Đọc truyện Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa – Chương 2151 + 52 + 53 + 54
——- Chap 51 ———–
– Là đại ca thật sao ? – Mắt Thiên Bình rưng rưng. Con chủy thủ trên tay rơi xuống đất.
– Phải ! Ta là Yết đại ca đấy !
– Đại ca ! – Nàng khóc òa lên. Thiên Yết hơi mỉm cười trấn an nàng
– Không sao ! Có đại ca đấy ! Nhưng … tại sao muội lại ở đây ?
– Bảo ca ca … – Nàng kêu như thể vừa chợt nhớ ra vậy. Thiên Bình vội vã chạy lại chỗ chàng đang vật vã. – Bảo Ca !
Bảo Bình đau quá, không chịu nổi đã ngất xỉu. Máu từ ngực chàng thấm ra đen cả áo. Thiên Yết cúi xuống quan sát một hồi, rồi hỏi :
– Người này là … ?
– Là phu quân của muội ! – Nàng nói với vẻ quả quyết
– MUỘI ??? – Thiên Yết kinh ngạc – Muội đã xuất giá rồi sao ?
– Chuyện dài lắm, muội sẽ từ từ kể huynh sau … nhưng … đại ca, cứu huynh ấy với !
Thiên Yết lấy tay quệt vết máu trên ngực Bảo Bình, đưa lên nhìn một hồi :
– Hắn bị trúng độc !
_____ Hold on to this lullaby even when music’s gone ____
Cự Giải khệ nệ với cái túi bước đi lặc lè trên con đường mòn. Đến chỗ quanh rẽ về ngôi nhà tồi tàn ( khổ thân quá ) của Thiên Yết, bỗng nhiên có người xồ ra chặn nàng lại làm nàng thót cả tim.
– OAAAAAAA !
– IM ĐI ! – Thiên Yết cũng kêu lên – Ta chứ ai mà cô kêu om sòm như vậy?
– Ngươi … sao lại ở đây vào giờ này ?
– Nơi này là đất của ta, ta thích đi đâu cô cấm được sao ? Câu đó phải để ta hỏi cô mới đúng. Cô đi đâu vậy ?
– Ta vào núi hái thuốc ! Không thấy sao ? – Nàng trỏ cái túi
– Được rồi, mau về đi !
– Sao lại phải về ? – Nàng ngạc nhiên
– Có người sắp chết !
Nghe đến đấy nàng đã bung xung lên :
– Có người sắp chết mà không kêu ta sớm ?
– Cô đi mất dạng như vậy ta biết kêu cô ở đâu ? Từ giờ đừng có đi lung tung ! Nguy hiểm lắm đó !
– Lại còn ở đó mà mắng ta nữa, mau về thôi !
Cả hai dắt nhau chạy như bay về nhà. Thiên Bình lúc ấy mắt đã sưng húp, không cả mở nổi ra nữa, Bảo Bình nằm trên ổ rơm, thoi thóp.
– QUỐC SƯ ??? – Cự Giải tỏ vẻ kinh ngạc
– Cô nương này … cô biết chàng sao ? – Thiên Bình chớp chớp mắt nhìn Giải Giải
– Quốc sư bị làm sao vậy ? – Cự Giải đến gần, giơ tay bắt mạch – Khổng Tước Đảm ! Quốc sư trúng phải Khổng Tước Đảm !
– Có nguy hiểm không ?
– Nếu không chữa trị, trong vòng một canh giờ nữa là đại nhân ấy sẽ chết !
Thiên Bình vội vàng quì xuống vái Giải Giải :
– Cô nương ! Cô nương xin hãy cứu chàng ! Thiên Bình cắn rơm cắn cỏ van cô nương đấy !! Ơn đức ấy Thiên Bình cả đời không dám quên !
– Cô nương … – Cự Giải vội nhấc Thiên Bình đứng dậy – Cô nương làm gì thế ? Ta có quen biết với quốc sư, nếu cô nương không cầu xin ta vẫn sẽ cứu mà ! Cô nương mau đứng lên.
– Tiếc là chân khí của ta bị rối loạn, nếu không sẽ giúp hắn ép độc ra ngoài được rồi ! – Thiên Yết nói
– Độc đã ngấm vào phủ tạng, xem ra cần phải châm cứu, sau đó xông thuốc, độc mới có thể tiêu tan được !
– Cô nương mau cứu người đi ! – Thiên Bình sốt ruột.
Cự Giải trước hết lau sạch máu độc ở vết thương, lấy kim châm cứu cho Bảo Bình. Trong lúc đó, Thiên Yết được giao việc đi lấy nước nóng ở suối Nhưỡng Tuyền, còn Thiên Bình thì sắc thuốc.
Từ chiều đến tối, Bảo Bình đã hơi tỉnh lại. Thiên Bình luôn luôn túc trực bên cạnh hầu hạ chàng. Thiên Yết thấy vậy không làm phiền em gái. Lúc ấy Cự Giải đang nấu nước thuốc ngoài trời, chàng liền ra phụ giúp một tay. Nàng một tay quạt, một tay bịt miệng ho sặc sụa. Thiên Yết giật lấy cái quạt ( quạt rách ==”)
– Đưa đây !
– Ta đang sắc nước thuốc kia mà !
– Thì đưa ta quạt cho ! Cô không quen mấy cái việc như thế này đâu !
– Ta làm được mà !
Thiên Yết lườm nàng, ánh mắt sắc lẹm. TA NÓI ĐỂ TA CÓ HIỂU KHÔNG ?
Cự Giải sợ quá không dám đôi co nữa, tránh ra một bên cho chàng ngồi quạt.
– Cô nghỉ đi ! Suốt buổi chiều cô đã vất vả rồi !
– Không sao ! – Cự Giải ngó vào trong nhà – Họ ở trong đó … ta đi nghỉ không có tiện !
– Cũng phải !
– Ah, ta quên chưa hỏi … cô nương đó là ai vậy ?
– Là tiểu muội của ta đó ! – Thiên Yết mỉm cười – Cuối cùng nó cũng thoát khỏi tay lão Thái Sư !
– Không ngờ tiểu muội của ngươi lại là thê tử của quốc sư nha !
Câu nói ấy nhắc Thiên Yết đến thân phận của Bảo Bình. Sau này hắn khỏi rồi ắt phải đưa Bình Nhi trở về thành, đến lúc đó … mọi người sẽ biết Cự Giải đang ở đây với ta… nàng sẽ hồi thành. Nàng lại là công chúa, còn ta thì vẫn là một kẻ giang hồ …
– Khụ khụ khụ ! – Nàng lại ho. – Giờ ngươi đã tìm thấy tiểu muội rồi nha, đừng có đi giết người nữa đó !
Mép Thiên Yết nhếch lên. Chàng quay sang nhìn nàng trân trân. Nàng thì vẫn chẳng biết cái gì hết.
– Sao nhìn ta ?? – Má nàng hơi hồng lên – Bộ mặt ta có nhọ hả ?
Nhọ thật ! Lúc nãy nàng thổi lửa đã vô ý làm tàn tro bay lên mặt. Thiên Yết bất giác giơ tay lên lau vết nhem trên má nàng…
Bất động.
… Bỗng dưng … có mùi gì đó, không phải mùi quế chi trong rừng đưa lại. Hắc hơn, nồng hơn … và khét ! Cự Giải giật mình kêu toáng lên
– Ngươi sắc thuốc kiểu gì vậy ? Cháy rồi kìa !!!!
– Ối, ta không cố ý để cháy đâu ! – Thì dĩ nhiên chẳng ai muốn để nó cháy rồi, chỉ là … mải nhìn nàng quên mất nồi thuốc thôi.
_____Hate on me hater now or later _____
Mấy ngày trôi qua…
– Tiểu thư, ăn cá nhé !
– Ta không ăn được !
– Vậy tiểu thư ăn thịt gà nhé ?
– Ta không muốn ăn !
– Tiểu thư … người làm sao vậy ?
– Ta không biết nữa … nhưng ta chẳng muốn ăn gì cả !! – Song Ngư gắt gỏng – Ngày kia là ta phải gặp Sư phu nhân rồi … Ta lo lắm ! Trời ơi ngươi bảo ta làm sao mà ăn cho nổi đây ?
– Càng như vậy tiểu thư càng phải ăn đó a ! – Tiểu Hương nói – Nếu như tiểu thư không ăn sẽ gầy yếu, Sư phu nhân trông thấy không hài lòng thì sao ?
– Ờ, ngươi nói cũng phải ! Nhưng … ta không thể ăn được …
– Tiểu thư kì cục quá ah !
– Tiểu Hương … ngươi chuẩn bị cho ta ít hoa quả…
– Làm gì ạ ?
– Ta sẽ đi thăm mộ phụ thân !
____just gonna stand there and watch me burn____
Bảo Bình đã tỉnh táo lại, có thể ngồi dậy được. Không thể kể hết sự kinh ngạc của Bảo Bình khi trông thấy Cự Giải :
– Công … công … chúa ! Công chúa !
– CÔNG CHÚA ? – Thiên Bình cũng ngạc nhiên không kém – Chàng nói ai là công chúa vậy ?
– Nàng không biết sao ? Cô ấy chính là công chúa Tiểu Quốc bị bắt cóc đó !
– BẮT CÓC ??? – Nàng cao giọng lên. Thiên Bình đưa mắt nhìn Cự Giải, rồi lại nhìn Thiên Yết. Không lẽ …
Trông ánh mắt của em gái, Thiên Yết lạnh lùng quay đi, trán thoáng vài nếp gấp cau có. Phải ! Là ta bắt cóc nàng ấy đó ! Được chưa ?
Cự Giải xem ra Thiên Yết có vẻ giận, bèn cười xòa nói :
-Quốc sư đừng dụng sức ! Ngài mới khỏe lại, cần tĩnh dưỡng…
-Sao công chúa lại ở đây ?
-Ta … ah … là thế này … hôm đó ta bị bắt đi… nhưng mà … người này đã cứu ta !
-Hả ? – Thiên Yết quay lại nhìn Cự Giải. Nàng … nàng nói gì vậy ?
-Vậy phải đa tạ vị công tử đây ! – Bảo Bình nói
-Bảo ca ca ah, đó là đại huynh của ta đó !
-HUYNH RUỘT ? – Bảo Bình trố mắt – Vậy … ta phải gọi một tiếng đại ca rồi !
-Không cần đâu ! Ngươi cứ ở đó mà dưỡng sức đi ! Bình Nhi ! Ta muốn đưa muội đến chỗ này !
-Đi đâu ạ ?
-Muội cứ đi rồi sẽ biết !
-Vậy … – Thiên Bình đứng lên – Cự Giải cô nương … ah không công chúa … phiền cô chăm nom Bảo ca ca một lát vậy
-Được rồi !
_____ That’s all right because I like the way it hurts____
Trời ấm lên, tuyết tan rồi. Mưa phùn lất phất bay nhẹ, sắp sang xuân rồi.
Song Ngư quì xuống trước mộ phụ thân, bày lên vài thứ hoa quả. Thế mà cũng đã bao nhiêu năm qua rồi. Cha ơi, nữ nhi của cha đã sắp xuất giá rồi !
-Tiểu Hương, sau này nếu ta đi ngươi ở lại phải năng ra thăm mộ lão gia nhớ không ?
-Tiểu Hương biết rồi ạ !
-Phải chăm sóc cả mộ của Vô Ảnh bá bá nữa !
-Nhưng … tiểu thư ah… ở đây có ba ngôi mộ, mộ nào là của Vô Ảnh Bá Bá ?
Song Ngư đứng lên, nghi hoặc nhìn sang hai ngôi mộ bên cạnh. Thật kì lạ ! Nơi này xưa nay làm gì có ai sống ? Nàng chỉ biết hai ngôi mộ, còn một ngôi thì hình như đã ở đó lâu lắm, trước cả khi cha nàng mất nó đã đứng sừng sững ở đó rồi. Không có tên tuổi, không có quê quán, nhưng năm nào cũng vậy, cứ đến tiết Thanh Minh, ngôi mộ ấy được quét dọn sạch sẽ, có hoa và nhang cắm xung quanh.
-Không cần biết là ai ! Ngươi cứ dọn dẹp cả ba ngôi mộ đi ! Xem kìa ! Bia mộ bị gió lay xộc xệch cả ! Mau giúp ta chỉnh lại
-Vâng !
… Bỗng nhiên từ xa có hai bóng người đi lại …
-Đại ca … Đây là đâu vậy ?
-Ta dẫn muội đến thăm mộ mẫu thân !
-MẪU THÂN ??? – Thiên Bình hơi sững lại. Mẹ trong kí ức nàng … quá mơ hồ !
Thiên Yết dắt Thiên Bình đến trước ngôi mộ kì lạ, ấy ngạc nhiên nhìn Song Ngư :
-Cô là ai ? – Thiên Bình nói. Thiên Yết thì nhận ra ngay cái người con gái suýt nữa bị chàng chém hồi trước
-Các người là ai ? – Song Ngư hỏi lại. Dĩ nhiên nàng không biết Thiên Yết, còn Thiên Bình … càng không biết
-Cô làm gì mộ của mẫu thân ta vậy ? – Thiên Bình hỏi.
-Cái bia bị lệch, ta chỉ sửa lại thôi !
-Vậy cảm ơn cô nương !
Quái nhỉ ? Sao cô nương kia trông quen quen ??? – Song Ngư nghĩ bụng. ( trước đây hai người gặp nhau trên phố rồi mà !)
-Đây là người nhà cô nương phải không ? – Ngư Ngư hỏi
-Phải !
-Vậy mau lại giúp ta sửa bia mộ !
Thiên Yết từ nãy giờ cứ đứng im lìm, khoanh tay quay mặt đi, giờ tự nhiên chạy lại giúp.
-Cứ để ta !
… Đời cũng còn nhiều người tốt quá ! Nếu như ta có thể trở lại như ngày xưa… Nếu như ta là người tốt … Hay ít nhất cũng làm một người bình thường, chắc ta và nàng cũng có thể … nhưng giờ …
______ Đếm hết bao nhiêu mùa bàng rụng lá đếm cả bao vòng đời ta long đong _____
… Điện Cam Lộ …
-Hoàng huynh !
-Song đệ ! – Ma Kết nhìn Song Tử ngạc nhiên – Ta tưởng đệ thích ra ngoài lắm mà, sao hôm nay lại ở trong hoàng cung thế ? Xử Thái Phó không nói gì ah ?
-Cô ta … – Song Tử đột nhiên nổi giận – … không có gì … Cô ta vẫn bắt đệ đọc sách như thường !
-Nghe đệ nói là biết có chuyện rồi !
-Không biết vì sao mà cô ta giận đệ nữa !
-Chắc đệ làm gì hả ?
-Đệ chẳng làm gì hết !
-Vậy là cô ta ngang ngược ? Nếu thế thì để ta trị tội ?
-ĐỪNG ! – Song Tử vội xua tay – … đừng phạt nàng ấy ! Đệ … chỉ là cảm thấy oan ức nên nói với hoàng huynh thôi !
Ma Kết chép miệng :
-Nữ nhi đúng là khó chiều !
Song Tử nghe câu nói ấy liền đổi sắc mặt ngay, đôi mắt đầy vẻ tò mò :
-Hoàng huynh … cũng có chuyện gì ah ?
-Hey … – Ma Kết thở dài hồi lâu – Ta thì có chuyện gì được cơ chứ !
Nghe nói vậy Song Tử không tiện hỏi nhiều. Chờ khi ra ngoài rồi, chàng gọi ngay công công hầu cận của Ma Kết đến hỏi :
-Nô tài tham kiến Vương gia !
-Lí công công đứng lên đi ! Lại đây ta hỏi ?
-Vương gia có gì sai bảo nô tài xin làm hết sức !
-Gần đây ta xem sắc mặt Hoàng huynh ta không tốt … có phải huynh ấy và hoàng hậu có chuyện gì không ?
-Ah … chuyện đó … – Lí công công ghé tai Song Tử nói nhỏ – … chỉ là … Hoàng hậu không chịu động phòng đó thôi ạ !
-HẢ ??? – Song Tử kêu toáng lên – ĐẾN BÂY GIỜ MÀ VẪN CHƯA …
-SUỴT ! Vương gia đừng nói to ! Chuyện này không được hay ho cho lắm, không thể để bên cung Hồng Hạc biết chuyện được !
-Được rồi, ngươi nói ta nghe xem nào …
-Từ hôm lập hậu đến giờ, hoàng hậu nhất quyết bắt hoàng thượng phải tìm được Cự Giải công chúa về trước …
-Ta hiểu ! Hoàng tẩu không muốn mang tiếng đó mà !
-Nhưng mà … hậu thì vẫn là hậu, kể cả Cự Giải công chúa có về … Nhưng vấn đề là … hoàng thượng cứ phải nằm đất ah ! Tại vì Như Phi soi mói kĩ lắm, Người mà không ở điện Thiên Hương là ả ta sẽ bám lấy ngay
-Có chuyện như vậy nữa sao ? Thế thì không được ! Phải có cách nào chứ ! – Song Tử bóp trán nghĩ ngợi hồi lâu, rồi búng tay một cái – Tưởng thế nào … Chuyện đó quá dễ !
____Notice me, take my hand ___
-Ngưu đại nhân ! Ngưu đại nhân ! Không xong rồi !!! – Một tên thị vệ hộ tống hớt hải chạy đến
-Có chuyện gì ? Đừng làm ầm lên ! – Ngưu đang ngồi gặm bánh bao, bèn gắt lên
-Lão Thái y …
-Lão ta làm sao ? – Chàng chợt chột dạ
-Lúc nãy khi chúng ta nghỉ chân bên sườn núi Nam … Lão ta đã thừa cơ trốn mất !
-SAO ????????????? – Ngưu thét lên
-Lúc nãy nô tài sơ ý, không nhìn đến lão, lão đã chạy trốn vào trong núi Nam mất rồi !!!
-Lão già chết tiệt !!! – Chàng đập bàn, cái bánh bao trên tay bị bóp nát nhừ
-Ngưu đại nhân ! Làm sao bây giờ ?
-Còn làm gì nữa ? Mau quay lại núi Nam, tìm đến bao giờ thấy thì thôi !
-Vâng !
Cả đoàn người ngựa gấp rút đi men theo con đường về phía Nam trở lại ngọn núi. Kim Ngưu ngồi trên ngựa, trán cau lại vừa bực bội vừa lo lắng.
-Đại nhân ! E rằng lão ta đã chạy vào sâu trong núi, muốn tìm chắc phải mất mấy ngày !
-Từ đây về kinh con bao xa ?
-Còn hai ngày đường nữa thôi ạ !
-VẬY MAU TÌM ĐI ! Nhất thiết ta phải về đến kinh thành trong vòng ba ngày nữa !
-VÂNG Ạ ! – Toán hộ vệ đồng thanh, nhanh chóng tản đi tìm
Kim Ngưu nắm chặt cương ngựa, răng nghiến ken két. Lão ấy thật đáng ghét ! Không biết ta có về kịp vào sinh nhật Tiểu Nhân Mã không đây !
_____ Everytime I try to fly I fall without my wings ____
-Tướng gia ! Người đã chuẩn bị xong chưa ? – Bà mối đon đả
-Ta đang chờ bà đấy ! – Sư Tử nhìn đống sính lễ. Hôm nay chàng đã dậy từ sáng sớm, nôn nóng muốn đến Trầm Ngư thôn gặp Song Ngư. Nhưng mẹ chàng cứ nhất định có bà mối đi kèm
-Có ai đến nhà người ta dạm ngõ mà không nhờ bà mối đâu ? – Sư phu nhân nói – Đó là phong tục rồi ! Con phải nghe ta !
Cái bà mối này lâu la quá !
-Bao giờ thì khởi hành đây ? – Chàng sốt ruột hỏi
-Giờ tốt đến rồi, chúng ta đi thôi !
Một đoàn người rồng rắn kéo nhau ra khỏi cổng thành phía Bắc
____ curtain’s finally closin’, that was quite a show ____
-Quốc sư ! Ngài khỏe hẳn rồi chứ ? – Cự Giải hỏi
-Đa tạ công chúa cứu mạng ! Tại hạ khỏe hẳn rồi ! Ơn này Bảo Bình sẽ không quên !
-Đa tạ công chúa ! – Thiên Bình nói phụ họa.
-Bình Nhi … Ta phải trở về kinh thành !
-Để làm gì ? – Thiên Bình ngạc nhiên – Về đó lỡ bị phát hiện thì sao?
-Ta còn có công chuyện với Song Vương gia, không thể nào không về được !
-Ta sẽ đi với chàng !
-Nguy hiểm lắm !
-Nhất định ta đi với chàng! – Nàng bám lấy tay Bảo Bình thật chặt.
-Ngươi muốn về sao ? – Thiên Yết ngồi ngoài cửa bấy giờ mới lên tiếng – Nếu như về đó, ngươi phải đảm bảo sự an toàn cho Bình Nhi đó ! Ngươi nhất định muốn đi, ta sẽ không giữ, nhưng mà tốt nhất nên cải trang một chút ! Ta có thể dùng dịch dung thuật, đảm bảo không ai nhận ra mấy người đâu.
-Vậy đa tạ đại ca !
Thiên Yết cải trang cho Bảo Bình và Thiên Bình xong, đến lượt Cự Giải :
-Ta cũng cần sao ?
-Cô muốn mấy tay sát thủ nhận ra cô hả ?
-Ta không về đâu !! – Nàng quay mặt đi khoanh tay lại.
Ai nấy đều sửng sốt :
-Công chúa ! Người không về thật sao ?
-Ta không muốn về đó ! Phiền quốc sư chuyển hộ cho Dương Dương thư của ta, nói muội ấy cứ yên tâm làm hoàng hậu đi ! Ta rất nhớ muội ấy… nhưng ta sẽ không về đâu !
-CÔ … định ở lại đây sao ? – Thiên Yết kinh ngạc hơn ai hết. Để làm gì chứ ?
-Ta chỉ là không muốn về chỗ đó ! Ta không muốn phá rối Dương Dương ! Vả lại … Ngươi cũng chưa khỏi kia mà !
-Công chúa … người … – Thiên Bình nhìn Cự Giải vẻ dò hỏi. Trông như thể nàng đã hiểu hết mọi chuyện rồi.
-Ta … – Mặt Cự Giải đỏ lên trước ánh mắt nàng. – tóm lại ta sẽ không về đâu !
-Cô không cần chữa ! – Thiên Yết lạnh lùng nói – Ta không cần !
-Đại ca ! – thiên Bình vội lên tiếng – nếu như công chúa muốn ở lại … thì cứ để người ở lại. Dù sao công chúa cũng có ơn với chúng ta ! Công chúa ah ! Phiền người … để mắt đến đại ca của ta với !
-Ta biết rồi !
-Bảo ca, chúng ta đi thôi !
-Vậy cáo từ công chúa ! Mấy giờ rồi ?
-Giờ Tỵ.
-Phải nhanh lên ! Phúc tinh có thể sẽ đi mất đó !
———– Chap 52 ————
Chiều cuối đông đổ nắng. Cây cối đã bắt đầu nảy nở đâm chồi. Vùng núi Trầm Hương lại hiện ra nơi bồng lai tiên cảnh. Sư Tử lững thững trên ngựa, tâm thần phiêu diêu bất định. Lần đầu tiên chàng đến nơi này, hình như cảnh vật cũng đẹp thế kia… Thực ra chàng cũng chẳng nhớ rõ cảnh thế nào, vì trong tâm trí chàng hôm ấy … chỉ có mỗi mình nàng ( Dĩ nhiên rồi ! Nếu không thì ngươi đã không NGƠ luôn mấy tuần ==”). Cảnh đẹp thì đẹp thật, nhưng nàng đẹp hơn.
Ngựa chàng ruổi đến bãi Trầm Ngư, Sư Tử nhảy xuống, dắt ngựa đi bộ, giống như lần đầu chàng đến đó. Cây ngô đồng ở kia đang nảy lộc, xa hơn là tảng đá “Thiên Trụ”, chỗ chàng bắt gặp nàng ( Này !nhớ đến đó thôi !==” )
Một kẻ suốt hai mấy năm giời ( viết đến đây ta quên luôn tuổi của anh chàng này mất rồi ==”) không biết “nữ nhi” là thế nào ( Tiểu Nhân Mã không tính nha ) không cả giáp mặt nổi với nữ nhi như ta, thế mà nàng lại thích… Ta thật là tốt số !
-Tiểu thư ! Sư công tử đến rồi kìa ! – Tiểu Hương reo lên.
Từ xa chàng trông thấy nàng, bóng y phục thiên thanh, màu nàng ưa thích. Nàng đứng đó, nửa như muốn chạy lại đón chàng, nửa lại e dè ngượng nghịu.
-Ngư Nhi ! – Sư Tử mỉm cười gọi lớn
-Tướng gia ! Xin ngài cứ bình tĩnh ! – Bà mối chen vào ( ở đâu ra mà vô duyên quá ! – bà mối : tại ngươi chứ, kêu ta đến rồi lại đổ cho ta vô duyên )
-Được rồi ! – Chàng chép miệng, đoạn ra lệnh cho đoàn người – Mau nhanh lên !
Sư Tử đến trước mặt nàng, bỗng dưng lại thấy lúng túng. Chân tay chàng như bị thừa thãi, cứ vung vẩy trên không trung. Song Ngư cúi đầu chào Sư Tử, hai người sóng đôi đi dạo quanh hồ Trầm Ngư, mặc cho bà mối và Tiểu Hương thi nhau chúc mừng lẫn nhau. Nàng nhìn chàng, lấy khăn tay che miệng cười khúc khích :
-Ủa ? Sao nàng cười ? – Sư Tử cũng cười theo
-Không có !
-Trông ta … chắc ngố lắm hả ?
-Không có !
-Vậy là sao ? – Chàng thắc mắc – Ta biết là ta không được như nam nhi khác, trước mặt nữ nhi lúc nào cũng rất anh tuấn a ! Thế nên … đừng cười ta mà !
-Ta đâu có cười chàng ? Ta chỉ đang nhớ lần đầu ta gặp nhau thôi ! Hôm đó, chàng đi cùng với ba vị công tử kia … Lúc đó gia nhân nhà ta còn đương đi truy lùng kẻ lưu manh nào đó … Hình như … họ còn nhận nhầm chàng là lưu manh phải không ?
Mặt Sư Tử đỏ bừng lên, chốc chốc lại đổi màu, thật xấu hổ !. Song Ngư sợ hãi kêu lên :
-Chàng … không phải lại bệnh chứ ? Sao cứ đến sơn trang của ta chàng lại bệnh vậy ?
-Không ! Ta không bệnh chi hết á !!! – Chàng vội vàng phản đối
-Trông chàng giờ giống hệt hôm đó á ! Sắc mặt lúc đỏ lúc tím, lúc xanh lúc tái, lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ … Thực ra lúc đó chàng sao vậy ?
-Thực ra … – Sư Tử cười lấp liếm – thực ra lúc đó … ta …
-Chàng làm sao ? Nói ta nghe xem nào ? – Nàng níu tay chàng, vui vẻ hỏi
-Ta … gia nhân nhà nàng … không nhận nhầm đâu !
Song Ngư bỗng sững người, nàng tròn mắt kinh ngạc :
-Ý chàng là sao ?
-Gia nhân nhà nàng, họ đuổi ta là đúng đó ! Hôm đó, vì bực mình với mẫu thân nên ta trốn ra khỏi thành, tình cờ đi đến chỗ này… Ta thấy nơi này cảnh đẹp, nên dừng ngựa, định tản bộ quanh hồ, nào ngờ … – Sư Tử nói đến đó bỗng nhiên nổi nấc cụt
-CHÀNG … Đúng là chàng sao ?????????????
-Xin lỗi … ta đâu có cố ý ! Nó đập vào mắt ta đó chứ !
Bộ dạng Song Ngư bấy giờ dở khóc dở cười. Nàng mếu máo, bù lu bù loa, giơ tay đánh cho Sư Tử mấy cái. Chàng vội chạy vòng quanh để tránh nàng. Hai người rượt nhau trên trảng cỏ.
-Đồ xấu xa này ! Ta cứ tưởng chàng là một vị nguyên soái kiêu hùng, đạo mạo, ai dè … Lại dám giấu ta nữa !
-Ta không cố ý mà ! Không phải ta muốn giấu nàng đâu, nhưng … ta không mở miệng ra nổi
-Chàng chỉ được cái xảo biện a ! Làm chuyện thất đức lại không dám nhận !
-Ta đã tạ lỗi với nàng rồi mà !
-Một câu xin lỗi là xong hả ???
Song Ngư bắt kịp Sư Tử, lẹ tay túm được vai áo chàng. Sư Tử cười khanh khách, một tay chàng bắt lấy tay nàng, một tay vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy Song Ngư, khống chế không cho nàng giãy giụa :
-Vậy nàng muốn thế nào đây ?
-Bỏ ra đi ah ! Làm ta ngộp thở đó ! Thật đúng là “lưu manh” a !
-Sao nàng cứ mắng ta hoài vậy ? Tức quá ! Nàng cứ nói ta lưu manh, ta sẽ « lưu manh » thật cho nàng xem !
-Thôi mà ! Thôi mà ! – Nàng sợ quá tru tréo. May mà gia nhân nhà nàng đang chuẩn bị bưng bê lễ vật trong nhà, không ai mon men ra hồ làm gì cả. – Ta nói vậy chàng cũng nghĩ là thật hả ?
Chàng không đáp. Song Ngư đỏ mặt ngước nhìn Sư Tử, thẹn thùng nói
-Vả lại, dù sao … ta cũng …
Sư Tử lắc đầu ra hiệu cho nàng không cần nói. Chàng cúi người, khẽ hôn lên môi nàng. Gió lao xao thổi qua không gian tĩnh lặng, nghe được cả tiếng rì rào rất nhỏ của cây cỏ.
-HƠ … – Từ trong rừng nhảy ra hai người, một nam một nữ. Sắc mặt của họ có vẻ mỏi mệt. Trông thấy Song Ngư và Sư Tử, họ đứng sững lại, ngượng ngập nhìn nhau.
-E hèm … – Nam nhân hắng giọng. – Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi.
Sư Tử và Song Ngư giật mình, vội vàng buông nhau ra chỉnh sửa lại y phục cho khỏi nhàu nát. Ngư Ngư có vẻ ngạc nhiên. Thôn Trầm Ngư đây ngoài sơn trang của nàng, chỉ còn có vài ba nhà khác ở tận bên kia hồ. Sao lại tự dưng có một nam một nữ, mặt mũi lạ hoắc, qua lại ở đây ?
Hai người đó chạy lại phía nàng, hồ hởi gọi to :
-Sư huynh !
-Ủa … ngươi là ai mà biết ta ?
-Mới có vài ngày huynh đã quên sao ? – Nam nhân hỏi – Ah … phải rồi… ta đang cải trang !
Nam nhân ấy và nữ nhân cùng lúc tháo bỏ mặt nạ. Sư Tử tròn mắt nhận ra Bảo Bình :
-Bảo huynh ! Sao huynh lại ở đây ? Còn cả … Thiên Bình tiểu thư nữa … Không phải cô bị cướp bắt đi sao ?
-Là cô nương ah ? – Song Ngư cũng hỏi – Lại gặp cô nương ở đây rồi !
-Chúng ta có duyên gặp gỡ thì phải ! – Thiên Bình cười đáp
-Chuyện dài lắm, từ từ ta sẽ kể hết cho huynh !
-Sao huynh lại phải cải trang vậy ?
-Để tránh lão Thái Sư phát hiện đó mà ! Như thế này an toàn hơn. Ta cần phải trở về kinh thành mà không để ai phát hiện, thật đúng dịp này … huynh cho ta đi nhờ được không ?
-Dĩ nhiên rồi ! – Song Ngư đáp
-AH … suýt nữa ta quên mất ! Chúc mừng hai người nha !
-Đa tạ Bảo huynh ! Huynh đừng quên chọn cho ta một ngày lành tháng tốt đó !
-Tất nhiên rồi !
____someone’s watching over me ____
Trời sẩm tối. Điện Cam Lộ thắp đèn. Ma Kết vẫn ngồi phê tấu chương
-Hoàng thượng … người nên đi nghỉ đi thôi !
-Ta phê xong đống tấu này sẽ nghỉ.
-Vậy nô tài dâng trà để người uống nha !
Ma Kết gật đầu. Công công đem chén trà dâng lên. Ma Kết uống một tợp, bỗng giật mình ngạc nhiên :
-Trà hôm nay không giống trà mọi khi thì phải ?
-Dạ bẩm …
Công công chưa kịp nói, Song Tử đã cười khanh khách đi vào :
-Hoàng huynh thấy thế nào ? Trà ngon chứ ? Đệ vất vả lắm mới tìm được loại trà này đấy !
-Đệ cho ta uống thứ gì vậy ? – Ma Kết chột dạ
-Bẩm hoàng thượng … – công công bèn đỡ lời – … Song Vương gia thấy gần đây người tâm thần mỏi mệt, nên đã dặn phòng trà đặc biệt chuẩn bị loại trà bổ thận tráng dương …
Ma Kết ngồi đơ như phỗng đá. Chàng nuốt nước bọt đánh ực, vừa buồn cười vừa giận :
-CÁC NGƯƠI … Giỏi thật ! Dám thông đồng với nhau ..
-Hoàng huynh ah, có gì xấu đâu ! Chỉ là thứ Khang Dược Thập Toàn Đại Bổ thôi mà !
-Đệ thật là … – Ma Kết bực dọc chép miệng – … Ta đã hứa với nàng đợi đến khi Cự Giải về sẽ giải quyết chuyện này …
-Đệ đang giúp hoàng huynh thôi mà !
-Đệ hại ta thì có ! Đường đường là hoàng thượng như ta lại phải làm mấy trò này sao ?
-Nhưng dù sao huynh cũng uống rồi mà !
Ma Kết cau mày không đáp nữa. Song Tử tức giận bỏ đi. Kết ta ngồi phê tấu một hồi, rồi quát công công :
-Bay đâu ! Truyền cho Như Phi hay … trẫm sẽ giá lâm cung Hồng Hạc !
___ I’m unstoppable ____
Đêm xuống. Cự Giải ngồi cạnh đống lửa, thoáng chút buồn bực. Thiên Bình và Bảo Bình đi rồi, nơi này lại trở lại với cái không khí u tịch tĩnh lặng đến ghê rợn của nó. Thiên Yết ngồi ngoài sân, có chết cóng cũng không chịu vào nhà, cầm dao vót cái gì đó.
Tên ngốc !
Cả buổi chiều nay, hắn không thèm nhìn mặt nàng ! Tại sao chứ ? Ta đã làm gì nào ? Thật quá quắt, khó hiểu ! Nàng đứng dậy, mò ra ngoài sân, tay không biết để vào đâu cho khỏi vướng víu.
-Ngươi bị làm sao vậy ?
-Chả sao cả ! – Hắn đáp lạnh lùng
-Thế ta làm gì sai hả ?
-Chẳng làm gì cả ! – Vẫn cái giọng ấy.
-Vậy tại sao … ngươi có cái thái độ đó vậy ? – Nàng kêu lên
-Ta vốn vẫn như thế này ! Sao ? Có chuyện gì ?
-Thật là … ngươi làm ta tức chết !
-Tức chết sao không cùng về kinh thành với Bình Nhi đi ? Cô ở đây làm gì ? Ta đâu có cần cô ở lại ? Cô về đó mà làm công chúa đi ! Ta không cần cô thương hại !
-NGƯƠI …
-Cô không cần chữa cho ta nữa. Không phải ta sắp khỏi rồi sao ? Cô cứu ta một mạng, ta cũng đã không giết chết cô, cô chữa cho ta, ta cũng đã cứu cô khỏi đi lạc rồi ! Ta và cô không nợ gì nhau hết ! Cô đi thì cứ việc đi !
Cự Giải lắc lắc đầu, răng nghiến vào nhau ken két. Nói thế mà nghe được sao ? Ta lại nhìn nhầm người lần nữa sao ? Đồ khốn này !
-Được rồi ! – Nước mắt nàng trào ra. Đồ ngốc, ngươi không được khóc. Khóc vì cái gì chứ ? – Ngươi không muốn ta ở đây thì ta sẽ đi ! Ta sẽ đi ! Ngươi khỏi cần đuổi nữa. Ta đi là được chứ gì ?
Thiên Yết không đáp. Nhát vót đập mạnh vào đất. Ta không muốn nàng thương hại ta. Nàng là công chúa, hãy cứ trở về đúng cái vị trí đó. Cần chi chịu khổ với ta ?
Nàng quay người bước đi, vẫn dùng dằng như muốn được giữ lại. Hắn vẫn ngồi vót cái gì, tiếng dao xoèn xoẹt.
Đi đâu đây ?
Trời tối om, đường rừng hiểm trở, thân gái một mình, nàng biết đi đâu đây ? Không cần biết, ngươi đuổi ta đi, ta sẽ đi thật ! Ta đi cho ngươi không bao giờ tìm được ta nữa ! Đồ ngốc ! Cự Giải cắm đầu chạy một mạch vào rừng, không cần biết là mình đi đâu. Đến một khoảng ngã ba, nàng bỗng thấy sởn gai ốc. Có kẻ nào đó đang đi theo nàng ! Không ổn rồi.
… Thiên Yết ngồi trơ lại một mình với ngôi nhà xiêu vẹo. Nàng đi rồi ! Hắn vứt dao xuống đất, lảo đảo đứng lên. Tất cả mọi người đều đi hết rồi ! Hắn lại trở lại là kẻ cô độc… với trăng… Thiên Yết nhìn lên trời, thở dài. Đêm nay là đêm không trăng.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Tiếng hét thất thanh vọng lên từ trong rừng. Ở phía đó bay lên rặt những quạ đen và chim lợn, kêu thống thiết !
Không ổn rồi ! Là nàng ! Thiên Yết hốt hoảng. Đêm hôm khuya khoắt,sao ta lại để nàng đi một mình cơ chứ ! Sao ta lại làm thế chứ ? Ta thật đáng chết mà !
Chàng không đắn đo, phi thân lao ngay vào rừng. Vừa bay vèo vèo, vừa gọi lớn :
-CỰ GIẢI !!!!!!!!!
-CỰ GIẢI !!!!!!!!!
-CỰ GIẢI !!!!!!!
Tuyệt nhiên không có câu trả lời. Thiên Yết mỗi lúc một lo thêm. Khi chàng đến giữa rừng thì một giọng cười vang lên :
-hahaha !!! Cuối cùng ngươi cũng chịu dẫn xác đến ! – Một bóng đen bước ra từ lùm cây, mang theo Cự Giải đang bị kề dao vào cổ
-Người là ai ? – Thiên Yết nổi giận.
-Thiên Yết ah, ngươi mau chạy đi !
-Câm miệng ! Thái Sư đoán quả không sai ! Ngươi đúng là Thiên Yết ! Ngươi còn lén tha cho con ranh con này nữa !
-Mau thả nàng ra !
-Ta đâu có ngu ! Thả ra lấy gì uy hiếp ngươi ?
-Thả nàng ra ta sẽ đi với ngươi !
-Không được, ngươi chạy đi ! Hắn đến để giết ngươi đó !
-Bỏ kiếm xuống, nếu không ta giết cô ta đó !
-Đừng mà ! – Cự Giải lắc đầu van nài.
Thiên Yết nhìn ánh mắt cầu khẩn của nàng, lắc đầu. Chàng từ từ bỏ kiếm xuống chân. Sát thủ nhếch mép cười, đẩy Cự Giải một cái thật mạnh làm nàng văng ra đất. Đoạn, sát thủ tung một chưởng đánh vào người Thiên Yết. Chàng khuỵu xuống, miệng hơi thổ huyết. Sát thủ tưởng rằng chàng bị thương nặng, bèn nhằm một kiếm chém tới. Nhưng chàng nhanh chóng tránh được, tung người lên không trung, nhặt lấy kiếm, chuẩn bị giao đấu.
-Nàng mau chạy đi !
-Không được ! Ngươi đang bị thương mà ! – Cự Giải bật khóc
-Lắm lời !
Hai bên đánh nhau to, hơn hai mươi hiệp vẫn không phân thắng thua. Cự Giải đứng nép vào một cái cây to, lo lắng quan sát Thiên Yết. Hắn đã rối loạn chân khí, lại bị thương thế kia, tất không thể cầm cự được lâu nữa. Ta phải giúp ! ta phải giúp !
Nàng cuống quít cả lên, trong lúc quẫn bách, bỗng trông thấy một tảng đá thực to …
Phải rồi !
Bấy giờ Thiên Yết và sát thủ đang cùng giơ kiếm lên, chém vào nhau. Hai thanh kiếm bên đỡ bên chém giằng co một hồi. Cuối cùng sát thủ thắng thế, đè kiếm của chàng xuống.
Phen này chẳng lẽ ta bỏ mạng ở đây ?
BỤP !!!!!
Tên sát thủ đầu bỗng dưng chảy máu, kiếm rơi khỏi tay, ngã gục xuống đất. Đằng sau hắn, Cự Giải mặt mũi bơ phờ, nước mắt đầm đìa trên má, tay vẫn đang vần tảng đá lớn. Nàng vừa giết tên sát thủ ! Tim nàng đập không còn nhịp nữa. Da nàng trắng bệch ra vì sợ hãi. Cự Giải thở hổn hển, vứt tảng đá xuống đất, đưa mắt nhìn Thiên Yết. Chàng chống gươm đứng dậy, tiến đến phía nàng. Cả hai đứng nhìn nhau thật lâu, không thể nói được lời nào. Bỗng chốc nàng òa khóc, lao vào lòng chàng, Thiên Yết dang tay ra ôm Cự Giải, vỗ về :
-Không sao ! Có ta đây rồi ! Không sao !
-Đồ khốn này … – Nàng nấc lên
-Ta xin lỗi ! Ta xin lỗi !
Cả hai đều không để ý thấy gã sát thủ thu chút sức tàn, nhổm dậy. Hắn rờ vào thắt lưng, lấy ra một cái phi tiêu.
Vèo !!!
Lúc ấy Thiên Yết đứng quay lưng lại, không đề phòng gã. Cự Giải mặt méo xệch, chỉ kịp la lên một tiếng :
-CẨN THẬN !!!!!!!!!!
Thiên Yết giật mình quay người lại, mắt mở to với vẻ kinh hãi. Phi tiêu lao đến quá nhanh…
Phập !
Không trúng vào người chàng, nhưng lòng chàng đau như cắt.
-GIẢI NHI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong lúc gấp gáp quá, Cự Giải chẳng còn biết làm gì hơn là lao ra đỡ cho chàng. Mũi phi tiêu cắm sâu vào vai nàng, máu chảy lênh láng. Thân hình nàng mềm nhũn, đổ sập xuống trên tay Thiên Yết. Chàng nghiến răng, phi kiếm về phía tên sát thủ. Mũi kiếm đâm xuyên ngang qua đầu hắn. Hắn gục xuống ngay, không kịp ngáp.
-Ư … Đau quá !
Thiên Yết vội vã rút mũi tiêu khỏi vai nàng ném đi. Mùi gì đó từ vết thương xộc lên mũi chàng. Thiên Yết hoảng sợ hỏi dồn :
-Nàng … vết thương này …
-Có độc … – nàng thều thào đáp – ta thấy ngứa … có lẽ là Hạt đỉnh hồng ! Có mùi gì không ?
-Có lẽ …Khổng Tước Đảm ! Ở nhà ta nàng vẫn còn thuốc phải không ?
Cự Giải khẽ lắc đầu :
-Khổng Tước Đảm, và Hạt Đỉnh Hồng … không có thuốc giải ! ( cái này học từ Khuynh thế hoàng phi đó ^^ !)
-SAO CƠ ?????? Không !!! – Thiên Yết hét lên – Không thể nào ! Nàng không thể chết được !
-Thiên Yết … – Nàng lắc đầu – Sống chết có số … ư…
-Không !!! Ta không thể để nàng chết được ! Ta còn nợ nàng !
-Không … người không nợ gì hết !
-Nàng cứu ta … – Thiên Yết bỗng thấy sống mũi cay xè.
-Nhưng người … cho ta biết … yêu đó là … thế nào … ư …- miệng nàng thổ huyết.
-Gắng lên ! Ta sẽ đem nàng về nhà, ở đó có thuốc ! Nhất định ta sẽ cứu được nàng !
Cự Giải lắc đầu
-Giúp ta … gửi lời đến Dương Dương… ta không gặp nó lần cuối !
-Ta nói nàng không chết mà !
-Ta chết rồi nhờ đưa ta về … Tiểu Quốc !
Thiên Yết không dám nghe nàng nói nữa. Chàng xốc nàng lên, đi như bay về ngôi nhà tranh xiêu vẹo. Chàng đặt nàng xuống cạnh đống lửa, nước mắt lăn lặng lẽ trên hõm má. Tại sao ông trời cứ thích trêu ngươi ta vậy ?
Nàng tái đi, hơi thở yếu dần. Không được rồi ! Có lẽ … nếu như có thể … nàng đã cứu ta … ta sẽ đem mạng này trả lại cho nàng.
Chàng đỡ nàng hơi ngồi dậy … cởi áo nàng. Cự Giải đang mê sảng cũng phải thốt lên, ngăn chàng lại :
-.. Ngươi … làm cái gì vậy ? Nam nữ thụ thụ … bất thân !
Không trả lời. Thiên Yết mặc cho nàng cản, kề miệng vào vai nàng, hút máu độc ra.
———- Chap 53 ———
(khuyến cáo: cháp này nằm trong series rating cao)
… Thiên Hương điện …
-Hoàng tẩu ! – Song Tử hớn hở bước vào – Hoàng tẩu !
-Song Vương gia ! Sao hôm nay hoàng thúc lại tới vậy ? – Bạch Dương ngạc nhiên
-Ah … – chàng ta cười tươi roi rói, không ai biết trong bụng chàng ta âm mưu điều gì a – … mấy hôm nay đệ ra ngoài cung, có được mấy tay lái buôn nước Bolloballa ( chém tên đó ) đem biếu thứ trà hảo hạng, nay đem biểu hoàng tẩu dùng thử – Chàng vừa nói vừa cho người đem bình trà vào để lên bàn.
-Hoàng thúc thật có lòng ! – Bạch Dương nhận lấy trà, lại nói – Vương gia nên đem đến cho Hoàng thượng nữa, Người rất thích dùng trà nha.
-Đệ đã đem sang điện Cam Lộ … – Song Tử nói đến đó thì cố tình ngập ngừng – … nhưng mà … hoàng huynh không có trong điện thì phải !
Dương Dương nghe xong giật mình, tròn mắt hỏi :
-Hả ? Người không có trong điện … cũng không ở chỗ ta… tối tăm thế này rồi còn đi đâu ?
-Bẩm hoàng hậu nương nương … – tên thái giám bưng trà vừa nói vừa liếc nhìn Song Tử – … nghe nói … tối nay Hoàng thượng bãi giá đến cung Hồng Hạc thì phải…
-SAO CƠ ???? – Mặt Bạch Dương như chàm đổ – Ngươi nói … Hoàng thượng đến cung Hồng Hạc hả ?
-Hoàng tẩu … – Song Tử nhân cơ hội khích đểu – … tẩu đừng kích động nha, hậu cung tam cung lục viện …
Chàng nói đến đó thì ngừng lại, vì Bạch Dương mắt ngùn ngụt sát khí. Thôi, tốt nhất ta nên về, chứ không hoàng tẩu lại nổi điên treo ta lên cây bận nữa thì mệt lắm.
-Hoàng tẩu, không còn sớm nữa, đệ về đây !
-Hoàng thúc đi cẩn thận ! – nàng nói lạnh lùng, không cả nhìn theo Song Tử khi chàng đi.
ARRRRGGGG…. Hoàng đế đáng ghét !!!
_____He is a villain of the devil’s law ____
Trời đột ngột đổ mưa,Ma Kết đang trên đường đến cung Hồng Hạc, bỗng nhiên có thái giám hốt hoảng chạy đến, thở không ra hơi :
-Hoàng thượng ! Hoàng thượng !
-Chuyện gì mà làm ầm lên vậy ? – Ma Kết chép miệng hỏi
-Có chuyện không hay rồi !
-Là gì ? Mau nói đi !
-Là hoàng hậu nương nương … Cung nữ ở Thiên Hương điện vừa nhao lên … nương nương bị sốt rất cao !
-HẢ ????????????????? – Chàng phát hoảng – SAO LẠI CÓ CHUYỆN ĐÓ ? Mau dẫn ta đến điện Thiên Hương !
____He is a killer just for fun, fun, fun, fun_____
… Tiếng mưa tầm tã làm Cự Giải tỉnh dậy. Mắt nàng hoa loạn lên, đầu choáng váng, một bên vai đau như xé thịt. Nàng thở mệt nhọc, đưa mắt nhìn bốn xung quanh.Sao Âm phủ lại giống với nhà hắn như vậy ? Giải Giải khẽ nhích người muốn cử động, song bên vai bị thương kia làm nàng không nhúc nhích được. Không phải … có kẻ ôm ta …
Thiên Yết … Không phải chứ ? Hắn cũng xuống Âm phủ giống ta sao ?
Thiên Yết đang ngồi băng lại vết thương trên vai cho nàng, thấy nàng tỉnh liền vui phát điên:
-Cuối cùng nàng cũng tỉnh !!!! – Hắn nói như reo lên, nắm ngay lấy tay nàng – Tạ ơn trời đất !!
-Đây là đâu vậy ? – Nàng ngơ ngác – Không phải … ngươi cũng xuống Âm phủ như ta sao ?
-Không phải ! Dĩ nhiên là không. Nàng không chết được đâu !
-Ta còn sống sao ?
-Phải !
Bấy giờ Cự Giải mới mơ màng nhớ lại. Đúng rồi … lúc đó hắn hút máu độc của nàng ra … cứ như vậy … Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn sang vai mình. Á !!!!!! Hắn dám cởi áo ta !! Mặt nàng đỏ lên rừng rực. Cự Giải cúi đầu không dám nhìn Thiên Yết, đoạn, cố với tay nắm lấy hai vạt áo, túm thật chặt và quay mặt đi. Mặt Thiên Yết cũng đỏ bừng.Hắn ngây người ra, lúng túng không biết nên nên buông nàng ra hay cứ ôm nàng khư khư như vậy nữa.
-Xin ..lỗi … – Thiên Yết lắp bắp
Nàng không trả lời. Không phải nàng giận ta đó chứ ?
-Ta … ta không cố ý mà … bất đắc dĩ … Ta …
-Ta biết ! – Nàng ngượng ngùng trả lời. – … nhưng mà … nhưng mà … ngươi phải quên đi đó !!
Vài giây im lặng trôi qua.
-Ngươi cứu ta … – Nàng nói yếu ớt – … ngươi không làm sao chứ ? Hạt đỉnh hồng và Khổng Tước đảm không có thuốc giải, ngươi không sợ mất mạng sao ?
-Nàng nhớ không ? Sát thủ đó đã đánh trúng ta một chưởng … không ngờ hắn vô tình đả thông kinh mạch cho ta… Ta đã vận khí đẩy hết chất độc ra ngoài rồi
-Nhưng … kể cả như vậy … – Nàng lo lắng – biết đâu … nếu như thật sự ngươi không thể vận khí … chẳng phải ta hại ngươi rồi sao ? – Nàng vừa nói vừa chống tay muốn nhỏm dậy.
Thiên Yết đỡ nàng ngồi, mỉm cười trả lời :
-Có là gì đâu ! Ta nợ nàng cái mạng này, ta chỉ đem nó trả cho nàng thôi !
Cự Giải bỗng chốc nghiêm nét mặt, mắt cụp xuống thoáng buồn. Đến nước này rồi ngươi vẫn viện cái cớ đó ra được ?
-Lúc ta bất tỉnh … ta nghe có người gọi tên ta ! – Nàng nói
-Hơ … – Thiên Yết chột dạ – Làm gì có ai …
-Có mà ! – Nàng tỏ vẻ nghi hoặc – Hình như có… gọi ta liên tục … Giải Nhi, Giải Nhi, … còn nói … ta không thể chết, không cho phép ta chết… còn nói … rất hối hận gì đó …
-Không có đâu !!!!!
-Vậy sao ta lại nghe thấy ?
-Nàng bất tỉnh làm sao mà biết …
-Nhưng rõ ràng là có kẻ gọi ta … hình như là một bà bà …
-Cái gì ? Bà bà sao ? Phải là giọng nam nhân chứ …
-Làm sao ngươi biết ? Không phải ngươi kếu ta đây chứ ?
-Ta … – Thiên Yết cứng họng – … Ta chỉ … – Chàng đành lấp liếm cho qua chuyện – Ta sợ không gọi nàng sẽ không tỉnh …
-Chẳng phải ngươi nói ta với ngươi không còn dính dáng gì nữa sao ? – Nàng chảy nước mắt – Chẳng phải ngươi đuổi ta đi cho khuất mắt sao ? Còn cứu ta làm gì nữa ?
Thiên Yết không biết làm thế nào mở miệng ra cho được. Trong lòng chàng rối như mớ bòng bong, muốn nói cũng chẳng biết bắt đầu thế nào. Cự Giải vùng vằng đẩy Thiên Yết ra, nhưng chàng không buông tay .
Nàng cứ nhất định ép ta nói ra phải không ?
-Ta đã khỏi rồi … không cần người lo ! – Nàng kêu lên – Bỏ ra… ta sẽ trở về kinh thành !
-Ta không buông !!!!!!!!! – Thiên Yết lạnh lùng trả lời, tay càng xiết chặt hơn – Có chết ta cũng không bao giờ cho nàng rời khỏi ta ! Lẽ ra ta không nên đuổi nàng đi như thế … Ta xin lỗi … Ta sai rồi, được chưa, đừng bỏ ta đi nữa …
Cự Giải bất động, mắt cay xè, môi run run mỉm cười. Đồ khốn ! Chàng nghĩ rằng ta có thể rời bỏ chàng nữa sao ? Ta mà muốn đi, thì giờ này ta đã theo Quốc sư về thành rồi, còn ở đó để bị sát thủ bắt rồi chờ chàng đến cứu làm chi ?
-Chàng có quyền gì mà cầm ta chứ ? Chàng giữ ta làm gì ?
-Chẳng làm gì hết ! Ta thích gì thì ta làm nấy ! Quyền gì ư ? Không phải nàng là tù nhân của ta sao ? Ta là cai ngục, còn nàng là phạm nhân, ta cấm nàng đi thì nàng không được đi !
-Gì chứ ??? – Nàng đấm vào vai Thiên Yết – Chàng … Tại sao cứ bắt nạt ta vậy ?
-Nàng sinh ra là để cho ta bắt nạt … – Chàng cười nói.
-Chàng … – nàng tức quá kêu lên, vết thương trên vai lại đau nhói. Nàng đưa tay ôm vết thương nhăn nhó.
Thiên Yết thấy vậy vội vàng hỏi :
-Không sao chứ ? – Vừa nói chàng vừa kéo nàng dựa vào vai mình.
-Không ! Thật may là chàng không sao … lỡ như thật sự chàng cứu ta mà có bề gì … thì ta thật không tha thứ cho ta.
-Vì nàng … có chết ta cũng cam lòng !
-Không được nói bậy ! Ta không cho chàng nói đến từ đó nữa nghe không ? Phải … ta là phạm nhân, nhưng ta cũng không muốn cai ngục của ta khổ sở như vậy đâu.
Thiên Yết không trả lời nữa, để cho nàng nghỉ ngơi dưỡng thương. Đêm mưa không có trăng, nhưng thốt nhiên chàng cảm thấy mình trở thành Quảng Hàn, được nhấc lên cung quế. Trên tay chàng … là trăng.
Giải Nhi …
______That mans a snitch and unpredictable _____
-Dương Dương !!!!!!!!
-Hoàng thượng … Người từ từ thôi !
-Bảo ta làm sao từ từ đây ? Dương Dương ! – Ma Kết vừa đi vừa kêu ầm ĩ, sắc mặt lo lắng. Chàng chưa vào đền điện Thiên Hương, Bạch Dương đã nghe thấy tiếng chàng
-Hoàng thượng vạn tuế ! – Dương Dương ra hành lễ đón chàng ở cửa cung.
Ma Kết vừa trông thấy nàng đã nắm lấy tay đỡ, đoạn sờ lên trán nàng :
-Ủa … Không phải nàng bị sốt ư ? Khỏi rồi ah ? Hãy vào trong tĩnh dưỡng ! Có mệt lắm không ?
Nàng lườm chàng một cái, đoạn phụng phịu
-Phải ! Ta sốt rất cao đó ! Giờ vẫn đang sốt đây này !
-Vậy mau truyền thái y !!!!!
-Không cần ! – Nàng giận dỗi quay đi
-Sao lại không cần ??? – Chàng có bị sốt đâu mà chàng lo còn hơn nàng vậy ?
-Hoàng thượng … Không phải người đến cung Hồng Hạc sao ? Ta bị sốt thì mặc kệ ta !
Ma Kết lúc bấy giờ mới ngớ người ra :
-Thế nàng thực sự không sốt hả ?
-Ta không sốt đấy ! Người đi sang cung Hồng Hạc đi ! – Nàng tức tối
-Nàng … – Trời ơi… Biết nói sao với nàng đây ? – Thật là rắc rối quá !
-Là tại người đó … ai nói người đứng núi này trông núi nọ …
Chàng chép miệng bực dọc, lại đứng lên muốn ra về. Nàng thấy vậy càng thêm giận :
-Người lại đi đâu đó ?
-Không phải nàng nói ta sang cung Hồng Hạc sao ?
-Người … Không được ! Ta không cho Người đi đâu ! – Mặt nàng đỏ lên – Người đã bước vào đây thi đừng mong ra khỏi ( đáng sợ quá !)
-Thế nàng muốn thế nào đây ?
-Thì … – Nàng chống chế – Như bình thường … Người cứ ở lại đây …
-Ta chán nằm đất lắm rồi !
-Nhưng mà … trời mưa rồi ! Người ra ngoài sẽ bị cảm lạnh đó !
Ma Kết đành quay vào ngồi, A Vân vội vàng rót trà dâng lên. Ma Kết không để ý, sẵn khi đang mệt, uống hơi dài. Bỗng nhiên chàng chột dạ, không vội nuốt, ngụm trà uống vào đầy ứ trong miệng. Trà này … sao vừa lạ vừa quen … hình như không giống loại ta hay uống… nhưng … rõ ràng là ta uống ở đâu đó rồi ! Chàng nghĩ đến đây, vội chỉ tay vào miệng, ra hiệu hỏi Bạch Dương :
-Ừ ừ ứ ? ( trà gì đấy ?)
-Trà ? – Bạch Dương nhướn mày hỏi – Ah … đó là trà của nước … Nước gì nhỉ ?
-Ah … hình như là nước Balotelli … đem đến ! – A Vân đỡ lời
-Phải rồi ! Trà của nước Balotelli … Lúc nãy Song Tử vương gia đem đến biếu ta … Người thấy thế nào ?
SONG TỬ ??????????????????????????????????????????????????????????????????????
Ma Kết trắng bợt cả mặt ra, ngụm trà trôi xuống nghẹn ứ ở cổ họng, Bạch Dương vội vàng đến vuốt ngực cho chàng. Ma Kết ho sặc sụa hồi lâu :
-Sao trà không ngon ah ?
-SONG TỬ đem biếu nàng sao?
-Phải !
-TRỜI !!!! – Chàng kêu lên một cách tuyệt vọng.
-Ta thấy đâu có sao ! – Nàng bĩu môi – Uống cũng ngon á !
Mắt Ma Kết mở to trừng trừng :
-CÁI GÌ ??? Nàng cũng uống rồi hả ?????????????
Dương Dương gật gật, không hiểu tại sao Ma Kết lại có vẻ hoảng hốt như vậy. Chàng nhìn nàng, bóp trán, lại nuốt nước bọt đánh ực.
Song Tử chết giẫm ! Chính nó lại bày ra trò này đây !
-Không được ! Ta có việc phải đi ! – Chàng quả quyết đứng lên
-Lại sang cung Hồng Hạc phải không ? – Nàng nguýt dài
-Không ! Ta vè điện Cam Lộ phê tấu chương !
-Trời mưa thế này đi sao tiện ?
-Thì … ta đội ô là được
-Sẽ lạnh đó !
-Không sao !
Chàng vừa định bước ra khỏi điện Thiên Hương, bỗng thấy hai công công đi tới, một người cầm ô, một người bê khay tấu sớ từ điện Cam Lộ chạy đến :
-Hoàng thượng vạn tuế !
-Các người … – Ma Kết há hốc mồm ngạc nhiên
-Hoàng thượng … chúng nô tài phụng chỉ mang tấu chương đến điện Thiên Hương !
-Ai bảo các ngươi mang đến ?
Hai công công ấy nhìn nhau
-Bẩm Hoàng thượng … là … hạ thần nghe Song Vương Gia truyền lại ý chỉ của người !
-SAO CƠ ????????? – Ma Kết đột ngột la lên. SONG TỬ !!!!!!! ĐỆ THẬT QUÁ LẮM !!!
-Nô tài chỉ nghe theo lệnh ….
-Thôi được rồi ! – Ma Kết tặc lưỡi xua tay – Các ngươi lui đi !
-Có gì đâu ! – Bạch Dương ở ngoài chen vào – Đằng nào tấu chương cũng mang đến rồi, hãy mang vào đây, ta sẽ thắp đèn hầu người phê duyệt !
-Ấy thế sao được … nàng còn phải đi nghỉ ! – Ma Kết ngăn lại
-Chàng xua ta đi nghỉ để chạy sang cung Hồng Hạc phải không ????? – Nàng buộc tội
-Không, không có ! – Ma Kết đổ mồ hôi hột.
Trời ơi … Sao nàng không chịu hiểu cho ta vậy ??? Được rồi… Nếu như nàng đã nhất quyết bắt ta ở đây … Lỡ có chuyện gì xảy ra … Đừng trách ta đó ! Cuối cùng không còn cách nào khác, chàng đành hạ lệnh cho mấy tay thái giám mang hết tấu sớ vào trong điện Thiên Hương. Chàng và nàng cùng ngồi trên kỉ, bàn đặt ở giữa, chàng bên tả, nàng bên hữu. Ma Kết ngồi duyệt còn Bạch Dương ngồi xếp lại cho ngay ngắn, thật là một đôi hảo phu phụ.
Được một lúc nàng bỗng nhiên thấy nóng :
-Ủa … sao … trời mưa phùn lạnh như vậy mà bây giờ nóng quá !
-Cũng phải ! – Ma Kết cau mày – Nóng quá đi mất !
-Hay là bảo A Vân ở cửa sổ nhé ?
-Đừng … ở trong này nóng thôi, ngoài kia lạnh lắm, nàng sẽ ốm đấy !
-Nhưng … nóng thế này chịu sao nổi …
Bạch Dương rời khỏi chỗ ngồi, vào bên trong buồng cởi bớt áo ngoài, lại cầm theo một cái quạt tròn, phe phẩy liên tục.
-Thời tiết lạ quá !
-Phải !
-Người đổ mồ hôi hột kìa ! – Nàng vừa nói vừa cầm quạt quạt cho Ma Kết.
Chàng bất đồ ngẩng đầu khỏi đống tấu chương, ngây người ra nhìn nàng. Bạch Dương vận y phục ngân hồng nhạt bằng lụa, hai má đỏ ửng vì nóng, tóc dài xõa một dải ngang lưng, thật là bậc khuynh thành khuynh quốc.
-Sao lại nhìn ta ghê vậy ? – Nàng ngượng ngùng hỏi
-Hơ … không có … nàng quạt mạnh tay thêm chút nữa được không ? Ta nóng quá !
-Được rồi !
Ma Kết tự sỉ vả mình một hồi, lại quay lại với mấy tấu sớ, nhưng mà … trót dại … ngẩng lên nhìn nàng rồi không sao rời mắt đi được nữa.
-Dương Dương !
-Người gọi gì ta ?
-Nếu như … ta chỉ nói nếu như thôi …
-Nếu làm sao ?
-Nếu như … tỉ tỉ của nàng không bao giờ trở về nữa …
-Không cho phép chàng nói thế ! – Mắt Bạch Dương thoảng lo âu.
-Nhưng … ta chỉ nói nếu thôi ! Giả sử, ta không tìm được tỉ tỉ … vậy nàng và ta … rồi sẽ thế nào ?
-Ta cũng không biết nữa ! – Nàng lắc lắc đầu – Đừng hỏi ta … – Chuyện này nàng đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn có nghĩ ra nổi đâu.
-Dù sao … nàng và ta cũng đã bái đường … Nàng là hoàng hậu rồi … cho dù tỉ tỉ có về … thì cũng không thể đảo ngược được.
-Nếu như tỉ tỉ cần … ta … ta sẽ đem ngôi vị nhượng lại cho tỉ ấy !
-Nhưng nếu cô ấy không cần thì sao ? – Chàng nhìn sâu vào mắt nàng – Trước khi cô ấy mất tích vài ngày … đã nói rằng cô ấy không muốn ở trong cung …
-Tỉ ấy chỉ nói vậy để Người yên tâm thôi !
-Cô ấy đem nàng … nhờ ta …
-Kể cả có vậy ! – Nàng cúi gằm mặt xuống, không muốn chàng biết nàng có buồn. – Chắc chắn rồi tỉ sẽ về. Biết đâu lại là ngày mai …
Ma Kết nhẹ nhàng ôm lấy nàng, kéo giật một cái, môi thong thả lướt qua tai nàng, cảm thấy hơi thở của nàng cũng nóng rực, hổn hển ngay sát :
-Ta không cần biết ngày mai thế nào hết. Ta cũng chẳng cần ai hết, chỉ cần nàng thôi !
________He’s got no conscious He got none, none, none, none ______
Ngày hôm sau …
-Hoàng thượng giá lâm !!!!!!
-Chúng thần thỉnh an hoàng thượng ! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế !
-Các khanh bình thân ! – Ma Kết hắng giọng, mặt mũi đỏ như gấc, có vẻ ngượng ngập
-Hoàng thượng hôm nay xem sắc mặt người có vẻ đã khá hơn mấy hôm trước ! Vi thần mong người long thể bình an !
-Cảm ơn các khanh …
… Tan triều …
-GỌI SONG VƯƠNG GIA ĐẾN CHO TA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Ma Kết thét lớn.
Chưa bao giờ bọn thái giám thấy chàng nổi điên đến mức đó !
-Dạ dạ ! Bẩm … Song Vương gia đã đên phủ Xử Thái Phó từ sớm rồi ạ !
-Chuồn nhanh vậy sao ? Tức quá !!!! ( dạ thôi đi, chẳng sướng quá )
… Điện Thiên Hương …
Bạch Dương ngồi đờ đẫn trước gương, ôm mặt xấu hổ :
-A Vân ! Ta thật có lỗi với tỉ tỉ ta a !!!
-Nương nương … người đừng như vậy …
-Tỉ tỉ ta mất tích mà ta thì lại … Huwaaaaaaaaaaa ….. Tỉ ấy sẽ buồn lắm
-Nương nương ! Người đừng nghĩ ngợi a ! Đại công chúa mà biết nhất định rất mừng … sẽ không buồn đấu !
-Ngươi thì biết cái gì … Huwaaaaaaaaaaa
——-Chap 54———
… Xử phủ …
Song Tử hôm nay cố dậy thật sớm, ăn mặc cực kì chỉnh tề đến Xử phủ, một là để tạ lỗi với nàng ( chả biết lỗi gì nhưng thôi cứ tạ cho chắc ăn ), hai là để trốn Ma Kết. Xử phu nhân lúc ấy vừa ngủ dậy, chưa kịp rửa mặt đã thấy Song Tử bận triều phục Vương gia hùng hổ đến diện kiến. Xử phu nhân thấy thế sợ quá, cho là có chuyện gì chẳng lành, ( tại thường ngày Song Tử chỉ mặc đồ bình thường đâu có mặc triều phục bao giờ) mặt mày tái mét, xởi lởi chạy vội đến chào chàng :
-Song Gia ! Hôm nay ngài có việc gì mà …
-Không có ! – Nhận thấy thái độ của phu nhân hơi khác lạ, Song Tử mỉm cười nụ cười chết người trấn an phu nhân – mấy hôm rồi ta có việc bận trong cung, không đến học … không biết thái phó có giận ta không á ???
-Vương gia nói gì lạ vậy ? Tiểu nữ nhà ta sao có gan đó ! – Phu nhân lau lau mồ hôi trán ( nhầm to rồi phu nhân ơi) – Vương gia không đến cũng không thể trách Vương gia được, vả lại mấy hôm nay tiểu nữ nhà ta tâm trạng có hơi không được ổn định. Hôm qua vừa phải mời thầy lang … sợ lại phiền đến Vương gia thôi…
-Tiểu thư có bệnh ah ? Có sao không ? – Chàng ngạc nhiên, xen chút lo lắng
-Cũng không có gì … chỉ là nghĩ nhiều thành bệnh, một hai ngày sẽ khỏi.
Nhất định là tại ta đây mà ! Song Tử chép miệng. Nhưng khổ quá, có gì phẫn uất phải nói với ta chứ… Không nói sao ta biết đường mà tạ lỗi với nàng … Lại còn thành bệnh nữa chứ !
-Tiểu thư đâu rồi ?
-Ở trong khuê phòng, Vương gia hãy đợi một lát, ta cho người đi gọi nó ngay !
-Mẫu thân khỏi cần – giọng Xử Nữ sang sảng vang lên làm phu nhân giật mình. Nàng đã đứng sau phu nhân từ lúc nào, giọng rất hờ hững. Má đào hơi có vẻ nhợt nhạt, giống như đang có chuyện buồn trong lòng. Nàng liếc qua Song Tử, miễn cưỡng hành lễ cho xong. Chàng trông thấy bộ dạng nàng như vậy đâm ra cáu, nhưng lại không nỡ, nhân có phu nhân ở đó xem ra càng lúng túng.
-Vương gia hôm nay đến sớm thế ? – Nàng hỏi, giọng pha chút bỡn cợt.
Chàng không trả lời, chắp tay sau lưng quay đi. Nàng muốn chiến tranh, được thôi, ta sẽ chiến tranh với nàng.
-Con nói gì vậy ? – Xử phu nhân khẽ cấu nàng
-Không phải hôm nay mẫu thân nói con đi ra ngoài sắm lễ vật để mừng sinh nhật Mã tiểu thư sao ? – Nàng cau mày – Mẫu thân quên rồi hả ???
-Chuyện đó … – Xử phu nhân khẽ liếc Song Tử, chép miệng nói nhỏ với nàng – Con thật không biết điều gì cả …
-Là mẫu thân sai con đi đó thôi ! – Nàng lại quay ra nói với chàng – phiền Vương Gia đến đây rồi, thật thất lễ quá ! Nhưng biết làm sao, thứ lỗi cho ta phải đi ngay bây giờ …
Nói đoạn nàng quay người bỏ ra ngoài.
-A Xử ! – Phu nhân muốn chạy theo gọi lại, nhưng chưa kịp làm thì Song Tử cũng sải những bước chân dài, bắt kịp nàng. Hai người lườm nhau một cái, rồi cùng vùn vụt ra đi. ( Ôi hai cái con người này ==”)
_____So dont you worry your pretty little mind ____
Cách kinh thành không xa về phía Bắc …
… Một đoàn người ngựa lũ lượt kéo đi, dẫn đầu là một nam nhân cưỡi ngựa mặt mày vừa phớn phở vừa đơ đơ, chẳng khác gì điệu bộ một anh chàng dại gái vừa vớ được người ta đồng ý lấy làm chồng. Theo sau chàng ta, một nam nhân khác, cũng trên ngựa, thỉnh thoảng giơ tay lên gãi trán để thử xem lớp hóa trang có bị bong ra không. Tít đằng sau , bốn người phu khênh một cái kiệu. Nhìn họ có vẻ mệt mỏi, tại cái kiệu ấy có những hai người ngồi. Một cô nương sắp lấy chồng, và một cô nương dù chưa có bái đường nhưng cũng coi như đã lấy chồng rồi. Chẳng ai biết họ nói chuyện gì, nhưng thường khi con gái mà ngồi với nhau, thì chuyện dễ bắt gặp nhất là nói xấu người yêu ( hoặc là chồng ==” – tg : Thế là không tốt nha ). Chốc chốc phu kiệu lại nghe tiếng cười khúc khích, xem ra hai cô nương này nói chuyện hợp nhau ra trò.
-Không ngờ ta lại về trước cả Ngưu huynh ! – Bảo Bình nhếch miệng cười
-Mấy hôm rồi rất tiếc huynh không ở nhà mà xem … Tiểu Nhân Mã sắp phái điên rồi ! – Sư Tử nói
-Coi bộ Ngưu huynh lần này về sẽ ăn cám ! Huynh có biết vừa rồi ta gặp ai không ?
-Ta chẳng cần biết ! – Ta chỉ cần biết Ngư Nhi của ta thôi. Không hiểu anh chàng này sau này làm Nguyên soái thế nào đây ==”
-Nói chuyện với huynh thất chán chết ! Xem nào … – Bảo Bảo nhẩm tính đốt ngón tay – Hôm nay … ngày mai là sinh nhật Tiểu Nhân Mã !
-Đúng rồi ! – Sư Tử gật – Sư phụ có gửi thiếp mời đến phủ để ăn yến đó ! Mai ta sẽ đưa Ngư Nhi đi cùng
-Ấy … – Bảo Bảo xua tay – … Huynh đi thì không sao, nhưng Ngư cô nương đi thì không hay lắm nha, huynh không sợ mất vợ sao ? – Nói đoạn chàng ôm bụng cười
-Người thật là … – Sư Tử nổi khùng lên và mắng – Lúc nào cũng đùa được hết ! Trọc ta thì không sao, nhưng cấm có động đến Ngư Nhi của ta nha !
-Thôi thôi, đừng nóng ! – Bảo Bình xoa dịu, chuyên ngay sang chủ đề khác – Sư tử huynh, lần này ta về e rằng có người của lão Thái Sư sẽ truy lùng, ta thì không sao, nhưng mà Bình Nhi, có thể để nàng ấy ở cùng Song Ngư được không ?
-Sao lại không chứ ? Tốt nhất hai phu phụ nhà huynh cứ ở yên trong phủ của ta, ai dám động vào chứ !
-Đa tạ ! Có lẽ chúng ta nên nghỉ một lát, không vội, cổng thành ở phía trước rồi !
… Cúng lúc ấy, ở phía Nam, cách kinh thành mấy chục dặm, lại có một đoàn người nữa. Đám này khác hẳn đám kia, phi ngựa nước đại đi liền mấy ngày nay rồi không nghỉ, cả người cả ngựa đều mệt rũ.
-Ngưu đại nhân ah … Chúng ta phải nghỉ thôi, ngựa cũng cần phải nghỉ chứ !
-Không được, sẽ không kịp mất ! – Ngưu sốt ruột
-Nhưng mấy con ngựa đó đói lả đi rồi, có muốn cũng không đi nổi nữa.
Kim Ngưu bất đắc dĩ đành hạ lệnh cho cả đoàn dừng lại nghỉ ven đường. Thuộc hạ không hiểu tại sao chàng ta nóng ruột như vậy:
-Sao đại nhân vội thế ? Lão thái y chúng ta đã bắt lại được rồi kia mà !
-Các người làm sao mà hiểu được ! – Chàng chép miệng, mắt lo lắng nhìn về phía kinh thành.
____People throw rocks at things that shine ____
Hôm nay phố khá đông, người ta đã bắt đầu chuẩn bị sắm đồ để đón Tết rồi. Tiểu Nhân Mã cũng lang thang trên phố, nhưng không phải để sắm đồ Tết. Nguyên buổi sáng nàng lượn qua lượn lại trước cửa Ngưu phủ không dưới chục lần (==”) Anh bán dưa hấu trước cổng Ngưu phủ ( anh này cũng khôn thật, chọn đúng nhà Kim Ngưu mà bán, chắc đắt hàng lắm ) lúc đầu tưởng nàng định mua, rát cổ chào hàng. Đến lần thứ mười ba Nhân Mã đứng trước cửa phủ, anh ta mệt quá, lại còn bực bội, bèn đốt vía, quẳng giấy tiền ra ngoài đường. Không hiểu thế nào quăng trúng ngay phải Nhân Mã. Nàng đã đang bực bội vì mãi mà chàng vẫn mất tăm mất tích, nhân đó liền nổi khùng lên :
-Ê, ngươi có mắt không đấy hả ?
Tay buôn dưa hấu cũng thuộc loại to mồm ( chắc hắn ta sinh vào đầu tháng 6 quá ), hai người đứng đôi co một hồi, người qua đường thi nhau đứng xem. Lát sau quản gia nhà Kim Ngưu thấy chuyện lạ, bèn ra xem thử. Trông thấy Tiểu Nhân Mã ông ta liền đuổi hết những người qua đường đi, mắng cho anh bán dưa một trận, đoạn lôi Mã Mã vào trong phủ :
-Tiểu thư đến phủ không cho người báo trước với lão nô một tiếng để lão nô đón tiếp ??? – Ông quản gia xởi lởi
-Ta chỉ thuận đường đi ngang qua thôi ! – Mặt nàng vẫn còn đỏ vì tức giận – Ngưu đại nhân về chưa ??
-Chuyện đó … nô tài cũng không biết ! Khi trước đại nhân có báo là ngài sẽ về vào hai ngày trước, nhưng không hiểu tại sao đến giờ này rồi vẫn chưa thấy, không biết trên đường có xảy ra chuyện gì không …
Câu nói ấy làm Nhân Mã lo lắng, nàng chép miệng, mắng ngay lão quản gia :
-Phủi phui cái miệng nhà ngươi ! Huynh ấy sẽ không sao đâu !
-Mong là như vậy !
-Bao giờ đại nhân về thì cho người đến phủ ta báo một tiếng, ta … ah không … – nàng chữa lại – cha ta có việc cần gặp huynh ấy đấy !
Nói rồi nàng lủi thủi ra về. Đồ Trâu Mộng này … làm ta lo muốn chết !
___I was made the wrong way .Wont you do me the right way ____
-Lão bá, có loại gấm thượng hạng không ? – Xử Nữ bước vào một cửa hiệu vải.
-Có có ! Tiểu thư cần loại nào cũng có hết !
-Cứ cho ta xem loại tốt nhất ! Có gấm tùng lục càng tốt
Ông chủ hàng vải lấy ra một xấp gấm xanh, vừa lúc ấy Song Tử bước vào :
-Công tử … Công tử muốn mua vải hả ?? Hiệu của chúng tôi toàn loại tốt nhá !
Chàng không trả lời, chỉ tức tối, xòe quạt ra quạt lấy quạt để. Ông chủ hiệu thấy vậy lấy làm kì lạ :
-Này cậu, không mua vải thì đi chỗ khác đi để chúng tôi còn bán hàng !
Song Tử vẫn không thèm nói gì. Xử Nữ tặc lưỡi vài lần, rồi giục :
-Ông chủ mặc kệ người ta ! Nhanh bán cho ta đi !
-Đây đây !
Nàng đưa xấp vải cho thị nữ, vội vã ra khỏi cửa hiệu. Từ sáng đến giờ nàng đi chỗ nào Song Tử cũng bám riết, nàng đã mấy lần cố đi nhanh để chàng không đuổi theo được, nhưng rồi chàng vẫn bắt kịp. Nàng rẽ phải thì hắn rẽ phải, nàng rẽ trái hắn lại rẽ trái.Phiền hà quá !!!!! Xử Nữ không làm sao được, đành dùng cách đánh lạc hướng, rẽ vào ngõ ngách.
-Tiểu thư người đi đâu thế ?
-Ngươi không cần biết, cứ đi theo ta là được ! – Nàng gắt, đoạn ngó trước ngó sau – Hắn đã đi chưa ?
-Tiểu thư nói Song gia hả ? Chắc không theo kịp chúng ta rồi !
Xử Nữ tưởng Song Tử đi rồi, bèn quay người đi theo hướng ngược lại, định về nhà. Nào ngờ Song Tử đứng ngay sau lưng nàng. Xử Xử bị giật mình hét lên một tiếng. Song Tử không nói làm gì, từ khi bắt đầu đến nhà nàng hàng ngày, lúc nào cũng sẵn sàng trong tâm thế bịt tai. Chỉ tội nghiệp mấy người qua đường nào xấu số đi qua chỗ nàng đúng lúc đó, màng nhĩ không thể phục hồi.
-Nàng hét cái gì chứ ??? – Chàng nói – Ta chứ ai mà nàng hét !
-Vương gia … – Xử Nữ định thần trở lại – Tại sao người cứ đi theo ta thế nhỉ ??? Ta đã nói hôm nay Vương gia nên về cung đi !
-Ta không về !
-Vậy thì kệ Vương gia ! – nàng lại muốn bỏ đi
-Nàng không mỏi chân sao ?
-Ai bắt vương gia đi theo ta ? – nàng bĩu môi
-Được rồi, ta không đi theo cũng được, nhưng mà … nàng phải cho ta hỏi câu này …
Xử Nữ nghe vậy có vẻ xuôi xuôi, nàng không vùng vằng nữa, đứng lại nghiêm chỉnh nghe :
-Vương gia cứ hỏi đi !
-Nàng đang giận ta phải không ?
-Không ! Được chưa ?
-Rõ ràng là đang giận đó thôi !
-Ta nói là không
-Thế tại sao không thèm nhìn ta vậy ? – Chàng nhìn nàng đầu trách móc
-Đó là Vương gia cứ nghĩ thế đó chứ ! – Lại còn hỏi ta tại sao nữa hả ?? Cô Thiên Bình đó bị cướp bắt đi rồi thì hắn quay về tìm ta ( Dĩ nhiên là Xử Nữ chỉ biết Thiên Bình bị cướp dâu thôi, không biết Bình Bình đi lấy chồng rồi ==”)
-Ta xin lỗi ! Chắc ta làm gì không phải với nàng hả ? Dù có chuyện gì thì cũng cho ta xin lỗi được không ? – Chàng chắp hai tay lại, đồng tử nở rộng, mắt long lanh cầu khẩn.
Xử Nữ thì cũng là con gái, có phải ruột đồng gan sắt đâu mà nhẫn tẫm cho được. Nàng đang lúng túng thì a hoàn của nàng bên cạnh bị nụ cười chết người của Song Tử làm cho lăn quay ra, bất tỉnh nhân sự.
-Ối … Tình Nhi ! Ngươi tỉnh lại đi ! Tình Nhi !
-Cô ta làm sao vậy ? – Song Tử kinh ngạc
-Tại Vương gia đấy !
-Ta đâu có làm gì đâu ??? – Chàng thanh minh. Trời ơi, người như chàng làm sao hiểu nổi tấm lòng nhi nữ lúc nhìn thấy giai đẹp cơ chứ !
-Còn đứng đó nhìn nữa … Giúp ta đưa cô ấy về !
Song Tử và Xử Nữ cùng dìu cô thị nữ đi. Hai người cùng lúc vòng tay ra đỡ Tình Nhi, dĩ nhiên là nắm phải tay nhau rồi. Song Tử chớp ngay thời cơ, nắm chặt lậy nàng :
-Tha lỗi cho ta đi mà !
Tim nàng đập thình thích, Xử Nữ bỗng đỏ mặt lên nói nhỏ nhẹ :
-Đâu có ai giận vương gia chứ !
-Không giận thật thì tốt ! Thế mới là hảo bằng hữu chứ !!
Vẫn cứ là hảo bằng hữu sao ??? Nàng cúi đầu không nói. Song Tử mất vài phút im lặng ngắm nàng, rồi rất nhanh, quyết định bất ngờ ập đến.
-A Xử ah … ta .. ta … – Chàng ấp úng
-Vương gia làm sao ? – Nàng nóng mặt, tim càng đập nhanh. Hắn sắp nói ra đấy ư ??? Xử Nữ … mày cần bình tĩnh !
-Ta …
Vừa lúc ấy hai người đi ngang qua Lệ Xuân Viện ( thanh lấu á !), bỗng nhiên có mấy cô kĩ nữ ùa ra bám lấy Song Tử :
-A … Song Vương gia !!!! Lâu lắm rồi mới thấy người đến ah nha !!!!
-Ê … – Song Tử hốt hoảng, không kịp tránh, liền bị đám kĩ nữ vây chặt. Xử Nữ và Tình Nhi bị đẩy ra bên đường, nàng tức quá định xông đến mắng cho đám kĩ nữ một trận, nhưng lại nhớ đến lần trước đánh nhau với Tiểu Nhân Mã đã bị người ta dị nghị, nên đành thôi.
Song Tử bị người thì lôi, người thì kéo, người thì ôm lấy, người thì nắm tay, không xoay sở được.
Chàng nhìn Xử Nữ với vẻ cầu cứu, nhưng xem ra nàng đã lại nổi giận, quay ngoắt đi, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Chết tiệt thật ! Ta vừa mới làm lành được với nàng … lại bị đám người này làm hỏng hết cả !!!! Số ta thật là đen đủi ! Thậm chí còn chưa kịp nói gì với nàng nữa chứ …
Nàng giận … là sẽ giận lâu lắm đó !
_____You know im hoping you sing along I know its not your favorite song ____
Mã Phủ từ sớm đã ồn ào náo nhiệt, kẻ ra người vào tấp nập. Từ sáng đến trưa người ta đưa lễ vật đến mừng không ngớt. Nhân Mã uể oải tỉnh dậy, đầu tiên là lên đại sảnh để cho người hầu trong nhà đến lạy mừng, sau đó lại quần áo xúng xính đi chào các nhà và đi tiếp khách đến “chúc thọ”. Nàng chẳng thích thú tẹo nào, nhưng vẫn miễn cưỡng làm theo lời thân phụ. Suốt cả ngày Mã Mã bận túi bụi, là nhà họ này nhà họ kia, tiểu thư nọ công tử kia … trong khi cái người nàng muốn gặp nhất lúc này … giờ này đang chết giẫm ở đâu mất rồi !
-Tiểu thư … có khách !
-Lại ai đến nữa ? – Nàng thở dài
-Có Sư Tử nguyên soái và hôn thê đến chơi ạ !
-Huynh ấy đã đi dạm ngõ về rồi sao ? – Nàng lẩm bẩm. Mặc dù không vui như khi Ngưu Ngưu về, nhưng thôi có Song Ngư đến, chị em nói chuyện cũng khuây khỏa.
Nàng đinh ra đón ngoài cửa phủ, nhưng chưa kịp đã thấy bốn người đi vào. Sư Tử vui vẻ theo đúng kiểu người sắp được lấy vợ, Song Ngư váy áo tha thướt, một nam nhân lạ mặt cầm quạt lông, và đi cùng một cô nương trông cũng lạ mặt không kém :
-Nhân Mã cô nương !
-Song Ngư ! – Mã Mã mỉm cười chào – Đây là …
Nàng chưa dứt lời, nam nhân lạ mặt đã cười toáng lên :
-Đó .. Tiểu Nhân Mã cũng đâu có nhận ra ta !
-Huynh là ai ??
-Còn ai vào đây nữa ! – Sư Tử đỡ lời – Cái gã lang thang không nhà không cửa đó !
-Bảo huynh hả ? Sao lại thành ra như vậy ? Còn đây … – Mã Mã lại quay sang cô nương lạ mặt
-Là phu nhân mới của huynh ấy đó !
-HUYNH LẤY VỢ RỒI SAO ??????? – Mã kinh ngạc – Sao không mời ta đến uống rượu hỉ vậy ?
-Chuyện dài lắm ! Từ từ ta sẽ nói !
-Không biết đại danh quí tính của tẩu tẩu là gì vậy ?
-Cô có biết mấy ngày trước có Thiên Bình tiểu thư bị cướp bắt đi không ??? – Sư Tử chen vào
-Có … Làm xôn xao cả kinh thành lên đấy ! Sao lại không biết chứ !
-Thực ra … nào có phải cướp. Chính là tay quốc sư lang thang này cướp dâu chứ ai !
-Ra vậy ! Huynh chỉ đi cướp vợ mà không lấy vợ. Như vậy không được đâu, thiệt thòi cho tẩu tẩu á ! – Nhân Mã quay sang Thiên Bình – Vậy ra tẩu tẩu chính là Ngọc Diệm Tú nữ nổi tiếng … Bảo huynh có phúc nha !
-Tiểu thư đừng gọi ta là tẩu tẩu … ta với tiểu thư cũng cùng tuổi thôi, gọi tỉ muội nha ! – Thiên Bình mỉm cười đáp lại
Năm người đang nói chuyện rôm rả, bỗng có gia đồng vào mời Bảo Bình và Sư Tử đi gặp Mã lão gia. Hai người lên Thư phòng của cha Tiểu Nhân Mã, để hai vị phu nhân tương lai ở lại chơi với nàng. Song Ngư và Thiên Bình cùng ngồi xuống cùng Nhân Mã uống trà
-Tẩu tẩu ah tẩu cũng 18 tuổi sao ? Tỉ sinh tháng mấy vậy ?
-Ta sinh tháng 9 !
-Vậy là Song Ngư cô nương sinh tháng ba, Thiên Bình tiểu thư sinh tháng 9, ta sinh kém hai người mấy tháng. Ta xin gọi hai người là tỉ tỉ ! Ngư tỉ tỉ ! Bình Tỉ tỉ ! Lúc nãy ta quên mất chưa chúc mừng Ngư tỉ nha !
Song Ngư thẹn đỏ mặt, chỉ cúi đầu cười nói :
-Không dám ! Không dám ! Đừng chúc mừng, ta ngượng lắm đó !
-Mã muội ah, ta và Ngư tỉ tỉ … đều yên phận rồi … thế muội thì tính sao đây ? – Thiên Bình nói bỡn.
-Ta … – Đến lượt Nhân Mã mặt đỏ bừng. – Ta chưa tính chuyện đó đâu !
-Muội đừng ngại … không phải Ngưu đại nhân vẫn luốn có ý với muội đó thôi ! – Song Ngư cười khúc khích
-Là Ngưu thượng thư phải không ? – Thiên Bình hỏi lại, nàng vốn vẫn chưa biết gì mà.
-Cái tên tham ăn ấy á ??? – nàng phản bác – ta không thèm để ý đến đấu !
-Lạ nhỉ ?? Sao ngày quan trọng thế này mà không thấy Ngưu đại nhân vậy ? Không lẽ huynh ấy không biết hôm nay …
Câu nói của Song Ngư chạm đúng vào tâm sự của Nhân Mã. Mã Mã cắn môi, mắt hiện lên chút uất ức. Nàng cứ muốn nổi giận nhưng không làm sao cho phát tiết ra ngoài được.
-Tên Trâu Mộng đó … đi Giang Châu lâu lắm rồi, mãi không thấy về. Người nhà nói là đáng lẽ hôm kia đã về kinh rồi, không hiểu tại sao đến giờ còn không thấy đâu !
Nghe giọng Mã Mã, Bình và Ngư hiểu ngay là nàng đang ức chế đến đâu. Hai người nhìn nhau, định bụng tìm vài câu an ủi.
-Chắc là đại nhân có việc đột xuất, hoặc là giữa đường lại gặp vụ án nào đó …
-Phải đấy ! Ngưu đại nhân vốn ham phá án mà !
-Phá án huynh ấy hôm nào phá chẳng được ? Lựa đúng sinh nhật ta mà phá sao ? – Nàng nghiến răng. Phá án quan trọng hơn cả ta nữa hả ???
Hai người kia lại đưa mắt nhìn nhau. Xem ra không nên khuyên giải làm gì, như vậy sẽ càng làm Tiểu Nhân Mã nổi giận thôi.
-Mã muội ah … cứ bình tĩnh … nếu như người nhà đã nói vậy … biết đâu là huynh ấy sắp về đến đây rồi ! Có lẽ tối nay sẽ đến mừng đó ! – Song Ngư nhẹ nhàng an ủi
Mã Mã có vẻ đã nguôi nguôi đi chút ít, Thiên Bình nhân đó liền chuyển ngay sang chủ đề khác:
-Tiểu Mã ah … Hôm nay là sinh nhật muội tròn mười tám kia mà … Không thể ăn vận tuềnh toàng thế này được !
Bấy giờ Tiểu Nhẫn Mã đang vẫn y phục kiểu con trai, màu trắng có những hoa văn màu lục nhạt. Nàng tự nhìn vào bộ quần áo của mình, ngại ngùng nói
-Ta không quen mặc đồ nữ nhi … Tại đồ con gái vướng víu xùm xòe lắm á ! Mặc thế này tiện hơn.
-Nhưng … dù sao hôm nay cũng là sinh nhật muội cơ mà. Con gái đến tuổi cập kê còn phải đi lấy chồng, ai lại mặc như vậy nữa ?
-Đúng á, muội nên mặc đồ nữ nhi, trang điểm đôi chút vào ! Đến tối Ngưu đại nhân về đến nơi hẳn sẽ bất ngờ cho xem ! – Song Ngư bồi thêm câu nữa.
-Nhưng mà … muội không biết mấy chuyện lựa đồ và trang điểm đâu !
-Để chúng ta giúp ! Muội lo gì … có Ngọc Diệm Tú nữ ở đây cơ mà !