Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 6
Hôm nay là một ngày trong xanh, chim hót líu lo.
Ông mặt trời từ từ ló dạng ban phát những tia nắng ấm áp xuống mặt đất.
Sáng sớm, tiếng xe cộ chạy ngoài đường ầm ĩ, tiếng con nít vui cười ríu rít… thì trong một căn phòng nhỏ ở tầng hai, có một con nhỏ….
“Im lặng hết coi!” – Tinh My la lên, lấy hai tay ôm đầu lại, tiếp tục sự nghiệp ngủ nướng.
“Rầm!” Thái Huy đạp cửa xông vào phòng.
“Em còn chưa dậy hả? Hôm nay là khai giảng đó!” anh tức tối khi mới sáng sớm cô đã la om sòm. Anh đang muốn cô đi học để trả lại yên tĩnh cho căn nhà này.
“Không… Không muốn đi học đâu… hờ hờ hờ.” Tinh My than vãn. Thật sự cô còn luyến tiếc mùa hè.
“Dậy mau!” Thái Huy tiến tới giật chăn ra khỏi người cô. Khẽ lạnh, cô co người lại rồi ngủ tiếp.
“Bộp”
“Dậy chưa hả?” anh đánh mạnh vào mông cô.
Giật mình cô ngồi dậy gào thét
“Aaaa! Ngủ không yên là sao!? Còn bị đánh nữa. Không phải là con người mà! Đồ dã man! Đồ ác độc! Đồ chủ nghĩa bạo lực! Đồ tư sản bắt nạt vô sản! đồ Chí Phèo ……#^&*$%@!#^**$%^##……” cô tuông ra một hơi không ngừng nghỉ.
Thái Huy thì bịt tai lại tránh tiếng ồn của cô làm thủng màng nhỉ, cô thì sau khi chửi xong thì thở lấy lại hơi và tỉnh ngủ luôn.
Cô lườm anh mình một cái rồi lạnh lùng: “Biến!”
Quá sợ, anh liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng với tốc độ tên lửa.
Tinh My lơ tơ mơ bước xuống giường và “Rầm”, cô té chổng cả mông lên trời …
1 giây…
2 giây…
3 giây…
“Aaaa, trời đất ơiiiii!” Cô hét lên một cách giận dữ như rung chuyển cả mặt đất.
Đó là cách cô bắt đầu một ngày mới.
…………..
Tại trường, trong lớp 11A15, trong khi bao nhiêu học sinh tìm kiếm chỗ để ngồi tám thì cô ngồi trong một góc khuất ngồi ngủ ngon lành.
“Reng!”
Chuông báo tiết một bắt đầu.
Cô cũng cố gắng ngoi cái đầu dậy để coi ai là chủ nhiệm lớp năm nay.
“Roẹt” cửa lớp mở ra.
Tinh My giật mình, học sinh trong lớp ai cũng giật mình. Là… là cô Hương!? Giáo viên nổi tiếng dữ nhất trong số giáo viên dữ.
Tụi học sinh trong lớp liền than la dữ dội. Có đứa còn thút thít khóc…( giả bộ)
*Ashhh! Năm nay gặp chằn tinh rồi!* cô nghĩ .
“Rầm” cây thước mỏng manh trên tay cô Hương theo góc 90 độ lao thẳng xuống bàn làm đứa nào yếu tim cũng mém xỉu, còn đứa không bị yếu tim cũng xém thành người bị bệnh tim.
“Cán bộ lớp như năm ngoái, quy định như cũ. Có gì thắc mắc thì hỏi! Không có thì im lặng, lấy toán ra ôn lại cho tôi! Ai mà bép xép. . .” Cô Hương nói tới đó liền đưa cái cây roi mây bé bé xinh xinh lên nhè nhẹ quơ qua quơ lại, như vậy cũng đủ hiểu.
Trong lớp ai cũng xanh mặt sợ hãi run lên vì cô Hương chằn tinh, nhanh chóng giả bộ lật lật quyển sách toán ra ra vẻ ôn bài.
Nhưng có lẽ tiết mục hay vẫn chưa bắt đầu.
—-Trở lại 30 phút trước_ thời điểm Tinh My chưa vào lớp—-
“Nó tới chưa?” Trang, thành viên trong lớp cô hỏi nhỏ.
“Chưa!” Nhi nhìn ra cửa trông ngóng…
“Roẹt” cánh cửa mở ra.
Tinh My bước vào với bộ dạng buồn ngủ, xiêu vẹo trông đến tức cười.
“Con nhỏ kia, sao giờ mới đến!?” Trang lên tiếng. Thì ra người cô nàng chờ đợi là cô.
“Bình tĩnh!” Nhi nhìn Trang trấn an, rồi quay qua cô: “Bà có mua cái đó không?”
“Hehehe, sao không!? Dương Tinh My mà, làm sao bỏ qua được mấy trò này!” rồi cô lấy trong balo ra ba chai keo 502.
Xong Trang và cô chạy lại ghế giáo viên đổ hết mấy chai keo lên .
Còn Nhi thì đứng canh giáo viên.
Chai keo được cho thêm mấy thành phần để keo không bị khô khi không có vật thứ hai tiếp xúc.
“Xong” cô nói. Gương mặt đầy phấn khởi.
Đó là cách tụi nó chào mừng giáo viên mới.
Trở lại hiện tại,
Cô Hương nhìn quanh, thấy đứa nào cũng cầm quyển sách toán học bài, yên tâm ngồi xuống thì. . .
“Mời tất cả các giáo viên về phòng họp” Loa phát lệnh thông báo.
“Các người im lặng cho tôi, ồn ào là tôi phạt nguyên lớp!” Cô Hương đứng dậy sau khi đe dọa thì phát hiện mông và ghế đã trở thành một cặp không thể tách rời từ khi nào??
Bằng chứng là khi cô đứng, chân ghế cũng rời khỏi mặt đất…
Biết mình bị chơi khăm, cô Hương tức đỏ cả mặt ngồi xuống luôn không đứng lên nữa.
Ở dưới tụi học sinh cười khúc khích rồi đưa mắt ngưỡng mộ nhìn Tinh My.
Cô khẽ hất mặt như ý nói: ” Tinh My mà!”