Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 3: Dương Duy đầu độc
– Mày cứ làm màu!! Ghen tị chứ gì!! – Gia Hoàng Đăng bĩu môi, vòng tay ôm lấy Hạ Kim Vy…
– Hừ!! Tao chả thèm vào!!
– Úi giời!! Cứ bày đặt!!
Dương Khánh Nam thật muốn lao vào mà nhai đầu cái tên phản bạn này ngấu nghiến mới hả giận. Cơ mà lạc đề rồi, bay lại vấn đề chính nào…
– Nghe nói ông quen với con nào lớp 8. Đè con nhỏ ra hôn ngấu nghiến ở hành lang lớp 7. Giở trò đồi bại lột đồ nó ra, chụp hình tung mạng phải không??…
Dương Khánh Nam vừa nghe cô bạn mình nói xong mặt mũi bỗng tối xầm. Ôi ~!! Cái *bíp* nó cái lũ dân chợ trường mình. Lúc nào chúng cũng thổi phồng sự thật được như thế à??… Tại sao Dương Khánh Nam anh làm một khác mà đi xuyên lục địa cái nó thành ra khác thế này??
– Bà lộn hàng tôi với thằng dâm dê mất dạy nào lớp kế bên phải không??
– Ề!! Làm như dễ lộn lắm vậy á!!
– Tao quen mày bốn năm rồi mới thấy mày lòi cái mặt chuột ra. Chia buồn với mày Nam ạ!!
Gia Hoàng Đăng đặt tay lên vai Dương Khánh Nam, lắc đầu ra vẻ an ủi. Còn về phía Dương Khánh Nam thì gương mặt phải nói là đen hơn cái đít nồi… Đằng đằng là do Dương Khánh Nam anh dùng thân mình ra mà bảo vệ Lăng Từ Nhật, trộn qua trộn lại sao thành ra anh đè nhỏ ra mà cưỡng *bíp* vậy??…
– Ông thật quá đáng!! Còn Lăng Từ Nhật con gái của tôi thì sao?? – Hạ Kim Vy ra vẻ thút thít, cứ như là thấy con rễ mình đi ngoại tình với con nhỏ khác…
– Thôi em ạ!! Tại con mình số nó khổ. Gặp ngay thằng chồng mất dạy…- bên cạnh, Gia Hoàng Đăng ra vẻ ông chồng trụ cột an ủi vợ mình…
Dương Khánh Nam nhìn hai đứa bạn mình làm trò khỉ hát gà múa, cố nén cơn giận mà nói ra…
– Cái con bé khối 8 trong trí tưởng tượng bay xa bay cao của hai vị, chính là Lăng Từ Nhật – con gái của hai vị đấy ạ!!
Nghe Dương Khánh Nam nói vậy. Hạ Kim Vy và Gia Hoàng Đăng hơi ngớ người, tiếp theo là vui vẻ, sau cùng là nỗi điên. Dương Khánh Nam chép môi, cái loại cảm xúc gì thế này?? Tạp chất à??…
– Ôi!!! Thằng mất dạy!! Tại sao chưa cưới mà đã hại đời con gái tôi vậy hả?? Ông phải chịu trách nhiệm lấy nó!! huhuhu !! Anh à!! Con gái mình thật đáng thương!!… – Hạ Kim Vy ra vẻ khốn khổ khóc ròng. Gia Hoàng Đăng cũng nhập vai, vỗ vỗ vai vợ mình…
– Thôi em đừng lo!! Tên này ăn xong mà chùi mép, nhất định anh sẽ kiện hắn…
Ơ hay!! Đổi kịch bản rồi à?? Dương Khánh Nam chép miệng nhìn hai con điên trốn trại diễn tuồng, không quan tâm nữa mà chúi đầu vào quyển Anh ngữ…
Cứ mặc đó. Thể nào sớm muộn cũng bị mấy chú cảnh sát trật tự đến hốt về…
…
.
.
.
…
– Ahhhhhhh!!!!!!
Vừa về đến nhà, Lăng Từ Nhật đã ụp mặt vào gối mà hét thật thật to cho thỏa cơn giận. Tức quá tức quá!!!! Tại sao Lăng Từ Nhật cô sống trước giờ sống nước sông không phạm nước giếng. Cây không muốn động mà gió chả ngừng… ngừng cái gì ấy nhỉ??!! Ặc!! Không quan tâm!! Đời cô thế là hết rồi… huhuhu …
…
.
.
.
…
– Bả bị gì thế??
Dương Duy xoay qua hỏi Lăng Nhã Linh, Lăng Nhã Linh cũng nhún vai tỏ vẻ không biết. Cả hai cứ lấp ló nhìn Lăng Từ Nhật đau khổ gào thét ngoài cửa, chả ai có ý định bước vào. Bước vào thế quái nào được, điên lên thế nào vào đó cũng bị bả cắn cho chết tươi. Dương Duy độc địa nghĩ…
– Ê!! Có phải vụ rùm beng ở trường mình sáng nay không??
Như chợt nhận ra điều gì, Dương Duy quay phắt qua hỏi Lăng Nhã Linh, cô nàng ngây thơ ngước lên hỏi lại…
– Vụ rùm beng nào cơ??
– Bà ngốc quá!! – Dương Duy đang đứng nên cao hơn Lăng Nhã Linh hẳn, dùng tay xoa xoa đầu Lăng Nhã Linh, không thẹn mà đỏ mặt…
-… thì cái vụ anh Khánh Nam ôm chị nào khối 8 đấy!! Theo dữ liệu cho thấy thì chắc là bả rồi!!
Vừa nói, Dương Duy chỉ tay về phía Lăng Từ Nhật, chẹp miệng… Lăng Nhã Linh nhìn chị mình, buồn rầu, nói nhỏ…
– Tôi không thích chị mình buồn như vậy đâu!!
Dương Duy nhận ra giọng uể oải trong giọng nói của Lăng Nhã Linh, hơi nghiêng đầu. Phút chốc, trên bờ môi mỏng hiện ra một nụ cười ma mãnh…
– Nè bà!! Đi cái này với tui!!
– Ớ?? Đi đâu??
– Thì đi đi rồi biết!!
Dương Duy dắt tay Lăng Nhã Linh lôi đi, trong cái đầu nhỏ bé vạch ra một kế hoạch hoàn hảo… Hehehe!! Thứ lỗi cho em nhé!! Anh Khánh Nam…
…
.
.
.
…
Về phần Lăng Từ Nhật, sau khi bù lu bù loa lên đã. Cuối cùng cũng vác cái mặt sưng húp xuống bếp… Lăng Từ Nhật thở dài tu vội chai nước… Hey ~!! Cũng tai cái tên chết dẫm đó, không chịu giải thích nên mới ra cớ sự này chớ đâu nữa…
…// Cạch //…
Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Theo sau đó là hai bóng người bước vào. Lăng Từ Nhật chán nản mở miệng…
– Lăng Nhã Linh!! Em nấu bữa tối đi!!
– Vâng ạ!! – Lăng Nhã Linh lúi húi chạy vào nhà bếp, bắt đầu nấu nước. Đến phiên nhìn sang Dương Duy, Lăng Từ Nhật nhàn nhã mở miệng…
– Còn nhóc nữa!! Ở đây có phải là nhà nhóc đâu mà cứ ở lỳ đây hoài thế??
– Chứ ở đây là nhà chị chắc?!! – Dương Duy khó chịu đốp lại…
– Đương nhiên rồi!! Sao nhóc ngu vậy?? – Lăng Từ Nhật cười ma mãnh, cố nhấn dài chữ áp cuối khiến Dương Duy tức tóe khói. Đấu với dân chuyên Văn hả con?? Cưng còn ngây thơ lắm…
– Mà nhóc dinh cái gì về thế?? – Lăng Từ Nhật tò mò, chỉ chỉ vào hai cái túi đầy ắp Dương Duy cầm trên tay, Dương Duy bỗng nhếch môi…
– Đồ giải stress!!
– Giải stress?? – Ừ thì sao mà Dương Duy biết Lăng Từ Nhật đang buồn mà mua đồ giải stress?? Cơ mà cụ thể đó là cái gì??…
– Nhã Linh!! Bà tắt nước đi!! Lên đây với tui!!
Dương Duy gọi với vào nhà bếp. Nghe vậy, Lăng Nhã Linh cũng vội vàng tắt bếp mà chạy ra…
…
.
.
.
…
– Cái gì đây?? Nhóc mua rượu?? – Lăng Từ Nhật há to mồm, mua rượu?? Thằng nhóc này có đang tỉnh táo không vậy??
Dương Duy chẹp miệng không nói gì, lôi trong túi ra mớ xoài chua cùng bốn chai rượu trắng. Lăng Nhã Linh cũng trố mắt mà nhìn?? Đồ giải stress đây sao??
– Nè!! Không được đâu… Ba mẹ tôi mà biết thì…!! – Lăng Nhã Linh kéo nhẹ vạt áo của Dương Duy, nói khẽ…
– Xời!! Bà không nói, tui không nói, bả không nói. Vậy thì ai mà biết?!… – vừa nói, Dương Duy bật nắp chai rượu…
– Ông biết đấy!! Chúng ta còn chưa đủ tuổi… – Lăng Nhã Linh sợ sệt, cố khuyên Dương Duy…
– Chả sao!! Uống chút rượu trái cây chả thấm vào đâu. Huống chi ở nhà tui uống với anh Khánh Nam hoài!! – Dương Duy chẹp miệng, Lăng Nhã Linh nghe vậy cũng thấy đỡ lo hơn, gật gật đầu. Chỉ là rượu trái cây thôi mà, nhỉ??…
– Này!! Khui đi!! – Dương Duy vơ vơ chai rượu trước mặt Lăng Từ Nhật, Lăng Từ Nhật nheo mày nghi ngờ…
– Nhóc chắc ổn không??
– Ổn, ổn mà!!
Dương Duy cười tươi, dù vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng Lăng Từ Nhật vẫn khui, uống một ngụm. Chẹp chẹp!! Quả là không tệ a ~!!…
– Bà không uống hả?? Ngon lắm đấy!!
Dương Duy huơ huơ chai rượu kia trước mặt Lăng Nhã Linh, cô nàng khéo léo từ chối…
– Thôi… Tôi không uống đâu!! Ông uống đi…
– Không được từ chối!! – chưa kịp để Lăng Nhã Linh nói gì, Dương Duy đã đè Lăng Nhã Linh xuống, bóp miệng mà đổ vào…
… Ba người cùng nhau vui vẻ uống rượu đến tối…
…
.
.
.
…
Dương Khánh Nam bước vào nhà. Căn nhà quả nhiên vẫn tối, không một ánh đèn sáng. Thở dài, Dương Duy vẫn chưa về sao??…
Ba mẹ Dương Khánh Nam cũng như ba mẹ Lăng Từ Nhật, đều làm ăn lớn. Hằng tháng gửi tiền tiêu vặt về cho hai anh em họ. Vì vậy, chuyện hai anh em họ Dương qua nhà Lăng Từ Nhật ăn cơm ba bữa là chuyện bình thường…
– Không ở nhà. Vậy chắc là…
Dương Khánh Nam khoá cửa, bỏ chìa khoá vào túi áo. Lững thững bước đi, không ở nhà, đương nhiên là ở nhà con nhóc Lăng Từ Nhật chứ còn ở đâu được nữa…
…
.
.
.
…
// Cạch //…
Dương Khánh Nam nheo mày, cửa khoá?? Hôm nay có chuyện gì mà lại cẩn thận đến độ khoá cửa?? Theo trí tò mò, anh lập tức dùng chìa khoá dự phòng tra vào ổ, tiếng cạch phút chốc vang lên nghe rất êm tai, Dương Khánh Nam nhẹ nhàng bước vào…́
…
Dương Khánh Nam bước vào đến phòng khách, ngay lập tức một cảnh tượng bừa bộn bê bối đập vào mắt khiến Dương Khánh Nam trợn to. Bàn tay siết chặt đến độ nổi gân máu… Anh gằn lên từng chữ, điên tiết…́
– Cả . ba . người…
Dương Khánh Nam nhìn ba con người bê bối đang nằm say ngủ teên đất, xung quanh là những chai rượu trắng đã hết nhẵn…
Chết tiệt thằng em!! Đã uống rượu mà còn lôi kéo theo hai chị em nhà này… Ba đứa này có biết là chúng nó chưa đủ tuổi uống rượu không vậy??
Dương Duy… Đợi mày tỉnh rượu, anh sẽ thiến mày nhóc ạ!!!!….̉