Như Là Định Mệnh
Như Là Định Mệnh
Thông tin truyện: Như Là Định Mệnh
Lâm Dương: Anh trai em là một người cô độc đến lạnh lẽo, thứ anh ấy cần là ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp để sưởi ấm và soi sáng chứ không phải ánh mặt trăng lạnh tanh, xa cách và mờ ảo như chị, anh ấy tìm được rồi… Minh: Chúng ta kết hôn đi.
Hạ Thanh: Không được, em còn phải xin phép ba, mẹ và ông nội nữa.
Lâm Minh: Thật ra ông nội em đã tính tới chuyện có chắt rồi…
Hạ Thanh: … Vẫn không được.
Lâm Minh: Tại sao?
Hạ Thanh: Em vẫn còn muốn sống tự do thêm vài năm nữa trước khi bị nhốt trong nhà hay phải khom lưng làm một người vợ…
Lâm Minh: Lấy anh thì em vẫn tự do như vậy thôi, anh đi làm suốt ngày, vả lại có thể thuê người giúp việc…
Hạ Thanh: Không được…
Lâm Minh: trực tiếp giả chết…
Hạ Thanh: Anh đang nghĩ gì vậy?
Lâm Minh: Anh đang nghĩ nếu như cuộc đời này anh không gặp được em thì sao?
Hạ Thanh: … Cuộc đời này vĩnh viễn không có “nếu như”…