Đọc truyện Những Con Người Không Tên – Chương 8: Đại Tướng Xavier Xuất Hiện
Ra là đây, đại tướng Xavier hóa ra cũng chỉ là một tên nhóc trẻ tuổi, anh ta trông khá gầy gò, khuôn mặt thì nhợt nhạt giống như người bị ốm, nhưng nhìn phong thái của anh ta có vẻ như vẫn đang rất tỉnh.
Với cái bề ngoài trắng toát, anh ta trông thật nổi bật trong đêm tối. Anh nhìn lại đồ của mình rồi vuỗi vuỗi:
– May quá không bị dơ, màu trắng dễ lấm bẩn lắm, phải cẩn thận mới được.
Diva triệu hồi lưỡi hái, đôi mắt đỏ rực của cô nhìn chằm chằm người con trai mặc đồ trắng toát phía dưới sân. Anh ta cũng cảm nhận được mà ngẩng mặt lên nhìn cô, còn nhếch mép cười như cố tình khiêu khích.
Tức giận, Diva có ý định nhảy xuống tấn công đại tướng thì bất chợt một vòng tay ôm lấy eo cô, giữ cô lại. Cô vùng vằng muốn thoát ra thì chợt nghe được thanh âm thân thuộc bên tai:
– Dừng lại đi, Diva!
Diva đứng im ngay tức khắc, cặp mắt đỏ trở về với màu xanh vốn có của nó. Cô quay lại nhìn anh, như muốn òa lên khóc:
– Lever, em xin lỗi. Lẽ ra em không nên để anh thấy mình xấu xí và đáng sợ tới như vậy. Anh không ghét em chứ?
– Không đâu, em lúc nào cũng dễ thương hết!
– Tốt quá!
Cô gái mỉm cười hạnh phúc, giang tay ôm lấy cổ cậu, rồi bất chợt dòng máu đỏ hộc ra tự miệng, hai mắt cô lờ đờ rồi ngả người tự do về phía sau.
Jayver ân cần đỡ lấy cô, cậu hấp tấp:
– Diva! Em sao rồi?
Giờ cậu mới thấy bàn tay mình lấm đầy máu của cô, cậu vô cùng lo lắng và tự trách bản thân mình. Cậu không nghĩ rằng việc đột nhập này lại nguy hiểm tới vậy, cậu đã quen biết Diva từ rất lâu… ngay từ ngày đầu tiên của nhiều năm trước khi Diva chưa có con búp bê bên cạnh, thực sự cô ấy đã rất “đáng sợ” rồi. Một phù thủy đã nói rằng nếu Diva sử dụng sức mạnh của Luna nhiều hơn, sẽ có ngày Luna chết đi và không ám lấy Diva nữa. Thật sự cậu đã không tin tưởng lắm về lời của “kẻ không đáng tin” đó, nhưng lại không thể nghĩ được cách nào khác, người đó nói tình yêu có thể kìm hãm nó lại nên cậu đã vội chạy đến đây và cảm thấy điều người đó nói cứ như là thực… mà cũng như là hư. Bởi hậu quả là đây… thật đáng xấu hổ!
Diva khẽ lắc đầu:
– Không sao đâu, đừng lo cho em, anh hãy—
Không kịp nói hết câu thì máu lại hộc ra. Trong đầu cô đang nghĩ rất nhiều.
Jayver thấy rồi…Jayver thấy rồi…làm sao đây? Anh ấy thấy mình xấu và đáng sợ… Anh ấy thấy mình xấu và đáng sợ… Anh ấy thấy mình xấu và đáng sợ… Anh ấy thấy mình xấu và đáng sợ…
Cái suy nghĩ hoang đường đó liên tục ám ảnh cô, nó làm cho mọi hình ảnh trong trí óc bị xáo trộn. Nhưng rồi, giọng nói của Jayver lại vang lên khiến cô an tâm hơn.
– Em đừng nói gì hết! Không cần làm gì hết! Mọi chuyện bây giờ hãy để anh.
Phía dưới sân viên, anh chàng đại tướng quay mặt lại nói với Lucia:
– Kiếm chỗ nào nghỉ ngơi đi, ở đây là chiến trường không an toàn đâu, mà cô đi được chứ?
Lucia ngấp ngứng không nói nên lời, sau đó chỉ gật đầu. Cô cố vựng dậy, tay phải níu lấy thân cây, tay trái giữ khư khư vết thương trên bụng.
– À, hồi nãy có nhận được điện thoại của tên hầu nhà cô tên là gì đó, tiện lúc cũng gần đây nên ghé chơi. Khi nào gặp lão già của cô thì nhớ nhắn với lão là chuẩn bị một giỏ trái cây, nha!
Anh nháy mắt trái mỉm cười làm cô đỏ mặt, sao anh ta lại nghĩ mấy việc ngớ ngẩn đến vậy chứ? Tên này… thật là trẻ con!
Hướng ánh nhìn lên phía lầu ba, đại tướng Xavier cười thích thú, nhảy lên từng bậu cửa sổ một cách dễ dàng đã lên trên đó.
– Tới giờ chơi rồi! ..ha…ha..
Đã lên được tới đích, anh ta thấy chàng trai mặc đồ đen đeo mặt nạ đang đỡ một cô gái bị thương rất nặng. Xavier mở lời:
– Chào buổi tối, tên gián điệp.
Jayver nhìn anh ta rồi “hừ” mạnh một tiếng. Đại tướng chẳng chần chừ mà rút kiếm lao tới, một thanh kiếm bạc. Xavier chém lia lịa, trên miệng vẫn giữ nguyên nụ cười. Jayver chỉ sử dụng được một tay phải, cậu dùng kiếm để cản những nhát chém đó tuy nhiên cũng bị xứt xát đôi chút và buộc phải lùi về phía sau. Xavier dừng lại:
– Vậy ra đây là cục phó cục cảnh sát, ta đã nghe qua báo cáo rồi, cũng khá đó chứ! Mà ngươi ở đây làm cái gì vậy??
Ơ? Tên này…
Xavier chợt lấy tay phải đấm nhẹ vào mặt bàn tay trái, gương mặt chợt rạng rỡ như vừa nghxi ra được sáng kiến hay lắm:
– A, ngươi nghĩ ta cấu kết với bá tước đúng không?
Jayver có vẻ chán nản nhưng chỉ nghĩ thầm “Thế không phải vậy sao?”
Thỉnh thoảng mình thông minh ghê!
Xavier nghĩ ngợi rồi lại lên tiếng:
– Nhìn biểu cảm của ngươi là ta hiểu rồi đó! Này nhá, đừng có mà đánh đồng ta với lão già đó, ta làm ăn rất có đạo đức đấy.
– …
– Sao ngươi không nói gì vậy? Ta biết rõ danh tính của ngươi rồi, nên không cần phải giấu đâu.
Mình biết tên này mới đảm nhận tước vị được một năm thay cha của hắn, nhưng trông hắn như một thằng ngốc vậy nhưng không được chủ quan, có thể hắn chỉ đang giả ngây.
– Ngươi nói ngươi không cấu kết với bá tước, thì tại sao chấp nhận cho lão ta vận chuyển hàng trắng qua biên giới?
– Đâu có, ta đốt tàu của lão đó chứ, ô hô hô! – Xavier nói như tự hào lắm.
– Sao?… Sao mi lại làm vậy?
Jayver bất ngờ….Không phải do Phượng Hoàng Đêm sao?
– Vì ta thích thế!
Jayver chợt suy nghĩ theo một hướng khác… tuy vậy cậu có chút hoài nghi.
Hiểu rồi, ra là vậy. Có lẽ Charlie chỉ cử người đi điều tra con tàu của bá tước, đại tướng biết được nên bắt giam người của Charlie trước khi tin tình báo trở lại. Đồng thời, hắn đốt con tàu để vu oan cho Phượng Hoàng Đêm tội danh đốt tàu lương thực, đương nhiên những người bị bắt kia chẳng có bằng chứng gì tố cáo quý tộc trước dân chúng. Tên này quả thực không tầm thường!
Xavier thấy cậu đang suy nghĩ gì đó, anh thắc mắc.
Hắn ta bị gì vậy? Mình nói gì kì lắm hay sao? Vì đang ở gần đó mà có tin tình báo tụi Phượng Hoàng Đêm xuất hiện, mà Ryan nói đốt con tàu đó sẽ gây hại rất nhiều cho gã Charlie nên mình làm vậy thôi, còn chưa cả hỏi lí do, chả lẽ tên Charlie đó bị gì thật hả? Vậy thì phải trọng thưởng cho gã Ryan mới được.
– Thôi nói chuyện vậy đủ rồi, chiến tiếp chứ nhỉ? Mà ta cũng không muốn làm ca đêm đâu nên sẽ kết thúc nhanh gọn.
Nói rồi, Xavier triệu hồi một thanh gươm lớn màu bạc, cán gươm có hình sư tử trắng với nhiều họa tiết đẹp mắt. Chỉ một nhát chém giáng xuống sàn, sàn nhà tan nát mà vỡ ra thành một vách lớn. Với sát khí mạnh mẽ, anh ta lao về phía Jayver, Jayver vội triệu hồi thanh đao lớn màu đen của cậu để đỡ nhát chém nhưng bên sườn vẫn dính phải, máu chảy ra rất nhiều. Nhưng điều quan trọng, cậu vẫn bảo vệ được người con gái đang bất tỉnh trên tay cậu.
Xavier lao tới chuẩn bị một nhát chém trực diện.
– Chết tiệt! – Jayver đổ mồ hôi hột, anh cố trốn tránh nhưng có lẽ không kịp.
Tới rất gần rồi, Jayver chỉ có thể ngước nhìn lưỡi gươm được nâng cao rồi sắp giáng xuống. Gương mặt cậu cũng tái lại linh tính về điều sắp tới, nhưng rồi bất chợt một cây trượng màu xanh lam cản lưỡi lại tạo ra loại âm thanh va chạm thật ghê tai. Cây trượng đó thực rất lộng lẫy, trên đỉnh còn có viên đá hình vầng trăng khuyết trắng sáng, những họa tiết xanh lam quấn quanh vầng trăng như những cành cây, những chiếc trông sắc nhọn.
Đại tướng Xavier mở to mắt, trước mặt anh, con người đang cầm cây trượng đó là một anh chàng với mái tóc vàng dài. Đó là vị khách của bá tước Grayeste, người đến từ Frisec nhưng hiện tại anh ta đã bỏ cặp kính và để tóc thả ra chứ không tết cẩn thân như hồi nãy, mái tóc dài lê thê ấy thật mềm mượt làm sao. Ánh mắt anh thật kiên định, dữ dằn nhìn đối thủ nhưng đôi môi thì vẫn mỉm cười đấy thánh thiện.
Xavier cau có như đang bực mình:
– Hừ…Charlie, thằng khốn!
Ngay lập tức, anh hạ thanh gươm xuống thấp rồi vội lùi lại để phòng vệ. Charlie cũng làm điều tương tự, sau đó anh còn tươi cười, nói chuyện như người thân thiết với nhau lắm:
– Chào, đã lâu không gặp, đại tướng vẫn khỏe chứ? Gặp tôi dường như ngài không vui nhỉ?
– Không vui sao? Nhìn rõ khó chịu, những tên Pháp Sư bao giờ cũng đáng ghét cả, mà thôi dù sao cũng là dịp để ta giải quyết ngươi đó chứ!
Xavier nhếch mép cười thật giống một tên nhóc háo thắng, nhưng cũng thật giống kẻ mạnh mang trong mình niềm tự tin. Anh không chần chừ mà lao tới.
– Đáng tiếc thật, hôm nay tôi không có thời gian để trò chuyện cùng ngài rồi, công tước!
Nói chậm rãi như kiểu bỡn cợt, Charlie rất bình tĩnh nhấn cái nút điều khiểu trên tay.
… Bùm! …
Một tiếng nổ lớn vang lên rồi tiếp đó hàng loạt tiếng nổ tương tự bùng lên của những quả bom được gài sẵn, biệt thự bị tàn phá nặng nề.
– Hể?
Xavier ngỡ ngàng, sàn nhà đang sập dần, cậu bị rơi xuống lầu dưới nhưng không dễ gì làm cậu bị vùi dập. Vẫn đứng vững, cậu ngước nhìn phía trên.
Charlie tạo một vòng tròn ma pháp có rất nhiều hoa văn, họa tiết cổ kính trông thật ảo diệu. Vòng tròn ma pháp ấy giúp anh cùng Jayver với Diva đứng được trên không, lại tiếp tục tạo vài vòng tương tự có thể có màu sắc và kích thước khác nhau. Nó dùng để bước lên chỗ chiếc trực thăng đã chuẩn bị sẵn trên không.
– Chờ chút! Tên khốn, mau xuống đây đấu với ta! – Xavier nói lớn, giọng đầy bực tức.
Nhưng Charlie lại chỉ mỉm cười mà không nói gì. Xavier cau mày, khẽ cắn môi, cậu triệu hồi một chiếc cung màu bạc lấp lánh được gắn lông vũ hai đầu rất đẹp mắt:
– Đừng tưởng ta để các ngươi thoát!
Vẫn rất cương quyết, Xavier nhất định không chịu thua.
Nhưng Charlie cũng chẳng phải dạng tầm thường, anh dùng cây trượng chặn được từng mũi tên của Xavier không quá khó khăn mặc dù nó được bắn rất chuẩn.
Chiếc trực thăng dần bay ra xa, xa khỏi tầm bắn của đại tướng.
– Cô gái bị thương nặng quá, tiếc là Cherty không có ở đây, chúng ta không có bác sĩ. – Charlie nhăn mặt nhìn Diva đang mặt mày tái mét, nhịp thở rất nhanh, mồ hôi chảy nhễ nhại.
– Có dụng cụ y tế chứ? Chúng ta có thể sơ cứu!
Jayver nói rất nhanh có vẻ cậu đang không được bình tĩnh.
– Criff!
Charlie gọi người đang lái trực thăng, một anh chàng có mái tóc màu tím đen, anh ta trả lời:
– Ngay phía sau đó!
Charlie cùng Jayver sơ cứu cho Diva, họ vừa trò chuyện.
Giọng Charlie khá nhẹ nhàng:
– Vậy ra cậu đã biết tôi cũng có mặt ở đó? Trông có vẻ bình tĩnh, rất tin tưởng rằng tôi sẽ tới cứu sao?
Jayver khẽ gật đầu:
– Em cũng đoán được khi nhìn thấy trái bom gắn dưới chân giường, nếu như không biết vậy, lúc thấy tên Xavier đã tìm cách chuồn lẹ rồi, em cũng biết tự lượng sức mình mà, còn anh chắc nhận ra em từ khi vào căn phòng đó đúng chứ?
– Ừ, đại tướng quả nhiên cũng xuất hiện nên anh đã cử phó thủ lĩnh của chúng ta đi cùng nhưng ai ngờ hắn ngu ngốc tới nỗi đơn thân độc mã cơ chứ!
– Sao anh không xử lý hắn luôn? – Jayver cười khẩy.
– Chẳng phải cậu cũng vậy sao? Sức cậu cũng chẳng thua kém ai đâu!
Ánh mắt Jayver chợt buồn bã:
– Anh biết mà, sức mạnh đó cần được chôn vùi… kể từ khi kẻ chém đầu—
– Biết mà! – Charlie ngắt lời Jayver, anh lại mỉm cười.
– Tôi cũng muốn xử lý hắn ngay nhưng chẳng phải cô nhóc này rất quan trọng với cậu sao?
– Đúng vậy!
– Còn nữa, những người Vanto cậu giữ sao rồi?
– Họ… chết rồi. Chính em đã giết họ…
Charlie chỉ nhìn cậu, hơi đơ người một hồi rồi mới mở lời:
– Vậy cũng được, chấm dứt nỗi đau bị tra tấn cho tới chết của họ, và nỗi oan khi bị đưa ra trước công chúng để lãnh tội, và cũng một phần có lợi cho tổ chức. Nhưng cậu chỉ là cựu thành viên thôi, làm tới mức này không phải hơi can thiệp quá sâu sao?
Jayver thở hắt một hơi:
– Cũng có liên quan một chút tới công việc của em mà, cũng muốn trảơn một chút… và còn nữa, em tìm thấy những vết gân đỏ nổi lên trên tay của một trong số họ, có thể họ đã bị nhiễm virus ESP (Eroscetack Sertaphix), họ cho rằng bị như vậy sau khi dính phải thứ dung dịch màu đỏ mà họ làm vỡ tìm được trong túi xách của đại tướng.
– Cái gì?? – Charlie mở to mắt ngạc nhiên như vừa nghe một tin động trời.
********
Chiếc ô tô mà bá tước Grayeste đang ngồi dừng trong sân viên, bá tước mở cửa xe, vội vàng chạy vào trong khi thấy căn biệt thự bị tàn phá nặng nề, xe cảnh sát và xe cứu thương đậu đầy bên ngoài.
Ông ta mở cửa bước vào phòng khách thì thấy đại tướng Xavier đang ngồi vắt chân lên bàn ăn táo, ông cung kính cúi mình:
– Kính chào ngài công tước Derick, thật thất lễ khi ngài tới thăm mà không tiếp đón, cho hỏi có việc gì mà ngài lại phải lặn lội tới vậy?
Xavier ném miếng táo đang cắn dở vào đầu ông ta:
– Thăm cái gì chứ? Bị người nhà ông gọi tới đó, phiền chết được! Ông về trễ quá, làm đứa con gái đang bị thương của ông phải gọt táo cho tôi đó. Cứ phải làm khổ phái nữ thế nhỉ…
Ông ta bỗng dưng hấp tấp:
– Con gái tôi… nó không sao chứ? Nó ở đâu rồi?
– Chắc ổn rồi, đang đứng kia kìa!
Rồi cậu ta chỉ về phìa bức tường cô đang nấp như kẻ rình mò, bị phát hiện, Lucia ngượng ngùng bước ra.
Anh ấy nhận ra rồi sao?
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo, Xavier mở chiếc túi xách màu trắng của mình lấy điện thoại ra rồi bấm nút tắt, sau đó lại quẳng vào trong túi. Nhưng bất chợt cậu nảy lên, lục lại túi xách:
– Nó đâu rồi? Nó… Chết tiệt!
Cậu đưa chân đá bay cái bàn trà, làm cho mặt kính vỡ tan. Đúng là một cậu nhóc nóng nảy!