Những Con Người Không Tên

Chương 10: Lớp Học Mới, Toàn Những Kẻ Kì Quặc!


Đọc truyện Những Con Người Không Tên – Chương 10: Lớp Học Mới, Toàn Những Kẻ Kì Quặc!


Chờ mãi cũng tới lúc này, theo lời thầy giáo, Jayver bước vào lớp. Cậu giới thiệu về bản thân nhưng có vẻ không được hoan nghênh cho lắm.
– Xin chào các bạn, mình là Jayver Zerious, mong được giúp đỡ!
Cậu đã cố mỉm cười một cách thân thiện để tạo ấn tượng tốt, nhưng điều đó thật sự chẳng có nghĩa lí gì. Jayver quét ánh nhìn quanh lớp học, tổng quan, lớp gồm có bốn dãy bàn, sáu hàng ghế, tất cả đều là bàn đơn và có kha khá ghế trống.
Sarly, cô gái có mái tóc ngắn màu nâu sẫm là con gái của một hầu tước. Cô có một nước da hơi ngăm vàng, dường như nó không được chăm sóc kĩ lưỡng hoặc có thể do phơi nắng. Ngồi bàn 5 dãy 2 tính từ cửa ra vào, cô vắt một chân lên, nhìn qua cậu một lượt, nói giọng khinh bỉ:
– Nhìn thôi đã thấy quê rồi!
Rachel ngồi ngay bàn kế phía bên phải Sarly, đó là dãy 1 ngay cạnh cửa sổ. Cô quay sang nói với cô bạn thân sau khi nghe lời đó, giọng nhỏ nhẹ dường như không đồng tình:
– Đâu có, cậu ấy trông cũng bảnh đó chứ, mà ..hình như mình gặp cậu ấy ở đâu rồi thì phải.
Mặc dù có cảm giác quen thuộc nhưng Rachel cũng chẳng thể nhận ra rằng đó là cậu bạn thời thơ ấu của mình, đó là một cựu thái tử. Nhưng cô không nhận ra cũng là một điều tốt, thân thế của cậu không nên được nhiều người biết tới, đặc biệt Rachel còn là quý tộc Cirnolia, việc thân phận Jayver bại lộ giữa công chúng càng dễ dàng hơn. Nếu thực sự có lúc đó, cậu sẽ chỉ còn còn đường chết.
Lớp học luôn là một thứ “hỗn tạp” gồm nhiều thành phần khác lạ. Ngồi ngay phía trên chỗ Sarly, một anh chàng đang soi gương để chải truốt lại mái tóc màu tàn thuốc của mình, phần mái lệch sang trái gần như bao phủ một con mắt. Chiếc gương của anh trông quả là ngộ nghĩnh, nó có hình bánh quy kẹp kem trắng, điều đó làm ánh lên sự tinh nghịch của con người này. Một điều đặc biệt nữa, anh ta thực sự là một mỹ nam hiếm có, từng đường nét trên khuôn mặt đều đẹp lung linh một cách trùng hợp, đôi mắt dài, đen láy sắc sả, trông thật rang mãnh. Không những vậy, anh còn sở hữu một màu da rất trắng và mịn màng khiến cho nhiều cô gái phải ganh tị. Nhưng chốt lại, điểm nhấn duy nhất trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy, thứ gây chú ý cho bất cứ ai nhìn vào, đó là cái nốt ruồi dưới viền mắt phải gần bên thái dương, tạo một phong thái cao sang, lịch lãm. Chậm rãi chống một tay lên bàn, ngả cả gương mặt sang trái, anh ta nhếch mép cười, dù trông có vẻ đểu cáng nhưng vẫn thật lãng tử:
– Rachel cô quen hắn ta sao? Nhìn qua trông hắn có vẻ là M nhưng thực chất là S đấy. Cẩn thận với mấy loại như vậy thì hơn, mà tôi là người chỉ thích M thôi.
(S – Sadist: kiểu người thích làm khổ người khác ; M – Masochist: kiểu người thích bị khổ)
Sarly lại nói:
– Đó là lý do tại sao ta rất ghét tên S nhà ngươi đó Livant, suốt ngày bắt nạt cô bạn Rachel dễ thương của ta.

– Ta chỉ thỏa mản nhu cầu của M thôi mà!
– Thằng đần, có tin ta giết ngươi không?
– Tới giết lẹ đi!
Chẳng ngại ngần chọc giận cô tiểu thư kia, Livant còn hí hửng đưa tay che miệng, cười khúc khích.
– Trật tự đi! Phía cuối lớp!
Đó là một chất giọng đầy vẻ nghiêm túc của một anh chàng kính cận ngồi ở dãy bàn đầu tiên. Quay xuống nhìn phía gần cuối lớp, anh chậm rãi đưa hai ngón trỏ và giữa lên cao trên sống mũi rồi chỉnh lại kính, nhắc nhở họ một cách lạnh lùng.
A, Juro! Anh trai của Diva đây mà…
Jayver chợt nhận ra anh chàng đeo kính đó.
Juro có vẻ là một anh chàng rất cầu toàn, trang phục trên người anh phẳng phiu không một nếp nhăn. Ngăn bàn thì để sách vở thành từng chồng gọn gàng, ngay cả vở viết, thước kẻ, bút và những dụng cụ học tập trên mặt bàn cũng sắp xếp có trật tự, đường lối. Đôi mắt thì kiên định, cộng thêm cái kiểu chỉnh kính đó, dường như anh ta là một tên rất nghiêm túc.
– Xem kìa, xem kìa, lớp trưởng giận rồi đó, Sarly xin lỗi cậu ta đi chứ!
Livant nói bằng cái kiểu rõ tếu, như đang cố tình chọc ghẹo Sarly.
Còn lớp trưởng Juro, cậu ta điềm đạm tháo cặp kính ra, lấy khăn lau lại mắt kính một cách cẩn thận. Đôi mắt cậu màu xanh biển nhạt thật giống cô em gái của mình.
Jayver để ý thấy cô bạn hồi nãy, cô ấy ngồi bàn cuối dãy thứ 2, ngay phía sau cô gái tóc ngắn.
Nhưng cô chỉ nhìn cậu một chút, cũng có một phần ngạc nhiên rồi lại cúi mặt xuống tiếp tục đọc sách. Được tự do chọn chỗ ngồi, cậu quyết định ngồi bàn kế cô ấy phía cạnh cửa sổ, ngay phía sau Rachel cô bạn thời thơ ấu của mình… Dù sao bàn cuối cũng là chỗ ngồi cậu thích nhất!

Khi đang đi về phía đó thì bất chợt một bàn chân đưa ra cố tình ngáng đường cậu. Không biết rằng cô gái quý tộc tóc ngắn kia lại có sở thích bướng bỉnh tới vậy đó. Để ý thấy, cậu liền bước qua nhưng cô ta cũng chẳng chịu thua mà khua chân về phía cậu để cậu ngã. Tuy vậy, cậu cũng đâu phải người thường, việc né cú đã đó chẳng khó khăn chút nào. Nhưng dường như cậu lại cảm thấy chưa hài lòng, hơi lùi lại, cúi mình xuống, cậu hạ một bên đầu gối tì xuống nền đất, chẳng ngại ngần nắm lấy cổ chân cô gái kia.
– Dây giày sắp tuột rồi kìa, không phiền nếu tôi buộc lại giùm chứ?
Sarly đỏ mặt, một phần vì giận do không đạt được ý định, một phần bởi cô cũng thấy ngượng khi bị con trai cầm chân như vậy. Cũng chẳng biết làm gì khác lúc này, đành để cậu buộc dây giày cho.
– Hahaha, tiểu thư nhà Pistian đang ngượng đúng không?
Livant chỉ tay vào mặt cô mà cười nhạo, từng tiếng giòn tan. Sarly nhếch nhếch mày tỏ vẻ giận, nhưng lại không nói gì bởi có bao giờ cô nói lại được tên này đâu.
– Tôi đang rất khó chịu đấy! – Tiếng cười ngừng hẳn, Livant nói giọng nhỏ nhí, gương mặt lộ gió một vẻ không vui.
– Sao vậy, Viland?
Vừa rồi, là giọng nói hấp dẫn của một cô gái, nhưng không có ai như vậy trong lớp học này cả, không có ai trong lớp vừa mở lời với Livant. Bất chợt, một thứ gì đó giống như một làn khói chui ra từ vai phải anh ta, giờ rõ ràng thì trông giống như linh hồn của một cô gái. Nó thật kì lạ và có hơi trong suốt, cô gái ấy mang một mái tóc suôn mượt thật dài với màu sắc đặc biệt – xanh rêu. Một linh hồn cực kì xinh đẹp, đôi môi hồng phớt, làn da trắng hồng mịn màng, điểm đặc biệt là cặp mắt màu vàng thật là cuốn hút kì lạ, đôi mắt ấy luôn toát lên một nét lạnh lẽo xứ âm. Vận trên mình một chiếc váy màu vàng chanh, bên eo phải gắn hoa cũng khá là đơn giản nhưng lại tôn lên một nét tao nhã… của một kẻ không thực sự tồn tại.
Cả lớp vẫn rất bình thường, dường như ngoài Livant ra thì không một ai trông thấy cô, không một ai nghe được cô.
– Nhìn cái thằng Jayver làm tôi nghĩ tới thằng phản bội đó, đặc biệt là đôi mắt nhìn rất là giống, khuôn mặt cũng có nhiều điểm chung nữa. Đã vậy bóng tối của hắn quá lớn, không rõ là có bao nhiêu bí mật nữa. Khó chịu quá đi! Nếu hắn mà là tên đó thật tôi sẽ giết hắn!
Linh hồn đó lẳng lặng bay qua bên vai phải Livant, cách di chuyển của cô ta thật nhẹ nhàng.
– Tên đó đã chết rồi! Mà chẳng phải cậu là kiểu người “giết nhầm còn hơn bỏ sót” hay sao? Sao phải đắn đo?
– Này chị Lauren, bây giờ tôi khác rồi, đừng có đánh đồng tôi với cái lũ đần Lus. Bọn chúng giết mà không suy nghĩ, tôi thì khác, tôi là con người!

Linh hồn Lauren khẽ cười, vẻ mặt như thể đang nhạo báng Livant.
– Cậu đâu phải con người bình thường. Cậu đã chết rồi mà!
Livant bỗng nhăn mặt khó chịu, nói lạnh lùng:
– Nói gì? Người đã chết là chị, không phải tôi!
– Đùa thôi, đừng giận nha!
Jayver ngồi vào chỗ của mình, mở sách vở ra, thì Rachel niềm nở quay xuống bắt chuyện với cậu:
– Chào cậu, tớ là Rachel Sarver, từ bây giờ sẽ là “hàng xóm” nên giúp đỡ nhau nhé! – Rachel mỉm cười.
Cái họ Sarver thì chuẩn luôn rồi, đích thực là cô bạn thân của tôi thuở nào…
Đáp lại một cách lịch sự, cậu cũng mỉm cười:
– Ừm, dĩ nhiên rồi,
Được một hồi, cậu khẽ quay sang trái nói với cô gái mà cậu đã theo sau lúc ở cầu thang:
– Có thể cho tớ biết tên cậu được không?
Cô gái nhìn cậu, khẽ gật đầu, nói nhỏ: – Meyrin.
– Cảm ơn, Meyrin.
Khẽ lắc đầu: – Không có gì, tớ mới là người nên cảm ơn với phải.
Cách nói chuyện của cô nghe khác hẳn, có lẽ do cậu từ nay đã là bạn bè, không phải người xa lạ như hồi nãy nữa.

Khi gần hết giờ truy bài, chợt giáo viên lên tiếng thông báo:
– Có một chút thay đổi, hôm nay chúng ta sẽ có thêm một bạn mới nữa!
– Hể???? – Cả lớp đồng loạt ngạc nhiên.
Bất chợt một tấm thảm đỏ trải từ cửa lớp vào tới tận bàn giáo viên, ngay sau đó là một anh chàng bước vào. Một người cao ráo, mái tóc vàng dài quá vai buộc thấp để hất ra trước, đuôi tóc uốn gợn nhẹ, khuôn mặt thiệt điển trai. Nhưng hai mắt cứ nhắm nghiền từ khi bước vào như thể nó luôn như vậy. Anh ta mặc vest màu trắng toát rất lịch sự cùng với áo sơ mi bên trong màu đen được gài nút thật sát, từ cổ áo cẩn thận giắt vào một chiếc khăn voan trắng mà bên trên có đính một viên đá quý màu đen tuyền. Nhưng thật kì lạ, tấm thảm đó không rõ được trải ra để làm gì mà anh ta lại không bước lên nó.
Không chào hỏi gì hết, anh ta khẽ nâng bông hồng trắng trên tay lên hờ trước mũi, ngửi thoáng qua và mỉm cười nhẹ. Sau đó, anh chậm rãi gài bông hoa vào túi áo, từ từ đưa tay phải lên trước ngực trái, ngay lập tức quỳ một chân xuống mặt đất và cúi đầu cung kính.
– Mời ngài vào, thiếu gia!
Thật là một màn xuất hiện được bày vẽ màu mè. Từ phía ngoài cửa, một người con trai bước vào, anh ta đi trên tấm thảm, vừa đi vào vừa than vãn:
– Ryan, ngươi thật là lắm chuyện đó! Ai khiến ngươi bầy trò chứ! – Ngữ điệu này nghe khá là trẻ con và có phần quen thuộc.
Một điều cực kì bất ngờ cho cả lớp học, người con trai vừa bước vào là đại tướng Xavier. Vẫn diện bộ đồ trắng toát kiểu kỵ sĩ của mình, bên trái thắt lưng vẫn đeo kiếm như thường lệ, còn xách thêm một cái cặp chéo màu trắng bên tay phải. Không rõ cậu ta nghĩ mình đang ở đâu mà ăn mặc nửa giống đi học, nửa như muốn ra chiến trường đánh nhau.
Còn anh chàng Ryan thì vẫn nhắm mắt, đi lại vẫn như người thường như thể nhìn rất rõ mọi thứ, anh nắm lấy tay phải đại tướng, nói giọng nhẹ nhàng:
– Thiếu gia, tại sao người không mặc bộ đồng phục mà tôi đã soạn cho vậy?
– Im đi! Đó là đồng phục nữ kia mà!
– Aaa… ngài có biết tôi đã mong chờ ngài mặc nó biết chừng nào không? Aa…aa…
Không biết anh ta đang tưởng tượng ra cái gì mà mặt cứ phê như con tê tê, hai chân thì lắc qua lắc lại như một kẻ biến thái.
Nhăn mặt lại, Xavier đưa chân lên đá bay kẻ đó ra khỏi cửa lớp. Buồn bã vì bị khước từ, Ryan chỉ lủi thủi quấn lại chiếc thảm rồi đi mất tiêu. Xavier quay xuống nhìn cả lớp khi một số người còn đang ngỡ ngàng. Một vẻ đầy thân thiện, anh thản nhiên đưa tay phải lên chào rồi cười nhe răng:
– Xin chào, mình là Xavier Derick, rất vui được làm quen!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.