Bạn đang đọc Những Chiều Mưa: Chương 51
Thùy: Chộ ôi. Bữa nay có người tình quá ha :”>
Me: Người ta khen mà chọc hoài nha >”
Thùy: Giỡn có xíu mà cáu, người gì đâu mà cộc cằn quá vậy.
Me: Kệ tui . . .
Thùy: Hì, không giỡn nữa. Hỏi cái này nè.
Me: Hửm?
Thùy: Thứ 6 tuần sau thi xong rồi. . .
Me: Ừa thì sao ? 😐
Thùy: Thứ 7 Hiếu có đi đâu không ?
Me: Không, bình thường thì hay đi chơi game hoặc bida với thằng Đức. Cơ mà tối thì toàn ở nhà, lâu lâu đi coi đá bóng thôi =.=
Thùy: Ừa, vậy mình đi chơi ha?
Me: Ủa không phải học thêm hả ?
Thùy: Không, thì cử xong hết rồi mà. Nên mình xin nghỉ một hôm cũng không sao cả.
Me: Ừa, mà bữa đó đi đâu ta 😕
Thùy: Thì đi lên quận 1 chơi hoặc qua xóm Đạo quận 8 gì đó. . .
Me: Qua đó chi 😐 Hiếu có theo Đạo đâu ?
Thùy: Đâu nhất thiết phải theo Đạo mới qua đâu, người ta qua đầy kìa :-w
Me: Ừa mà qua đó có gì chơi ?
Thùy: Không biết nữa, chỉ nghe nói bên đó đẹp với đông người sang xem thôi.
Me: Thôi đừng qua đó, lên quận 1 đi =.=
Thùy: Ừa, đi sớm sớm xíu chứ không tầm tối là đông lắm.
Me: Ủa sao mà đông ?
Thùy: Noel thì người ta đi chơi chứ chi nữa, nói nãy giờ mà ông vẫn chưa biết à >”
“Ế” – Tôi giật mình, bấm xem lịch thì đúng thứ 7 là ngày 23/12.
Me: Sr nha, Quên béng đi mất =.=
Thùy: Hừ, làm tui nói rã cả họng.
Me: Xạo quá đi, ngồi gõ bàn phím chứ có nói câu nào đâu :))
Thùy: X-(
Me: Ủa mà sao không đi chủ nhật, chủ nhật mới đúng ngày mà ?
Thùy: Chủ nhật mình phải đi công chuyện với gia định rồi.
Me: Ừa, đi buổi tối luôn hả?
Thùy: Thì là vậy đó, chứ người ta cũng muốn đi chủ nhật mà.
Me: Chán ghê . . .
Thùy: Thôi mình out nha. Xem qua bài xíu rồi đi ngủ, hì.
Me: Ừa, bye :-h
Thùy: Bye chàng :”> Mai nhớ học hành đàng hoàng đó, thi cử mà không ra đâu là coi chừng tui X-(
. . . . . . . . . . . . . .
Ngồi gác chân lên bàn rồi khẽ vân ve cái cằm, tôi đang đăm chiêu xem làm món gì để tặng nàng. Không lẽ lần trước tặng nhà bằng gỗ rồi giờ tặng một ngôi nhà. . . bằng diêm, thấy không khả quan lắm nên tôi quăng nó ra khỏi đầu. Nghĩ đến nổ đầu mà cũng không kiếm được gì thích hợp, thầm tặc lưỡi thôi thì thi xong đi vòng vòng kiếm xem có gì hay ho thì mua vậy. Thầm gật gù với ý kiến đó, thế là tôi tót ngay lên giường đi ngủ. . .
6 giờ sáng thì tiếng chuông báo thức ở điện thoại đã kêu rùm beng lên, làm tôi cũng không lòng dạ nào mà tập trung vào giấc ngủ. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi đi xuống dưới nhà với dự định là nhờ bé Thảo pha cafe. Nhưng trái với mong đợi của tôi, trong bếp không phải bé Thảo mà là mẹ Hòa đang nấu nướng gì đó.
“Con chào mẹ, nay chủ nhật mà mẹ dậy sớm vậy hả cơ?”
“Ừm, mẹ dậy nấu ít đồ ăn sáng thôi. Con ăn không mẹ lấy cho.” – Mẹ Hòa quay lại nhìn tôi rồi cười hỏi.
“Dạ thôi, con không quen ăn sáng. Ủa bé Thảo đâu rồi ạ?”
“Nó chạy ra đầu đường mua bánh mì rồi. Có gì không con?”
“Lại bánh mì.” – Tôi cười khổ, hình như con bé này là fan cuồng của bánh mì. Thấy nó ăn suốt mà không biết chán – “Dạ con tính nhờ Thảo pha hộ ly cafe thôi.”
“Ừm để đó mẹ pha cho, con uống đường hay sữa.”
“Dạ mẹ pha xong để đó, tí con xuống lấy rồi bỏ vô sau.”
“Ừm, ủa chứ giờ con làm gì?”
“Con lên sân thượng xíu cho giãn tay chân đã.”
“À tí nữa con xem rồi gọi điện về nhà nhé, tối qua mẹ con gọi ẹ đấy.”
“Lại quên rồi.” – Tôi vỗ vỗ đầu thầm kêu mình đãng trí – “Ủa mẹ con gọi có gì không ạ?”
“Tí con gọi thì để ẹ con nói đi, chứ việc này mẹ cũng không nói rõ ràng được.”
“Dạ, thế con xin phép lên gác.”
Lên phòng vơ lấy 2 sợi dây băng, bao thuốc với chai nước rồi tôi phi lên gác. Dự định đến 7 rưỡi 8h gọi sau, giờ mới 6h hơn lại le te gọi về. Đúng lúc mama tổng quản đang ngủ thì cũng không ổn cho lắm. Lên sân thượng tôi cũng hít sâu một hơi, vì thời tiết không đủ run cầm cập như ở ngoài Bắc, nhưng thế này cũng hơi lạnh rồi. Nhất là tôi còn lơ phơ chiếc áo phông trên người nữa.
Hút điếu thuốc cho sảng khoái tinh thần, rồi ngồi hì hục cuốn băng vào tay để bảo vệ các khớp nối. Hít sâu một hơi dài rồi khẽ thở ra từ từ, tiếp tục tưởng tượng ra cái bao cát đang là một thằng ôn thần nào đó, tôi khẽ cong tay rồi từng quyền xuất ra. Cái bao cát hết lắc trái rồi lắc phải, rung bần bật liên hồi. Tôi cứ chìm trong hồi ức, nhớ lại trận chiến kinh thiên tại thị trấn hồi đầu tháng 2. Tôi cắn răng gia tăng thêm lực vào hai bàn tay, tiếng động va chạm giữa bàn tay và bao cát lại âm trầm hơn. . . Mãi cho đến khi hai bàn tay tê rần đi thì tôi mới dừng lại, chống đầu gối rồi cúi mặt xuống mà thở dốc.
Cầm chai nước lên nốc một hơi cạn sạch, tôi ngồi xuống dựa vào lan can của sân thượng mà nhắm mắt nghỉ ngơi cũng như để cho cái đầu thanh tịnh bớt. Từng cơn gió khẽ lùa qua mái tóc hất chúng bay toán loạn, từng giọt mồ hôi cũng được hong khô đi nhanh chóng. Một lúc sau, cảm nhận được toàn thân được bao bọc bởi một luồng không khí lạnh lẽo. Tôi mới từ từ mở mắt, khẽ lắc nhẹ cái đầu cho thoải mái rồi tôi từ từ đứng dậy. Thu dọn mọn thứ rồi đến bên bao cát . . .
“Uỳnh. . .”
Cái bao cát lắc lư một hồi, tôi cũng lười quản xem nó lắc lư đến lúc nào. Quăng cái áo vắt lên trên vai rồi lếch thếch xuống phòng tắm rửa. Tắm rửa xong, cảm nhận được sự thư thái thoải mái lan tỏa khắp cơ thể, khẽ nhếch môi mỉm cười rồi xuống nhà uống cafe. Vừa mở cửa phòng rồi đi ra, thì thấy bé Thảo đang đứng tần ngần trước cửa phòng nó. Ánh mắt nó nhìn vào phòng đầy vẻ lo âu và hoảng hốt.
“Mới sáng ra có chuyện gì thế nhóc.” – Tôi lại gần hỏi.
“Trong phòng em có con gì ấy.” – Thảo quay sang nhìn tôi ủ rũ nói.
“Con gì là con gì?” – Tôi cau mày hỏi.
“Em không biết, nãy em vừa đi vào phòng thì nó bay vù qua mặt em. Em sợ quá nên đứng ở đây, nhưng không thấy nó bay hay bò đi đâu nữa.”
“Em không nhìn ra nó là con gì à?”
“Không, em bị bất ngờ mà.”
“Để anh xem nào.” – Tôi khoát tay rồi đi vào phòng bé Thảo.
Mắt tôi đảo một vòng khắp căn phòng thì thấy chẳng có gì khác lạ, sau đó là dáo dác dòm khắp nơi xem có con gì như lời bé Thảo nói hay không, nhưng cũng chẳng có gì hết. Tôi nghi hoặc quay lại nói.
“Làm gì có con gì đâu?”
“Rõ ràng là có, chứ không sao em lại đứng đây.” – Bé Thảo gân cổ lên bĩu môi.
“Vào đây mà xem này.” – Tôi vẫy tay bảo nó đi vào.
Thấy nó rón rén bước đi cứ như ăn trộm, tôi phá ra cười. Ngay lập tức tôi im bặt khi thấy mặt nó bắt đầu đang u ám nhìn tôi.
“Kiểm tra đi, không có gì đâu.” – Tôi vỗ đầu nó rồi cười.
“Hứ.” – Nó bĩu môi nguýt.
Nó nhìn khắp phòng một hồi, sau khi phát hiện ra không có gì khả nghi thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi đang chuẩn bị đi xuống dưới nhà uống cafe thì thấy nó đang níu tay tôi, tay kia đang chỉ chỉ lên tường. Mà nãy giờ vào tôi có chú ý tường đâu, toàn dáo dóc ngó xuống sàn. . .
“Anh, nó kia kìa. . .”
“Hả? Đâu?” – Tôi quay lại thắc mắc.
Vừa nhìn thấy vật thể lạ trên tường, thì ánh mắt tôi co rụt lại. Chưa kịp phản ứng thì vật thể lạ đó giang rộng đôi cánh, bay vù vù như trực thăng lướt qua trước mặt tôi cái vèo rồi nghênh ngang bay ra ngoài cửa sổ.
“Tía má ơi. . .!” – Tôi nhảy dựng lên. Rồi mất đà ngã bổ ngửa ra đằng sau rồi ngồi phịch xuống, phần gáy đập cái cốp vào tường – “Ta kháo . . .”
“Anh, anh không sao chứ?” – Bé Thảo hết hồn ngồi xuống hỏi thăm.
Đầu tôi vẫn còn choáng váng sau cú va chạm trời đánh đó, khẽ đưa tay lên xoa gáy thì ngay lập tức tôi hít sâu vào, lúc này chỉ có ý nghĩ duy nhất trong đầu – “Tổ bà nó, u đầu rồi. . .”
“Anh, anh sao rồi?”
“Không sao, chỉ xưng nhè nhẹ thôi.” – Tôi khổ sở nói.
“Đưa em xem nào, có cần xoa dầu không.”
“Khỏi đi, cũng không có vấn đề gì đâu.” – Tôi khoát tay.
“Mà sao anh làm quá lên thế, chỉ là con gián thôi mà. Chẳng qua nãy không biết nên em giật mình thôi.” – Bé Thảo nhìn tôi thắc mắc.
“Ờ thì. . . Anh cũng bị bất ngờ như em vậy đó.” – Tôi bối rối gãi đầu.
Nó nheo nhéo mắt nhìn tôi, bỗng như hiểu ra gì đó, nó trợn mắt nhìn tôi rồi bò lăn ra cười – “Anh sợ gián à?”
“Ừm.” – Tôi sầm mặt nói.
“Hahaha. . .” – Nó vẫn chưa buông tha, thấy mặt tôi sầm xuống nó còn cười khủng bố hơn.
“Đủ rồi đó.” – Tôi bực mình quát lên rồi bỏ ra khỏi phòng, sau lưng vẫn là tiếng cười của bé Thảo.
Tôi buồn bực đi xuống dưới nhà, thấy trong nhà lại không có ai. Đoán chừng chắc nhị vị phụ huynh lại đi đâu đó rồi. Xuống bếp thì thấy ly cafe đã được mẹ Hòa pha sẵn, để đó từ khi nào. Tôi lại gần, nhấc nhẹ cái phin ra rồi đổ bã vào thùng rác, sau đó quăng phắt cái phin lên bồn rửa bát. Bụng vẫn còn đầy bực bội, mang ly cafe lên nhà rồi ngồi gác chân rung đùi. Bé Thảo sau đó cũng líu ríu đi xuống, thấy bộ dạng oai hùng của tôi nó cũng hết ham cười giỡn. Chỉ cúi đầu xin lỗi, nhưng vai vẫn rung lên bần bật. Tôi cũng lười quản nó ra làm sao, chút hết bực tức vào cái remote, tôi bấm chuyển kênh tivi vèo vèo. . .
“Kính cong. . .” – Tiếng chuông cửa nhà vang lên.
Tôi đoán chừng nàng vừa đến, nên cũng đi ra mở cửa. Khẽ kéo chốt rồi mở nhẹ cánh cửa, đứng trước mặt tôi lúc này là người con gái thân hình mảnh mai, đơn bạc quen thuộc. Đôi môi vẫn là nụ cười mỉm như có như không, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ u buồn vô hạn. Hôm nay nàng cũng không để xõa tóc như mọi khi, mà tết hai lọn tóc mai hai bên lại, giống như một sợi dây nhỏ đáng yêu. Hai lọn tóc được nàng vòng qua sau gáy rồi buộc lại. Ở giữa chúng là một suối tóc mượt mà đã được nàng chải cẩn thận. Dù tâm trạng đang cực kỳ buồn bực, nhưng nhìn thấy nàng tôi vẫn hơi ngẩn người ra. Cố rặn ra một nụ cười chào nàng mà so với mếu cũng không cách xa nhau mấy.
“Chào Linh.”
“Ừa, chào Hiếu.” – Nàng gật đầu mỉm cười, rồi nhận ra tôi có gì không đúng nên nàng khẽ cau mày khó hiểu.