Bạn đang đọc Như Là Định Mệnh – Chương 4, 8
7. “Ăn chơi không sợ mưa rơi, mưa rơi nhiều quá dân chơi khỏi về”
Chớp mắt đã qua tháng 11, kì thi giữa kì của bốn cô gái cũng trôi qua thuận lợi, xong kì thi cũng là sinh nhật Anh Thư. Đúng như kế hoạch đã bàn bạc, buổi chiều sinh nhật Lâm Dương dẫn ba chị em của mình đi ăn chơi, vào quán karaoke rồi thuê một phòng.
Nếu đã quyết định ăn chơi, phải ăn chơi đến cùng cho thỏa.
Lâm Dương chọn quán karaoke có dịch vụ ăn uống ở trung tâm thành phố, một bữa tiệc sinh nhật gần xa xỉ được diễn ra trong căn phòng kín, nước uống cũng là loại ken lon ướp lạnh, cứ như vậy một bàn thức ăn được giải quyết cùng với nguyên một thùng bia. Nhìn sức uống của ba chị em nhà mình, Dương lắc đầu ngao ngán, Hạ Thanh thì ham chơi, Anh Thư thì vì vui nhưng cô không hiểu Cẩm Đan vì sao lại uống như vậy, cô bạn uống nhiều nhất, trên mặt lúc nào cũng cười, miệng liên tục nói nhưng Dương cảm giác Đan đang che giấu điều gì đó. Dương cũng uống, nhưng cô lí trí, chơi đùa cũng phải giữ mình tỉnh táo, cô còn nhiệm vụ mang ba con người này trở về nguyên vẹn.
Ăn chơi xả láng, lúc ra khỏi quán cũng đã qua 11 giờ, Thư đứng giữa đường ngất nga ngất nghểu hát, từ ngữ không rõ nhưng giọng như muốn khóc, Thanh thì say ngủ như chết đang nằm ngon lành trên lưng Dương, Đan thì say rồi lại ôm mặt khóc. Dương thở dài, con gái say rồi bản chất thật gần như lộ rất rõ. Cô gọi taxi bên đường, taxi khốn kiếp không chịu chở người say, Dương đứng giữa đường chửi ầm lên, chửi thẳng vào mặt tài xế taxi. Tên tài xế trong xe nhìn mặt Dương, nhìn ba cô gái say mèm bên cạnh cô, mắng tục một câu gì đó không rõ rồi nhấn ga lao vút. Thư nhìn chiếc xe lao đi, há miệng cười rồi gỡ dép dưới chân ném theo.
Dương bất đắc dĩ cõng Thanh, đỡ Thư, dùng miệng nhắc nhở Đan đi theo mình tìm chỗ đứng tránh bị dòm ngó và đề phòng nguy hiểm, mục tiêu là hàng ghế đá gần đó. Nhưng chưa đến nơi họ lại bị một nhóm thanh niên côn đồ chặn lại chòng ghẹo:
– He he, mấy người đẹp, khuya rồi sao lại lang thang trên đường, đi với bọn anh đi.
Dương không nói gì, lạnh lùng cùng hai cô bạn đi qua nhưng không được, bọn chúng có tổng cộng năm tên, vây chặt lấy bọn cô.
Gió lạnh hắt thẳng vào mặt, trên lưng Dương lại nhấp nhô, giờ lại vang lên tiếng chọc ghẹo, khuôn mặt có gì đó chạm qua, Thanh không tỉnh táo mở mắt, tuột xuống đất rồi cười ầm lên, Thư gấp đến nỗi mồ hôi thấm ướt bàn tay, Đan lau khô nước mắt nhìn chằm chằm vào những tên côn đồ trước mặt, còn Dương vẫn bàng quang lạnh lùng.
– Tránh ra.
– Ha ha, người đẹp này thật lạnh lùng, rất hợp khẩu vị đại ca.
– Nói lại lần nữa tránh ra.
Giọng nữ của Dương không đủ lớn lại thêm ba cô gái phía sau, không có tác dụng gì, bọn chúng bắt đầu tiến tới gần lôi tay, vuốt tóc. Phải biết rằng, tóc là thứ Dương yêu quý nhất, không phải ai muốn đụng vào đều được, Dương nổi giận chửi ầm lên:
– Con mẹ nó, bọn bây muốn gì, tránh xa tao ra không đừng la xui, muốn đánh nhau sao, nhào vô.
Thanh và Đan đứng sau lưng Dương vẫn nhe răng cười, Thư đưa tay kéo kéo áo Dương ra hiệu chạy.
Dương ra tay quá nhanh, lực quá mạnh, dộng thẳng vào mặt tên đứng gần nhất khiến hắn lập tức nằm xuống đất. Buồn bực trong lòng Dương được dịp phát tiết, cô đánh rất hăng, Thanh ở đằng sau vừa cười vừa vỗ tay: “Đánh hay quá, hay quá, đánh tiếp đi.”, Thư há hốc mồm, la to nhắc nhở Dương cẩn thận đừng làm chết người, Đan cầm dép lên cứ vung hai tay loạn xạ trong không khí, cũng không thèm quan tâm trúng ai…
Một đánh năm, một lại còn bảo vệ ba không tỉnh táo, lại là một cô gái, bình thường dù cô gái đó có giỏi võ đến đâu, việc như thế này thật khó để thực hiện. Nhưng Lâm Dương chẳng những 17 năm tập võ, giờ lại không tỉnh táo cho lắm, chất men trong người bốc lên tận đầu, cả người cũng thấy khó chịu, cô đánh để giải tỏa, chân tay vung lên mạnh mẽ, có chừng mực lại nhằm vào những chỗ hiểm nhất để đánh. Đừng nói năm tên, cho dù bảy tên lưu manh đường phố kiểu này cũng không làm gì được Dương…
Một tên trong bọn chúng thấy không ổn, thừa dịp Dương không để ý, lỉnh sang chỗ Thanh và Thư ra tay. Thư chống cự nhưng Thanh đã bị đánh ngất, Thư và Đan luống cuống đánh trả, hoảng sợ gọi Dương, lo lắng cho Thanh đang nằm dưới đất.
Trong người có men, dù tỉnh táo đến cách mấy Lâm Dương cũng không thể hoàn toàn khống chế được lí trí, cô ra tay rất nặng, cũng không hề nhận ra tiếng xe máy đang đến gần.
Dương xé rách quần áo của năm tên nằm dưới đất, bộ dạng bọn họ vô cùng thảm bại, có lẽ sau này không dám ghẹo gái trên con đường này.
Chẳng có gì lạ khi cảnh sát cơ động tống năm tên lưu manh lên xe, cũng mời luôn bốn cô gái về đồn.
Uống được cốc nước lạnh, Lâm Dương lấy lại được lí trí rồi bình tĩnh trả lời những câu hỏi của công an phường:
– Cô tên gì?
– Lâm Dương.
– Bao nhiêu tuổi?- 22.
– Những cô kia cũng như thế sao?
– Đúng vậy.
– Tại sao cô lại đánh người? – Họ giở trò lưu manh chọc tôi và bạn tôi.
Ông công an gần 40 tuổi nhìn cô gái trẻ trước mặt, nói chuyện với công an mà vẻ mặt thong dong bình tĩnh.
– Một mình cô đánh cả năm người họ? Bằng tay không thôi sao?
– Đúng vậy.
– Họ có thể khởi tố cô tội cố ý gây thương tích.
Lâm Dương nhìn những nốt tàn hương màu đỏ trên mặt ông công an rồi lạnh lùng lên tiếng.
– À, có thể, nếu như chú lại thả họ về làm côn đồ gây rối trật tự công cộng, vả lại chú nhìn cháu xem, chính chú còn không tin cháu đánh bọn họ, mà họ cũng chẳng đủ chứng cứ để khởi tố, có khi còn bị phạt vì tội vu oan cho cháu nữa, chú định hù con nít sao?
Công an trợn mắt.
– Cô từng học luật sao? – Không, có người nhà làm ở viện kiểm sát thành phố – Dương nhún vai thản nhiên.
Công an dừng viết, đưa mắt đánh giá cô gái đang ngồi tự nhiên đối diện, ông thật không hiểu nổi con gái bây giờ tại sao đều trở nên biến đổi như vậy, cái thời của bọn ông, những cô gái bằng tuổi cô này đều rất ngoan ngoãn lại chân yếu tay mềm đúng nghĩa, còn cô gái trước mặt ông, một đánh năm lại đánh te tua, nói chuyện với công an cứ như nói chuyện với bạn, ngồi trong đồn công an mà bộ dạng như đang ngồi ở nhà. Viện kiểm sát thành phố sao, cũng là con ông cháu cha, lại là con gái, thôi thì một mắt nhắm một mắt mở bớt một chuyện còn hay hơn thêm mười chuyện.
– Được rồi, cô có thể gọi người nhà đến bảo lãnh đón về.
Lâm Dương sau khi cố gắng gọi được cho anh trai thì bị tống vào phòng tạm giam ẩm ướt của đồn, cô rầu rĩ nhìn con gián đang bò dưới chân, dùng dép nghịch nghịch nó, rồi nhìn ba cô bạn đang ngủ bên cạnh thở một hơi rất dài, chuyện lần này đúng thật không còn gì để nói. Đã thế đêm nay không về kí túc, quản lí đi kiểm tra phát hiện, sáng mai về trường thì hay ho phải biết, điểm rèn luyện học kì này chắc chắn bị đi tong hết nửa rồi.
Lúc Lâm Minh bước chân vào đồn cũng đã gần 1 giờ sáng, công an trực ban ngủ gà ngủ gật làm thủ tục cho anh nộp tiền bảo lãnh rồi dẫn anh vào phòng tạm giam đón người. Anh thật không hiểu nỗi, Dương bình thường vô cùng lí trí, tay chân cũng ít khi dùng đến vậy mà lần này lại hành động đến nỗi được công an để ý luôn.
Lâm Dương đang chôn mặt giữa hai gối thì nghe tiếng bước chân rồi tiếng mở cửa vang lên, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy anh trai mang vẻ mặt dọa người như quỷ câu hồn đứng ngay cửa nhìn cô và ba người kia. Cô biết lần này cô làm sai rồi, cũng chọc anh trai giận, nhe răng cười với anh rồi quay qua lay ba con người không biết trời trăng kia tỉnh dậy, đáng tiếc lay thế nào cũng không được, cô và Minh đành lần lượt mang từng người ra xe.
Nhìn tên nhà nghỉ sáng chói vẫn còn mở cửa ở bên kia đường, Lâm Minh lái xe vòng một đoạn rồi dừng lại ở đó, anh nhét cả bốn người vào phòng, trả tiền thuê rồi ra về.
Sáng hôm sau, Lâm Minh giao lại công việc cho anh em trong công ty rồi đi đón bốn cô gái, sau khi để họ ăn sáng xong xuôi, anh lái xe chở họ về trường, màn hỏi cung cũng bắt đầu. Đan, Thanh, Thư nhìn vẻ mặt của người đàn ông lái xe, vừa cảm ơn vừa sợ hãi, cả ba đều cúi đầu không dám nhìn anh, ngọa trừ Dương vẫn bình tĩnh cắn móng tay. – Tại sao lại uống say, Lâm Dương?
Rồi, anh trai mà gọi cả tên lẫn họ đồng nghĩa với việc đã giận cô rồi.
– Dạ sinh nhật bạn lại thi giữa kì xong nên bọn em quyết định ăn chơi một bữa.
– Ăn chơi đến nỗi ngủ trong phòng tạm giam ở đồn công an luôn sao? – Xin lỗi anh, là do em đánh người nặng tay quá.
Lâm Minh trừng mắt:
– Em có nghĩ tới tâm trạng anh lúc nhận được điện thoại không hả? Chỉ sợ em xảy ra chuyện gì anh làm sao ăn nói với ba mẹ. – Xin lỗi mà, em biết lỗi rồi, anh đừng nói chuyện này với ba mẹ nghen – Lâm Dương vừa cười lấy lòng vừa vuốt tay anh trai mình.- Nể mặt em lần đầu phạm sai lầm, anh bỏ qua.
– Hứa với anh, không có lần sau.
– Ừ, có lần sau thì em cứ ngủ trong phòng tạm giam rồi chờ ba tới đón, ba đón xong em lại bị giam chừng một tháng thôi.
Lâm Dương le lưỡi cười cười, ba người kia ngồi ghế dưới len lén đưa mắt nhìn mặt Lâm Minh, vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, không cười nhưng đã bớt u ám dọa người hơn lúc mới lên xe cũng trộm nghĩ, tưởng chị đại không sợ gì hóa ra vẫn sợ baba nhà mình.
Bốn cô gái vừa bước vào cổng kí túc quả nhiên đã bị bảo vệ thông báo quản lí kí túc đang tìm, Dương gật đầu rồi chạy ngược ra níu áo anh trai.
– Anh à, giúp người phải giúp cho trót, bọn em bị quản lí kí túc làm khó rồi.
Lâm Minh hừ lạnh rồi cũng đi vào theo Dương, vừa đi vừa nói:
– Ăn chơi của em đây sao? Gan nhỉ, anh ngày xưa cũng không gan như em bây giờ.
– He he, thì ăn chơi không sợ mưa rơi mà anh.
– Ừ, còn mưa rơi nhiều quá thì dân chơi khỏi về chứ gì?
8. Giương đông kích tây.
Dương quay đầu nhìn anh trai, hôm nay cô mới biết hóa ra anh trai còn có kiểu nói chuyện châm chích không thể đối đáp này, mấy năm ở Thái đã khiến anh thay đổi rất nhiều, lạnh lùng hơn, khó gần hơn, trên mặt cũng không để lộ chút cảm xúc chút suy nghĩ nào, không biết chừng anh trai cũng đã thành con cáo rồi…
Bằng cái lí do rất cùi bắp là Lâm Dương là em gái Lâm Minh mà quản lí kí túc sau khi ca bài ca con ếch quen thuộc về nội quy kí túc cũng cho bốn người đẹp trở về phòng, còn gật đầu đồng ý một ngày đẹp trời nào đó sẽ đi nhậu với Lâm Minh.
Chờ ba cái bóng kia khuất dạng ở khúc quanh cầu thang, Lâm Dương quay ra tiễn anh trai mình. Lâm Minh nhìn hàng hoa sữa hai bên lối đi, lại nhìn cô em đi bên cạnh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào anh còn là cậu sinh viên trong khu kí túc này, mới ngày nào em gái còn nhõng nhẽo ôm chặt cứng ông anh trai, giờ cô em gái cũng đã trưởng thành, không còn suốt ngày làm nũng với anh mà còn sâu đến độ không dò được. Anh nhìn khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ lại chỉ có một vẻ hiền lành của cô em gái, khuôn mặt này thật không dám nghĩ tới lúc tám tuổi đã biết cách trả đũa người khác. Anh dừng lại, Lâm Dương không biết đang nghĩ gì đâm sầm vào anh, Minh đưa hai tay nhéo má em gái mình, Dương phùng mang trợn mắt, giơ hai tay định xử lí anh thì lại nghe:
– Ôi, dễ thương chết đi được, tại sao anh lại có một đứa em gái dễ thương như vậy chứ.
Lâm Dương nhìn cái mỉm cười trên mặt, nghe giọng điệu giống như đứa trẻ của anh thì thả hai tay xuống, quên luôn việc xử lí lại ông anh đáng ghét này. Minh thỏa mãn bỏ hai tay ra, nhìn hai má Dương đỏ lên thì dùng lòng bàn tay xoa nó:
– Ui, dễ thương quá đi mất.
Gạt tay anh trai xuống, Dương nói:
– Thôi đi ông tướng, ông muốn nói gì thì nói đi, còn bày đặt khen tui dễ thương nữa.
– Này, em xưng tui với ai đó, anh đánh đòn giờ, được rồi, em nói giúp anh, tính giúp bằng cách nào?
Dương nghiêng đầu nhìn hàng cây trước mặt bị gió thổi, lay rất mạnh, nhìn bóng mình với anh trai đổ dài trước mặt rồi nói:
– Hay là dùng cách giương đông kích tây đi.
– Em nói rõ ràng chút coi, anh đâu phải người ngoài hành tinh giống em, nghiên cứu cả binh pháp tôn tử, mà được không đó, binh pháp thì liên quan gì đến chuyện tình yêu mà áp dụng vào, coi chừng giương đông kích đất đấy em gái.
– Không phải sách đó em lấy trong phòng anh để đọc sao? – Ủa vậy hả, chắc là sách lượm nên anh không để ý – Minh đưa tay nhìn đồng hồ – Anh còn phải đi làm nữa.- Thì giương đông kích tây, vậy thôi – Dương có ý định chọc ghẹo anh trai.
– Vậy thôi? – Minh nhướn mày – Sinh hoạt phí tháng này…
– Hứ, anh hù em sao, không có sinh hoạt phí em gái anh vẫn sống ngon lành.
– À há – Minh giả bộ trầm ngâm – anh đang nghĩ chuyện hồi tối mà lọt vào tai ba nhà mình thì sao nhỉ, ôi đứa con gái ngoan hiền của ba…
Dương nhìn nụ cười như có như không của anh trai mình cảm thấy rất ngứa mắt, rất muốn đưa tay dộng vào bản mặt đểu cán đó của anh nhưng cô không dám, anh chẳng những cao to giỏi võ hơn mà giờ còn nắm được điểm yếu của cô trong tay. Dương nhắm mắt thở dài, anh hùng là phải biết thời biết thế:
– Anh trai tốt bụng, đừng nóng mà, em nói là được. Giương đông kích tây hiểu nôm na là giơ tay phải lên với ý đồ đánh vào mặt để đối phương thủ trên mặt nhưng thật ra anh dùng tay trái thụi vào bụng đối phương. Trong tình yêu áp dụng cách này tức là chỉ lối theo đuổi không để đối phương biết được…
– Dừng, em gái thật thông minh, anh hiểu rồi.
Dương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh trai mình, phải không vậy, một người mù tình yêu, không chút hiểu biết, đùng một phát thích con gái nhà người ta, đùng phát nữa xác định rõ ràng tình cảm, giờ hay hơn là biết cách theo đuổi cô vừa vẽ ra…
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ đầy coi thường của cô em, Minh không nói gì, chỉ cúi đầu đưa tay ra, Dương nhanh chóng phản xạ giơ tay lên ôm má, Minh chỉ cười rồi xoa đầu cô:
– Tại sao lại coi thường anh chứ, em xem đi, từ nhỏ đến lớn anh có gì không làm được không, chỉ là anh không chịu cố gắng thôi.
Dương nhìn anh gật nhẹ đầu rồi nhe răng ra cười, hai tay không tự chủ cũng bỏ xuống, bất ngờ bàn tay còn lại của anh đưa lên nhéo má Dương, cô la lên oái oái, dùng chân đá ống quần anh trai mình. Lâm Minh nhìn khuôn mặt méo xẹo của cô em, mỉm cười rồi quay lưng.
– Hu hu, anh bắt nạt em, hu hu.
Đối mặt với tiếng khóc giả dối của Dương chỉ có bóng lưng cao gầy đang đi về phía cổng, một tay anh cho vào túi quần, một tay giơ lên ý chào cô.
– Ha ha, bắt nạt em thật sự rất vui, cái này gọi là giương đông kích tây đó.
Dương nghe câu nói của anh, cô bĩu môi rồi cũng nhe răng ra cười. Anh trai cô đang cười đó nhưng bóng lưng vẫn cô độc như vậy, Dương đứng chôn chân nhìn bóng dáng anh khuất sau cánh cổng, lồng ngực trào lên một trận xúc động không tên, anh trai sẽ không còn cô độc nữa sao? Hi vọng thế rồi Dương quay lưng trở về.
Sáng thứ hai đầu tuần, Thanh vừa lò dò vào cổng đã bị bảo vệ gọi giật, đưa cho cô bó hoa tường vi nhiều màu vô cùng xinh đẹp. Bảo vệ nhìn cô chăm chú, rồi bất chợt la lên:
– Đúng rồi, con là con dâu thầy Khoa – Thầy Khoa ở đây là thầy chủ nhiệm khoa công nghệ thông tin.
– Không phải đâu chú, là hiểu lầm, hiểu lầm mà – Thanh cười ngượng ngùng giải thích.
Cái gọi là càng bôi càng đen, càng giải thích là càng khẳng định chính là cái này. Bảo vệ nhìn Thanh cười ha ha: “Hiểu lầm, hiểu lầm.”
Thanh ngượng ngùng quay đi.
Người đẹp cầm hoa đẹp, trên đường đi vô cùng nổi bật, cũng thu hút rất nhiều ong bướm. Và cảnh tượng đó xảy ra đúng một tuần, Thanh nhiều lần thắc mắc ai tặng hoa cho cô nhưng bản tính vô tư nên cũng nhanh chóng ném qua một bên, ôm hoa, ngửi hoa, đó là một loại hưởng thụ. Mỗi ngày lại một loại hoa, qua đến ngày thứ 4, cô đã bắt đầu trông chờ, dự đoán sáng mai được nhận hoa gì…
Đúng như kế hoạch của Lâm Dương, buổi chiều Minh đến đón Thanh đi dạo. Nói là đi dạo nhưng đi ăn tối, Thanh muốn đi đâu anh đều đưa đi.
Thanh cười rất vui vẻ, hai gò má ửng hồng, Dương nhìn nụ cười của cô đến thất thần, rồi rất nhanh quay đầu đi, anh không dám nhìn lâu, cô thật biết cách trêu đùa tính nhẫn nại của anh. Nhìn lâu hơn, anh không chắc mình có thể bình tĩnh mà không cúi đầu hôn cô…
Anh quay đầu buồn bực tự hỏi, em gái là muốn kích Hạ Thanh hay kích chính anh đây?
Minh và Thanh đi dạo trên đường, cái lạnh không ngăn nổi những bước chân của họ, Minh cố ý đi bên trái Thanh để cô đi phía trong đường.
Thanh dừng lại trước một quán kem, cô đi vào nhưng chỉ mua một cây kem đậu xanh mang ra, rất tự nhiên ăn một miếng rồi để Minh cắn một miếng. Thanh thản nhiên bình thường nhưng Minh thấy vô cùng ngọt, đây là những miếng kem ngon nhất từ trước đến giờ anh từng ăn.
Trời không báo trước bất chợt đổ mưa, rất may họ đã đến gần nơi Minh để xe.
Tắc đường.
Có một vụ tai nạn xe máy trước mặt, người chết ngay tại chỗ nên công an phong tỏa con đường để giải quyết.
Minh bật điều hòa trong xe rồi đưa cho Thanh gói khoai tây chiên. Cô cầm gói khoai tây chiên đưa từng miếng từng miếng vào miệng, vừa nhìn làn mưa trắng xóa trước mặt, đài FM trong xe đang thông báo tọa độ cơn bão số 2, hóa ra trận mưa này là do ảnh hưởng bão.
Minh rướn người qua phải, nghiêng đầu, cúi chậm về phía Thanh, nhìn thẳng vào mắt cô. Miếng khoai tây Thanh vừa bỏ vào miệng phút chốc nghẹn ứ, ở trong lòng gào thét, anh làm gì vậy, nhưng không dám mở miệng, nhìn khuôn mặt Minh càng ngày càng gần, cô không dám thở mạnh, mặt dần dần đỏ lên, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm mặt anh.
“Tách”. Minh giúp cô gài lại thắt lưng an toàn. Anh xoa đầu cô dịu dàng: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này mà.”, vừa nói vừa cười.
Thanh nhìn nụ cười giống như đang vui sướng của anh mà buồn bực, cô chớp chớp mắt bỏ vào miệng rất nhiều khoai tây rồi ra sức nhai, che giấu sự bối rối và tiếng tim đập rất nhanh trong không gian chật hẹp đầy mờ ám. Thanh bỗng dưng thấy ghét giọng nói quen thuộc của anh chàng trong radio, giọng nói giống như châm chọc sự thẹn thùng của cô…
Bảo vệ mới, không cho Minh chạy xe vào cổng kí túc, vì vậy anh đành dùng ô tiễn Thanh trở vào. Cơn mưa sau hơn 1 giờ chưa dứt nhưng đã nhẹ hạt hơn. Thanh ngẩng đầu nhìn chiếc ô màu đen, nghe tiếng mưa tí tách nhỏ giọt, bất chợt nhìn thấy một mảng vai áo Minh ướt đẫm, chiếc ô nghiêng hẳn về phía Thanh. Cô cảm thấy mình không có chút tiền đồ, cô lại cảm động, không phải, là rất cảm động.
– Lúc em học lớp 8, ba ở nước ngoài, mẹ bận việc không đón nên em tự về, hôm đó trời cũng mưa như thế này, em không có áo mưa không có ô nên đành ngồi chờ. Cả lớp đều về hết, nhìn bọn họ được ba mẹ đến đón em tủi thân đến khóc rồi đội mưa đi về, ốm mất 3 ngày.
Chỉ là lúc đó còn quá nhỏ, Thanh chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó có một người đàn ông nguyện ý che mưa, che gió cho cô…
– Sau này trời mưa, bất cứ lúc nào em đều có thể gọi anh đến đón. Anh nguyện ý cầm ô che mưa giúp em… – Giọng Minh rất khẽ, rất nhẹ nhàng, anh chỉ nói ỗi cô nghe, trong tiếng mưa lại phảng phất như từ xa vọng đến, hư ảo mà chân thực vô cùng.
Thanh lẳng lặng lên lầu, cô không dám nói gì cũng không dám quay đầu nhìn anh, cô sợ nếu cô lên tiếng hay nhìn anh một chút sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sẽ vĩnh viễn khắc sâu hình bóng anh.
Đêm đó, Thanh mất ngủ, trong đầu cứ nghe lại giọng nói của anh, anh nguyện ý che mưa cho cô… Cứ như vậy đến 3 giờ sáng mới chợp mắt thì lại nằm mơ.
Trong giấc mơ cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt, Minh mặc chiếc áo màu đen đang che ô cho cô đi dưới mưa, trầm ổn và cẩn thận, cô không bị ướt, không bị bẩn, anh còn nắm chặt tay cô lúc đi qua đường. Bỗng dưng cô nhìn thấy trước mặt một thiếu niên áo trắng cầm ô vẫy tay cười tươi với cô, cô giãy dụa muốn thoát khỏi tay Minh để chạy lại chỗ thiếu niên áo trắng. Nhưng càng giãy Minh lại càng giữ chặt cô không buông, cô quay đầu nhìn anh, khuôn mặt anh tối sầm, đôi mắt âm u đến đáng sợ, anh bóp chặt tay cô, lạnh lùng nhìn cô nói: “Em đã đi dưới ô anh, vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện chạy sang ô người khác.”. Đôi mắt anh nhìn cô lạnh lùng, u oán, cô đơn, có cả sợ hãi. Thanh hoảng sợ và đau đến nỗi khóc nấc lên nhưng anh vẫn không buông…
Cô giật mình tỉnh giấc, bàn tay bị đè dưới lưng đến tê rần, cô đưa tay lau mồ hôi trên khuôn mặt, lại có cảm giác ướt hơn bình thường, khóe mắt vẫn còn đọng lại nước. Người đàn ông này sâu quá, cô không nắm bắt được, có lúc anh cô độc, lúc độc đoán, lúc lại vô cùng dịu dàng…