Bạn đang đọc Những Chiều Mưa: Chương 52
Chương 52
“Sao vậy? Vào nhà đi chứ.” – Tôi thấy nàng vẫn tần ngần đứng trước cổng, đôi hàng mi thanh tú của nàng hơi khẽ cau lại nhìn tôi.
“Ừm.” – Nàng khẽ gật đầu rồi dắt xe vào.
Đợi nàng đi vào, tôi đưa tay đóng cái cổng lại. Cài then chốt đàng hoàng rồi cũng lững thững đi kế bên nàng.
“Hiếu sao vậy?” – Nàng quay qua hỏi tôi.
“Không có gì đâu.” – Tôi ậm ừ nói.
“Thiệt chứ, mình thấy Hiếu có vẻ không ổn lắm.”
“Kệ đi, mấy chuyện vớ vẩn thôi.” – Tôi khoát tay nói.
“Ừm.” – Nàng cũng khẽ gật đầu rồi dắt xe lại góc sân, khẽ gạt chân chống để kế bên xe của tôi và bé Thảo.
Nàng vùa vào nhé, bé Thảo đã kéo nàng sang một chỗ khác mà ríu rít to nhỏ gì đó. Tôi cũng không rảnh quan tâm xem 2 cô nàng đang bàn tán gì. Ngồi tập trung giải quyết ly cafe xong xuôi, liếc qua thấy nàng với bé Thảo vẫn đang thì thầm, thế là tôi bỏ đi lên phòng trước.
Ngồi ở bàn học xoay bút chán chê một hồi thì nàng mới đi lên. Tôi liếc qua, thấy vai nàng hơi rung lên khi nhìn tôi. Đoán chừng bé Thảo cũng đã kể cho nàng nghe sự việc kinh hoàng ban nãy, tôi tặc lưỡi rồi cũng chả thèm để ý. Ai cũng có điểm yếu hay nỗi sợ riêng, tôi. . . sợ gián thì có gì sai. . .
Nói thêm về lũ gián này, thì tôi ghét cay ghét đắng nó. Nhớ hồi năm lớp 5 có lần tôi vừa chạy vừa cầm chai xịt côn trùng, đuổi theo một con gián để. . . xịt thuốc vào nó. Cơ mà xịt gần hết cái chai mà con gián vẫn tung tăng chạy loạn, lúc sau nó còn chơi ác tôi là tung cánh bay vèo vèo. Làm tôi chỉ biết bực tức nhìn theo mà không làm gì được.
Lý do tại sao thì chuyện là như vậy, hồi đó tôi còn nhỏ lắm, cũng không nhớ được là mấy tuổi nữa. Nói chung là hồi đó bé xíu, lại ở cùng bà ngoại, mà nhà của bà tôi là nhà tranh vách đất, xung quanh là vườn tược xum xuê cây gì cũng có. Một buổi trưa mát mẻ, tôi đang nằm ngủ một cách ngon lành. Lúc sau tỉnh dậy, tôi khẽ chớp chớp mắt nhìn bên cạnh xem có bà nằm không. Nhưng bà đi đâu mất rồi, thay vào đó là một con gián đang đứng ngay sát mặt tôi. Cái râu của nó còn ngoe nguẩy khẽ chạm vào mặt tôi, và dường như nó nhận ra chỉ với nhiêu đó thôi thì chưa đủ. . . kích thích. Nó bắt đầu di chuyển rồi sau đó bò lên. . . mặt tôi. Chả phải bàn, đang ngủ sung sướng như ở trên thiên đường, vừa mở mắt ra thì đập vào mặt mình là cái thứ này. Gai ốc nổi đầy người, tôi rú lên một tiếng kinh hoàng rồi đưa tay gạt con gián đó xuống, đồng thời ngồi phắt dậy nhìn vào con gián đang tung tăng trước mặt mà run cầm cập. Con gián thì khẽ đung đưa cái râu rồi nhẹ nhàng xòe cánh, bay vút qua trước mặt rồi tung tăng đi mất. Báo hại tôi ngồi đó mặt mày tay chân xanh ngắt, gai ốc nổi đầy khắp người. Thế là từ đó tôi ghét gián, nói chung là vừa sợ vừa hận. Chỉ cần liếc thấy gián là ngay lập tức tôi phải kiếm chai xịt côn trùng, cho dù xịt hết cả chai mà để giết được nó thì cũng cam lòng, còn nếu không có thì. . . chạy ra chỗ khác lánh nạn. Đợi nó đi rồi tính, dù gì tránh. . . voi cũng chẳng xấu mặt nào mà. . . Nhiều khi nhớ tới cảnh có con gián gớm ghiếc đang ngay sát trước mặt, tôi lại rùng mình một cái, mồ hôi túa ra như tắm =.=
Lan man thế đủ rồi, tập trung vào câu chuyện đã. Và trước mắt tôi là cô nàng duyên dáng, đang mím môi nín cười, vai còn khẽ rung lên bần bật.
“Muốn cười thì cười đi.” – Tôi nói với giọng điệu nhàn nhạt.
“Không có.” – Nàng lắc đầu nguây nguẩy.
“Cười thì cười đi, có ai nói gì đâu. . .”
Vừa nói dứt câu thì nàng cũng bật cười, nàng cười nhẹ nhàng chứ không phải nằm rũ ra rồi cười oang oang khủng bố như con em trời đánh kia. Làm tôi cũng hết có tâm bực tức mà chỉ đần mặt ra nhìn nàng, thấy nàng cười thì. . . bỗng thấy vui theo. Thậm chí lúc đó tôi còn đang định rủ nàng đi. . . tìm gián, để nàng có thể cười nhiều hơn.
Nhận thấy ánh mắt tôi đang nhìn nàng một cách đầy. . .say đắm. Nàng khẽ mím môi rồi cúi mặt xuống, hai gò má đã bắt đầu đỏ hồng lên vì ngượng. Nàng khẽ gắt.
“Nhìn gì, lấy sách ra học bài kìa.”
“Ơ lấy rồi mà.” – Tôi chỉ vào đống sách vở đang vứt bừa bộn trên bàn.
“Ừa. Lý học hôm qua còn nhớ rõ chứ.”
“Ờ thì. . . tàm tạm.”
“Tàm tạm là sao?” – Nàng cau mày hỏi.
“Thì. . . hên xui đi, hỏi vậy sao mình biết mà trả lời.” – Tôi nhún vai.
“Vậy làm ình cái đề này đi.” – Nàng cũng không bực mình vì thái độ của tôi, nàng lấy ra một tờ A4 sau đó đưa cho tôi rồi nhẹ nhàng nói.
Tôi cầm tờ giấy, lật qua lật lại. Ngay lập tức đầu lớn như cái đấu, khi thấy hai bên mặt giấy toàn chi chít toàn chữ.
“Làm. . . hết cái này hả?” – Tôi toát mồ hôi chỉ vào cái đề mà nàng đưa, hỏi một câu rất ngu ngốc.
“Ừa, làm hết đi.” – Nàng gật đầu.
Tôi lắc đầu một cách đầy khổ sở, sau đó là cắn răng tập trung tinh thần vào cái tờ giấy. . . vẽ bùa kia. Nhưng khiến tôi ngạc nhiên là mấy bài này trước kia mà đưa cho tôi, tôi cũng phải khổ sở một phen rồi. . . đánh lụi. Mà giờ thì thấy cũng khá đơn giản, không còn khiến tôi phải đầu choáng mắt hoa nữa. Vơ đại lấy tờ giấy nháp với cái máy tính, tôi cũng múa bút làm cho xong. Lý thuyết thì chỗ nhớ chỗ không, bài tập thì tính ra khó hơn mấy bài trên lớp hay làm nhưng so với đống bài hôm qua nàng đưa thì còn dễ hơn nhiều. Mất hơn 20 phút là tôi đã giải quyết xong 30 câu mà nàng đưa. Vui vẻ thở phào rồi liếc qua liếc lại xem có gì lấn cấn không, rồi mới hí hửng đưa sang cho nàng kiểm tra.
“Xong rồi hở?” – Nàng nhẹ nhàng đặt cây bút xuống rồi quay sang hỏi.
“Linh xem đi.”
“Ừa.” – Nàng khẽ gật đầu rồi cầm lại cây bút, sau đó là bắt đầu dò từng câu một. Lúc sau thì nàng quay sang mỉm cười – “Tốt, đúng được 26/30 câu. Mấy câu sai thì hầu như toàn là lý thuyết đó.”
“Ừm.” – Tôi thầm thở phào, cuối cùng cũng qua cửa này.
“Hiếu ôn lại lý thuyết nhé, không lỡ mốt thi lại quên đấy. Với đề này chỉ là đơn giản, lúc thi có thể sẽ có những câu đánh đố hơn nữa đó.”
“Ừm.” – Nàng nói đến đâu thì tôi gật gù đến đấy, chợt liếc qua phía nàng thì thấy nàng đang làm bài Hóa, nên tôi ngứa miệng hỏi – “Đang làm bài Hóa hả?”
“Ừa, đang làm dở bài này mà chưa ra.” – Nàng khẽ gật đầu.
“Đưa mình xem thử.” – Tôi mừng húm, mở lời đề nghị. Gì chứ vớ được cọc mà không giữ lấy thì cũng không phải là tôi rồi.
Nàng nhíu mày nhìn tôi rồi cũng đẩy quyển sách về phía tôi, trán vẫn đang cau lại suy nghĩ. Tôi nhìn liếc qua đề bài thì trán cũng nhăn lại theo. Một bài khá lằng nhằng khi phải tính số mol axit được chưng cất, rồi mới tính đến chất rắn cuối cùng khi lấy bazơ trung hòa, sau đó còn tính thể tích nước để hòa tan cái chất rắn kia.
Mặc dù hơi lằng nhằng nhưng cũng không đến nỗi bó tay, tôi vẽ sơ qua cái sơ đồ lên tờ giấy nháp, sau đó là mũi tên chĩa đủ hướng. Sau đó là bấm máy tính xoành xoạch, kết quả chất rắn tôi tính ra là một số thập phân dài loằng ngoằng cả kilomet. Hơi khó hiểu, tôi dò lại một lần thì chỉ có càm giác như bỏ quên gì đó chứ cũng không sai phần nào.
“Ủa gì kỳ vậy ta?” – Tôi vuốt vuốt cái trán nghĩ
“Ủa Hiếu.” – Nàng khẽ níu tay tôi giật giật.
“Hửm?”
“Đề chỉ nói là bay hơi thôi, hình như đâu có nói là bay hơi nước đâu. . .” – Nàng cắn răng nói.
“Ế. . .” – Tôi giật mình nhìn lại đề, quả đúng như lời nàng nói.
Tròng mắt khẽ đảo một vòng, ngay lập tức tôi hiểu ra vấn đề. Gạch xóa đi mấy phần, rồi tôi lại hí hoáy bấm máy tính để kiểm chứng suy nghĩ. Lúc sau ra số tròn trịa, tôi cũng tươi cười thở phào. Nhìn lại yêu cầu của đề, tôi cắn răng ngồi làm hết một lượt. Xong xuôi đưa tờ giấy cho nàng xem với nụ cười đầy tự hào. Nhưng đáp lại nụ cười tươi sáng của tôi thì nàng càng nhíu chặt đôi hàng mi hơn.
“Sao vậy?” – Tôi giật mình, không lẽ lại sai đâu nữa.
“Mình hiểu sơ sơ rồi, nhưng nhìn Hiếu làm xong hết hiểu gì nữa luôn.” – Nàng nhìn tôi thắc mắc.
“Ủa?” – Tôi nghi hoặc, nhìn lại tờ giấy – “Có gì thắc mắc đâu trời.”
Liếc qua vở nàng, thì thấy chữ ngay hàng thẳng lối đâu ra đó, số rồi ký hiệu cũng viết cực kỳ dễ nhìn. Nhìn lại tờ giấy trong tay tôi toàn là mũi tên đâm lung tung, rồi số thì mỗi góc tôi viết một cái, ký hiệu cũng hết nhìn ra là ngôn ngữ gì rồi. Hóa ra nàng không hiểu là vì vậy. Thế là tôi đành tốn nước miếng ngồi giải thích lại một lượt, nói khô cả cổ mới hết bài, liếc qua thì thấy cũng đang nhìn tôi mỉm cười với ánh mắt đầy. . . sùng bái.
Thùy: Chộ ôi. Bữa nay có người tình quá ha :”>
Me: Người ta khen mà chọc hoài nha >”
Thùy: Giỡn có xíu mà cáu, người gì đâu mà cộc cằn quá vậy.
Me: Kệ tui . . .
Thùy: Hì, không giỡn nữa. Hỏi cái này nè.
Me: Hửm?
Thùy: Thứ 6 tuần sau thi xong rồi. . .
Me: Ừa thì sao ? 😐
Thùy: Thứ 7 Hiếu có đi đâu không ?
Me: Không, bình thường thì hay đi chơi game hoặc bida với thằng Đức. Cơ mà tối thì toàn ở nhà, lâu lâu đi coi đá bóng thôi =.=
Thùy: Ừa, vậy mình đi chơi ha?
Me: Ủa không phải học thêm hả ?
Thùy: Không, thì cử xong hết rồi mà. Nên mình xin nghỉ một hôm cũng không sao cả.
Me: Ừa, mà bữa đó đi đâu ta 😕
Thùy: Thì đi lên quận 1 chơi hoặc qua xóm Đạo quận 8 gì đó. . .
Me: Qua đó chi 😐 Hiếu có theo Đạo đâu ?
Thùy: Đâu nhất thiết phải theo Đạo mới qua đâu, người ta qua đầy kìa :-w
Me: Ừa mà qua đó có gì chơi ?
Thùy: Không biết nữa, chỉ nghe nói bên đó đẹp với đông người sang xem thôi.
Me: Thôi đừng qua đó, lên quận 1 đi =.=
Thùy: Ừa, đi sớm sớm xíu chứ không tầm tối là đông lắm.
Me: Ủa sao mà đông ?
Thùy: Noel thì người ta đi chơi chứ chi nữa, nói nãy giờ mà ông vẫn chưa biết à >”
“Ế” – Tôi giật mình, bấm xem lịch thì đúng thứ 7 là ngày 23/12.
Me: Sr nha, Quên béng đi mất =.=
Thùy: Hừ, làm tui nói rã cả họng.
Me: Xạo quá đi, ngồi gõ bàn phím chứ có nói câu nào đâu :))
Thùy: X-(
Me: Ủa mà sao không đi chủ nhật, chủ nhật mới đúng ngày mà ?
Thùy: Chủ nhật mình phải đi công chuyện với gia định rồi.
Me: Ừa, đi buổi tối luôn hả?
Thùy: Thì là vậy đó, chứ người ta cũng muốn đi chủ nhật mà.
Me: Chán ghê . . .
Thùy: Thôi mình out nha. Xem qua bài xíu rồi đi ngủ, hì.
Me: Ừa, bye :-h
Thùy: Bye chàng :”> Mai nhớ học hành đàng hoàng đó, thi cử mà không ra đâu là coi chừng tui X-(
. . . . . . . . . . . . . .
Ngồi gác chân lên bàn rồi khẽ vân ve cái cằm, tôi đang đăm chiêu xem làm món gì để tặng nàng. Không lẽ lần trước tặng nhà bằng gỗ rồi giờ tặng một ngôi nhà. . . bằng diêm, thấy không khả quan lắm nên tôi quăng nó ra khỏi đầu. Nghĩ đến nổ đầu mà cũng không kiếm được gì thích hợp, thầm tặc lưỡi thôi thì thi xong đi vòng vòng kiếm xem có gì hay ho thì mua vậy. Thầm gật gù với ý kiến đó, thế là tôi tót ngay lên giường đi ngủ. . .
6 giờ sáng thì tiếng chuông báo thức ở điện thoại đã kêu rùm beng lên, làm tôi cũng không lòng dạ nào mà tập trung vào giấc ngủ. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi đi xuống dưới nhà với dự định là nhờ bé Thảo pha cafe. Nhưng trái với mong đợi của tôi, trong bếp không phải bé Thảo mà là mẹ Hòa đang nấu nướng gì đó.
“Con chào mẹ, nay chủ nhật mà mẹ dậy sớm vậy hả cơ?”
“Ừm, mẹ dậy nấu ít đồ ăn sáng thôi. Con ăn không mẹ lấy cho.” – Mẹ Hòa quay lại nhìn tôi rồi cười hỏi.
“Dạ thôi, con không quen ăn sáng. Ủa bé Thảo đâu rồi ạ?”
“Nó chạy ra đầu đường mua bánh mì rồi. Có gì không con?”
“Lại bánh mì.” – Tôi cười khổ, hình như con bé này là fan cuồng của bánh mì. Thấy nó ăn suốt mà không biết chán – “Dạ con tính nhờ Thảo pha hộ ly cafe thôi.”
“Ừm để đó mẹ pha cho, con uống đường hay sữa.”
“Dạ mẹ pha xong để đó, tí con xuống lấy rồi bỏ vô sau.”
“Ừm, ủa chứ giờ con làm gì?”
“Con lên sân thượng xíu cho giãn tay chân đã.”
“À tí nữa con xem rồi gọi điện về nhà nhé, tối qua mẹ con gọi ẹ đấy.”
“Lại quên rồi.” – Tôi vỗ vỗ đầu thầm kêu mình đãng trí – “Ủa mẹ con gọi có gì không ạ?”
“Tí con gọi thì để ẹ con nói đi, chứ việc này mẹ cũng không nói rõ ràng được.”
“Dạ, thế con xin phép lên gác.”
Lên phòng vơ lấy 2 sợi dây băng, bao thuốc với chai nước rồi tôi phi lên gác. Dự định đến 7 rưỡi 8h gọi sau, giờ mới 6h hơn lại le te gọi về. Đúng lúc mama tổng quản đang ngủ thì cũng không ổn cho lắm. Lên sân thượng tôi cũng hít sâu một hơi, vì thời tiết không đủ run cầm cập như ở ngoài Bắc, nhưng thế này cũng hơi lạnh rồi. Nhất là tôi còn lơ phơ chiếc áo phông trên người nữa.
Hút điếu thuốc cho sảng khoái tinh thần, rồi ngồi hì hục cuốn băng vào tay để bảo vệ các khớp nối. Hít sâu một hơi dài rồi khẽ thở ra từ từ, tiếp tục tưởng tượng ra cái bao cát đang là một thằng ôn thần nào đó, tôi khẽ cong tay rồi từng quyền xuất ra. Cái bao cát hết lắc trái rồi lắc phải, rung bần bật liên hồi. Tôi cứ chìm trong hồi ức, nhớ lại trận chiến kinh thiên tại thị trấn hồi đầu tháng 2. Tôi cắn răng gia tăng thêm lực vào hai bàn tay, tiếng động va chạm giữa bàn tay và bao cát lại âm trầm hơn. . . Mãi cho đến khi hai bàn tay tê rần đi thì tôi mới dừng lại, chống đầu gối rồi cúi mặt xuống mà thở dốc.
Cầm chai nước lên nốc một hơi cạn sạch, tôi ngồi xuống dựa vào lan can của sân thượng mà nhắm mắt nghỉ ngơi cũng như để cho cái đầu thanh tịnh bớt. Từng cơn gió khẽ lùa qua mái tóc hất chúng bay toán loạn, từng giọt mồ hôi cũng được hong khô đi nhanh chóng. Một lúc sau, cảm nhận được toàn thân được bao bọc bởi một luồng không khí lạnh lẽo. Tôi mới từ từ mở mắt, khẽ lắc nhẹ cái đầu cho thoải mái rồi tôi từ từ đứng dậy. Thu dọn mọn thứ rồi đến bên bao cát . . .
“Uỳnh. . .”
Cái bao cát lắc lư một hồi, tôi cũng lười quản xem nó lắc lư đến lúc nào. Quăng cái áo vắt lên trên vai rồi lếch thếch xuống phòng tắm rửa. Tắm rửa xong, cảm nhận được sự thư thái thoải mái lan tỏa khắp cơ thể, khẽ nhếch môi mỉm cười rồi xuống nhà uống cafe. Vừa mở cửa phòng rồi đi ra, thì thấy bé Thảo đang đứng tần ngần trước cửa phòng nó. Ánh mắt nó nhìn vào phòng đầy vẻ lo âu và hoảng hốt.
“Mới sáng ra có chuyện gì thế nhóc.” – Tôi lại gần hỏi.
“Trong phòng em có con gì ấy.” – Thảo quay sang nhìn tôi ủ rũ nói.
“Con gì là con gì?” – Tôi cau mày hỏi.
“Em không biết, nãy em vừa đi vào phòng thì nó bay vù qua mặt em. Em sợ quá nên đứng ở đây, nhưng không thấy nó bay hay bò đi đâu nữa.”
“Em không nhìn ra nó là con gì à?”
“Không, em bị bất ngờ mà.”
“Để anh xem nào.” – Tôi khoát tay rồi đi vào phòng bé Thảo.
Mắt tôi đảo một vòng khắp căn phòng thì thấy chẳng có gì khác lạ, sau đó là dáo dác dòm khắp nơi xem có con gì như lời bé Thảo nói hay không, nhưng cũng chẳng có gì hết. Tôi nghi hoặc quay lại nói.
“Làm gì có con gì đâu?”
“Rõ ràng là có, chứ không sao em lại đứng đây.” – Bé Thảo gân cổ lên bĩu môi.
“Vào đây mà xem này.” – Tôi vẫy tay bảo nó đi vào.
Thấy nó rón rén bước đi cứ như ăn trộm, tôi phá ra cười. Ngay lập tức tôi im bặt khi thấy mặt nó bắt đầu đang u ám nhìn tôi.
“Kiểm tra đi, không có gì đâu.” – Tôi vỗ đầu nó rồi cười.
“Hứ.” – Nó bĩu môi nguýt.
Nó nhìn khắp phòng một hồi, sau khi phát hiện ra không có gì khả nghi thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi đang chuẩn bị đi xuống dưới nhà uống cafe thì thấy nó đang níu tay tôi, tay kia đang chỉ chỉ lên tường. Mà nãy giờ vào tôi có chú ý tường đâu, toàn dáo dóc ngó xuống sàn. . .
“Anh, nó kia kìa. . .”
“Hả? Đâu?” – Tôi quay lại thắc mắc.
Vừa nhìn thấy vật thể lạ trên tường, thì ánh mắt tôi co rụt lại. Chưa kịp phản ứng thì vật thể lạ đó giang rộng đôi cánh, bay vù vù như trực thăng lướt qua trước mặt tôi cái vèo rồi nghênh ngang bay ra ngoài cửa sổ.
“Tía má ơi. . .!” – Tôi nhảy dựng lên. Rồi mất đà ngã bổ ngửa ra đằng sau rồi ngồi phịch xuống, phần gáy đập cái cốp vào tường – “Ta kháo . . .”
“Anh, anh không sao chứ?” – Bé Thảo hết hồn ngồi xuống hỏi thăm.
Đầu tôi vẫn còn choáng váng sau cú va chạm trời đánh đó, khẽ đưa tay lên xoa gáy thì ngay lập tức tôi hít sâu vào, lúc này chỉ có ý nghĩ duy nhất trong đầu – “Tổ bà nó, u đầu rồi. . .”
“Anh, anh sao rồi?”
“Không sao, chỉ xưng nhè nhẹ thôi.” – Tôi khổ sở nói.
“Đưa em xem nào, có cần xoa dầu không.”
“Khỏi đi, cũng không có vấn đề gì đâu.” – Tôi khoát tay.
“Mà sao anh làm quá lên thế, chỉ là con gián thôi mà. Chẳng qua nãy không biết nên em giật mình thôi.” – Bé Thảo nhìn tôi thắc mắc.
“Ờ thì. . . Anh cũng bị bất ngờ như em vậy đó.” – Tôi bối rối gãi đầu.
Nó nheo nhéo mắt nhìn tôi, bỗng như hiểu ra gì đó, nó trợn mắt nhìn tôi rồi bò lăn ra cười – “Anh sợ gián à?”
“Ừm.” – Tôi sầm mặt nói.
“Hahaha. . .” – Nó vẫn chưa buông tha, thấy mặt tôi sầm xuống nó còn cười khủng bố hơn.
“Đủ rồi đó.” – Tôi bực mình quát lên rồi bỏ ra khỏi phòng, sau lưng vẫn là tiếng cười của bé Thảo.
Tôi buồn bực đi xuống dưới nhà, thấy trong nhà lại không có ai. Đoán chừng chắc nhị vị phụ huynh lại đi đâu đó rồi. Xuống bếp thì thấy ly cafe đã được mẹ Hòa pha sẵn, để đó từ khi nào. Tôi lại gần, nhấc nhẹ cái phin ra rồi đổ bã vào thùng rác, sau đó quăng phắt cái phin lên bồn rửa bát. Bụng vẫn còn đầy bực bội, mang ly cafe lên nhà rồi ngồi gác chân rung đùi. Bé Thảo sau đó cũng líu ríu đi xuống, thấy bộ dạng oai hùng của tôi nó cũng hết ham cười giỡn. Chỉ cúi đầu xin lỗi, nhưng vai vẫn rung lên bần bật. Tôi cũng lười quản nó ra làm sao, chút hết bực tức vào cái remote, tôi bấm chuyển kênh tivi vèo vèo. . .
“Kính cong. . .” – Tiếng chuông cửa nhà vang lên.
Tôi đoán chừng nàng vừa đến, nên cũng đi ra mở cửa. Khẽ kéo chốt rồi mở nhẹ cánh cửa, đứng trước mặt tôi lúc này là người con gái thân hình mảnh mai, đơn bạc quen thuộc. Đôi môi vẫn là nụ cười mỉm như có như không, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ u buồn vô hạn. Hôm nay nàng cũng không để xõa tóc như mọi khi, mà tết hai lọn tóc mai hai bên lại, giống như một sợi dây nhỏ đáng yêu. Hai lọn tóc được nàng vòng qua sau gáy rồi buộc lại. Ở giữa chúng là một suối tóc mượt mà đã được nàng chải cẩn thận. Dù tâm trạng đang cực kỳ buồn bực, nhưng nhìn thấy nàng tôi vẫn hơi ngẩn người ra. Cố rặn ra một nụ cười chào nàng mà so với mếu cũng không cách xa nhau mấy.
“Chào Linh.”
“Ừa, chào Hiếu.” – Nàng gật đầu mỉm cười, rồi nhận ra tôi có gì không đúng nên nàng khẽ cau mày khó hiểu.
Chương 52
“Sao vậy? Vào nhà đi chứ.” – Tôi thấy nàng vẫn tần ngần đứng trước cổng, đôi hàng mi thanh tú của nàng hơi khẽ cau lại nhìn tôi.
“Ừm.” – Nàng khẽ gật đầu rồi dắt xe vào.
Đợi nàng đi vào, tôi đưa tay đóng cái cổng lại. Cài then chốt đàng hoàng rồi cũng lững thững đi kế bên nàng.
“Hiếu sao vậy?” – Nàng quay qua hỏi tôi.
“Không có gì đâu.” – Tôi ậm ừ nói.
“Thiệt chứ, mình thấy Hiếu có vẻ không ổn lắm.”
“Kệ đi, mấy chuyện vớ vẩn thôi.” – Tôi khoát tay nói.
“Ừm.” – Nàng cũng khẽ gật đầu rồi dắt xe lại góc sân, khẽ gạt chân chống để kế bên xe của tôi và bé Thảo.
Nàng vùa vào nhé, bé Thảo đã kéo nàng sang một chỗ khác mà ríu rít to nhỏ gì đó. Tôi cũng không rảnh quan tâm xem 2 cô nàng đang bàn tán gì. Ngồi tập trung giải quyết ly cafe xong xuôi, liếc qua thấy nàng với bé Thảo vẫn đang thì thầm, thế là tôi bỏ đi lên phòng trước.
Ngồi ở bàn học xoay bút chán chê một hồi thì nàng mới đi lên. Tôi liếc qua, thấy vai nàng hơi rung lên khi nhìn tôi. Đoán chừng bé Thảo cũng đã kể cho nàng nghe sự việc kinh hoàng ban nãy, tôi tặc lưỡi rồi cũng chả thèm để ý. Ai cũng có điểm yếu hay nỗi sợ riêng, tôi. . . sợ gián thì có gì sai. . .
Nói thêm về lũ gián này, thì tôi ghét cay ghét đắng nó. Nhớ hồi năm lớp 5 có lần tôi vừa chạy vừa cầm chai xịt côn trùng, đuổi theo một con gián để. . . xịt thuốc vào nó. Cơ mà xịt gần hết cái chai mà con gián vẫn tung tăng chạy loạn, lúc sau nó còn chơi ác tôi là tung cánh bay vèo vèo. Làm tôi chỉ biết bực tức nhìn theo mà không làm gì được.
Lý do tại sao thì chuyện là như vậy, hồi đó tôi còn nhỏ lắm, cũng không nhớ được là mấy tuổi nữa. Nói chung là hồi đó bé xíu, lại ở cùng bà ngoại, mà nhà của bà tôi là nhà tranh vách đất, xung quanh là vườn tược xum xuê cây gì cũng có. Một buổi trưa mát mẻ, tôi đang nằm ngủ một cách ngon lành. Lúc sau tỉnh dậy, tôi khẽ chớp chớp mắt nhìn bên cạnh xem có bà nằm không. Nhưng bà đi đâu mất rồi, thay vào đó là một con gián đang đứng ngay sát mặt tôi. Cái râu của nó còn ngoe nguẩy khẽ chạm vào mặt tôi, và dường như nó nhận ra chỉ với nhiêu đó thôi thì chưa đủ. . . kích thích. Nó bắt đầu di chuyển rồi sau đó bò lên. . . mặt tôi. Chả phải bàn, đang ngủ sung sướng như ở trên thiên đường, vừa mở mắt ra thì đập vào mặt mình là cái thứ này. Gai ốc nổi đầy người, tôi rú lên một tiếng kinh hoàng rồi đưa tay gạt con gián đó xuống, đồng thời ngồi phắt dậy nhìn vào con gián đang tung tăng trước mặt mà run cầm cập. Con gián thì khẽ đung đưa cái râu rồi nhẹ nhàng xòe cánh, bay vút qua trước mặt rồi tung tăng đi mất. Báo hại tôi ngồi đó mặt mày tay chân xanh ngắt, gai ốc nổi đầy khắp người. Thế là từ đó tôi ghét gián, nói chung là vừa sợ vừa hận. Chỉ cần liếc thấy gián là ngay lập tức tôi phải kiếm chai xịt côn trùng, cho dù xịt hết cả chai mà để giết được nó thì cũng cam lòng, còn nếu không có thì. . . chạy ra chỗ khác lánh nạn. Đợi nó đi rồi tính, dù gì tránh. . . voi cũng chẳng xấu mặt nào mà. . . Nhiều khi nhớ tới cảnh có con gián gớm ghiếc đang ngay sát trước mặt, tôi lại rùng mình một cái, mồ hôi túa ra như tắm =.=
Lan man thế đủ rồi, tập trung vào câu chuyện đã. Và trước mắt tôi là cô nàng duyên dáng, đang mím môi nín cười, vai còn khẽ rung lên bần bật.
“Muốn cười thì cười đi.” – Tôi nói với giọng điệu nhàn nhạt.
“Không có.” – Nàng lắc đầu nguây nguẩy.
“Cười thì cười đi, có ai nói gì đâu. . .”
Vừa nói dứt câu thì nàng cũng bật cười, nàng cười nhẹ nhàng chứ không phải nằm rũ ra rồi cười oang oang khủng bố như con em trời đánh kia. Làm tôi cũng hết có tâm bực tức mà chỉ đần mặt ra nhìn nàng, thấy nàng cười thì. . . bỗng thấy vui theo. Thậm chí lúc đó tôi còn đang định rủ nàng đi. . . tìm gián, để nàng có thể cười nhiều hơn.
Nhận thấy ánh mắt tôi đang nhìn nàng một cách đầy. . .say đắm. Nàng khẽ mím môi rồi cúi mặt xuống, hai gò má đã bắt đầu đỏ hồng lên vì ngượng. Nàng khẽ gắt.
“Nhìn gì, lấy sách ra học bài kìa.”
“Ơ lấy rồi mà.” – Tôi chỉ vào đống sách vở đang vứt bừa bộn trên bàn.
“Ừa. Lý học hôm qua còn nhớ rõ chứ.”
“Ờ thì. . . tàm tạm.”
“Tàm tạm là sao?” – Nàng cau mày hỏi.
“Thì. . . hên xui đi, hỏi vậy sao mình biết mà trả lời.” – Tôi nhún vai.
“Vậy làm ình cái đề này đi.” – Nàng cũng không bực mình vì thái độ của tôi, nàng lấy ra một tờ A4 sau đó đưa cho tôi rồi nhẹ nhàng nói.
Tôi cầm tờ giấy, lật qua lật lại. Ngay lập tức đầu lớn như cái đấu, khi thấy hai bên mặt giấy toàn chi chít toàn chữ.
“Làm. . . hết cái này hả?” – Tôi toát mồ hôi chỉ vào cái đề mà nàng đưa, hỏi một câu rất ngu ngốc.
“Ừa, làm hết đi.” – Nàng gật đầu.
Tôi lắc đầu một cách đầy khổ sở, sau đó là cắn răng tập trung tinh thần vào cái tờ giấy. . . vẽ bùa kia. Nhưng khiến tôi ngạc nhiên là mấy bài này trước kia mà đưa cho tôi, tôi cũng phải khổ sở một phen rồi. . . đánh lụi. Mà giờ thì thấy cũng khá đơn giản, không còn khiến tôi phải đầu choáng mắt hoa nữa. Vơ đại lấy tờ giấy nháp với cái máy tính, tôi cũng múa bút làm cho xong. Lý thuyết thì chỗ nhớ chỗ không, bài tập thì tính ra khó hơn mấy bài trên lớp hay làm nhưng so với đống bài hôm qua nàng đưa thì còn dễ hơn nhiều. Mất hơn 20 phút là tôi đã giải quyết xong 30 câu mà nàng đưa. Vui vẻ thở phào rồi liếc qua liếc lại xem có gì lấn cấn không, rồi mới hí hửng đưa sang cho nàng kiểm tra.
“Xong rồi hở?” – Nàng nhẹ nhàng đặt cây bút xuống rồi quay sang hỏi.
“Linh xem đi.”
“Ừa.” – Nàng khẽ gật đầu rồi cầm lại cây bút, sau đó là bắt đầu dò từng câu một. Lúc sau thì nàng quay sang mỉm cười – “Tốt, đúng được 26/30 câu. Mấy câu sai thì hầu như toàn là lý thuyết đó.”
“Ừm.” – Tôi thầm thở phào, cuối cùng cũng qua cửa này.
“Hiếu ôn lại lý thuyết nhé, không lỡ mốt thi lại quên đấy. Với đề này chỉ là đơn giản, lúc thi có thể sẽ có những câu đánh đố hơn nữa đó.”
“Ừm.” – Nàng nói đến đâu thì tôi gật gù đến đấy, chợt liếc qua phía nàng thì thấy nàng đang làm bài Hóa, nên tôi ngứa miệng hỏi – “Đang làm bài Hóa hả?”
“Ừa, đang làm dở bài này mà chưa ra.” – Nàng khẽ gật đầu.
“Đưa mình xem thử.” – Tôi mừng húm, mở lời đề nghị. Gì chứ vớ được cọc mà không giữ lấy thì cũng không phải là tôi rồi.
Nàng nhíu mày nhìn tôi rồi cũng đẩy quyển sách về phía tôi, trán vẫn đang cau lại suy nghĩ. Tôi nhìn liếc qua đề bài thì trán cũng nhăn lại theo. Một bài khá lằng nhằng khi phải tính số mol axit được chưng cất, rồi mới tính đến chất rắn cuối cùng khi lấy bazơ trung hòa, sau đó còn tính thể tích nước để hòa tan cái chất rắn kia.
Mặc dù hơi lằng nhằng nhưng cũng không đến nỗi bó tay, tôi vẽ sơ qua cái sơ đồ lên tờ giấy nháp, sau đó là mũi tên chĩa đủ hướng. Sau đó là bấm máy tính xoành xoạch, kết quả chất rắn tôi tính ra là một số thập phân dài loằng ngoằng cả kilomet. Hơi khó hiểu, tôi dò lại một lần thì chỉ có càm giác như bỏ quên gì đó chứ cũng không sai phần nào.
“Ủa gì kỳ vậy ta?” – Tôi vuốt vuốt cái trán nghĩ
“Ủa Hiếu.” – Nàng khẽ níu tay tôi giật giật.
“Hửm?”
“Đề chỉ nói là bay hơi thôi, hình như đâu có nói là bay hơi nước đâu. . .” – Nàng cắn răng nói.
“Ế. . .” – Tôi giật mình nhìn lại đề, quả đúng như lời nàng nói.
Tròng mắt khẽ đảo một vòng, ngay lập tức tôi hiểu ra vấn đề. Gạch xóa đi mấy phần, rồi tôi lại hí hoáy bấm máy tính để kiểm chứng suy nghĩ. Lúc sau ra số tròn trịa, tôi cũng tươi cười thở phào. Nhìn lại yêu cầu của đề, tôi cắn răng ngồi làm hết một lượt. Xong xuôi đưa tờ giấy cho nàng xem với nụ cười đầy tự hào. Nhưng đáp lại nụ cười tươi sáng của tôi thì nàng càng nhíu chặt đôi hàng mi hơn.
“Sao vậy?” – Tôi giật mình, không lẽ lại sai đâu nữa.
“Mình hiểu sơ sơ rồi, nhưng nhìn Hiếu làm xong hết hiểu gì nữa luôn.” – Nàng nhìn tôi thắc mắc.
“Ủa?” – Tôi nghi hoặc, nhìn lại tờ giấy – “Có gì thắc mắc đâu trời.”
Liếc qua vở nàng, thì thấy chữ ngay hàng thẳng lối đâu ra đó, số rồi ký hiệu cũng viết cực kỳ dễ nhìn. Nhìn lại tờ giấy trong tay tôi toàn là mũi tên đâm lung tung, rồi số thì mỗi góc tôi viết một cái, ký hiệu cũng hết nhìn ra là ngôn ngữ gì rồi. Hóa ra nàng không hiểu là vì vậy. Thế là tôi đành tốn nước miếng ngồi giải thích lại một lượt, nói khô cả cổ mới hết bài, liếc qua thì thấy cũng đang nhìn tôi mỉm cười với ánh mắt đầy. . . sùng bái.
“Sao rồi?”
“Hiểu rồi, hì.” – Nàng gật đầu cười.
“Ừa, làm khô cả cổ.” – Tôi bắt đầu kể công.
“Mới có tí mà đã than.” – Nàng khẽ đập vai tôi cười – “Giờ mình dò qua Anh văn một lượt, rồi đưa đề Hiếu làm. Làm xong rồi học môn khác nhé.”
“Ừa, cũng được.”
Bày nàng làm bài Hóa thì tôi oai hùng là vậy, nhưng sang đến cái môn quái quỷ này thì tôi đành phải thu mình lại. Thầm tặc lưỡi – “Đây đúng là hổ lạc đồng bằng mà.” Toát mồ hồi lảm nhảm hết cái đống từ vựng rồi lý thuyết sau đó là sang động từ bất quy tắc, để nàng phải lườm lên lườm xuống vì tôi trả lời sai liên tục. Sau đó là nàng chỉ nhìn tôi lắc đầu, đưa cho tôi tờ giấy A4 khác rồi nàng nói tôi làm đi, nếu sai quá nhiều thì ngồi mà luyện tiếp.
Tôi thầm kêu khổ không ngớt, chả biết kiếp trước mắc nợ gì người ta không mà kiếp này bị hành hạ khổ sở thế này. Nhưng mà kêu cũng không ai nghe, tôi đành ủ rũ ngồi làm cho xong. Nhưng khác với lúc nãy là nàng học bài của nàng, tôi làm bài của tôi. Thì giờ nàng lại nhìn tôi chăm chú, đùa chớ không phải nhìn tôi mà nhìn xem tôi làm bài thế nào. Cứ thỉnh thoảng tôi định khoanh tròn vào đáp án nào đó là, thì nàng lại lấy. . . cây thước kẻ gõ gõ tay tôi ngăn lại. Sau đó là hỏi tại sao tôi chọn cái đó, mà tôi có biết ất giáp gì đâu nên đành cắn răng nói là chọn đại. Nàng chỉ nhìn tôi đầy ngao ngán và bất lực, rồi cũng tận tình hướng dẫn đến khi tôi hiểu. Một vài câu thì còn đỡ, nhưng dần dần những câu sai lại nhiều lên. Tôi nhìn sang nàng cũng đang hơi đổ mồ hôi, dù rằng thời tiết lúc này khá mát mẻ, vậy là đủ biết cỡ nào rồi đấy. Thầm thở dài một hơi, tôi cũng cố không để nàng cứ phải cực khổ như vậy. Ráng vận dụng hết sức hiểu biết về mấy cái môn quái quỷ này, cùng với lời mà nàng và em Thùy dặn dò, tôi áp dụng một cách miễn cưỡng vào cái đống bài. Rồi những câu nào không biết, tôi cũng ráng suy nghĩ xem đáp án nào. . . khả thi nhất để trọn. Vì nàng chỉ bày lại tôi những câu sai thôi, còn câu tôi làm đúng thì nàng cũng không hỏi han gì. Sau khi làm hết toàn bộ cái đề mà nàng đưa, tôi cũng nhìn sang nàng với đôi mắt đầy. . . ái ngại.
“Đỡ hơn hôm qua rồi đó.” – Nàng khẽ lau đi vài giọt nước đang lấm tấm trên cái trán trắng ngần, nhìn tôi mỉm cười nói.
“Thiệt hả?” – Nghe thấy vậy là mắt tôi sáng rực lên, thiếu điều muốn nhảy cẫng lên ăn mừng.
“Ừa, dù vẫn sai nhiều nhưng đỡ hơn rồi. Nghỉ xíu đi ha rồi mình đưa cho đề khác làm.”
“Vô tư luôn, không thành vấn đề. 10 đề còn được nữa là.” – Tôi khoát tay nói.
Nàng nhìn tôi mỉm cười, rồi bỗng nhiên níu cánh tay tôi, lắp bắp nói. . .
“Hiếu. . .”
“Hửm?” – Tôi ngạc nhiên.
“Kia. . . kia. . .” – Nàng vẫn ấp úng nói ngắt quãng không ra câu.
“Kia gì, Linh không sao chứ?”
“Gián, gián kìa.” – Nàng chỉ tay ra phía đằng sau tôi.
“Má ơi. . .” – Tôi nhảy dựng ra khỏi ghế, phi nhanh xuống đất nhìn dáo dác khắp nơi. Nhưng đáp lại ánh mắt của tôi thì chẳng có con gián nào hết.
“Hihi.” – Nàng che miệng cười khúc khích.
“Ta kháo.” – Lúc này tôi mới biết bị nàng chơi xỏ rồi, thầm nghỉ sau này phải cách ly nàng khỏi con em trời đánh kia mới được. Chứ dần dần nàng học thêm cái tính oái ăm của nó như này, thì có lẽ tôi đứng tim mà chết mất.
“Sao rồi?”
“Hiểu rồi, hì.” – Nàng gật đầu cười.
“Ừa, làm khô cả cổ.” – Tôi bắt đầu kể công.
“Mới có tí mà đã than.” – Nàng khẽ đập vai tôi cười – “Giờ mình dò qua Anh văn một lượt, rồi đưa đề Hiếu làm. Làm xong rồi học môn khác nhé.”
“Ừa, cũng được.”
Bày nàng làm bài Hóa thì tôi oai hùng là vậy, nhưng sang đến cái môn quái quỷ này thì tôi đành phải thu mình lại. Thầm tặc lưỡi – “Đây đúng là hổ lạc đồng bằng mà.” Toát mồ hồi lảm nhảm hết cái đống từ vựng rồi lý thuyết sau đó là sang động từ bất quy tắc, để nàng phải lườm lên lườm xuống vì tôi trả lời sai liên tục. Sau đó là nàng chỉ nhìn tôi lắc đầu, đưa cho tôi tờ giấy A4 khác rồi nàng nói tôi làm đi, nếu sai quá nhiều thì ngồi mà luyện tiếp.
Tôi thầm kêu khổ không ngớt, chả biết kiếp trước mắc nợ gì người ta không mà kiếp này bị hành hạ khổ sở thế này. Nhưng mà kêu cũng không ai nghe, tôi đành ủ rũ ngồi làm cho xong. Nhưng khác với lúc nãy là nàng học bài của nàng, tôi làm bài của tôi. Thì giờ nàng lại nhìn tôi chăm chú, đùa chớ không phải nhìn tôi mà nhìn xem tôi làm bài thế nào. Cứ thỉnh thoảng tôi định khoanh tròn vào đáp án nào đó là, thì nàng lại lấy. . . cây thước kẻ gõ gõ tay tôi ngăn lại. Sau đó là hỏi tại sao tôi chọn cái đó, mà tôi có biết ất giáp gì đâu nên đành cắn răng nói là chọn đại. Nàng chỉ nhìn tôi đầy ngao ngán và bất lực, rồi cũng tận tình hướng dẫn đến khi tôi hiểu. Một vài câu thì còn đỡ, nhưng dần dần những câu sai lại nhiều lên. Tôi nhìn sang nàng cũng đang hơi đổ mồ hôi, dù rằng thời tiết lúc này khá mát mẻ, vậy là đủ biết cỡ nào rồi đấy. Thầm thở dài một hơi, tôi cũng cố không để nàng cứ phải cực khổ như vậy. Ráng vận dụng hết sức hiểu biết về mấy cái môn quái quỷ này, cùng với lời mà nàng và em Thùy dặn dò, tôi áp dụng một cách miễn cưỡng vào cái đống bài. Rồi những câu nào không biết, tôi cũng ráng suy nghĩ xem đáp án nào. . . khả thi nhất để trọn. Vì nàng chỉ bày lại tôi những câu sai thôi, còn câu tôi làm đúng thì nàng cũng không hỏi han gì. Sau khi làm hết toàn bộ cái đề mà nàng đưa, tôi cũng nhìn sang nàng với đôi mắt đầy. . . ái ngại.
“Đỡ hơn hôm qua rồi đó.” – Nàng khẽ lau đi vài giọt nước đang lấm tấm trên cái trán trắng ngần, nhìn tôi mỉm cười nói.
“Thiệt hả?” – Nghe thấy vậy là mắt tôi sáng rực lên, thiếu điều muốn nhảy cẫng lên ăn mừng.
“Ừa, dù vẫn sai nhiều nhưng đỡ hơn rồi. Nghỉ xíu đi ha rồi mình đưa cho đề khác làm.”
“Vô tư luôn, không thành vấn đề. 10 đề còn được nữa là.” – Tôi khoát tay nói.
Nàng nhìn tôi mỉm cười, rồi bỗng nhiên níu cánh tay tôi, lắp bắp nói. . .
“Hiếu. . .”
“Hửm?” – Tôi ngạc nhiên.
“Kia. . . kia. . .” – Nàng vẫn ấp úng nói ngắt quãng không ra câu.
“Kia gì, Linh không sao chứ?”
“Gián, gián kìa.” – Nàng chỉ tay ra phía đằng sau tôi.
“Má ơi. . .” – Tôi nhảy dựng ra khỏi ghế, phi nhanh xuống đất nhìn dáo dác khắp nơi. Nhưng đáp lại ánh mắt của tôi thì chẳng có con gián nào hết.
“Hihi.” – Nàng che miệng cười khúc khích.
“Ta kháo.” – Lúc này tôi mới biết bị nàng chơi xỏ rồi, thầm nghỉ sau này phải cách ly nàng khỏi con em trời đánh kia mới được. Chứ dần dần nàng học thêm cái tính oái ăm của nó như này, thì có lẽ tôi đứng tim mà chết mất.