Bạn đang đọc Những Chiều Mưa: Chương 50
Mở cổng rồi dắt xe vào nhà, thì tôi thấy ba đang đứng ngắm nghía mấy giò phong lan.
“Đi chơi dữ quá hen chàng trai.” – Ba nhìn tôi gật đầu rồi cười.
“Dạ, cả ngày nay học mệt quá nên tối con đi đổi gió xíu.”
“Ừa, đổi gió với cô bạn mà bữa giờ qua chăm con đó hả.”
“Ơ. . .Bữa giờ là sao ạ?” – Tôi ngạc nhiên
“Thì mấy hôm con bệnh chứ sao?”
“Ủa Linh qua mấy hôm đầu thôi mà, mấy hôm sau làm gì có qua đâu ạ.”
“Ngày nào mà con bé chẳng ở đây đến 10h 10 rưỡi mới về. À mà đúng rồi, con ngủ như chết thế thì biết làm sao được.” – Ba nhìn tôi rồi thở dài, khẽ lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“10h 10 rưỡi. . .” – Mắt tôi trợn trừng ra.
“Ừm, ngày nào học xong con bé cũng chạy qua đây. Rồi phụ con bé Thảo dọn dẹp linh tinh rồi cơm nước, đến giờ đó mới về.”
“Vậy bình thường có lúc con thức dậy mà đâu có thấy ai đâu ba?”
“Chắc lúc đó con bé đang học bài bên phòng con bé Thảo. Thi cử đến nơi rồi, đâu phải lúc nào nó cũng ngồi kế bên con được chứ.”
“Dạ vâng. Xin phép ba con lên phòng.” – Tôi ảo não cúi đầu chào.
“Ừm. À mà còn nữa, lúc nãy hình như mẹ con có gọi điện cho bà Hòa đó.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Ta cũng không biết, con hỏi bà Hòa hoặc gọi ẹ con thử xem. Chuyện đó ta cũng không có hỏi.” – Ba khẽ trầm ngâm rồi nói.
“Dạ chào ba, con lên phòng.” – Tôi cúi chào lần nữa rồi đi lên phòng, trong bụng mang theo cả đống câu hỏi.
Lên đến phòng, nhanh chóng thay đồ ra rồi treo lên móc. Lôi cái điện thoại ra mở nguồn lên để gọi ẹ hỏi xem có chuyện gì hay không. Vừa mở máy lên chưa kịp làm gì hết, thì lại có người gọi tới. Tôi ngẩn người ra khi thấy cái số lạ hoắc kia đang hiện lên trên màn hình.
“Alô ai ở đầu dây vậy?” – Tôi bấm nghe rồi nhẹ nhàng nói.
Nhưng đáp lại sự ân cần, nhẹ nhàng của tôi lại thì lại là một giọng nói đầy sát khí, như đang vọng từ 18 tầng địa ngục vọng lên. . .
“Làm gì mà giờ mới mở máy hả?”
“Ế ai thế.” – Tôi toát cả mồ hôi, vẫn chưa biết ất giáp gì hết,
“Hừ, lại còn hỏi ai nữa hả?”
“Ủa Thùy hả?” – Lúc này tôi cũng nhận ra giọng nói từ đầu dây bên kia, nhưng khi nhận ra thì mồ hôi còn túa ra nhiều hơn.
“Chứ tưởng ai nữa. Trả lời mau, làm gì mà nãy người ta gọi thì tắt máy. Đến giờ mới chịu bật lên.”
“Ờ thì. . . nãy mình đang làm dở bài tập, không muốn làm phiền nên tắt luôn. Với lại mình cũng không biết là Thùy gọi.” – Tôi cắn răng nói xạo.
“Thiệt không đó?”
“Thiệt mà, học phờ râu ra chưa kịp thở nữa này. Giờ lại còn bị tra khảo.” – Đã xạo là phải làm tới, tôi nói với bộ dạng cực kỳ ủy khuất.
“Được rồi, tạm tin tưởng đấy.”
“Hề hề, ủa mới mua điện thoại hả?”
“Ừa, trước thì cũng không cần dùng nên không mua. Giờ thì. . .”
“Thì sao?”
“Giờ thì có người để quản lý rồi, nên phải mua chứ sao.”
“Ế, mình có làm gì đâu mà quản lý.” – Tôi thầm kêu khổ, sao cứ dính vào mấy cái lằng nhằng thế này.
“Mình có nói quản lý Hiếu đâu?”
“Ủa vậy hả, thế mai mình tắt máy học bài nha.” – Tôi phởn chí chọc ghẹo lại.
“Nếu Hiếu có can đảm, hừ.”
“Hề hề, làm gì có. Có người đẹp quản lý thế này, muốn còn không được nữa là.”
“Lại dẻo miệng ngay được.”
“Bình thường thôi, mà mua rồi thì nhắn tin ình biết là được. Đâu cần tốn công gọi nhiều vậy?”
“Vậy Hiếu không muốn mình gọi đúng không?” – Giọng nói thì ở đầu dây bên kia, nhưng sát khí đã tràn ngập căn phòng.
“Không có, sao cứ nghĩ xấu cho người tốt vậy. Sợ làm phiền Thùy thôi.” – Tôi co rụt cổ đáp.
“Hay đằng đó có gì mờ ám phải giấu giếm đó chứ?”
“Tầm bậy tầm bạ.” – Tôi đâm bực mình nên gắt.
“Hung dữ ha, hì hì.” – Thấy tôi giở giọng điệu anh hùng rơm ra, em ấy lại bật cười.
“À biết rồi.” – Tôi gật gù.
“Biết gì?”
“Biết vì sao Thùy lại gọi mà không phải nhắn tin rồi.”
“Vì sao?”
“Vì cả ngày nay không gặp, nên Thùy nhớ giọng của Hiếu chứ gì.” – Tôi cười hệnh hệch.
“Hứ, thèm vào.” – Em khẽ nguýt phản đối nhưng giọng điệu thì lại không phải như vậy.
“Đang làm gì đó?” – Tôi cũng không ham giỡn nhây nữa mà đổi chủ đề.
“Đang ngó cái màn hình máy tính thôi.”
“Vậy trên màn hình máy tính đó, là hình của Hiếu phải không?”
“Nè Hiếu.”
“Hửm?”
“Hiếu tỉnh chưa?”
“Tỉnh gì?”
“Thì Hiếu đang mơ ngủ chứ chi, mơ mộng tưởng bở nãy giờ kìa. Haha” – Đầu dây bên kia vang lại tiếng cười của Thùy, nghe ra thì cô nàng có vẻ thích thú lắm.
“Chả biết tỉnh hay không, mình chỉ nói tùm lum thôi. Mà hình như nói tùm lum lại trúng tùm la rồi.”
“Trúng cái gì mà trúng.” – Thùy khẽ gắt lên.
“Hề hề, thôi không đùa nữa. Thùy cúp máy đi, mình bật máy tính lên rồi nói chuyện. Chứ cứ ôm điện thoại thế này không khéo. . . bán nhà trả tiền điện thoại đấy.”
“Ừa, nhớ lưu số đấy. Khi khác tui gọi mà ông còn hỏi ai nữa thì ông cẩn thận với tui.” – Kết thúc màn nấu cháo điện thoại là giọng điệu hăm dọa cực kỳ hổ báo.
Tôi cười khổ, rồi cũng bật máy tính lên mà quên khuấy mất rằng đang tính gọi điện ẹ để hỏi vài vấn đề, và cũng quên khuất mất rằng. . . không nhắn tin cho nàng để thông báo đã về tới nhà.
Thùy:
Me: Khờ quá, buồn nhiều rồi nên đừng có nghĩ vớ vẩn nữa chứ.
Thùy: Hì, nếu H biết thế thì đừng làm mình buồn thêm nữa là được . . .
Chỉ với câu nói đó, cũng đủ làm cho tôi đau đầu suốt một thời gian dài không có cách giải quyết. Tuy từ bé đến giờ đánh lộn đánh lạo khắp nơi, nhưng với chuyện này thì tôi cũng không phải lòng dạ sắt đá gì. Khi mà cuộc sống của Thùy đã như thế, thì tôi còn nỡ lòng nào mà khiến cho cô ấy buồn cơ chứ. Tôi cũng thích nhìn Thùy vui vẻ, thích nhìn Thùy cười cơ mà. . .
Me: Ừa. Biết gì không. . . mình thích nhìn Thùy cười lắm. . .