Như Là Định Mệnh

Chương 16, 32


Bạn đang đọc Như Là Định Mệnh – Chương 16, 32

31. Lại hẹn hò.
Vất vả lắm mới được một buổi hẹn hò vậy mà trời lại mưa đến phát phiền.
Lâm Dương trong phòng đọc truyện nghe tiếng biết anh trai về, chờ anh tắm xong, cô mở cửa bước ra định hỏi anh một chút về buổi hẹn hôm nay, kết quả vừa mở cửa cô đã phải trố mắt đứng hình, cái con người bình thường mở tivi chỉ xem bản tin tài chính kinh doanh lúc này đang chăm chú xem dự báo thời tiết, rồi lại thấy anh bấm nút chuyển kênh, gần 80 kênh truyền hình chỉ cần nơi nào có dự báo thời tiết anh sẽ dừng lại để xem. Lâm Dương nhìn một lát rồi quay vào, với tâm trạng này mà hỏi, khẳng định là anh sẽ không ngần ngại mang cô ra làm thớt để chém đâu. Biểu hiện không bình thường thế này chỉ có thể là một người đang yêu, hơn nữa là yêu sâu sắc, cả hai chân đều không thể rút ra khỏi vũng lầy ấy được nữa…

Bởi vì mai là chủ nhật, hẹn hò hôm nay lại thất bại cho nên sau khi xem xong bản tin tài chính kinh doanh trong ngày, Lâm Minh trở về phòng lấy điện thoại nhắn tin.
Lúc điện thoại báo có tin nhắn, Hạ Thanh cũng vừa out khỏi game chuẩn bị đi ngủ, mở tin nhắn đọc: “3 giờ chiều chúng ta lại hẹn hò”, nhìn đồng hồ đã gần 1 giờ sáng, cô thở dài một tiếng, cũng không nhắn lại mà trực tiếp tắt điện thoại lên giường đi ngủ, chuyện buổi chiều để buổi chiều tính.

Lúc Hạ Thanh tỉnh dậy cũng đã là chuyện của tám giờ sáng, Cẩm Đan cũng đã đi chợ trở về, cô bạn dạo này không đi làm mà ở nhà ôm máy tính để hoàn thành truyện đúng thời hạn cho nhà xuất bản, có vài lần anh Tân đến nhà chơi, Đan cũng chỉ nhìn anh cười chào một cái rồi vào phòng. Hạ Thanh hỏi Tân:
– Anh chuyện của hơn 7 năm trước anh có nhớ không?
– Còn tùy chuyện ấn tượng hay không.
– Không phải lúc trước anh có một chuỗi hạt màu huyết dụ sao.
– Ừ có, nhưng anh không biết nó mất đi đâu rồi, không phải em lấy sao?
Hạ Thanh không nói gì, trực tiếp đưa cốc nước cho anh uống, trong lòng than thầm một tiếng.
Thật ra thì Tân nhớ, anh nhớ mình đã tặng nó ột cô bé, nhưng chuyện xảy ra lâu như vậy, cũng ngần ấy năm trôi qua không gặp cô bé đó, anh nghĩ mọi thứ đều đã qua, hẳn ai cũng lãng quên nó rồi, vậy nên lúc Hạ Thanh hỏi anh chỉ nói cho qua chuyện, nếu nói thật cô có khi còn chê cười anh, mà nói ra anh cũng không biết kể sao với Thanh…
Buổi trưa chơi game hăng hái, gần hai giờ Hạ Thanh mới đi ngủ, hiển nhiên cô cũng quên tin nhắn tối qua của Lâm Minh, vậy nên ba giờ anh bấm chuông cửa, người mở là Cẩm Đan, cô còn tặng anh một câu: “Anh công tác hăng hái quá, biết vậy thì nhanh làm cách mạng vác nó về nhà đi, còn đang làm công chúa ngủ trong rừng.”
Lúc Lâm Minh theo chỉ dẫn của Đan mở cửa phòng Thanh, anh hoàn toàn không còn gì để nói, laptop vẫn mở, nhân vật của Hạ Thanh trong game đang một mình luyện cấp, quần áo thì vứt lung tung, cô thì đang trùm chăn cứng ngắc trên giường, quạt mở, máy lạnh chạy 16 độ. Lâm Minh kéo chăn lay thế nào Hạ Thanh cũng không tỉnh, anh đánh lén bằng cách hôn trộm vẫn không ảnh hưởng gì đến giấc mơ của cô, anh tắt quạt, bật máy lạnh ở 30 độ rồi nằm chống cằm bên cạnh nhìn cô.
Cái chăn dày 6cm, dưới lưng là cái đệm dày, máy lạnh lại bật đủ không đắp chăn, Hạ Thanh tất nhiên không chịu đựng nổi, cô bắt đầu đạp chăn, lật người, lăn qua lăn lại trên giường một cách khó chịu, lăn được một lúc lại chạm phải vật gì vừa cứng vừa ấm, Hạ Thanh theo thói quen giơ chân lên đạp, cú đạp làm Lâm Minh phải hít vào.
– Vợ à, em đã có thể dậy.
Cái chữ “vợ à” hiển nhiên đã làm Thanh mở mắt, mắt mở to hết cỡ nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, anh chống cằm nhìn cô cười đầy thích thú, ánh nhìn cũng hai chữ vừa phát ra làm Thanh bực mình, lại cộng thêm cái bực mình bị đánh thức khi đang ngon giấc, cô không thèm báo trước, dồn hết phẫn nộ đạp anh xuống giường. Lâm Minh không đề phòng, đúng hơn là nghĩ cũng không nghĩ cô gái hiền như Thanh lại phản kháng như vậy, mặc dù đo đất rất đau, Minh cũng chỉ sờ cằm nghĩ, sau này tuyệt đối không ở trên giường chọc ghẹo Thanh. Hạ Thanh sau khi đạp Minh xuống giường thì la toáng lên gọi Cẩm Đan, chưa đến 5 giây Đan đã chống nạnh đứng trước cửa phòng nhìn, cô cũng không kiêng dè gì cười nhạo Lâm Minh đang nằm đất, đáng đời anh, cho nếm thử tư vị bị Hạ Thanh knock out khi vừa tỉnh dậy, cô cũng đã mấy lần bị đòn.
– Sao cậu để anh ta vào phòng mình hả?
Cẩm Đan nhìn Minh một cái, cô cười.
– Anh ta nói đã đính hôn với cậu, mình nghĩ hai người sắp là vợ chồng nên không sao.
Lâm Minh không phản bác, anh bắt đầu đánh giá cô gái đang đứng trước mặt này, sau này tuyệt đối để Hạ Thanh tránh xa đám bạn của Dương ra, quả nhiên ở gần em gái, chỉ mỗi Hạ Thanh là miễn dịch, những người còn lại đều lần lượt tiến hóa…

Hạ Thanh tức đến không thở được, nhìn Đan xoay lưng về phòng, cô quay đầu trừng mắt nhìn Minh đang cười nham nhở dưới đất, đưa chân muốn đạp anh phát nữa thì bị anh bắt được.
– Ai ui, đánh ông xã em không đau lòng sao hả?
– Ai là vợ anh, em với anh cũng chưa đám cưới nha, cho nên chẳng có gì gọi là đau lòng.
– Nhưng mà anh đau lòng, người anh cứng như vậy em đá anh sẽ bị đau chân.
Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng cảm thán, vẻ mặt dọa người, tính cách lạnh lùng của anh, từ lúc quen biết cô đều không nhìn thấy, hình tượng xã hội đen của anh cũng sụp đổ ầm ầm, quả nhiên đàn ông lúc yêu ai cũng trở nên dẻo miệng không cần một khóa đào tạo…
Minh nhìn vẻ mặt ngao ngán của cô bạn gái nhỏ, anh cù vào gan bàn chân cô rồi nói:

– Đã dậy được chưa? Đi ra ngoài với anh, không phải lúc tối anh đã nhắn tin rồi sao hả, lúc đó em cũng không nói gì, mà im lặng đồng nghĩa với việc đồng ý, em đừng mong nuốt lời.
Lúc Hạ Thanh đóng cửa chính để đi, thứ cô nhìn thấy cuối cùng là nụ cười rất gian của Đan vừa ló đầu ra khỏi cửa phòng nhìn, không còn gì để nói với đám người xung quanh mình, Hạ Thanh theo Minh xuống nhà, lúc đứng trong thang máy đi xuống thì gặp bà cháu tầng trên cô quen biết, thằng bé từng đứng khóc một mình dưới sân và Thanh đã cõng nó đi bộ lên tới tầng 7 để trả nó về nhà, lúc đó thang máy hư.
Bà lão nhìn thấy Thanh bước vào thang máy thì gật đầu tươi cười chào, Thanh và Minh lễ phép chào lại bà, bà nhìn chàng trai đi sau lưng Thanh đánh giá một chút rồi cười, thằng bé ngược lại không trầm như bà mình, nhìn thấy Thanh lại cười rất tươi, tiếng chị Thanh cũng ngọt ngào phát ra, còn nhiệt tình cầm tay mời cô ăn kẹo.
– Chị Thanh đi đâu vậy?
– Chị ra ngoài có chút việc.
Thằng bé dạ một tiếng rồi im lặng suy nghĩ, nó đưa mắt nhìn Minh một lát rồi nói:
– Em biết rồi, chị Thanh đi chơi với anh này, đây là bạn trai chị đúng không?
Trừ người nhỏ nhất, ba người còn lại trong thang máy sững sờ, Thanh ngượng ngùng nhìn bà lão cười trừ, thật tình, đây là lời một đứa trẻ bảy tuổi có thể nói ra sao, Minh nhìn thằng bé cười hỏi lại:
– Sao em biết anh là bạn trai chị Thanh?
– Thế không phải sao? – Thằng bé chu miệng hỏi.
– Không phải – Lâm Minh xoa đầu nhìn vẻ mặt thất vọng của nó – Anh là chồng sắp cưới của chỉ.
Hạ Thanh đứng sau len lén đá Minh một cái, bà lão vẫn cười, thằng bé gật gật đầu vui sướng, cái vui sướng của một đứa trẻ bỗng dưng phát hiện kho tàng.
Lúc ra khỏi khu nhà, thằng bé vẫn còn quay đầu nhìn về hướng Thanh và Minh vẫy vẫy tay, miệng cười rất tươi khoe ra hàng răng khuyết đi vài cái…
Minh đưa cho Thanh mũ bảo hiểm pucca lần trước, Thanh cười rồi leo lên xe ngồi sau Minh.
– Ủa, sao hôm nay đại gia không đi ô tô?
– Xăng đang tăng, anh phải tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn phải lấy vợ nữa.
Hạ Thanh câm nín, con người này mở miệng là nhắc chuyện vợ con…
Lâm Minh hưởng thụ cái im lặng của Thanh, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng sau trong đáy mắt là nụ cười nham hiểm, đi xe máy chính là muốn tận hưởng việc cô ngồi sau chồm lên phía trước tự nhiên ôm eo anh. Đối với đàn ông đang yêu mà nói, việc bạn gái chủ động ôm ấp là một việc có sức hấp dẫn đầy tính hưởng thụ, Lâm Minh tất nhiên không phải ngoại lệ.
Thời tiết vô cùng tốt, chủ nhật đường phố cũng rất đông, những cặp tình nhân như anh và cô là chuyện không thể thiếu. Chỉ là ăn tối xong thì trời lại mưa, theo ý kiến của Thanh cả hai người lại đi siêu thị.
Lúc gửi xe, Hạ Thanh đứng xa nhìn anh gọi điện thoại cho ai đó, vẻ mặt rất dọa người, vài đứa trẻ theo ba mẹ đi siêu thị nhìn khuôn mặt của anh thì vô thức cầm chặt tay ba mẹ, Hạ Thanh nhìn cảnh tượng đó, chau mày nghĩ, sau này con của bọn họ chẳng lẽ cũng sợ vẻ mặt đó của anh. Nghĩ xong thì Hạ Thanh giật thót, khuôn mặt nóng bừng, tiêu rồi, cô suốt ngày nghe con người đó nói bậy đã nhập tâm mất rồi.
Lâm Minh cúp điện thoại đi nhanh về phía Thanh, để che giấu sự bối rối của mình, Thanh hỏi:
– Anh gọi điện cho ai mà mặt mũi nghiêm trọng vậy, hại vài đứa trẻ nhìn thấy anh đều sợ hãi.
– Trung tâm khí tượng thủy văn.
– Hả?
– Anh nói là anh gọi điện cho trung tâm khí tượng thủy văn.

– Tại sao?
– Để bảo bọn họ nên thôi việc đi.
Hạ Thanh mờ mịt để Minh nắm tay đi vào siêu thị, cô ngước mặt nhìn người đàn ông đang nắm tay mình mà thầm nghĩ, hai anh em nhà này thật khác người, lúc trước Lâm Dương có lần gọi đến công ty điện lực mắng chửi vì trời nóng họ còn cúp điện từ sáng đến tối…


Sắp vào siêu thị, Lâm Minh bỗng dưng dừng lại, anh móc ví đưa cho Thanh rồi bảo:
– Trong ví anh có thẻ atm, em mang lại kia rút dùm anh một triệu, trụ vie , đi đi, mật khẩu là sinh nhật anh.
Hạ Thanh nhìn anh, đôi mắt mang ý hỏi, nhưng anh chỉ cầm vai cô xoay người:
– Đi đi, giúp anh với.

Nhìn bóng lưng Hạ Thanh xa dần, anh xoay lưng nhìn vào hàng ghế gần cửa.
– Ra đây, có chuyện gì muốn nói?
Người đàn ông đứng trong góc tối nhìn mặt của Minh, hiển nhiên đã bị dọa không ít, quả nhiên không hổ danh là đại ca.

– Đại ca, anh giúp em lần này với.
Lâm Minh đi ra xa xa cánh cửa siêu thị, anh nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình, trong đám anh em, chỉ mỗi người này về nước là tách ra khỏi anh.
– Đã xảy ra chuyện gì?
– Em biết đại ca có qua lại với công an thành phố, anh giúp em lần này với, quán bar em mở bị người ta bắt được thuốc lắc… Cả nhà em đều sống dựa vào em, đại ca giúp em lần này nữa thôi, em hứa sau này không tái phạm nữa.
32. Người quen.
Minh nhíu mày nhìn chàng trai trước mặt, anh đến tột cùng cũng không nhớ đây đã là lần thứ mấy con người này tìm đến anh nhờ giúp, cũng không biết đã là lần thứ bao nhiêu hứa những câu này. Bài ca này đã quen thuộc với anh mất rồi, những lần trước đều nể mặt anh em mà giúp đỡ, lần này…
Minh móc điện thoại gọi điện cho Hòa, đầu dây bên kia nhanh chóng tiếp nhận.
– Có chuyện gì đại ca?
– Chú mày còn nhớ thằng Dũng sẹo không?
– Dạ nhớ, mấy lần giúp nó giải quyết vụ bar, không nhớ mới lạ.
– Chú mày giúp nó lần này nữa đi.
– Nhưng mà đại ca…
– Làm đi, công an thành phố.
Cúp máy, Lâm Minh phất tay trước cái cúi đầu cảm ơn của con người trước mặt, anh quay lưng rồi nói:
– Nhớ kĩ những lời chú mày hứa với anh, làm ăn cho đàng hoàng đi.
Quay lưng, khuất bóng anh lại nhắn tin cho Hòa: “Nhớ cho nó ăn chút bài học để lần sau không tái phạm.”
Rất nhanh Hòa nhắn lại: “Em đã hiểu.”
Hạ Thanh cầm ví Lâm Minh đi đến trụ rút tiền, mở cửa bước vào, cô mở ví lấy thẻ, bởi vì kéo quá mạnh, thẻ lấy được thì hai tấm hình sau thẻ cũng rơi ra làm Thanh phải cúi xuống nhặt. Cầm hình lên xem, tấm thứ nhất cô bỗng thấy cả người nặng nề đầy tâm sự, tấm thứ hai, cô xem thật lâu rồi mở cửa đi ra chỗ Minh quên luôn cả việc rút tiền.
Tấm hình thứ nhất, một cô gái đang tươi cười rất đẹp, cô gái đó thậm chí còn đẹp hơn cả Thanh, tấm hình được anh cất giữ trong ví như thế hẳn cô gái này rất quan trọng với anh.

Tấm hình thứ hai, là hai đứa trẻ một nam một nữ đang choàng vai nhau thân thiết, đứa con gái chỉ đứng đến ngực đứa con trai, con gái thì cười toe toét khoe hàm răng sún đi vào cái, con trai cũng choàng tay ôm con gái nhưng khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, có điều đôi mắt lại có chút ấm áp khó hiểu.
Hạ Thanh chăm chăm vào hai tấm hình cũng không để ý Minh đang đi về phía cô cho đến khi anh cầm tay cô níu lại, Thanh giật mình đánh rơi cả ví, cả hai tấm hình đang cầm trên tay. Minh cúi đầu nhặt ví, nhặt hai tấm hình rồi nhíu mày, anh nhìn Thanh, cô đang cúi đầu rồi ngẩng lên, rõ ràng muốn hỏi cuối cùng lại không mở miệng, cô đang sợ, cũng không biết bản thân sợ gì nữa.

Minh cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc Thanh rồi kéo cô ngồi xuống hàng ghế gần đó, anh cất tấm hình hai đứa trẻ vào ví, tấm còn lại thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh, Hạ Thanh nhìn hành động của anh ngạc nhiên không thể nói gì. Minh nhận ra ánh nhìn ngạc nhiên của cô, anh nói:

– Vứt đi là đúng rồi, tại anh quên, vả lại anh thật sự không biết tấm hình đó ở đâu có, vì sao có, và cô gái trong tấm hình là ai anh cũng thật sự không biết – Minh đưa tay chạm vào đuôi mắt của Thanh – Đừng nhìn anh ngạc nhiên như vậy, anh có khi nào nói dối em đâu, nếu muốn gạt em, ngay từ đầu anh đã không nói với em mình là xã hội đen, cái thân phận vốn làm rất nhiều người e ngại.
Thanh gật gật đầu, cô lựa chọn tin anh còn hơn tự dằn vặt mình tìm ra đáp án cuối cùng, có đôi khi quên nhanh, tin tưởng hay không để ý lại là một loại hạnh phúc.
– Vậy anh có thể nói em nghe một chút về tấm hình anh cất vào ví không?
– Sao thế, bộ ghen tỵ với cô bé trong hình sao?
– Anh có thể không nói.
– Được rồi, anh nói, tấm hình đó được chụp lúc anh 11 tuổi, cô bé trong hình là con gái của bạn thân mẹ anh. Anh ở nhà cô bé đó một tuần, cô bé bằng tuổi em, lần đó Dương cũng đi nhưng nói thế nào, cô bé đó cũng chỉ quấn lấy anh mà không chơi với Dương, lúc đầu anh quả thật rất ghét đứa con gái đó, cô ấy thậm chí còn chỉ mặt anh nói sau này muốn lấy anh làm chồng. Chuyện mới đó đã qua gần 20 năm, anh không biết lúc đó bản thân nghĩ gì, rõ ràng là ghét cô bé nhưng bản thân lại không khó chịu, rồi từ chối nhẹ nhàng, cô bé thấy anh không chịu đáp ứng thì khóc lóc rồi không chơi với anh nữa. Tấm hình này là chụp trước lúc đó, được rửa thành hai tấm, anh giữ một, lúc anh rời đi, đã từng hỏi cô bé ghét anh sao, ai ngờ cô bé ấy gật đầu thật rồi chạy đi chơi với anh hàng xóm, con nít mà, anh nghĩ rồi nó cũng mau quên, sau này gặp lại thân thiết như cũ, anh cũng muốn xin lỗi nhưng nó chạy đi nhanh quá, anh cũng không ngờ, sau lần gặp đó, mẹ anh và mẹ cô bé thất lạc nhau. Đã gần 20 năm trôi qua, anh cũng chưa một lần gặp lại, có lẽ giờ họ khác xưa nhiều lắm, có khi gặp lại anh cũng chưa chắc nhận ra…
– Thật sự thì đúng như vậy – Hạ Thanh lẩm bẩm rất khẽ.
– Thế nào, hiện giờ đã thỏa mãn chưa?
– Em hỏi này, lúc đó anh có thích cô bé đó không?
– Có lẽ là có, chỉ là chính anh không nhận ra, cô bé con đó quả thật rất ấm áp.
– A, vậy thì anh cũng không đáng ghét lắm nhỉ.
Lâm Minh chỉ cười.
Hạ Thanh và Lâm Minh đi dạo loanh quanh trong siêu thị, cũng không mua gì ngoài vài thứ đồ ăn vặt mà Thanh thích.
Tầng hai.
Bảo vệ bất ngờ hỏi thăm hai người, đi cùng họ còn có một người phụ nữ trung niên, bà ấy nói:
– Là hai người này, lúc nãy tôi nhìn thấy họ lấy đồ…

Bà ấy nói nửa chừng rồi dừng lại, chân vô thức lùi về sau bởi vì Lâm Minh nhìn bà vô cùng lạnh lùng, lúc nãy ở tầng ba, anh chỉ bốc vài thứ đồ chơi nhét vào túi áo rồi bất ngờ lôi ra hù Thanh, hù xong lại bỏ về chỗ cũ, người đàn bà này lúc anh nhét đồ vào túi hình như đứng đối diện, anh thấy bà ấy bỗng dưng nhanh chóng rời đi thì nhún vai không quan tâm lắm, chỉ là không ngờ bà ta đi tìm bảo vệ.
Bảo vệ mặc kệ sự phản đối của Thanh vẫn kiên quyết mời hai người họ và người đàn bà vào văn phòng làm việc.
Soát người không thu được kết quả gì, người đàn bà cúi đầu xin lỗi Minh và Thanh, Minh hừ lạnh làm bà ta giật mình xấu hổ, quản lí siêu thị vì sự cố này đã bồi thường bằng cách miễn phí đống đồ họ mua và tặng hai thẻ VIP, nhưng đồng thời, soát đồ xong thì công an phường cũng đến.
Bởi vì lúc soát đồ, người ta tìm thấy trong túi quần Lâm Minh là khẩu súng lục mạ bạc.

Công an đến là người quen, ông ta nhìn Minh và Thanh thì lắc đầu ngao ngán. Trong văn phòng đóng kín do siêu thị ượn, cuộc tra khảo bắt đầu.
– Chúng ta lại gặp nhau, hình như hơn nửa năm thì phải.
– Chú vẫn còn nhớ bọn cháu sao? – Hạ Thanh cười rất tươi.

Ông công an mặt đầy tàn hương vỗ trán thở dài.
– Cậu, một lần đến bảo lãnh người, một lần bị thương ở tay. Cô, một lần uống say không biết gì, một lần khóc long trời lở đất.
Hạ Thanh xấu hổ, toàn những chuyện mất mặt.
– Mà tôi nói này, có phải chúng ta có duyên quá phải không, hay là cô cậu nghĩ công an không có việc gì làm thì gặp gỡ nói chuyện cho vui hả?

Cả hai đương sự đều không nói ra thành lời.
Ông chú công an tay mân mê khẩu súng lục mạ bạc, vẻ mặt vô cùng thích thú, nhẹ hơn súng của công an bọn ông, cầm êm tay, lên nòng rất nhẹ, ông tháo súng, không có đạn, nhất thời không biết nói gì đưa mắt nhìn Minh.
– Cái này, cậu mang theo để hù người thôi hả?
Lâm Minh gật đầu.
– Nó là súng hàng thật sao? Xuất xứ ở đâu vậy?
– Chợ đen Thái Lan, hàng thật giá thật.
– Bán lại cho chú được không?
– Chú định dùng súng trái phép sao?
– Không tôi thích nó.
Hạ Thanh nhìn Lâm, ánh mắt mang ý hỏi, đây là một buổi tra khảo sao?
Lâm Minh nói:
– Thật xin lỗi chú, cháu cũng rất thích nó, hàng trưng bày không bán không xài.
Ông chú công an có vẻ rất tiếc nuối, nhưng cuối cùng đưa tờ lời khai cho Lâm Minh kí vào. Hạ Thanh nhìn vào tờ khai, ở hàng kết luận có viết: “Sử dụng súng giả, dùng để trưng bày”.
Trước lúc ra về ông còn hướng hai bạn trẻ nói: “Chúng ta là người quen, nhưng tôi cũng không muốn lại lần nữa gặp cô cậu ở đồn công an đâu…”
Minh gật đầu, Thanh chỉ cười.
Đối với buổi hẹn hò hôm nay Lâm Minh còn bất mãn hơn buổi hẹn hôm qua, đã không được gì lại bị siêu thị nhầm thành trộm, rồi lại gặp công an ngay siêu thị, trời lại mưa, lúc tiễn được ông chú cảnh sát cũng đã gần 9 giờ, với kiểu gặp người quen thế này, Hạ Thanh cảm thấy buồn cười nhưng Minh cảm thấy khó chịu. Rất may cuối cùng Hạ Thanh bảo anh lên nhà cô một lát.
Lâm Minh với tư thế thoải mái nhất ngồi trên sô pha màu kem hoa văn cà phê, thích thú nhìn bạn gái trong bếp lấy nước ấm ình. Hạ Thanh đưa cốc nước ấm cho Minh thì về phòng cầm ra một cuốn album to rồi đưa cho Minh xem.
– Muốn anh xem thở ấu thơ của em rồi lưu giữ hình ảnh em trong đầu hả?
– Anh tự xem đi sẽ rõ – Thanh lườm anh.
Lâm Minh vuốt tóc Thanh, anh vừa cười vừa lật album xem hình, cuốn album rất to hầu như chỉ có mỗi hình cô và những người bạn, mỗi tấm hình đánh dấu một bước trưởng thành của cô, mỗi tấm hình cô càng ngày càng xinh xắn, suốt một cuốn album chỉ mỗi nụ cười rực rỡ trên môi cô là không hề thay đổi.
Đến trang cuối cùng, Lâm Minh ngừng thở.
Anh chăm chú nhìn vào tấm hình khá cũ, tấm hình hai đứa trẻ quá quen thuộc với anh, tấm hình mà anh đặt ở vị trí kín đáo trong ví, anh quay đầu, Hạ Thanh chỉ khoanh tay mím môi nhìn anh, khuôn mặt lần đầu tiên anh không đọc được cô nghĩ gì, có cảm xúc gì, với tay một cái, cô đã úp mặt vào ngực, ngã hoàn toàn vào người anh. Hạ Thanh sau một phút chần chừ cũng vòng tay ra sau lưng anh ôm lại, một cái ôm thật lâu và vô cùng dịu dàng, Lâm Minh nói:
– Hóa ra chúng ta là người quen.
Đúng vậy vô cùng quen, hóa ra anh đã nhận thức cô gần 20 năm về trước, lâu như vậy, thất lạc nhau, đến cuối cùng cô vẫn ở một chỗ rồi lại xuất hiện trước mặt anh như là định mệnh.
– Xin lỗi em, xin lỗi cô bé ngày xưa của anh.
Hạ Thanh trong lòng anh khịt mũi rồi nói.
– Thật ra anh cũng không đáng ghét như em nghĩ, cảm ơn anh đã nhớ.
– Đúng vậy, anh vẫn nhớ, vậy có phải lời nói của em khi xưa vẫn được tính?
– Lời nói nào?
– Em nói em muốn lấy anh làm chồng?
– Em có nói sao? Em quên rồi.
– À, em quên, vậy bây giờ anh có thể làm chồng em không?
– Hử? Đây là anh cầu hôn em sao? Đâu có dễ dàng như thế chứ.
Hạ Thanh đẩy anh ra, vẻ mặt rất phụng phịu, Lâm Minh nhéo chóp mũi cô, muốn nói gì đó nhưng Cẩm Đan đã mở cửa nhà bước vào, và hiển nhiên anh bị đuổi gần như ngay lập tức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.