Những Con Người Không Tên

Chương 7: Con Người Tiềm Ẩn (2)


Đọc truyện Những Con Người Không Tên – Chương 7: Con Người Tiềm Ẩn (2)


Chàng quản gia Dray ngồi tựa mình vào tường, vội lấy điện thoại gọi đi đâu đó. Rồi tiếp tục băng nốt vết thương ở bụng. Cậu nghĩ về cô chủ của mình.
Cô chủ của tôi mới chỉ là một cô gái tuổi mới lớn, cô ấy hiền lành nhưng lại rất nhút nhát, là con người tốt bụng nhất mà tôi từng được biết. Vì cô ấy quá tốt nên luôn sợ sẽ làm người khác không vui, để nói ra một lời cũng phải suy nghĩ rất lâu, luôn sợ mình nói điều không đúng sẽ làm tổn thương họ. Nhưng cũng vì điều đó mà cô ấy không có người bạn thân nào… là do không biết cách giao tiếp, khiến mọi người lại càng nghĩ cô xem thường họ, lại càng xa lánh. Tôi thì khác, tôi rất hiểu tiểu thư của mình, tôi bầu bạn với cô ấy, và tôi cũng gần như là người bạn duy nhất của cô.
Cô cũng tự nhiên hơn nhiều khi nói chuyện với tôi, điều đó làm tôi rất vui.
Tại sao một người tốt bụng như vậy lại phải chịu một số phận trớ trêu đến thế?
Tiểu thư Lucia là một con người có hai nhân cách. Nhân cách tiềm ẩn trong cô là một con người khác có tên là Jenna, còn được thiên hạ biết đến với cái danh Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt J.L.
Jenna có bản tính rất độc ác, cô ta cuồng sát và muốn giết người, cô ta luôn nói là buồn chán và chỉ vui lên khi giết được một người xấu. Không chỉ vậy mà cô ta còn rất muốn nổi bật, cô ta chán ghét suốt ngày phải là một kẻ mờ nhạt như tiểu thư Lucia, vì thế cô ta kiếm cái biệt danh J.L để phô trương danh thế của mình, cô ta có thể tùy ý xuất hiện lúc tiểu thư đang ngủ say, trong lúc tiểu thư mệt mỏi hay thất thần cô ta cũng dễ dàng xuất hiện.
Cho dù vậy, thì Jenna cũng là một người bạn của tiểu thư ngoài tôi ra, tâm sự với cô mỗi khi cô buồn, nhưng thật tệ, cô ta đúng là một thảm họa.
****
Trong phòng riêng của bá tước Grayeste, căn phòng đang bị tàn phá bởi trận chiến.
– Hắn ta đỡ được rồi… – Cô hầu gái Rinny cau mày, cô chuẩn bị bắn viên thứ hai thì Jayver vung đao chém mạnh xuống sàn, nhát đao làm sàn nứt ra, tạo một luồng sát gió lao tới phía cô như vũ bão. Bởi sự nhanh nhẹn đã rèn luyện qua thực chiến, Rinny né qua một bên dù không dễ dàng gì, nhưng cô phải nhanh chóng chỉnh khẩu Bazooka để ngắm bắn anh. Nhìn vào ống kính, cô giệt mình bỡ ngỡ.
– Hắn đâu rồi? – Cô bắt đầu dùng thiên nhãn diện rộng, giật thót lên “..hắn ở..”
….Phục..ục…c…

“..ngay bên cạnh”
Một nhát kiếm xuyên qua bụng cô, nhưng may là kiếm thường chứ không phải thanh đao lớn hồi nãy nếu không đã quy tiên ngay tức khắc. Gục xuống, máu hộc ra từ miệng cô. Jayver từ từ rút kiếm ra, ở nơi viết đâm, máu cũng đang tuôn trào.
– Tôi sẽ không giết cô!
Hai mắt lờ đờ, cô ta đuối dần rồi bất tỉnh, Jayver bế cô nhảy ra ngoài ban công, đáp xuống sân viên rồi đặt cô tựa người vào một cái thân cây.
***
Một trận chiến vừa mới đi vào hồi kết thì trận chiến khác mới bắt đầu, trận chiến của Diva với cô nàng đa nhân cách.
– Bị chiêu hồi nãy chém trúng một chút là coi như xong đấy! – Con búp bê Luna nói có vẻ không vui.
Diva bắt đầu kéo vĩ chơi một bản nhạc nghe đến là khó chịu, tiếng nhạc cứ oang oang, rập rình bên tai khiến ai nghe rồi cũng muốn nổ tung đầu.
Jenna(Lucia) cau mày nhăn nhó, tiếp tới là chửi bới:
– Điếc tai chết được, con khốn!
Mới khẽ khép mi một chút thì ngay trước mặt cô xuất hiện rất nhiều Diva đang lao tới tấn công. Trong lúc đó, Jenna mở to mắt ngạc nhiên:
– Ảo ảnh?
Tiếng nhạc dừng lại, ngay lập tức cây vĩ kề tới cổ Jenna (Lucia) từ phía sau, nhưng thật không may, Jenna rất nhanh nhạy, cô ta cúi mình xuống thấp, xoay người chém Diva một nhát ngang eo rồi cười đầy thích thú.

Diva vội lùi lại sát bức tường phía sau đó, cô đưa một tay đặt lên vết thương dài ở eo như một phản xạ tự nhiên, bên mép miệng có chút máu ứa ra. Khuôn mặt nhăn lại từng nếp vì đau đớn.
– Chết tiệt! Gây ảo ảnh mất rất nhiều sức..!
– Có vẻ như chiêu chém lửa của cô ta phải kết hợp với hai thanh kiếm mới thực hiện được, khi thi triển thì chậm hơn chém thường vì vậy nên hồi nãy mới tránh được đó. – Trong tình thế bất lợi, Luna vẫn bình tĩnh phân tích kĩ càng chiêu thức của Jenna.
Trong lúc này, Diva đang chập choạng thì Jenna lao tới tấn công, cô ta nhảy lên cao hướng hai cây kiếm tới Diva trong một khoảng cách rất gần. Diva mở to mắt nhìn lưỡi kiếm đang tới hướng ngay sát ngực trái, mũi kiếm đang lao đến trái tim cô để kết thúc cuộc đời này. Hai mắt Diva trợn trừng, mặt mày tái mét, hơi thở loạn nhịp… điều gì sẽ tới?
Hồi kết à? … không phải đây!
Bất chợt, Diva cúi gằm mặt xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khi sắp rơi xuống địa ngục. Bậc thang nào giúp cô bước lên? … mà để Jenna ngỡ ngàng tột độ? Đó là thứ đang chặn hoa kiếm, một chiếc lưỡi hái mang sắc đen của địa ngục, luồng khí xung quanh nó cũng vậy, thật lạnh lẽo, mờ ảo và ma mị. Tuy vậy, hình dạng cũng không mấy đặc biệt, chỉ có lưỡi to và thân dài chừng mét tám có lẽ do sử dụng Flog ngụy trang.
Sau khi thành công trong việc đảo ngược tình thế, Diva ngẩng mặt lên, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười gian trá. Lộ ra ngoài chiếc mặt nạ là đôi mắt chuyển sang màu đỏ và sáng rực lên cho ta cảm nhận được mùi thú tính hoang dại, làm người ta liên tưởng đến một con quỷ khát máu.
Diva cầm chiếc lưỡi hái màu đen vung một cái về phía trước, may mà Jenna kịp thời nhảy lên nếu không đã lãnh chọn cái luồng khí màu đen hình nhát chém đã làm vỡ cả mảng tường phía sau.
“Sức mạnh này là gì? Cô ta trông như một người khác hoàn toàn!“Jenna cau mày:
– Lưỡi hái… cô là Phù Thủy? Tôi cứ ngỡ cô chỉ là một Nhạc Công. Không ngờ lại là bán Nhạc Công bán Phù Thủy đấy.
Nét mặt của Diva vẫn vậy, đôi môi vẫn nhếch cười hoang dại không vì gì cả.
– Không đúng…hứ..hứ…- Cái cách cười ngắt quãng, giọng nói như kẻ bất cần đời:

– … tôi chỉ là một Nhạc Công thôi…ha…ha..ha.. – Lại cười một như một con thú hoang.
– Không thể nào, Nhạc Công không thể triệu hồi được lưỡi hái… – Jenna chợt giật mình khi chú ý đến con búp bê Luna đang bám sau tóc Diva
“Con búp bê đó…hồi nãy nó vừa mới nói…không lẽ…”
Không cho Jenna kịp nghĩ ngợi nhiều, Diva lao tới giáng lưỡi hái xuống đầu cô. Jenna lùi lại đưa hai thanh kiếm lên trước chặn đòn đánh.
“..ma búp bê… vậy con búp bê đó chắc chắn là linh hồn của phù thủy.. và không phải phù thủy tầm thường.”
Trong lúc suy nghĩ, Jenna vẫn cố né và chặn những đòn đánh của Diva, vì là Kiếm Sĩ nên tốc độ của cô rất nhanh, tuy nhiên vẫn chưa tìm ra cách để tấn công. Mọi việc càng ngày càng phức tạp hơn, khuôn mặt Diva vẫn giữ nguyên vẻ điên dại và cười thích thú khi được chém giết cùng với con mắt đỏ sáng rực.
Cô ta trông thật ớn lạnh! Như con thú dại vậy!
Cứ tấn công liên tục như không cần suy nghĩ, liên tục quăng những lá bùa nổ về phía Jenna.
Chờ chút, vết thương của cô ta đang tiếp tục ứa máu nhưng có vẻ như cô ta không có cảm giác gì… ra là vậy, cứ tiếp tục kéo dài trận đấu thì chuyển động của cô ta sẽ tạo ra sơ hở, sức mạnh đó sẽ bị giới hạn bởi cơ thể mỏng manh kia thôi, haha.
Quả nhiên, một chốc Diva đã di chuyển chậm dần nhưng Jenna cũng bị thương khắp mình, hai bên đều tổn hại đáng kể.
Nhăn mặt đau đớn, Jenna quét ánh nhìn về tứ phía cố tìm kiếm phương thức cứu rỗi thời điểm này. Đôi mắt chợt mở to như nghĩ ra gì đó, Jenna dùng hai thanh kiếm chém chiếc màn ngủ thành nhiều mảnh để nó vung ra khắp phòng, rồi chém lửa xuống sàn nhà, sàn nhà vỡ ra thành nhiều khúc còn những miếng vải màn thì bén lửa. Diva phải né những đốm lửa nên rơi xuống lầu dưới đập mạnh thân mình xuống sàn còn Jenna có khả năng vô hiệu hóa lửa của mình, cô ta nhảy lên những mảnh sàn vỡ đang rơi để đi xuống. Một cách vô tình, Jenna giẫm lên bụng Diva, chỗ vết thương ngay đó đau đớn tột cùng, Diva rên rỉ.
Jenna nhếch mép cười đắc thắng, cô đưa tay phải lên cao, chĩa mũi kiếm xuống phía Diva đang nằm, rồi hạ thấp dần thấp dần. Nhưng lại bất chợt dừng lại, mồ hôi hột cứ thế tuôn ra.
“- Dừng lại đi, Jenna! Tôi sẽ không để cô giết người đâu!”
– Lucia, cậu không thể ra vào lúc này được.
“- Cô ta bị thương nặng lắm rồi, đủ rồi!”

– Tôi chịu đau giỏi hơn cậu nhiều, cậu không thể–
Lưỡi hái biến mất, ngay lập tức Diva triệu hồi thần trảo, cô nhanh tay chém ngang bụng Jenna làm xuất hiện 5 vết rách bởi móng vuốt, Jenna ngã ngửa về phía sau. Diva thì hả hê đứng dậy mặc dù vẫn đang đau đớn.
Đúng lúc đó Jayver chạy đến và chứng kiến cảnh tượng này nhưng anh không thể gọi tên cô vì họ đang đột nhập.
Diva giơ chân đá mạnh vào người Jenna làm cô ta văng ra ngoài ban công và rơi tự do.
Lúc này, màu mắt cà phê đã chuyển lại màu xanh lam, cô gái đang rơi xuống là Lucia.
“Mình sẽ chết ư?” Khẽ khép hàng mi lại, những giọt lệ tuôn ra và bay lên
Đến cuối cùng, mình cũng chỉ làm gánh nặng cho người khác, cũng tại mình mà cả Jenna cũng phải chết, tôi xin lỗi..Jenna. Vĩnh biệt, Dray! Vĩnh biệt cha!
.
.
“Mình chưa chết?”
Lucia giật mình từ từ hé hàng mi, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là đuôi tóc màu bạch kim dài đang bay nhẹ trong gió, chơi đùa với ánh trăng. Nhờ hơi ấm lan rộng cơ thể, cô mới nhận ra rằng mình đang nằm trong vòng tay của một nam nhân rất trẻ. Mái tóc của người đó là ấn tượng đầu tiên đối với cô, một sắc bạch kim lạ đời lại dài tới ngang lưng, phần tóc đó được buộc thấp dưới gáy nhờ một sợi dây bạc đơn giản mà lấp lánh. Gương mặt người đó thật lãng tử giữa đêm trăng tròn với tóc mái lệch sang phải, hai bên rìa tóc dài tới vai, cặp mắt màu khói đang nhìn thẳng vào khuôn mặt cô đã làm cô lay động. Người con trai này mặc bộ đồ trắng toát nhìn như kỵ sĩ, áo sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc gile, còn khoác thêm áo đuôi tôm và không đóng cúc, quần trắng đơn giản cùng đôi giày bốt cổ cao tới gần đầu gối, tất cả đều là màu trắng. Anh ta bế cô nhẹ đáp xuống mặt đất, giọng tỉnh bơ:
– Cẩn thận chứ! Phía dưới là cây táo, dập nát hết bây giờ!
Nói một câu ngớ ngẩn rồi anh đặt cô ngồi tựa bên gốc cây. Lucia thẫn thờ, mở to mắt ngạc nhiên rồi lại ngấp ngứng:
– Đại …tướng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.