Bạn đang đọc Những Câu Truyện Ly Kỳ: Chương Phần 1 : Sau ngày mẹ mấtn Tập 3
Rồi màn đêm cũng trùm xuống . Đây là lần đầu tiên tôi lại ghét bóng đêm đến như vậy . Cả ngày trong đầu tôi chỉ nghĩ rằng mẹ tôi đang muốn gì ? Và nếu doạ tôi thì các thành viên khác có bị doạ không ? Nhưng lúc nào tôi xuống ăn cơm thì mặt ai nấy đều buồn rầu , bữa cơm của chúng tôi chẳng được hôm nào ngon ….
Tôi chợt đau bụng dữ dội . Vào trong toilet xử lý ngay . Gì tôi bỗng dưng hỏi :
– con có yêu mẹ con không ?
– vâng – tôi ngạc nhiên trả lời
– thế nếu sao mẹ con sống lại ?
– cháu .. Cháu …. Không biết
– Mẹ con hồi sống rất tinh , mọi thứ chỉ loắt choắt là xong ,.. Nay mẹ chết cũng vậy , cháu nhỉ ?
Tôi trợn mắt không trả lời , biết hẳn mẹ đã về . Tôi vệ sinh xong chạy ra ngay thì chẳng thấy ai nữa . Đi ra ngoài quên tắt đèn thì bỗng dưng nghe thấy vẳng bên tai : ” để mẹ tắt cho nhé” rồi tiếng cười vang lên từ trong phòng vệ sinh cất lên …tôi xanh mặt chạy một mạch lên tầng . Thằng Lâm nó ngồi vào máy tính chăm chú từng phút một . Và đọc to cho tôi nghe : ” mỗi người chết linh hồn họ sẽ tồn tại cho hết 49 ngày . Thường thì không có hiện tượng hay dấu hiệu gì để có thể thấy rõ người chết vẫn tồn tại trong nhà bởi họ không thể và họ không đủ sức mạnh để làm nó . Nhưng có một số trường hợp đặc biệt đó là linh hồn đó quá trỗi dậy bởi những oan khuất , những nỗi đau mà họ phải chịu nhận thì mới để lại sự hiện diện trong ngôi nhà . Và những linh hồn này rất nguy hiểm , nó có sức mạnh rất lớn đủ làm … ” thì bỗng dưng điện máy tính tắt ngụm . Từ trong gương phản chiếu vào tôi thấy mẹ tôi đang ngồi trên giường tôi trợn mắt , càm lược chải chậm rãi từng chút từng chút một . Lâm và tôi sợ sệt rú lên , và niệm vài câu của Phật . Miệng tôi dường như đã quá cứng bởi quá sợ .. Bà đứng dậy lại gần chúng tôi chỉ vài nước nữa thôi là bà đã đối diện mặt chúng tôi . Bà chậm rãi chậm rãi . Chúng tôi vừa đọc vừa thét lên rất to . Tôi đã cảm nhận được hơi thở của bà đang rất gần , quá gần , và …. Bố tôi chạy vào phòng tôi , mồ hôi đầm đìa bố tôi bảo :
– có chuyện gì vậy ?
– mẹ , mẹ về bố ơi ! – Lâm và tôi đứng lên , mồ hôi đầm đìa
– đừng ăn nói bậy bạ kẻo mang tiếng . Bố với chú gì đang bàn chuyện nên các con im lặng nói nhỏ ….
Tôi và Lâm quyết tâm dính vào cuộc này . Một cuộc trò chơi tìm ra sự thật , sức chịu đựng của tôi đã vượt quá giới hạn , tôi chịu đựng đã quá đủ , giờ không còn nữa … ?
Tiếng đồng hồ , tôi nghe nó rất rõ trong đêm khuya . Tiếng gió rít cùng tiếng đồng hồ đã khiến tôi khá ngớn và không thể nào ngủ được . Chợp mắt được vài tiếng , tôi bỗng thức giấc . Tiếng đồng hồ vẫn thế quay đều quay đều . Tôi bỗng nghe thấy tiếng rầm rập rầm rập tiếng chân đi đều và hô to ” nghỉ ” . Tôi đập Lâm dậy , Lâm bảo đã nghe tiếng ấy cùng với tôi . Mở cửa ra , thì thấy một đoàn người ảo ảnh hiện ra . Là những con người mặc áo công an , mặt mày trắng bệch , móng tay rất dài và hốc mắt dường như không có , chỉ thấy sâu hoẳm là một màu đen ….
Bỗng mẹ tôi từ trong phòng bố tôi bước ra . Rồi kéo đàn người đứng trước phòng tôi . Tôi và Lâm trợn mắt , chạy lên giường đắp chăn lên ngay . Chúng tôi nghe rõ mồn một tiếng cửa mở cót cét … Rồi chúng tôi nghe tiếng bước giày tiến sâu vào giường ngủ chúng tôi một gần một gần … Rồi nhìn từ trong chăn , chúng tôi thấy bàn tay chuẩn bị núm lấy chăn chúng tôi lên … Chúng tôi ngửi thấy một mùi rất hôi , như cóc chết lâu ngày , chúng tôi vẫn cố chịu . Rồi đứng hồi lâu , chúng tôi thiếp từ khi nào không biết ..
Sáng sớm , thằng Lâm đã gọi ngay cho bố nó – ông Ba. Tôi run rẩy ngồi sát góc tường .:
-alo ? – giọng ông Ba cất lên
– Con , con Lâm đây. Bố đến đây ngay , nhà thằng Tuấn , nó bị ám rồi ….
lập tức bố tôi vào , cầm ngay chiếc máy của Lâm ném mạnh làm vỡ vụn chiếc máy . Bố tôi quát :
– mày đừng có nói bừa nhà tao như thế , tao nói ày biết , nhà tao và vợ tao chẳng có cái gì hết . Người đã chết mà mày không để cho yên à ?
– bác xin bác bình tĩnh . Chả là mấy hôm con thấy bác gái về mấy lần muốn nói điều gì đấy ?
– không cần mày xía vào , thằng nhãi ranh !
Rồi bố tôi đóng cửa rất mạnh . Lâm ngồi phịch xuống đất , tôi chạy lại an ủi .
– ba tao vậy đó , kệ ông đi ! Chắc ông mệt mỏi lắm …
– ờ , tao cũng chẳng bận tâm đâu. Người lớn rồi mà – lâm nói xong cười mỉm.
Tôi và Lâm chạy xuống nhà thì lại nghe thấy tiếng gì và bố tôi bàn bạc về tiền nong . Tôi đã chán ngấy lắm rồi , loại người gì đâu toàn nghĩ đến vàng bạc , đúng là đồ bỏ đi ! Lâm xuống mở cửa cho bố nó vào. Ông Ba mới vào đã ngả mũ nhìn chằm chằm vào căn phòng tôi , rồi lại nhìn xuống tôi rồi cười . Tôi khá tò mò xem điều gì ông sẽ nói :
– suỵt , bố đừng có nói to kẻo ông Tuất của thằng Tuấn nghe thấy !
– ờ ờ ! – ông Ba nháy mắt
– bố xem nhà thằng này có gì mờ ám hông , con ở đây lạnh gáy lắm rồi đấy . Gặp ma như thay áo , con ớn lắm rồi .
– suỵt , bố nghe có tiếng ai khóc ấy ?
Rôi ông Ba đứng dậy nhìn chằm chằm vào bàn thờ mẹ tôi và chỉ :
– sao mẹ con lại khóc ở đây ?
Tôi thụt lùi , rồi sực nhớ ra mẹ bảo nếu mẹ khóc thì mẹ cần . Tôi quá hồ đồ mà , tôi nhắm mắt chắp hai tay bảo ông Ba :
– bác hỏi , mẹ con cần gì ?
– mẹ con không nói được , nhủ lẽ mẹ con chết bỏ tiền vào mồm sao ?
– không đâu bác , bác xem lại đi
– khi tối con đọc được trên mạng bảo nếu hiện diện một linh hồn mới chết mà quá rõ ràng thì có sự đau đớn , hay uẩn khuất lắm đấy bố …- thằng Lâm tiến lại bố mình nói
– bố đã hiểu …
– bây giờ , xin ông ra ngoài nhà tôi – bố tôi từ trên nhà đi xuống .
– ơ , ông Tuất lâu lắm mới gặp . – ông Ba nhéo nhéo vào người tôi
– chả phiền gì , giờ mời ông ra cùng thằng con của ông , nhanh – bố tôi nói như quát tháo
Ông Ba nháy mắt với thằng Lâm với tôi , tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì . Ông Ba chỉ vào ba tôi :
– cuộc đời , hãy nhớ cho kĩ . Chả có thứ gì là miễn phí đâu , chỉ có những người ngu mới chưa tỉnh ngộ và coi nó là miễn phí … Đời !
Ba tôi vẫn trợn mắt cằn nhằn . Rồi thằng Lâm tạm biệt tôi ra về . Rồi tôi phải đối mặt với nỗi sợ hãi một mình trong cô độc và quyết định sẽ tìm ra sự thật câu nói của ông Ba….