Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 4: Say – làm loạn
Dương Khánh Nam khinh khỉnh nhìn Dương Duy nằm dài ngáy khò khò trên mặt đất. Không kiềm được tức giận, giơ chân mà đá thẳng vào hông Dương Duy, nhẹ nhành như đá một trái banh nhưng đủ mạnh để “trái banh” đó lăn mấy vòng…
Dương Duy bất ngờ khi bị đạp liền tỉnh ngủ. Ngồi bật dậy xoa mái tóc rối, gắt…
– Ai lại đi phá mộng của người ta thế?? Không thấy đang ngủ ngon à??!…
Nghe Dương Duy nói xong, lập tức mặt Dương Khánh Nam đen hơn, đằng đằng sát khí. Thằng nhóc này còn có thể nói hai chữ ngủ ngon với anh cơ đấy…
Nhìn qua gương mặt đã đỏ hồng vì men rượu của Lăng Từ Nhật, ưm ưm vài tiếng trong thật mê người. Dương Khánh Nam nheo nheo mày nhìn trong chốc lát, sau đó lại chuyển hướng nhìn về phía Dương Duy, không thương tình nện một đòn vào đầu thằng nhóc…
Dương Duy còn đang nửa mơ nửa tỉnh, bị một cú như trời giáng liền hai mắt mở to. Dáo dác nhìn xung quanh, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt đằng đằng ám khí của Dương Khánh Nam, lập tức không rét mà run, lắp bắp…
– Anh… anh đã về…!!
Dương Khánh Nam mặt hằm hằm nhìn Dương Duy, chỉ hận không thể một phát đập ngay vào ci bản mặt đấy. Xem r a thì nó cũng biết sợ, à!! Biết sợ mà còn rủ rê uống rượu ư?? Chỉ hận không thể một phát bóp chết đứa em trai chết tiệt này tại đây…
– Đưa về phòng!!
– Hửm??
Dương Duy nghiêng đầu tỏ ý không hiểu. Dương Khánh Nam ngứơc đầu về phía Lăng Nhã Linh say mèm nằm ở một góc. Dương Duy chỉ “à” lên một tiếng ý hiểu…
– Nhưng em ngủ ở đâu??
– Sofa!!
Dương Khánh Nam không chớp mắt nói, ánh mắt vẫn hướng về Lăng Từ Nhật đang nằm ngáy khò khò trên sàn… Vẫn chưa để ý Dương Duy đang nhìn Dương Duy với ánh mắt kì quái, miệng mở to trong rất quái dị…
– Sofa?? Anh giỡn với em chắc??
Dương Khánh Nam nhìn thấy Dương Duy bất mãn. Lại nói gịong hầm hầm. Lần này thì Dương Khánh Nam rất giận a ~!!
– Sao?? Có gì bất mãn?? Hay muốn ngủ chung với con bé??
Dương Khánh Nam ngước đầu về phía Lăng Nhã Linh, mặt lúc này cũng đã ửng đỏ vì men rượu…
Nghe đến đó, Dương Duy không hẹn mà mặt phút chốc ửng đỏ. Vò rối mái tóc, lại lắp bắp…
– Được rồi!! Sofa thì sofa!!…
Dương Khánh Nam nhếch môi cười. Để xem mày kiềm chế được đến đâu, nhóc con ạ!!
…
.
.
.
…
Dương Khánh Nam sau khi tận mắt thấy Dương Duy diều Lăng Nhã Linh vào phòng, cũng lập tức đi làm việc cần làm… Bế Lăng Từ Nhật về phòng…
Lăng Từ Nhật không thể gọi là nhẹ, nhưng nặng thì cũng không thể nào. Đương nhiên, Dương Khánh Nam một phát bế phốc được Lăng Từ Nhật lên khỏi nền đất lạnh lẽo, cuộn tròn ngoan ngoãn trong vòng tay ấm áp của anh…
Nhìn Lăng Từ Nhật thoải mái dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc, điệu bộ trông thật mê người, đôi cung khẩu tuyệt đẹp không kiềm được, nhếch lên một cái. Điệu bộ Lăng Từ Nhật như vậy, không phải là đang dụ dỗ Dương Khánh Nam anh tại đây mà đè cô xuống ăn sạch sẽ luôn đấy chứ??…
…
Sau khi nhẹ nhàng dùng chân mở cửa phòng cô, Dương Khánh Nam lại nhẹ nhàng đặt Lăng Từ Nhật lên giường, tránh làm cô giật mình thức giấc…
– Ưm ~!! Nước…
Lăng Từ Nhật khó chịu rên rỉ, nằm co ro trên giường tìm chỗ nằm thoải mái mà Dương Khánh Nam hơi chau mày. Nhìn Lăng Từ Nhật như vậy, Dương Khánh Nam cũng cảm thấy không yên. Chết tiệt!! Cũng do thằng nhóc Dương Duy một tay bày ra cả…
– Chờ chút!! Để tôi lấy nứơc cho!!
Dương Khánh Nam xoay lưng bứơc đi. Chỉ có điều, cửa còn chưa kịp nắm, đã bị một lực từ đằng sau nắm mà lôi lại. Vì chưa kịp phòng bị trứơc, Dương Khánh Nam cũng mất đà mà ngã về phía sau. Cũng may phản xạ tốt, Dương Khánh Nam đã kịp chống tay để không đè bẹp lên người Lăng Từ Nhật… Dương Khánh Nam thở dốc, con nhóc này, tý nữa là chết rồi…
Dương Khánh Nam nhìn xuống gấu áo đã bị Lăng Từ Nhật nắm chặt đến nhăn nheo, cộng thêm,đôi mắt trong veo đọng nước đã lờ mờ mở. Hơi thở trắng xóa làm không khí trở nên ám mụi bất ngờ…
– Tỉnh rồi à?? Muốn uống nước không??
Dương Khánh Nam nhìn Lăng Từ Nhật ở dưới mình, cười cười trêu chọc. Biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, thật sự là rất híêm thấy ở cô nhóc tinh nghịch này a~!!…
– Không!! Không múôn úông nước!!
Đôi mắt của Lăng Từ Nhật run run, nói giọng như làm nũng suýt làm anh mềm lòng…
– Không uống nước?? Đừng có bướng bỉnh!!
Anh vờ nheo mày tỏ ý như tức gịân đã thấy gương mặt Lăng Từ Nhật xịu xuống, Dương Khánh Nam chỉ cố nén cười, không ngờ cô lại dễ thương như vậy…
– Ưm ~!! Múôn không uống nước thì có một cách…
Vừa nghe vậy, mắt Lăng Từ Nhật sáng hẳn ra, lấp lánh, hai má hồng hồng như quả đào làm anh chỉ múôn cắn một cái cho hả dạ…
– Sao?? Bà muốn thử không??
Lăng Từ Nhật gật đầu thật mạnh như sợ Dương Khánh Nam đổi ý, xoa xoa cằm tỏ vẻ suy nghĩ. Híêm khi có cơ hội bắt nạt cô nhóc này như vậy, lý nào Dương Khánh Nam anh lại bỏ qua?? Anh đâu có ngu như vậy??…
– Thế thơm tôi một cái đi rồi tôi tha cho!!
Dương Khánh Nam cười gian, đưa ra một bên má, lấy tay chỉ chỉ vào. Ày!! Đừng nói Dương Khánh Nam anh bíên thái, là do dòng đời đưa đẩy…
Lăng Từ Nhật còn đang mơ màng, không nói gì mà một phát nhướn người hôn vào môi. Môi?? Dương Khánh Nam sững người, cô nhóc đó có biết bản thân đang làm gì không vậy??
Dương Khánh Nam nhìn Lăng Từ Nhật cười cười trông rất gian manh, xoa xoa đầu…
– Được rồi!! Ngoan lắm!! Giờ thì uống canh giải rượu nhé!!
Lăng Từ Nhật nghe xong, xụ mặt ấm ức. Dương Khánh Nam lừa cô mất rồi…
Dương Khánh Nam nhìn Lăng Từ Nhật phồng má gịân dỗi, không kiềm được mà phì cười…
Sau đó cũng đóng cửa lại, đi ra khỏi cửa phòng với nụ cười trên môi…
…
.
.
.
…
– Ế?? Lăng Từ Nhật??
Dương Khánh Nam bứơc vào phòng, cư nhiên là đã không thấy một bóng người nào trên giường…
Dương Khánh Nam nheo nheo mày, con nhóc đó đang say rồi lại còn đi đâu…?? Dương Khánh Nam dáo dác xung quanh, đến khi bắt gặp cánh cửa sổ đang mở toang hoác liền rùng mình… Chẳng lẽ…
…
Dương Khánh Nam đến bát canh giải rượu còn chưa kịp để xuống, đã vội vàng phóng nhanh về phía cửa sổ. Nhỡ may Lăng Từ Nhật ngã xuống…, chưa kịp suy nghĩ xong, Dương Khánh Nam đã tự tán vào mặt mình vì cái suy nghĩ không đâu…
– Không có??!…
Dương Khánh Nam nheo nheo mày, dù thật may nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bồn chồn không yên. Vậy thì ở…
… // Sột soạt… //…
Nghe như tiếng lá cây xào xạc, không tự chủ Dương Khánh Nam lại ngước lên nhìn. Ặc!! Cô nhóc đó đang làm gì trên cây vậy??…
– Lăng Từ Nhật!! Bà mau xuống đây cho tôi!!…
Dương Khánh Nam đứng bên cửa sổ thét lớn. Dù cho Lăng Từ Nhật vẫn nhởn nhơ ngồi vắt vẻo trên cành cây, còn thoải mái mà ngân nga một bài hát quen thuộc trong miệng… anh gắt. Lại muốn làm loạn ư??…
– Tôi cho bà ba giây để leo xuống đây!!
Anh cáu, Lăng Từ Nhật có còn tỉnh táo một chút nào không vậy?? Cao như thế… lỡ mà té xuống thì… Trái ngược với gương mặt tức giận phừng phừng của Dương Khánh Nam, Lăng Từ Nhật chỉ phồng má, lắc lắc đầu làm nũng…
– Không!! Không xuống đâu!!
Không xuống?? Lông mày Dương Khánh Nam co giật. Với đồ ngốc này… Nhất định là phải dùng bạp lực hay sao??
– Cơ hội cuối. Giờ có xuống không??
Dương Khánh Nam gằn từng chữ. Nhưng đáp lại anh vẫn là cái cương quyết lắc đầu. Anh tối mặt, bắt đầu xắn tay áo lên…
– Không!! Không!! Đừng lên đây!! – Lăng Từ Nhật bỗng lắc đầu dữ dội, nhanh chóng lùi lại phía sau…. Dương Khánh Nam không những lùi lại, mà còn nhanh chóng bò lên phía trước…
Cho đến khi Lăng Từ Nhật đã hết đường lui. Thậm chí chỉ cần nhích người một tí, cô sẽ rơi xúông đất với khỏang độ cao gần bảy mét này…
Dương Khánh Nam nhanh chóng tóm lấy cổ áo Lăng Từ Nhật trước khi cô nàng liều mạng nhảy khỏi cành cây, rồi lại mau chóng lôi cô vào phòng, mặc kệ rằng cô đang gào thét chí chóe bảo anh thả cô ra…
…
Dương Khánh Nam nhanh chóng đẩy ngã Lăng Từ Nhật lên giường, thô bạo bóp miệng cô ra mà đổ vào khiến Lăng Từ Nhật ho sặc sụa, nhìn vậy, Dương Khánh Nam cũng hơi nheo mày, cơn tức giận trong tâm trí dường như cũng giảm xuống một nửa. Khẽ thở dài, Dương Khánh Nam ngồi xuống bên cạnh giường, xoa xoa lưng cô…
– Sao rồi?? Thấy dễ chịu hơn chưa??
Dương Khánh Nam lo lắng hỏi khẽ, chỉ thấy Lăng Từ Nhật lắc đầu ngoày ngoạy, mắt ươn ướt như chú mèo con bị bắt bạt, khẽ phì cười, Dương Khánh Nam dịu dàng vò rối mái tóc cô…
– Nghỉ ngơi đi!!…
– Ư ~!! Không ngủ…
Dương Khánh Nam khóe môi bỗng giật giật. Không ngủ?? Đừng nói Lăng Từ Nhật lại định làm loạn?? Không đâu không đâu… Chuyện trông chừng cô như trông chừng một con nhóc quậy phá lên ba thì còn gì cực hơn??…
– Không ngủ?? – Dương Khánh Nam nhướn mày…
– Nóng!!
Lăng Từ Nhật phồng phồng má, hai má hây hây đỏ. Cực nhọc gỡ mấy nút áo ở cổ. Dương Khánh Nam hoàng hồn, bối rối nhanh chóng bắt lấy tay cô lại…
– Này!! Bà định làm gì??
– Ư ~!! Nóng ~!!
Lăng Từ Nhật mắt lại rưng rưng. Thật sự rất nóng, nóng đến không chịu nỗi a~!!… Dương Khánh Nam nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, lại kiên quyết nói chắc nịch…
– Riêng cởi áo thì không được!! Hay tôi tăng điều hòa nhé??…
Dương Khánh Nam hấp tấp hỏi, tay vẫn nắm chặt cổ áo đã sớm mở toang ra. Đừng nói là khi say, Lăng Từ Nhật đều biểu hiện như vậy sao?? Đều làm loạn như vậy?? Đều cởi áo trước mặt những người con trai khác?!! Ôi thôi!! Thật vớ vẩn!! Dương Khánh Nam mau chóng gạt phăng cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu…
– Hihi!! Ông cũng cởi…
– Hả??
Chưa kịp để não bộ suy nghĩ xong, Dương Khánh Nam lại hoàng hồn nhìn sang trước mặt, nơi có cô ngốc đang ngồi đè lên người mình với một biểu hiện… quyến rũ??…
Dương Khánh Nam lại cảm thấy trước ngực mình như có một luồn gió lạnh thổi vào?? Khoan… Thổi vào?? Anh hoàng hồn nhìn xuống, từ khi nào mà ba cúc áo đã mở tung như thế này??… Anh đen mặt nhìn Lăng Từ Nhật…
– Này!!!! Mau buông…
…// Phịch //…
Ế?! Dương Khánh Nam ngẩn ngơ nhìn lại. Chính xác hơn là đang nhìn… con heo nằm đè lên người mình mà… ngủ?? Còn có thể ngủ?? Sau khi đã đè anh xuống và lột áo anh ra sao??
Ôi trời đất!!! Cũng chính là tại rượu… Dương Khánh Nam xoa xoa mái tóc Lăng Từ Nhật. Sau này khi cô đã thuộc quyền sở hữu của anh… nhất định phải cấm chữ rượu a~!!