Đọc truyện Những Con Người Không Tên – Chương 14: Cặp Đôi Tồi Tệ
Trước lời buộc tội vô lý cùng hành động bạo lực vừa rồi của cô cảnh sát đã không khỏi khiến tên biến thái hốt hoảng và vô cùng sợ hãi, hắn lắp bắp:
– ..S…Sao lại vậy chứ? Kh… ông phải tôi!
– Ta nói ngươi là ngươi, không phải ngụy biện!
Sena không cho tên biến thái đó được minh oan, liền sai cấp dưới giải hắn về đồn. Rồi còn đứng đó nhếch mép cười cười, tự mãn, lẩm bẩm một mình:
– Những tên xấu xa không thể nào qua mắt được ta, lũ tồi tệ các người nghĩ rằng những gì các người đã làm là không bị trừng trị sao, hứ!… bla… bla…
Cứ như vậy hoài, cô không để ý nãy giờ, Tyler đứng đằng sau và cứ gọi:
– Này cô!
– Cô gì đó ơi!
– Nè cô!
Có lẽ do anh nói quá nhỏ, còn cô thì cũng chẳng để tâm đến mọi vật xung quanh. Cảm thấy không có tác dụng, anh liền đứng ra trước mặt cô và nói. Tiếc thay, cô nàng này vẫn nhắm mắt đứng tự mãn một mình mà không nhận ra sự hiện diện của anh.
Không nghĩ ra được cách nào khác, Tyler đành vỗ nhẹ lên vai cô:
– Nè cô!
Anh nhắm tịt hai mắt lại, đầu thì cúi thấp, anh thường hay ngại như vậy đặc biệt là đối với những người không quen.
Có hơi giật mình, Sena cau mày:
– Chuyện gì vậy?
Tyler giơ chiếc mp4 bị vỡ nát, chỉ còn có gần một nửa, nói giọng khá nhỏ:
– Cô làm hỏng chiếc máy nghe nhạc của tôi rồi… – Giọng nghe khá buồn, thật tội nghiệp.
Sena chẹp miệng, cô rút trong túi ra một xấp tiền đưa cho anh. Anh nhận lấy nó, liền lùi lại đứng ở một góc tường, đếm đếm rồi giật nẩy một cái: Hào phóng quá!
– Này, cô phá hỏng tiệm rồi, giờ tôi biết buôn bán sao? Nyan~ – Natalie có vẻ giận dữ lắm, kể cả vẻ mặt của Madelina cũng có vẻ không vui, chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy hết. Còn bà chủ thì trông cũng rất buồn.
Một cách thản nhiên, chẳng có gì hối lỗi hay lo lắng, Sena lại rút ra mấy xấp tiền mặt to đùng đập vào tay Natalie:
– Đây!
Natalie nhìn xấp tiền, cô lại tươi cười, thay đổi một trăm tám mươi độ:
– Lần sau ghé qua uống cà phê nhé! Nyan
~Đợi Sena ra về, Tyler liền bước đến bắt chuyện với Natalie:
– Như vậy ổn chứ? Thời gian tu sửa sẽ mất rất lâu, doanh thu sẽ giảm đó!
Vẻ mặt Natalie rất tươi tắn như thể đang mừng lắm vậy:
– Yên tâm đi, với số tiền này có thể tu sửa cửa hàng đẹp hơn trước, có khi sẽ đông khách hơn đó. Nyan~ Mà cậu đừng lo, còn nửa tiệm mà, vẫn có thể tới uống cà phê mỗi ngày, Madelina sẽ không phiền pha cho cậu đâu. Nyan
~Tyler chột dạ: – Cậu đoán ra cái tôi định hỏi thật sao?
– Hehe, cậu đâu thể một ngày không ngắm cảnh và uống cà phê tại đây. Nyan~ …Đợi sửa tiệm xong cậu nhớ mời Charlie giùm tụi này nha, muốn gặp anh ấy quá! Nyan
~- Lỡ gặp cảnh sát như vừa rồi thì nguy to đó, Charlie mà tới mọi người sẽ gặp nhiều rắc rối mà, không ở đâu là không có Wanted của anh ấy cả.
– Không sao đâu mà! Tụi này là fan hâm mộ cuồng nhiệt Charlie đó, đừng có từ chối vậy chứ! Nyan
~- Nhưng như vậy không được an toàn cho lắm. Các cậu cũng kì thật đó, người Cirnolia lại thân thiết với Phượng Hoàng Đêm, liệu có ổn không?
– Ổn chứ! Nyan~ Charlie ngầu hết chỗ nói luôn đó, tới cả người lạnh lùng như Madelina còn hâm mộ mà. Nyan
~Natalie dứt câu, Tyler quay qua nhìn Madelina, cô vẫn trưng cái khuôn mặt lạnh băng, nói bằng chất giọng thiếu sức sống:
– ..ừm… Madelina cảm thấy vô cùng khâm phục sự dũng cảm của Charlie và Phượng Hoàng Đêm vì đã dám ra mặt để đòi lại đất nước từ tay một đế quốc lớn mạnh như Cirnolia… ừm, còn nữa, cậu nhìn đi…
Cô chạy vào bên trong, lấy từ trong tủ ra một xấp giấy:
– Đây là Wanted của Charlie, tớ thu thập không thiếu một cái nào… mà thấy được….re, Madelina cảm thấy rất tự hào khi khoe chiến lợi phẩm.
– A, toàn hình giống nhau cả mà! – Tyler ngạc nhiên.
Madelina chỉ nhìn cậu không nói gì, nhưng mắt cô thì vẫn sáng trưng tỏ vẻ rất tự hào.
– Thôi được, tới cậu còn vậy, chắc mình phải hỏi thử Charlie thôi!
*********
Một buổi sáng tại phòng làm việc cục phó cục cảnh sát Rifors, Jayver đang ngồi một mình trong bộ cảnh phục màu xanh dương. Khác với những cấp dưới của mình, cậu có khoác thêm một chiếc áo choàng lưng cùng màu in biểu tượng của cục cảnh sát, bên vai còn đeo chiếc cầu vai màu bạc. Một phong thái điềm đạm, cậu vuốt ve đôi cánh của một con cú với bộ lông màu đen tuyền đang đậu trên vai của mình. Còn mỉm cười với nó, như đáp ại nụ cười, con cú lấy đầu dúi nhẹ vào mặt cậu tỏ ra trêu đùa. Sau đó, cậu còn cho nó ăn thử kẹo mút với bánh kem, cuối cùng cũng thả lại nó vào một chiếc lồng khá dài.
– Lại phải chơi một mình rồi, Chain!
Cậu mỉm cười, vẫy tay tạm biệt con cú Chain. Cậu bước lại gần phía bàn làm việc, tựa mình vào ghế, chậm rãi lấy báo ra đọc. Cũng được yên tĩnh như vậy một hồi, bỗng tiếng chuông điện thoại di động reo, cậu bắt máy, phía đầu dây bên kia một giọng nữ vang lên:
– Jayver Zerious phải không?
– Là tôi, cho hỏi ai đang nói vậy?
– Lucia Grayeste, chắc không cần giới thiệu thêm nhỉ?
– A, J.L đó hả? Cô có chuyện gì muốn nói sao?
Phía bên kia, Jenna đang cầm điện thoại và tựa mình vào bàn trà.
– Không phải J.L là Lucia, mà… ngươi vẫn cố tình để yên cho ta, ngươi cần gì sao?
– Nếu cô đã thẳng thắn vậy, thì tôi cũng nói luôn, tôi muốn bằng chứng phạm tội của ngài bá tước Rovan Grayeste.
– Ngươi đùa chắc! – Cô nói giọng tức giận, hét vào điện thoại.
Jayver để điện thoại ra xa hơn để tránh tiếng hét chói tai vừa rồi, cậu lại nói điềm đạm:
– Vậy cô muốn một cái án tử hình cho mình hay một án tù cho cha cô.
– Không được là không được, ta sẽ giết ngươi!
– Đừng có nóng nảy vậy, người đó đâu phải cha cô đâu.
– Cái gì?
– Người như tôi thì không biết được, nhưng cô búp bê Luna thì tinh tường lắm.
– Cái thứ quái quỉ đó thật là kì lạ. Nhưng xét cho cùng tôi cũng không làm đâu!
– Cô chắc chứ? Tôi chỉ định nhờ cô lấy một vài giấy tờ buôn bán bất hợp pháp của bá tước thôi, không nhất thiết phải là thuốc phiện.
– Ý ngươi là sao?
– Có vẻ như cô không biết nhiều nhỉ? Ngài bá tước không chỉ buôn bán thuốc phiện, mà còn buôn lậu một số mặt hàng tiêu dùng
– Tại sao ngươi lại cần những thứ đó chứ? Thay vì điều đó thì bắt ta ngươi sẽ được món tiền thưởng hậu hĩnh.
– Tôi chỉ muốn chuộc lỗi với một số người đã nhắm mắt dưới lưỡi gươm của mình thôi. Và còn một vài lý do nữa.
– Ta không hiểu lắm, nhưng ta sẽ suy nghĩ.
Cúp máy, cậu mỉm cười: “Thật ra tôi chưa có gì để chứng minh cô là J.L, tôi còn muốn, tìm kiếm kẻ chém đầu nữa.”
Sau đó, cậu lại tiếp tục đọc báo rồi thở dài khi nhìn vào biểu tượng hai chú mèo đen in to đùng trên trang hai:
– Hừ..hết kẻ sát nhân J.L giờ lại tới siêu trộm Black Cats tiếp tục làm náo loạn cái đất Rifors này, cái thủ đô này chẳng bao giờ có thể yên ổn!
Rồi bỗng cậu lại nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang phía trước cửa phòng làm việc. Là cái chất giọng bình thường, không có chút cảm xúc, cái kiểu nói thản nhiên trước mọi tình huống, một giọng quen thuộc:
– Oi Jamy, cậu đi mua cà phê nóng cho tôi đi!
– Dạ..
…
– Sao còn chưa đi nữa?
– À… thì…
– Này, tính xin tiền sao? Hả? Tự chi đi!
Andrew tỏ vẻ mặt hăm dọa, nhưng ngữ điệu không đổi. Giờ lại đến nữa, cái chất giọng bướng bỉnh của một cô gái:
– Andrew, dạo này nghèo nhỉ? Cho tiền này!
– Oh, Sena, hào phóng quá!
Jayver nhăn mặt, hừ một tiếng:
“Cuối cùng nó cũng vác cái mặt đến đây khi mà trốn việc cả ngày hôm qua đó hả? Mình không có nhiều thời gian đi làm, mà bọn chúng còn làm biếng.”
Cậu tính với tay ra lấy cái điện thoại bàn của cục cảnh sát để gọi Andrew đến tra khảo thì chợt khựng lại khi lướt qua tờ báo đang đọc dang dở: – Hình như mình bỏ quên gì đó thì phải!
Quả thực là vậy, trên mặt báo có hình của đội trưởng đội 2 – Sena đang cười toe toét, giơ hai ngón tay lên chào trước cái cửa tiệm cà phê bị tàn phá, với tiêu đề ghi là “Chỉ vì truy đuổi một tên biến thái, đội trưởng đội 2 cục cảnh sát đã phá tan cả một tiệm cà phê bằng súng đạn.”
Thở dài một lần nữa, cậu cho gọi cả hai đứa đó lên “xử” một thể.
Andrew với Sena còn được gọi là “Cặp đôi tồi tệ”, bọn họ đứng trước mặt cấp trên mà cái bản mặt thì… Sena ngáp ra ngáp vào, còn Andrew thì mở mắt to đùng, viền mắt hơi thâm lại, trừng trừng nhìn thẳng vào mắt Jayver. Người cậu ta đứng im không nhúc nhích, như thể một xác chết mới ngoi dậy.
– CHÀO BUỔI SÁNG! CỤC PHÓ!!!!!!!!!
Sena hét to đùng nghe mà điếc cả tai, Jayver đoán được trước nên đã bịt tai vào.
– Chào buổi sáng. – Jayver trả lời như bình thường, chứ chẳng dư hơi hét lại cô gái này.
Andrew thì vẫn giữ nguyên khuôn mặt và trạng thái im lìm như xác chết, chỉ mấp máy miệng:
– Chào buổi sáng, cục phó. Hôm nay cục phó không phải đi học sao?
– Chỉ sáng nay thôi. Còn cậu, hôm qua không phải đi làm hả? – Jayver nói xoáy.
Cái đầu như xác chết của Andrew đùng một cái nghiêng mạnh qua trái, rồi lại nghiêng mạnh qua phải và cứ lặp đi lặp lại như vậy:
– Hôm qua… hôm qua… hôm qua…
Jayver hơi cau mày, tỏ vẻ mặt nhàm chán với thái độ “vô tổ chức” của Andrew, đành quay qua tra hỏi Sena:
– Ai cho phép phá hoại cửa tiệm của người dân chỉ vì bắt một kẻ quá bình thường như vậy!
– Hahaha… đâu có! – Sena cười trừ:
– Tên đó mới chính là kẻ phá cửa tiệm mà, em nhốt giam hắn rồi!
– Thả hắn ra đi! – Jayver thở hắt một hơi khá nhẹ.
Ngay lập tức, Sena liền trở về vẻ mặt nghiêm túc, vỗ vai Andrew:
– Đủ rồi!
Andrew cũng tỏ ra nghiêm túc như Sena mà dừng cái công việc “lắc lư cái đầu” của mình lại. Tuy vậy, chất giọng vẫn theo kiểu bình thản, không phải kiểu nghiêm túc:
– Cục phó, nếu đã không chịu nghe tụi này nói thì cuộc nói chuyện chấm dứt.
Sena hất kính lên, cầm khẩu Bazooka ngắm bắn với mục tiêu là cục phó. Andrew đưa tay lấy cây chùy sau lưng rồi lao một mạch tới chỗ cậu và giáng xuống nhanh chóng, hai người cùng tấn công một lần. Jayver hơi lùi lại, nhảy lên rồi lộn một vòng trên không lướt qua Andrew. Cậu đáp xuống sau lưng Sena, còn mỉm cười rồi đấm cô một phát vào đầu:
– Chậm quá! Hai đứa!
– Đau!
Nhanh nhẹn, cô gái liền quay phắt lại và bắn, nhưng cậu vẫn né được và giữ nụ cười trên môi như đang chơi đùa với họ. Vô tác dụng, Sena và Andrew vứt vũ khí thường đi, họ triệu hồi vũ khí gia tộc, để xuất hiện hai cây súng ngắn kiểu cổ điển bằng vàng, một cây chùy màu đỏ bạc có nhiều lông vũ.
– Thôi nào, mấy đứa mà làm vậy là sập phòng tôi đấy, ra ngoài sân chứ?