Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 5: Không công bằng
… Sáng hôm sau khi mặt trời ló dạng, những ánh nắng tươi sáng nhẹ nhàng len lỏi qua tấm mành tranh mỏng. Chiếu rõ lên góc khuất của căn phòng, hắt lên cả những đường nét thanh tú của người con gái đang say giấc nồng. Khẽ nheo mày vì bị đánh thức, Lăng Nhã Linh xoa xoa thái dương ngồi dậy. A ~!! Thật là đau đầu nha ~!!…
Khẽ nhìn dáo dác xung quanh. Đây không phải là phòng khách sao?? Lại nghĩ đến chuyện phòng khách, quả thật là cô không tốt, cô thật hư. Dù bị Dương Duy ép uống rượu, nhưng cuối cùng chính cô là người uống chưa được đã say rồi. Ôi ~!! Đó là rượu trái cây thật sao??…
Lại dáo dác nhìn khắp căn phòng, ánh mắt Lăng Nhã Linh chợt khựng lại. Dương Duy??
Dương Duy nằm trên chiếc sofa trắng trong góc, sát bên với cánh cửa sổ. Nằm rúc sâu vào cho đỡ lạnh. Cô tái mặt, điều hòa lạnh như vậy, nằm nguyên cả đêm cậu không bị gì đấy chứ??… Nghĩ đến đó, Lăng Nhã Linh lập tức nhảy khỏi giường, phóng nhanh về phía Dương Duy nằm co ro. Không nghĩ gì liền lay mạnh, la hét…
– Này!! Dương Duy!! Này này…
Lăng Nhã Linh lat mạnh vai của Dương Duy. Vì còn đang say giấc, bị một lực đẩy không hề nhẹ cộng thêm tiếng ồn chói tai làm cậu không thể nào ngủ tiếp. Cậu vò rối mái tóc, uể oải ngồi dậy ngáp dài…
– Đây đây!! Bà phiền tui chết mất Nhã Linh ạ!!…
Lăng Nhã Linh cảm thấy Dương Duy còn tâm trạng để trách móc mình thì thở phào. Lỡ như cậu cũng say rượu như Lăng Từ Nhật thì nguy…
Ể??
Lăng Từ Nhật??
Như vừa kịp nghĩ ra điều gì đó, Lăng Nhã Linh lại lay mạnh vai của Dương Duy…
– Chị đâu?? Ông bỏ chị ấy đâu rồi!!…
– Chị?? Chị Nhật á hả??…
Dương Duy ngu ngơ hỏi lại. Ừ mà đúng, hình như hôm qua… – Chắc ở với anh Nam…- Dương Duy khẽ hồi tưởng…- Hôm qua hình như anh ấy có về…
Chưa kịp để cậu nói hết câu, Lăng Nhã Linh đã phóng như tên lửa ra khỏi phòng… Cậu khóe mắt hơi giật giật, rồi cũng lật đật chạy theo… Làm gì lo dữ vậy?? Sợ Dương Khánh Nam ăn thịt chị ấy hay sao??…
– Tui chính là không sợ chị ăn thịt anh Nam, mà là lo điều ngược lại…
– Hả?! Điều ngược lại?! – Dương Duy nghe xong mồm mở to, mặt tái xanh. Điều ngược lại, nghĩa là… người bị ăn chính là Dương Khánh Nam ca ca của Dương Duy sao??…
…
.
.
.
…
Lăng Nhã Linh thậm chí đến cửa phòng cũng không thèm gõ, phép lịch sự tối thiểu cũng bay mất. Thẳng chân đạp cửa bay vào. Không hề để ý phía sau Dương Duy mồm mở to có thể nhét vào một quả trứng. Đây là Lăng Nhã Linh dịu dàng hiền thục sao?? Chẳng lẽ chuyện Lăng Từ Nhật say có thể gây tổn thất nghiêm trọng như vậy??…
Dương Duy không bước vào, chỉ đứng ngoài cửa chờ bạn gái giải quyết đám lộn xộn phía trong… Nhưng phút chốc lại nheo mày kì lạ. Một phút rồi mà vẫn không có động tĩnh gì sao??… Không kiềm nén được sự tò mò, cậu cũng bước vào trong… Ngay lập tức, người Dương Duy cũng hóa đá…
Phía trên giường là Lăng Từ Nhật và… Dương Khánh Nam?? Cả hai ôm nhau ngủ trông rất tình tứ. Thậm chí Lăng Từ Nhật còn rúc sâu vào ngực Dương Khánh Nam tránh rét, thỉnh thoảng cười cười trông rất dễ chịu. Còn Dương Khánh Nam cũng có vừa gì,một tay làm gối cho cô, tay kia vòng qua eo cô trông ấm cũng hết sức. Cơ mà bên này ấm áp bao nhiêu thì bên nay lại rét run bấy nhiêu… Họ đang làm cái *bíp* gì vậy??…
– Anh – Khánh – Nam!!!
Dương Duy tức giận gằn từng chữ. Đủ nhỏ cho bà già kia không thức dậy mà hét toáng, nhưng đủ to để đánh thức anh đang say giấc nồng trên chiếc giường ấm áp… Dương Khánh Nam nheo mày, dụi dụi mắt, trông vừa có sức hút quyến rũ đến lạ thường…
– Ưm ~!! Sao hai đứa lại dậy sớm thế??
Nghe Dương Khánh Nam hỏi xong, đầu Dương Duy như muốn bốc khói. Thật quá đáng mà!! Trong khi anh bảo cậu hãy ngủ ở sofa và kiềm chế bản thân thì anh lại rất thoải mái ung dung leo lên giường mà ôm con nhà người ta ngủ. Thật mất nhân tính!!! Thật không công bằng!!!…
– Anh… anh!!! – khóe môi của Dương Duy run run, không thể nói lên lời, chỉ thẳng vào mặt Dương Khánh Nam mà tức tối… Dương Khánh Nam nhìn biểu hiện của thằng em quý tử, nhếch môi cười…
– Lần sau còn mang rượu về!! Hình phạt nặng gấp đôi…
Dương Duy cứng người. Hình phạt?? Oimeoi ~!! Thật là đắng lòng…
…
.
.
.
…
– Chẹp chẹp!! Buồn ngủ quá đi!! ~
Lăng Từ Nhật ngáp dài, chẹp chẹp miệng. Đương nhiên là không nhớ chuyện tày trời mình làm tối hôm qua cùng việc chấn động sáng nay rồi. Chỉ tội cho Lăng Nhã Linh cùng Dương Duy ngồi thù lù một góc, nấm mọc khắp nơi. Thậm chí bữa sáng cũng không thèm dọn lên…
– Nhã Linh!! Em không nấu bữa sáng à??
-…
Đáp lại cô chính là sự im lặng. Lăng Từ Nhật nheo mày, tiếng ồn bốc hơi cả rồi à??…
// King… koong//…
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ của cả bốn… Lăng Từ Nhật thấy không ai manh động. Liền luống cuống chạy ra mở cửa. Mà cô nhóc kia đã đi mất rồi, đương nhiên cũng có người chịu không được mà ngứa ngáy đi theo. Ai ngờ…
– Ôi ~!! Em nhớ anh quá!!
Ai ngờ vừa đi ra, đã bắt gặp ngay cái cảnh Lăng Từ Nhật nhào đến ôm người con trai khác. Thậm chí còn không bíêt xấu hổ chụt vào má của tên khốn kia một phát. Mặt anh đen lại, cảm giác khó chịu xâm lấn trong tâm can khíên Dương Khánh Nam cảm thấy vô cùng bức rức khó chịu, đôi lông mày thanh tú cũng nheo chặt đến cả dính vào nhau…
– Hai người…
– Ơ?! Anh…
Chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng của Lăng Nhã Linh vang lên phía sau lưng. Dương Khánh Nam nheo mày chặt hơn… Đến Lăng Nhã Linh mà cũng biết tên này sao??…
– Haha!! Hai đứa ăn sáng chưa?? Anh có mua đồ ăn sáng này!!
Hoàn toàn bơ đi sự có mặt của Dương Khánh Nam và Dương Duy, “tên đó” khẽ giơ giơ hai túi đồ lên cao. Đến lúc này thì chân mày của Dương Duy cũng nhíu lại, gắt gỏng…
– Này!! Anh là ai mà sao lại ở đây??
Đến lúc này, Lăng Quốc Dân cũng chuyển sự chú ý về phía hai cậu con trai lạ mặt trong nhà, chân mày hơi chau lại trong chốc lát rồi cũng giãn ra…
– Bạn hai đứa??
– Người dưng thôi / Bạn trai ạ!!
Không hẹn mà gặp, Lăng Từ Nhật cùng Lăng Nhã Linh nói, nhưng biểu hiện lại vô cùng trái ngược nhau…
– Sao lại ở chung??
– Sự cố thôi mà!! – Lăng Nhã Linh bẽn lẽn, chỏ chỏ hai ngón tay vào nhau… Trái ngựơc với Lăng Từ Nhật vẫn rất thỏai mái đu lên người Lăng Quốc Dân, xì một cái…
– Sao bà còn chưa xuống?? Đu con trai nhà người ta thế mà được à??
Dương Khánh Nam khó chịu nheo mày, mắc gì lại đi ôm một tên con trai một cách công khai đến thế cơ chứ??…
– Anh à?? Sao bỗng lại sang đây thế ạ ??
Bơ đi lời nói của Dương Khánh Nam, Lăng Từ Nhật lại ôm cổ Lăng Quốc Dân, nũng nịu. Cũng không vừa gì búng một cái vào trán Lăng Từ Nhật…
– Đương nhiên là qua đây nuôi con heo của anh rồi!!
Quả thật Dương Khánh Nam vừa nhìn vừa chứơng mắt, vừa nghe vừa ngứa tai. Còn anh anh đến mật ngọt chết ruồi ra cơ đấy. Vậy mà với Dương Khánh Nam chưa bao gìơ gọi được một chữ thân mật hơn thế… Grzz!! Thật là không công bằng. Càng nghĩ, lông mày Dương Khánh Nam càng dính chặt vào nhau…
– Này bà!! Ai đấy??
Dương Duy huých nhẹ tay Lăng Nhã Linh nói khẽ, đương nhiên là có một đôi tai ngoài vòng nói chuyện vểnh lên mà nghe…
– À!! Anh họ tôi đấy!!
Dương Khánh Nam lại nhăn trán. Anh họ?? Anh họ mà lại thân thế sao?? Cơ hồ hai người thân mật chả khác gì người yêu đấy…
– Anh họ mà thân thế sao??
Dương Duy khẽ nhếch môi nhìn biểu hiện trên gương mặt của Dương Khánh Nam, cười gian manh hỏi tiếp. Đã đến thời cơ trả thù cho chuỵên đêm qua rồi…
– Ừ!! Từ nhỏ lúc nào cũng bám lấy nhau… – Lăng Nhã Linh hồi tưởng… – Từ ngủ chung, tắm chung, rồi…
…// Rầm //…
Chưa kịp nghe Lăng Nhã Linh nói hết câu, đã nghe tiếng rầm thật lớn… Ba người trố mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn đến cánh cửa bị Dương Khánh Nam đạp tung, khó hiểu…
Cái vấn đề gì với Dương Khánh Nam vậy??…
…