chúa đi !
-Vâng ! – A Vân lấy một tấm khăn đỏ thêu năm con rồng ngũ sắc từ một thái giám, mở rèm kiệu trùm đầu cho Bạch Dương.
Đúng là thật rồi ! Hai mắt Dương Dương mở tròn xoe một cách kinh hãi
-Thượng cung nương nương ! Đã sẵn sàng rồi, chỉ đợi giờ lành đến nữa thôi!
_____Come on girl._____
Thiền Cung …
-Nương nương !
-Nương nương ! – Đám cung nữ kêu gào rối rít. Lẽ ra chúng phải khóc, nhưng ngày quốc hỉ trong cung khóc sẽ phạm tội khi quân.
-Thế nào rồi ? Bên điện Thiên Hương … – Thiền Phi thều thào
-Như Phi đã khởi giá qua đó rồi ! Đám cung nhân phi tần đều đã được triệu tập đến đó để đợi ra mắt tân hậu !
-Ta chết thật không nhắm mắt ! Tương Viễn ! Ngươi phải nói lão gia báo thù cho ta !
-Nô tì biết rồi !

_____Who cares if were trashed got a pocket full of cash we can blow ______
Thiên Hương điện …
-Như Phi nương nương giá đáo !
-Tham kiến Như Phi nương nương !
Như Phi nở một nụ cười khinh bỉ, không thèm nhìn bọn người đang hành lễ với ả. Ả ta dẫn theo một đoàn cung nữ và hoạn quan, ngang nhiên muốn xông vào điện Thiên Hương
-Nương nương ! Nương nương không thể vào được ! Phải có lệnh của Hoàng thượng !
-Ngươi dám cản đường nương nương sao ? – Cung nữ Tâm Nhi quát gã thái giám
-Tâm Nhi ! Mặc kệ hắn ! Được! Ta cứ chờ ở đây ! Không ngại
-Nhưng nương nương …
-Có gì khác nhau đâu ? Rồi ta vẫn sẽ là hoàng hậu !
_____Dont say no, no, no, no-no_____
Các bá quan văn võ đang tụ họp ở Chính điện chờ nghe thánh chỉ. Lão Thái Sư mặt mày tươi như hoa, cười nói sang sảng, đắc chí lắm. Có mấy vị quan lại nhân cơ hội xu nịnh lão ta, thi nhau chúc tụng. Sư Tử và mấy vị khác đứng lặng lẽ ở bên tả điện, xì xào bàn tán.
-Hoàng thượng giá lâm !
-Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế !
-Bình thân ! – Ma Kết điềm đạm nói. Hôm nay chàng khoác một chiếc Cẩm bào màu thạch lựu ra ngoài Long bào, dây đeo mũ màu đỏ, đi hài đỏ, đeo khánh song hỉ cũng màu đỏ rất tông xẹc tông.
-Hoàng thượng, chúng thần có lời mừng hoàng thượng !
-Càm ơn các khanh ! Hôm nay là ngày Quốc hỉ ! Bao ngày nay các khanh phụng sự trẫm đã vất vả nhiều, hôm nay để cho các khanh được nghỉ ngơi, cùng chung vui với trẫm !
-Tạ Hoàng thượng !
Một công công đi ra trước mặt Ma Kết, hắng giọng truyền chiếu chỉ :
– Phụng thiên thừa vận ! Hoàng đế chiếu viết : xưa nay nam lo mặt ngoài, nữ lo mặt trong, trời đã định sẵn. Ngôi vị hoàng hậu của trẫm bỏ trống đã lâu, khiến trẫm khó bề chuyên tâm trị quốc, thật không hợp lẽ trời, không thuận lòng người. Nay xét thấy Nhị công chúa Tiểu Quốc Bạch Dương là người thông minh sắc sảo, lại thiện lương thục đức, xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ, một là có thể giúp trẫm tề gia trị quốc an thiên hạ, hai là nối tình giao hảo giữa hai nước lân bang. Hôm nay ngày lành tháng tốt, chính thức sắc phong Bạch Dương công chúa làm Giáng Nguyên hoàng hậu, ban cho điện Thiên Hương làm tẩm cung. Khâm thử !
-Hoàng thượng anh minh ! – Tất cả bá quan đồng thanh hô lớn. Duy chỉ có lão thái sư chân tay run rẩy, mồ hôi chảy nhễ nhại, tim như không còn đập, mặt trắng bệch ra vì shock. Chỗ lão đang quì như sụt xuống. Lúc nãy lão đã nhận bao nhiêu lời mừng, bây h thì sao ? Lão chỉ ước giá như có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống cho đỡ nhục !
Hoàng đế ranh con này dám chơi lão phu một đòn đau như vậy ! Thằng oắt miệng còn hôi sữa kia cũng dám cho lão phu vào tròng … tức quá ! Nhất định có ngày lão phu sẽ rửa mối nhục này ! Cứ đợi đấy…
Ma Kết chẳng khó nhận ra lão đang nghĩ cái gì. Chàng nhìn thẳng vào mặt lão, mỉm cười như trêu ngươi, như thách thức.
Ngươi muốn chơi, trẫm sẽ chơi với ngươi !
____ Hey baby, I think I wanna marry you. _____
-Giờ lành đã đến ! – Một thái giám lại cất giọng hô vang
Vừa nghe dứt câu, Xử Nữ cùng một bọn cung nữ và thái giám đứng ở một bên đường đồng loạt quì cả xuống. A Vân bèn hô lớn :
-Khởi giá !!!!!!!!!!!
Nghe A Vân hô, mười sáu người phu nâng kiệu lên. Bạch Dương ngồi trong kiệu bàng hoàng như tỉnh giấc mơ. Cái gì đó thật trọng đại đang diễn ra !
Tim nàng đập thật nhanh, máu dồn hết lên mặt, cảm giác hồi hộp chờ đợi đến bồn chồn. Nàng hé rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời hôm nay rất đẹp, mặc dù tuyết chưa tan hết và hơi lạnh vẫn làm nàng rùng mình. Hai bên đường nàng đi qua, cứ đến đâu là lính canh quì xuống đến đó.
Là thật ! Đúng là thật rồi !
Mắt nàng đỏ hoe. Những khi có những sự kiện trọng đại quá lớn trong đời, người ta dễ xúc động. Đặc biệt là khi nó cứ diễn ra mà người ta lại chẳng biết gì về nó hết…
Mẫu phi .
Phụ hoàng ..
Mẫu hậu…
Tỉ tỉ !
Tại sao một ngày như hôm nay mà lại không có ai ở bên cạnh ta thế này ?
Vẫn có ! Có một người đang đợi, người đó đã đợi rất lâu, và vẫn sẽ đợi nàng mãi …
Mới ngày hôm qua nàng còn phi dao vào mặt hắn. Hôm nay, hắn là người thân yêu duy nhất còn bên cạnh nàng. Thế mà ta cứ trách hắn !
Nếu như Ma Kết ở đây, ngay bây giờ, không biết chừng nàng đã lao vào lòng hắn mà khóc òa lên. Cho hắn biết hắn nhẫn tâm thế nào ! Cho hắn biết thời gian qua nàng ấm ức thế nào ! Hắn đang tâm lừa nàng … Hoàng đế đáng ghét !
… Nhưng … sao đi lâu quá vậy ? Ta muốn gặp hắn ngay lúc này ah .
Loan giá của Bạch Dương, theo sau là hàng trăm cung nhân mặc đồ đỏ, do Xử Nữ dẫn đầu rồng rắn kéo đi. Họ bắt đầu từ cửa Đại Thanh đến Thiên An môn, qua Ngọ Môn rồi vào hậu cung. Đi đến đâu âm nhạc tấu lên rộn rã từng bừng đến đấy, đến nỗi cả ngoài đường người ta cũng nghe thấy.
—–Chap 47—–
.. Thiền Cung …
-Nương nương ! Nương nương ! – Cung nữ Tương Viễn hối hả chạy vào cung
-Đừng làm ồn lên ! Nương nương đã yếu lắm rồi.
-Có chuyện gì ? – Thiền Phi thều thào hỏi
-Đã có thánh chỉ ban xuống rồi ! Nương nương ráng lên, Như Phi không phải hoàng hậu đâu !
-HẢ ??? – Thiền Phi đương thoi thóp thở bỗng bật dậy – THẬT HẢ ?
-Thật ! Là Bạch Dương công chúa được sắc phong làm Giáng Nguyên hậu, không phải Như Phi đâu !
Thiền Phi sắc mặt tiều tụy, nghe đến đó mắt sáng rực. Bỗng ả cất tiếng cười man dại và hả hê. Cung nữ thấy thế sợ quá, tưởng ả phát điên, vội chạy lại đỡ
-Nương nương, người đừng hao sức !
Mặc, Thiền Phi vẫn ngẩng mặt lên trời cười sằng sặc. Cười xong người nàng ta cứng đơ, đổ sụp xuống, miệng há hốc, mắt trợn ngược. Cung nữ hoảng sợ đưa tay rờ lên mũi thì đã tắt thở.
-Nương nương ! Nương nương !
Đám cung nữ rối rít gọi người đến khâm liệm. Vì hôm ấy là ngày quốc hỉ, không ai dám làm ầm lên, chỉ gọi Thái y đến để ghi lại. Thái y lúc bấy h không biết phải ghi sổ thế nào cho phải. Bàn bạc một hồi, người ta quyết định cháp vào sổ Thái y :
Giờ mỗ … Ngày mỗ… Tháng mỗ … Thiền Cung, Thiền phi nương nương Diêu Thiền Tự đang ốm, cười sặc lên mà chết.
( Tphi : Sao ta chết một cách troll quá trời vậy ? Có cần dìm ta như vậy không hả ? không chịu đâu ! – Tgia : Không được ý kiến ! Ngươi hết vai rồi, mau đi lĩnh tiền casting ! Ta tăng tiền tip cho ngươi đó ! – Tphi : hơ hơ … chết troll cũng được tăng tiền tip thì troll nữa ta cũng bằng lòng )
____Just say yeah, yeah, yeah, yeah-yeah____
Kiệu đưa Dương Dương đến một nơi rất lạ trong hoàng cung. Qua rèm nàng thấy biển đề ba chữ rất lớn “Chương Minh Đường”. Trên tấm biển có gắn hoa cưới đỏ chót, hai bên treo hai bánh pháo lớn. Từ xa nhìn thấy nàng đến, người ta đã châm lửa. Pháo nổ vang trời trong tiếng xôn xao của những người xung quanh. Họ là những ai ?
Bá quan văn võ chia làm hai bên đứng cả ở sân trước của Chương Minh Đường, chắp tay khom lưng. Đứng đầu một bên là Bảo Bình, mặc áo càn khôn, đã thay quạt lông bằng phất trần ( mới tế thần xong mà ! ). Bên kia đứng đầu là Sư Tử, hình như không quen lắm với quan phục lùng nhùng, nhưng mặt mũi cũng tươi rói. Bên trên Bảo Bình và Sư Tử, gần hỉ đường nhất là Song Tử – với nụ cười sát gái thường ngày nay đã trở lại trên môi. Hôm nay chàng mặc triều phục Vương gia, phong thái đường hoàng tự tin, uy nghi bệ vệ, thật là một hảo soái ca. Ma Kết thì khỏi nói, chờ đợi nàng đến có mấy phút mà như đợi cả trăm năm. Hắn ta cứ đứng bồn chồn trong đường, chốc chốc lại ngó nhìn.
Hỉ kiệu hạ xuống bên ngoài điện. Song Tử theo Ma Kết ra đón. Kết Kết mặt tươi như hoa, hồi hộp chờ Song Tử vén rèm hộ…
Dương Dương của ta !

Á !!!! Chết rồi, đã gặp hắn rồi sao ?
Lúc nãy nàng còn mong sao phu kiệu đi nhanh lên để còn sớm thấy hắn, bây h hắn đứng sờ sờ ngay trước mặt nàng rồi, nàng lại thấy hoang mang. Hai chân nàng như khuỵu cả xuống, tim muốn nổ tung ra như mấy bánh pháo treo ở cửa cung. Ôi là hắn đấy !!!!
Hắn đưa tay cho nàng, phải mất một lúc Dương Dương mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Qua những sợi dây vàng và tấm khăn hồng mờ mờ che trước mặt, nàng thấy hắn. Nét mặt anh tuấn rạng ngợi nhưng không mất vẻ điềm tĩnh, nụ cười nở thật lạ trên gương mặt quen đăm chiêu. Hắn nắm tay nàng, đỡ xuống kiệu. Bạch Dương lúng túng ngượng nghịu, lại còn muốn cúi mình hành lễ, nhưng Ma Kết đã ngăn lại :
-Nàng làm gì vậy ? Hôm nay không phải là ngày để hành lễ đâu !
Đoạn chàng nắm lấy tay nàng, dắt vào Chương Minh Đường. Dương Dương bối rối run rẩy, đầu hơi cúi xuống e thẹn. Bất giác chàng xiết tay nàng thật chặt.
Không cần phải ngượng !
-Nhất bái thiên địa ! – Song Tử đóng vai chủ hôn, hắng giọng hô thật lớn
-Nhị bái cao đường !
-Phu thê giao bái !
Khi Bạch Dương và Ma Kết cúi người chào nhau vừa xong, toàn bộ quan văn quan võ, cả đám cung nhân, thái giám và lính canh khắp hoàng cung đều quì xuống, tiếng hô dậy đất :
-Cung chúc hoàng thượng, hoàng hậu bách niên giai lão, đầu bạc răng long. Hoàng thượng hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế !!
( Nói thêm một chút chỗ này, đây là Ma Kết lập Bạch Dương làm hoàng hậu, nghi thức khác với lập phi tần trong hậu cung làm hoàng hậu, vì Bạch Dương và MK vốn không phải phu thê nên cần phải thành thân trước.Nghi lễ cưới xin của Hoàng đế cũng không khác mấy so với nghi lễ cưới bình thường, chỉ là được tổ chức tỉ mỉ, long trọng hơn rất nhiều.)
___baby baby baby ooh … my baby baby baby ooh …____
Thiên Hương điện …
Như Phi và đám phi tần ở hậu cung được lệnh triệu đến từ sáng. Đợi mãi cũng không thấy động tĩnh gì, Như Phi có phần chột dạ. Ả cứ đi đi lại lại ngoài cửa cung. Mấy lần ả định xông vào, không hiểu ả định vào làm gì, nhưng cứ làm như vào đó thì ả thành hoàng hậu vậy. Lần nào ả cũng bị thái giám ngăn lại, mãi đến đầu giờ Thân ( khoảng hơn 3 h chiều ) bỗng thấy có âm nhạc vọng đến. Bốn thái giám dẫn đầu, đi đến trước mặt đám hậu phi tuyên chỉ một lần nữa
… sắc phong Bạch Dương công chúa …
Chắc khỏi cần nói xem Như Phi ra làm sao, ai cũng đoán được ả ta sẽ phản ứng thế nào. Ả tức muốn nổ ruột, lồng lộn chạy về cung Hồng Hạc đập phá, không cả đến hành lễ với Bạch Dương.
-Hoàng hậu nương nương thiên tuế !
-Miễn lễ !
-Tạ Hoàng hậu !
Xử Nữ bấy giờ đã theo đến đây, đứng cạnh Bạch Dương quan sát các phi tần. Nàng ta liếc mắt qua một cái, đã hỏi ngay :
-Như Phi đâu ? Sao không đến lạy mừng Hoàng hậu nương nương ?
-Việc này … – Đám cung tần mĩ nữ nhìn nhau xì xào
Một thái giám tiến lên bẩm báo :
-Bẩm Thượng cung nương nương ! Như Phi vừa nãy đã có đến song không hiểu tại sao lạy tự dưng chạy về cung.
-Sao có thể như vậy ! – Nàng nói gay gắt – Hôm nay là đại lễ lập hậu, cung phi không đến là phạm thượng ! Người đâu ! Mau đến Hồng Hạc cung gọi Như Phi đến đây !
-Không cần ! – Bạch Dương nói
-Hoàng hậu …
-Hôm nay dù sao cũng là ngày vui, lại là ngày đầu tiên ta chính thức làm chủ điện Thiên Hương, ta không muốn có việc không như ý làm mọi người mất vui. Việc Như Phi hãy để đó, sau này ta sẽ trị tội.
-Vâng thưa nương nương !
Đám cung phi thay nhau đến lạy Bạch Dương và đưa quà biếu đến hàng trăm người. Từ giờ Thân đến đến giờ Dậu nàng ngồi ở điện Thiên Hương cho người ta hành lễ vừa mỏi vừa mệt. Cuối cùng, khi đám hậu phi đã hành lễ xong, nàng như trút gánh nặng :
-Xử Thượng Cung ! Hãy phát đồ thưởng cho bọn họ đi !
-Vâng !
Đồ lễ được đưa đến. Mỗi cung phi được thưởng vài ba thứ đồ trang sức, vải vóc, phấn son quí giá. Bọn họ hớn hở nhận lấy :
-Tạ ơn Hoàng hậu nương nương !
Bạch Dương chẳng buồn trả lời, chỉ quay ra hỏi Xử Nữ :
-Đã được chưa ?
Xử Nữ cúi đầu ra ý mọi việc đã hoàn tất. Đoạn, nàng truyền cho phi tử lui đi hết, lại lạy Bạch Dương thêm lần nữa:
-Xử Thượng Cung không cần đa lễ đâu !
-Là Xử Nữ muốn vậy ! Nương nương đừng ngại. Giờ Người đã là mẫu nghi thiên hạ, việc của Xử Nữ đã xong. Nô tì muốn hành lễ với người lần cuối !
Bạch Dương hơi ngạc nhiên hỏi ngay :

-Xử Thượng Cung nói gì lạ vậy ? Ngươi đi đâu ư ?
-Ngày mai Xử Nữ sẽ rời khỏi cung. Biết rằng ngày mai cả nương nương và hoàng thượng đều sẽ bận, nên Xử Nữ muốn nhân tiện cáo từ Người !
-Không được ! Việc trong cung bề bộn, một mình ta khó mà cai quản, cần có Xử Thượng cung giúp nhiều !
-Hoàng thượng đã có lệnh cho Xử Nữ rời cung, sẽ chuyển sang làm thái phó cho Song Vương gia, nhưng nếu nương nương cần sai bảo, Xử Nữ sẵn sàng nghe lệnh.
-Ngươi đi rồi, chức vụ Thượng Cung sẽ bỏ trống, ta biết lấy ai lên thay cho ngươi đây ?
-Xử Nữ cũng biết như vậy, nên từ khi có lệnh Hoàng thượng đã cố gắng tìm được một người lên thay thế. Nương nương cũng biết đấy, cung nữ A Ly theo hầu Đại công chúa, sau khi công chúa mất tích, đã được điều đến làm ở Thượng Cung Phục. Cô ấy tuy có hơi hiền lành, nhưng rất biết liệu việc, có thể thay chức nô tì !
-Là A Ly sao ? Nhưng … A Ly là người ngoài cung tỉ tỉ mang đến, để nó tiếp quản e rằng người ta dị nghị !
-Không sao ! Giờ nương nương đã là hoàng hậu, cô ấy coi như đã trở thành người trong cung. Nô tì sẽ trực tiếp chuyển lại cho cô ấy, đó sẽ coi như là chủ ý của nô tì !
-Vậy cảm ơn thượng cung !
Xử Nữ đứng dậy, hai khóe mắt hơi ướt. Nàng ở trong cung đã lâu, cho dù chán ghét, cũng đã gắn bó với nơi này không hề ít. Bạch Dương trong lòng xúc động, hôm nay quá nhiều điều đến với nàng, nhanh đến nỗi nàng cũng không nhớ được cái gì đến trước đến sau. Mới ngày nào nàng nhập cung, là Xử Nữ đi đón. Bây h nàng đã là hoàng hậu, còn Xử Nữ thì rời khỏi cung … Bạch Dương khẽ nhắm mắt lại hít thật sâu để bình tĩnh hơn :
-Xử Thượng Cung ! Ta còn một chuyện này !
-Nương nương xin cứ dặn dò !
-Phiền Thượng Cung, xuất cung rồi … hãy cố gắng dò tìm tung tích của tỉ tỉ ta ! Ơn đức ấy ta sẽ không quên !
-Đó là bổn phận của nô tì, nương nương đừng khách sáo !
-Phải rồi ! Thượng Cung trở về nhất định ta phải tặng quà mừng cho Thượng cung !
-Không cần đâu nương nương !
-Đó là tấm lòng của ta thôi ! Ngươi chê sao ?
-Nô tì không dám !
Bạch Dương sai người đem rất nhiều quà thưởng đến Nhược Tiêu Các cho Xử Nữ, nhưng nàng nhất quyết không chịu nhận. Không từ chối được, Xử Nữ đem chia cho các cung nữ hầu hạ, chỉ giữ lại một cây trâm :
-Ta đi rồi các ngươi phải hầu hạ Hoàng thượng và hoàng hậu cẩn thận ! Phải nghe lời Tân nhiệm Thượng cung đó !
-Nô tì biết rồi !
___A second, a minute, an hour, a day goes by,Im hopin just to be by your side____
Điện Cam Lộ …
-Song Vương gia !
-Bảo huynh ! Lâu lắm ta mới được cùng huynh ngồi uống rượu vui vẻ nha ! – Song Tử vỗ vai Bảo Bình
-Gần đây Người thế nào ?
-Chẳng thế nào ! Chỉ hơi buồn một chút … Còn huynh ? Vẫn lang thang hả ?
-Tại hạ không thích ở nhà !
-Huynh đó ! Phải mau lấy vợ đi thôi !
Câu nói ấy nhắc Bảo Bảo nhớ đến Thiên Bình ( chậc ! Thế bình thường thì không nhớ sao ? Đúng là tệ bạc quá ! – BB : Ta nhớ sao để cho ngươi biết được ! – TG : Ta không biết thì ai viết ? ) Chàng cười , cố ý không để Song Tử nhận ra chàng có chút buồn bã
-Bảo huynh ! Song Vương gia !
-Sư Nguyên Soái !
-Sư huynh đến hơi muộn nha ! – Bảo Bình nói
-Ta có chút việc riêng !
-Việc nhà hả ? Huynh cũng lo việc nhà sao ? Nhà huynh thì làm gì có việc gì
-Hơ … huynh nghĩ ta là ai chứ ?
-Này, hay huynh cũng tính chuyện lấy vợ rồi ? – Song Tử nói bỡn.
-Ta … – Mặt Sư Tử đỏ lên
-Có gì mà ngại ! – Song Tử mỉm cười nói – Mấy người xem, Hoàng huynh ta đã lập hoàng hậu rồi đó ! Các người cũng nên sớm liệu bề gia thất đi !
-Thế còn Vương gia thì sao ? – Sư Tử hỏi lại
-Ta … ta thì lo gì ! haha – Trong giây lát, ánh mắt Song Tử bỗng nghiêm nghị, nhưng không ai nhận ra hết. Ta có nhiều thứ cần quan tâm hơn là lấy vợ đấy ! – Các tiểu thư theo ta không kịp nữa là – Chàng cười hô hố.
Bảo Bình phe phẩy chiết phiết trên tay, lặng lẽ uống một tợp rượu. Có lẽ ta cũng phải lo liệu sớm nhỉ ?
Không thể để nàng chờ được nữa !
____Cause youre all I need right now, its true.Nothin works like you____
Đêm đổ về khuya. Đại yến trong cung đã tan. Các triều thần say rượu lũ lượt kéo nhau ra về. Ma Kết hơi ngà ngà say, khật khưỡng theo thái giám đến điện Thiên Hương. Thật sự lúc này trong đầu hắn chẳng có một ý nghĩ gì khác …
… Ngoài “ĐỘNG PHÒNG” !
Hôm nay là ngày vui a …
Hắn cười khi nghĩ đến nàng. Hơi rượu xông lên óc. Người con gái cũng như men rượu cay, cũng làm cho người ta say, cũng làm người ta ngất ngây ngay cả khi chỉ mới nghĩ đến. Ở phải ! Rượu ngon ! Nhưng không nên uống nhiều ! Say rồi … làm sao động phòng ! ==’’
Hắn hôm nay không dám uống nhiều rượu, chẳng phải hắn không thích rượu, hay lo nghĩ đến sức khỏe chi cả, chỉ là hắn không muốn làm một tân lang say bí tỉ, không muốn nôn ọe trước mặt nàng, càng không muốn … không được động phòng ( đây mới là lí do chính ! Thật là đen tối quá đi ! )
Hắn lo thừa.
Thực ra… không hẳn là lo thừa, mà là … nhẽ ra hắn không nên lo chuyện đó !
____ Love you like a love song ! _____
Bạch Dương đã cởi bỏ triều phục hoàng hậu, chỉ còn mặc bộ quần áo tân nương màu thạch lựu đỏ, khăn hồng lại trùm lên đầu. Cảm giác cả người nàng lâng lâng nhẹ bẫng. Nàng bồn chồn chờ hắn đến, không biết phải làm gì nữa. Á… Ngượng quá ! Lát nữa … Ôi không !
Sáng nay nàng và hắn đã bái đường ! AAAAA … Hắn thật đẹp trong bộ y phục đó a, nắm tay của hắn thật ấm áp a … Nghĩ thôi nàng cũng muốn nổ tim ra rồi.
Nhưng hắn lừa ta !
Nét mặt nàng chợt biến đổi. Hắn không thèm ngỏ lời với nàng chi hết, làm nàng hoảng sợ một phen. Thế này chẳng hóa ra quá lợi cho hắn sao ? Không được ! Ta sẽ cho chàng biết tay !
( đoạn này cũng cần nói : thật ra Hoàng đế động phòng lẽ ra không như thế này, nhưng mà thôi, những chuyện không nên nói thì ta không nên nói tới nên tg sửa cả nghi thức luôn nha )
________thịch___________________
Ma Kết bước vào điện Thiên Hương, cho cung nữ và thái giám lui đi hết. Chàng lẳng lặng đi vào buồng trong, nơi Bạch Dương đang ngồi chờ trên giường. Ma Kết dùng gậy khều chiếc khăn trùm đầu của nàng xuống . Bạch Dương ngồi đó, mái tóc rủ nghiêng, má đào e ấp, so với ngày thường càng bội phần xinh đẹp. Ma Kết phút chốc ngẩn người ra ngắm nàng không chớp mắt.

Đột ngột hai mắt nàng nảy lửa, ấn đường phủ màu tức giận. Nàng đứng lên, giật gậy của Ma Kết, phang cho chàng một cái làm chàng tỉnh cả người, hơi rượu bay hết sạch :
-Á ! Nàng dám đánh ta sao ? Nàng định hạ thủ phu quân ngay trong đêm động phòng ư ?
-Là Người đó ! Sao lại không nói trước với ta một câu ? Có biết ta sợ thế nào không hả ? Sao Người không nghĩ thử xem tâm trạng ta thế nào !
-Có như thế cũng không được động tay ! Ta trị nàng tội khi quân đó !
-Cho Người trị ta ! Cứ đem ta đi nhốt nữa đi ! Thật không công bằng, coi ta là cái gì chứ ?
Ma Kết nhẹ nhàng tiếp cận, nói khẽ vào tai nàng :
-Nàng là người của ta kia mà ! Ta muốn làm gì là do ta quyết định ! Nàng không có quyền ý kiến nha !
-Người … – Nàng hớn dỗi kêu lên. Đoạn giơ tay đấm thùm thụp vào ngực chàng. Ma Kết bật cười nắm tay nàng lôi một cái, đã khống chế nàng thật chặt trong lòng. Hắn thích chí thấy má nàng đỏ lên
-Buông ra !
-Không buông !
-Người là hoàng đế mà lại thích bắt nạt nữ nhi vậy ?
-Nàng là hoàng hậu của ta kia mà !
-Là người ép ta !!! Ta đâu có biết gì ! – Nàng vừa nói vừa quay đi, xấu hổ khi thấy ánh mắt đắm đuối của hắn. – Đừng nhìn ta cái kiểu đó mà !
Ma Kết không trả lời, chàng khẽ cúi xuống kề môi lên má nàng. Dương Dương mặt càng đỏ, vội vã nhân lúc Ma Kết không đề phòng, chạy giật ra. Ma Kết như tỉnh cơn mơ, ngạc nhiên hỏi
-Ta làm gì mà nàng sợ vậy ?
-Người … Người … – nàng lúng túng không biết tìm từ gì để nói
-Ta mệt rồi ! Đi nghỉ thôi !
-HẢ ? – vài sợi tóc trên đầu nàng chổng ngược lên
-Không nghe ta nói sao ? Đi ngủ !
-Ngủ ??? Ở đây hả ?
-Không ở đây thì ở đâu ?
-Người phải về điện Cam Lộ chứ ! Chỗ Người ở đó mà !
-Hôm nay ta ở đây !!
-Có mỗi một cái giường làm sao hai người ngủ ? Không được ! Người về đi !
-Sao ta phải về ! Hoàng cung của ta ta thích đâu ta ngủ đó, nàng không cấm được đâu !
-Người ngủ giường thì ta ngủ đâu ?
-Tùy nàng ! – Ma Kết ranh mãnh nói
Đoạn chàng cởi áo ngoài, trèo ngay lên giường nằm. Bạch Dương vùng vằng lôi Ma Kết xuống và ngồi lên :
-Không cho ! Là giường của ta mà !
-Nàng muốn phạm thượng a ? Thôi kệ nàg ! Được rồi ! Thì nằm chung
-Không được ! – Dương Dương hốt hoảng
-Nên nhớ giờ nàng là hoàng hậu rồi nha !
-Nhưng là chàng ép ta thành thân đó ! Lẽ ra phải là tỉ tỉ … Bao giờ tỉ tỉ về ta sẽ giải quyết chuyện này !
-Không muốn thì nàng xuống đất mà ngủ nha !
-Người phải xuống thì có !
-Ta là Hoàng Thượng ! – Chàng liếc xéo nàng
-Ta là Hoàng Hậu ! – Nàng lại liếc lại
… Cả đêm hôm ấy , ở bên ngoài điện Thiên Hương, thái giám nghe thấy những câu :
-Nàng mau xuống dưới ! Nếu không ta sẽ khép nàng vào tội khi quân !
-Ta ứ nằm dưới đó đâu ! Mặc kệ Người !
-Nếu vậy đừng trách ta độc ác !!
-Á….. Bỏ ta ra …
Kì thực là lúc đó Ma Kết đang kéo chân Bạch Dương và lôi xuống đất thôi a !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.