Bạn đang đọc Những Câu Truyện Ly Kỳ: Chương Phần 1 : sau ngày mẹ mấtn Tập 4
Giờ ăn tối , mọi người ngồi vào bàn . Bố tôi chỉ thằng vào mặt tôi , nói :
– tao cấm mày chơi với ba cái lũ mê tín dị đoan đó , tao thấy mày chơi là mày chết với tao .
Lập tức chiếc bát từ trên giá rơi xuống khiến cho tôi giật thót tim . Bình tĩnh tôi trả lời :
– con biết chọn ai mà chơi , bố cứ kệ con đi .
– mày … ?! – bố tôi đứng dậy định tát tôi nhưng gì tôi đã ngăn cản kịp thời .
Tôi quyết định bỏ bữa cơm hôm ấy , lên trên phòng tôi thấy Lâm nhắn tin qua zalo cho tôi .” Mày ơi , tao tìm thấy bí mật rồi , tồi tệ quá mày ơi !!” Tôi tò mò nhắn lại nhanh : ” có chuyện gì , kể tao ngay ” …. Nhưng Lâm đã thoát ra từ lúc nào . ..
Đã 9h tôi chẳng còn bận tâm tới cái tivi hay máy tính nữa . Tôi chạy xuống nhà vì đã quá đói bụng . Đang ăn thì đạp phải thứ gì đau điếng , tôi ngoảnh xuống thấy rõ một tảng đá to . Nhưng quái lạ sao tôi không thấy nó trước đây ?? Tôi quyết định đưa nó lên và thấy ở dưới hai cuốn băng ghi rõ hai tiêu đề : ” 1 ” , ” 2 ” .
Tôi rất tò mò bỏ ăn ngay đó , tôi lấp hòn đá lại và cầm cuốn băng chạy lên tầng ngay . Tôi quyết định mở đĩa thứ nhất . Nó đã chạy … Hình ảnh của mẹ ngồi trên giường xuất hiện . Mẹ cười và mẹ nói : ” Hôm nay là ngày thứ 14 trên 32 ngày sống cuối cùng của mẹ , mẹ rất vui Tuấn à . Con hãy sống thật tốt và hãy kế thừa tài sản của mẹ con nhé . Tổng tài sản là 1 tỉ rưỡi , mẹ để ngay trong phòng bố , hãy làm điều có ích con nhé …..” Tôi rơm rớm nước mắt , mắt tôi cay xè , mũi tôi đỏ lên , tôi không thể che dấu cảm xúc được rồi . Tôi khóc rồi tôi xem tiếp : ” bố con là một người cha tốt , đừng nghi ngờ ông ấy . Mẹ sắp chết rồi ! Hãy sống tốt con nhé ! ” cuộn băng tắt ngụm . Tôi tắt ngay và xem tiếp cuộn băng thứ hai . Nó đang chạy và hiện lên ” ngày 17 tháng 2 , 2:45am ” .giọng mẹ tôi cất lên ” con à , mẹ không ngủ được . Mẹ đau lắm , ngày thứ 15 rồi đó con . Mẹ đau lắm” rồi xẹt một cái , tôi chỉ thấy xung quanh chỉ toàn là nhiễu hình ảnh . Tôi vẫn nghe được ri rí vài âm thanh . Nó không tốt cho tôi chút nào , tôi nghe thấy tiếng va chạm , cãi nhau của bố tôi . Rồi cái tát rất mạnh. Tôi nghe thấy tiếng ba người gì tôi . họ đang can ngăn , rồi một cú nhát phập . Tôi hốt hoảng rú lên . Vì sao lại có tiếng nhát dao ở đây ? Rồi một hình ảnh tiếp lại được chạy , tôi nghe rõ thấy tiếng của một người phụ nữ :” em xin lỗi chị ” Rồi camera bị tắt ngụm … tôi hết sức bàng hoàng lo lắng đến tột độ ….
Mẹ tôi mất lúc 4g sáng . Vậy sao 2g35 vẫn quay được video . Một ẩn dấu rất lớn ? Tôi đặt câu hỏi chính mình . Căn bệnh quái ác nó quá mạnh sao ? Hay tại mẹ tự tử ? Và vì sao lại có tiếng phập ?? Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân đi từ từ tiến lại phòng tôi . Rất khẽ , rất khẽ .. Tôi chăm chú nhìn vào cái cửa rồi nó từ từ mở ra . Tôi nhìn thấy bóng dáng một người :
– cháu có đói không ? – Gì hai tôi cất tiếng
– à , gì à ? Gì làm con sợ đấy .
– thằng nhát này , có đói không gì làm bát cháo mà ăn ?
– dạ không , con no rồi con mới ăn .
– ừ có gì gọi gì . Gì ở phòng bố nhé .
– dạ vâng .
Tôi đi theo gì cho đến khi gì đi vào cửa . Tôi áp tai nghe ngóng từ phòng bố :
– thế nào anh , tìm thấy tiền chưa ??? – gì thứ nhất tôi nói
– chưa , chả biết tiền bà ấy để ở đâu , 1 tỉ rưỡi lận đó
– anh tìm mau đi , không chúng tôi nói ra đấy – chú tôi cất tiếng
– này thì nói , mày nói đi nói cho thiên hạ biết đi đẹp mặt lắm nghe chưa ? – bố tôi đứng dậy đánh chú tôi vài phát .
– anh nghĩ sao nếu thằng con anh biết chuyện ? – gì hai tôi nói
Bỗng dưng khung cảnh nó yên ắng hẳn . Không có một tiếng nói gì nữa . Tôi nghe thấy tiếng mở cửa hốt hoảng quá tôi chạy vào phòng . Bố tôi ngoái đầu ra bảo tôi :
– mày đi đâu đấy ?
– chả có gì , con sẮp đi ngủ – tôi nuốt nước bọt trả lời
Rồi bố tôi đóng cửa nhưng rồi cũng không nghe thấy cái gì . Chắc lẽ bố đã thấy bóng của tôi hắt vào cánh cửa , tôi lại thêm tò mò …..
Đêm đó tôi nghĩ đủ chuyện trên đời , làm cách nào để tìm ra sự thật và rồi chính tôi phải đứng dậy và lục ra sự thật đó nhưng bằng cách nào ? Bỗng một con quạ bay đến đậu ngay trước ngay cửa sổ phòng tôi. Bỗng dưng nó kêu lên rất to , và khiến tôi phải cầm chăn bịt lại . Tiếng ” oác , oác , oác ..” Nó cứ kêu mãi rồi mãi sau nó mới chịu bay đi . Tôi chạy lại chỗ nó đậu , thấy một lá bùa viết chi chít những dòng chữ trung quốc . Mẹ tôi đã dặn ” không được nhận đồ người lạ vào ban đêm , và đặc biệt là bùa ngải ” tôi rụt tay ra . Tiếng tin nhắn zalo máy tôi kêu lên . Tôi chạy lại thấy Lâm đang gọi tôi khẽ cầm máy trả lời :
– Alo ?
– Tuấn à , tao Lâm . Hỏi mày nghe mày có thấy điều gì lạ khi mẹ mày chết không ?
– ờ chắc là tao thắc mắc điều là sao mẹ tao chết bất đắc kì tử như vậy. Bởi tao thấy mẹ vẫn bình thường lúc 2g35 sau đó 4g mẹ lại nhắm mắt . Tao nhức đầu quá mày à .
– bình tĩnh nghe tao nói . Bố tao nói nhà mày đã làm mẹ mày đau đớn trước khi chết . Mẹ mày bị khâu mồm , cắt lưỡi và bị cắt cổ trước khi chết …. À mà cổ mẹ mày bị 3 nhát lận đấy , chọc vào sâu lắm …
Tôi trợn ngược mắt , hỏi :
– Bố mày nói gì nữa ?
– bố tao bảo mẹ mày không phải chết vì bệnh mà là bị giết . Và ai đó trong nhà mày là người giết bà ấy . Bà không nói được đâu …
Rồi thằng Lâm cúp máy . Tôi thẫn người như chục phút. Tôi cả đêm hầu như không hề ngủ , tôi lục lại những quá khứ của mẹ … Tôi tậc lưỡi … Đồng hồ đã điểm 6g sáng . Tôi dậy bỗng ngoái đầu ra vườn thì thấy bố tôi đang cầm lá bùa tối hôm qua vứt thật xa … Rồi ông ngoảnh lại và nhìn tôi , một ánh mắt thật quá kinh tởm ….