Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 2: Tai nạn và tin đồn


Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 2: Tai nạn và tin đồn

Sau một thời gian mà Lăng Từ Nhật ngỡ như cả nửa thế kỉ, cuối cùng cũng đã đến cổng trường Huyền Lai… Ôi ~!! Chưa bao giờ Lăng Từ Nhật thấy yêu trường yêu lớp đến thế. Ngỡ như lúc này đây cả cái trường Lăng Từ Nhật cô muốn đặt lên bàn thờ mà cúng cho nó vài nải chuối, nhưng tuyệt nhất vẫn là…
– Xê cái mông ra cho tôi dắt xe vào cái!!!
… Chính là thoát khỏi cái tên lớn miệng khốn nạn này… Lăng Từ Nhật xoay lưng lại, nghênh nhgênh nhìn Dương Khánh Nam, cáu…
– Lớn họng nhỉ, con lợn kia!!
Dương Khánh Nam chưa kịp mở miệng phản bác lại, đã nghe cái giọng chanh chua loét của tên lùn Dương Duy văng vẳng…
– Hai người lết cái thân qua cho em dắt xe vào!! Cản trở Trái Đất quay quá đấy!!
Dương Duy dắt xe vào, ngay phía sau là cô em Lăng Nhã Linh nhìn cả hai mỉm cười. Dương Khánh Nam nhéo má Dương Duy, kéo căng…
– Hôm nay dám nói với anh mày như thế à?? Tối qua ăn đòn chưa no phải không nhóc??…
Dương Duy lườm lườm Dương Khánh Nam, xoa xia bên má đỏ ửng lầm bầm…
– Hai người không thấy Lăng Nhã Linh còn đứng đây sao?? Tránh đường cho người ta vào lớp…
Lăng Từ Nhật đứng một bên xem anh em nhà họ Dương đấu khẩu, ngứa miệng bay vào tiếp chiến…
– Sao em không đi lối khác?? Cái cổng rộng 7 mét không đủ cho tên lùn ba mét bẻ đôi đứng đây hay sao??…
Dương Duy bốc khói nghi ngút, tím mặt nhìn Lăng Từ Nhật, cũng toác mồm ra mà cãi…
– Chị muốn ba giây nữa chị không còn chân mà đứng đây không?? – Á à!! Ý là tên nhóc này có ý định cưa chân Lăng Từ Nhật đây mà. Ấy thế mà Lăng Từ Nhật cô vẫn ngây thơ đáp lại…
– Chị cứ đứng đây thì cản trở nền kinh tế đất nước phát triển à??
Bên kia Lăng Nhã Linh cùng Dương Khánh Nam dường như run run như cố nín cười. Quả thật một bên là bạn gái, một bên là anh trai, đã ở bên Dương Duy cũng đã không biết bao lâu. Vậy mà lần đầu tiên khi thấy cu cậu bị “hớt tay trên” ngon lành…
Chỉ tội cho hai người ngồi xem phim 3D mà thiếu vài gói bắp rang, xem phim cho nó đỡ nhạt…


.
.
.

Sau khi đi ngang qua khối 7, Lăng Từ Nhật từ biệt đôi uyên ương kia kia rồi lại tiếp tục… leo cầu thang lên khối 8…
– Tại… sao… tám… cực…!! – Lăng Từ Nhật vừa leo vừa thở hồng hộc. Trước giờ tại sao Lăng Từ Nhật lại luôn tự hào về cái trường rộng khủng bố này, trong khi nó lại luôn là cực hình với những học sinh khối trên như cô chứ???
– Chậm quá!!
Dương Khánh Nam xoay lưng, nhìn gương mặt của Lăng Từ Nhật nhếch nhác khẽ cười…
– Coi bộ yếu ghê nhỉ??
Lăng Từ Nhật nghiến răng ken két, hừ. Đừng tưởng có thể nói hai chữ thua cuộc với Lăng Từ Nhật này a~!!
Suy nghĩ đi kèm với hành động, phút chốc, Lăng Từ Nhật co giò dùng sức mà chạy lên trước…
Quả nhiên, Dương Khánh Nam nhìn thấy thì trợn to hai mắt, thốt hoảng…
– Coi chừng!!!!
Chưa kịp dứt lời, đã thấy bóng Lăng Từ Nhật ngã về phía sau. Nhanh như cắt, Dương Khánh Nam chụp lấy Lăng Từ Nhật, cả hai cùng lộn mấy vòng rồi lăn xuống tầng hai, ê ẩm cả người…

– Ối ối ối!!!

Lăng Từ Nhật cùng Dương Khánh Nam chưa kịp hoàng hồn, đã nghe tiếng hò hét từ bốn phía…
– Trời ơi trời ơi!!! Có muốn làm gì thì cũng đợi đêm động phòng tân hôn hãy làm chứ, làm chuyện “ấy ấy” ở nơi công cộng thật là không phải phép nha ~!!
Phải phép phải phép con khỉ khô. Lăng Từ Nhật vội vội vàng vàng đứng dậy, tím tái mặt mũi… Vậy mà tiếng bỡn cợt dường như còn chưa dứt. Giờ thấy cơ mà tư thế của cả hai thật là rất… gợi tình nha ~!!…
Gợi tình?? Gợi tình cái *bíp*!! Không ai thấy rằng đó chỉ là sơ ý, sơ ý thôi sao?? Giờ bỗng dưng lại thành trò cười cho cả trường rồi. Ôi thôi!! Cái cuộc đời yên ổn của Lăng Từ Nhật đến đây là kết thúc. Vậy là mấy tên trong CLB lá cải chắc chắn sẽ viết được vài tin rất hấp dẫn đây…
Mà nguyên văn trích của tờ báo đó sẽ như sau ” Hotboy khối 9 Dương Khánh Nam cặp với cô gái không . có . gì . nỗi . bật của khối 8. Thôi xong!! Chắc chắn là mấy cái fan clubs sẽ đi mà cạo đầu cô mất thôi…
Lăng Từ Nhật mặt như mếu nhìn Dương Khánh Nam không có biểu hiện gì, còn trông rất thoải mái ung dung hai tay đút túi quần, miệng khẽ huýt sáo và không có ý định giải thích mớ lộn xộn này. Ôi!! Thật muốn đập đầu vào gối mà chết lâm sàng…

Lăng Từ Nhật uể oải đứng nhìn cửa lớp 8a2 mà thở dài, thậm chỉ còn không chắc chắn số phận của bản thân khi mở cánh cửa này ra quá ba giây. Ba giây… chính xác đấy ạ ~!!…
Lăng Từ Nhật nghiến chặt răng lại, tưởng tượng về gương mặt đểu cáng của Dương Khánh Nam khi rời đi, còn bỏ lại một câu nói mà Lăng Từ Nhật cô còn chua lòm đến giờ…
Vào lớp cẩn thận, bị con gái xẻo thịt là tôi không chịu trách nhiệm cho bà nhé!!…
Ôi ôi!! Chị em phụ nữ nghe thấy chưa?? Nghe xong là đã biết ngay một tên tự cao tự đại rồi… Ashhh!! Sao trên đời lắm đứa ảo tưởng sức mạnh thế không biết??… Quả thật ông trời rất dễ thương khi cho Lăng Từ Nhật quen biết với tên khốn nạn không não này. Dương Khánh Nam – cô chắc chắn sẽ rất căm thù những tên họ Dương. Lăng Từ Nhật cô chắc chắn sẽ trù ẻo gia phả nhà Dương Khánh Nam hắn đến chết, đến diệt vong mới thôi…
… Ừ cơ mà, gia phả nhà hắn chả có ai đáng băm đáng đạp như hắn cả. Chỉ trù cho Dương Khánh Nam và tên oắt lùn Dương Duy đó chết mạc xương, dù mà nếu việc đó có xảy ra, đảm bảo là em gái cô – Lăng Nhã Linh sẽ khóc năm ngày năm đêm để tưởng niệm tên đầu đất ấy đấy…
Đang phu du với trí tưởng tượng bay cao bay xa của bản thân, cách cửa bất ngờ mở xoạch ra khiến Lăng Từ Nhật giật mình…
– Bà không vào lớp, đứng đây làm gì?? – Tố Mạc Như bước ra, hai tay khoanh trước ngực nhìn nhìn Lăng Từ Nhật đứng đơ như tượng, Lăng Từ Nhật cười cười, khoác tay Tố Mạc Như nói trêu…
– Ôi ôi!! Hôm nay tôi có vinh dự được bạn thân cao quý ra rước vào cơ đấy!!

Nếu theo lẽ thường, thế nào Tố Mạc Như cũng sẽ trề môi mà nói móc lại mấy câu. Nhưng không, Tố Mạc Như chỉ nhìn Lăng Từ Nhật một hồi lâu, rồi hơi vểnh môi lắc đầu, ý như muốn nói Thật đúng là… , nhưng đúng là cái gì, Lăng Từ Nhật quả thật không biết. Chỉ cảm thấy buồn buồn nói không lên lời…
Tâm tư của Tố Mạc Như nghĩ gì về Lăng Từ Nhật, chơi với nhau hơn hai năm Lăng Từ Nhật còn không hiểu sao?? Cô chỉ đơn giản là không muốn nói, không muốn gạt bỏ đi tình bạn mà bản thân đã cố níu kéo suốt hai năm nay…
– Nè nè!! – Lệ Nhan từ đâu bay phốc lại, lay lay vai Lăng Từ Nhật, thảng thốt nhìn theo vẻ không tin nổi. Riêng Lăng Từ Nhật thì vẫn ngu ngơ không hiểu gì. Thấy vẻ mặt đó, Lệ Nhan nheo nheo mày ý bảo sao mà ngu quá. Nhưng chưa kịp nói thì Tố Mạc Như đã cắt ngang…
– Bà còn giả bộ ngây thơ cái gì?! Chuyện bà với anh Dương Khánh Nam lớp trên đã làm tin sốt dẻo cho bảng tin trường kìa!!
Lăng Từ Nhật ngớ người, biết rồi sao?? Lăng Từ Nhật cô thề, cô thề là sẽ cắt ngay cái mỏ dẻo của thằng đàn bà nào đăng tin này lên trang nhất trường. Cô thề đấy!!!
– Là do hiểu lầm thôi!!
Lăng Từ Nhật ngồi phịch xuống ghế, thở dài. Không có ý định giải thích thêm dù biết rằng hai cô bạn của mình không tin…
– Hiểu lầm?!! Sao mà tin được cơ chứ?? – Mạc Tố Như không thèm lướt qua sắc mặt Lăng Từ Nhật, nói khinh khỉnh, Lệ Nhan bên cạnh cũng gật đầu hưởng ứng theo…
– Không tin thì tùy hai bà!! – Lăng Từ Nhật thở dài day day thái dương. Không tin?? Chứ chẳng phải ngày trước có ai vẫn nói mãi câu Bạn bè thì phải tin tưởng nhau sao??…
Lệ Nhan cùng Tố Mạc Như hết nhìn Lăng Từ Nhật, rồi lại nhìn sang nhau. Vậy là không thể moi thông tin thêm nữa rồi…

Sau khi Lệ Nhan cùng Tố Mạc Như đi, Lăng Từ Nhật lại nằm dài trên bàn, buồn rầu. Nhưng lại có cái tên khốn nạn nào đó bước vào phá hoại giây phút yên tĩnh đó…
– Ê!! Từ Nhật!!
Lăng Từ Nhật ngước lên, nghiến răng ken két nhìn thằng bạn cùng lớp…
– Yah!! Thằng đàn bà chết dẫm này!!
– Cái đó để sau đi!! – tên đàn bà đó tặng cho Lăng Từ Nhật cái cốc, nói tiếp… – Có hai em lớp dưới cùng hai bạn nữ bên 8a3 đến tìm bà kìa!!…
Lăng Từ Nhật ngớ người. Ôi thôi!! Cái *bíp*!! Cái định mệnh củ cải mà!! Ai đó làm ơn giải thích cái vấn đề này giùm cô đi!!! Lăng Từ Nhật ôm đầu khóc không ra nước mắt…

.

.

– Ê!! Chuyện ông với con bé lớp dưới là sao vậy?? – Hạ Kim Vy huých tay thằng bạn thân, lườm lườm. Bên cạnh, Gia Hoàng Đăng cũng gật gù ra vẻ tra khảo…
– Hờ!! Cập nhật thông tin nhanh gớm!! – mắt Dương Khánh Nam không rời khỏi quyển sách, nhàn nhã trả lời…
– Vấn đề đó không quan trọng!! – Hạ Kim Vy giật ngay quyển sách Anh ngữ, kênh mặt rít từng tiếng qua kẽ răng…
– Thế vấn đề nào mới quan trọng?? Chuyện bà với thằng Đăng hôn một ngày ba cử à??
– Sai rồi!! Là bảy cử!!
Gia Hoàng Đăng lấy lại quyển sách Anh ngữ đưa lại cho Dương Khánh Nam, nói với vẻ bỡn cợt. Bên cạnh, Hạ Kim Vy đã mặt đỏ nghi ngút…
– Ờ!! – Dương Khánh Nam không quan tâm, lại chúi mũi vào quyển sách, Hạ Kim Vy lại một lần nữa giật phăng nó ra…
– Này!! – Dương Hoàng Nam cáu… – Lát nữa kiểm tra một tiết rồi mà tôi còn chưa chữ nào bay đầu đấy. Hai ông bà phắn nhanh cho tôi học cái coi!!
Hạ Kim Vy nhún vai, cười đểu…
– Khai báo thành thật rồi trả!!…
Dương Khánh Nam nhìn couple trước mặt mình khóc ròng. Ôi mợ ơi!! Cái con quỷ cái này gặp ai không gặp lại đi vớt ngay cái thằng phản bạn Gia Hoàng Đăng cơ chứ?? Đến giờ thì lượt mình bị hớt tay trên…
– Hỏi gì hỏi đi!! Phắn lẹ cho cháu nó còn học!! – Dương Khánh Nam thểu não…
– Ok cục cưng!!
– Ế!! Gì thế?!! Anh mới là cục cưng của em chứ!!
– Hì hì!! Em biết mà!! Yêu anh nhất!! – vừa nói, Hạ Kim Vy nhón chân hôn vào môi của Gia Hoàng Đăng một cái… Chưa kể đến nhìn gương mặt của Dương Khánh Nam đã xuất hiện vài vạch đen…
– Tao chưa ăn sáng mà còn cảm thấy muốn ói rồi đấy Đăng ạ!! Mày với bả cứ như vậy là tội cho mấy cô bác lao công trường mình lắm biết không??…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.