Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 5
Một ngày lại trôi qua, vì bây giờ là hè nên ngoài ăn, ngủ, net, chat chit thì cô cũng chẳng biết làm gì. Papa và mama thì đang ở bên Pháp bàn chuyện làm ăn và. . . hưởng “tuần trăng mật” again.
Mệt mỏi, cô nằm lên giường ôm em teddy lăn qua lăn lại.
“Một con vịt xòe ra hai cái cánh!
Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp!!!” điện thoại nó vang lên bài ca con vịt
“Alo, tôi nè!”
“Ừa. Biết cậu nên mới gọi”
Mặt cô xám đi một nửa.
“Hừ! Không có gì để nói thì biến đê!” Cô gằn giọng.
“Éc! Xin lỗi xin lỗi! Tính rủ cậu mai đi xem phim thôi. Được không?”
“Không” cô nhanh chóng trả lời làm đầu dây bên kia hụt hẫng.
“Why?”
” Ngủ!!” nói xong cô cúp máy nhanh chóng.
Cô nhắm mắt lại, đi vào giấc mơ một cách dễ dàng. Nhưng không quên chỉnh báo thức 7 giờ 30.
Người vừa gọi chính là Đăng, thằng bạn của cô.
———————————–
10 giây giới thiệu sơ về người này.
Đăng: hotboy kiêm hội trưởng hội học sinh trường cô, vì cô là một học sinh quậy phá nên tần suất lên phòng hội trưởng nhiều vô số kể~> hai đứa trở thành bạn thân sương sương. (không bằng Yêm Nhã)
Cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn C&C buôn bán dầu mỏ với quy mô xuyên lục địa. (con Au tự chế đó, đừng sansi :)) ) và cái trường này chính là của tập đoàn C&C. Cho nên quyền hành của cậu trong trường còn lớn hơn Hiệu trưởng. Cũng nhờ vậy mà cô bao lần được vớt vát không bị phạt .
—————————————
“42 kí-lô, cao 1m4 nhưng lại xém làm tim anh hết chỗ. Thầy bói đã nói rồi,cưới em về nhà là đời anh hết khổ….” chuông báo thức vang lên.
“Haiz, oáp!” Tinh My ngồi dậy , vươn vai, ngáp tận tám cây số.
Cô đánh răng, rửa mặt, VSCN xong thay đồ.
Cô mặc cái quần jean rách ở đầu gối nhìn cực bụi, áo pull rộng thùng thình màu vàng hình heo pupu. Mái tóc xù được cột cao kết hợp với mắt kính nobita.
Nhìn cô cực kì cá tính thêm một nét gì đó tri thức. Nói thẳng ra thì chính là lưu manh giả danh tri thức.
—-8 giờ—-
Cô ôm cái bụng đói xuống bếp, lục lọi tìm đồ ăn sáng. Xử lí xong cái bao tử, cô bắt đầu lên đường xử lí cái “công ơn” mà anh dành cho mình.
“Em tới rồi à? Rất đúng giờ!” Vừa tới rạp cô đã thấy Minh Quân đứng đó toe toét cười chào cô.
“Ừm?” Cô thờ ơ, vì bây giờ đang rất buồn ngủ.
“Em gửi xe đi rồi vô. Phim sắp chiếu rồi!” Anh vẫn cười làm bao nhiêu cô gái mất máu.
” Ừm!”
……………………..
Gửi xe xong Tinh My bước vào rạp thì thấy trên tay Minh Quân cầm hai phần bắp, hai phần nước đứng đợi.
*Khỏi tốn tiền mua. Hên cho hắn là mua hai phần, khỏi phải xâm phạm lãnh thổ của ai cả. Hắc hắc!* cô nghĩ thầm mà trên mặt lộ ra hết , không những vậy mà còn cười một cách nham nhở.
“Mẹ ơi, chị kia bị gì vậy?” một thằng nhóc hỏi.
“Tránh xa ra con. Đừng tới gần!” người mẹ nhanh chóng bế con mình rời đi….
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, cô nhận ra rằng mình là nhân vật chính trong cuộc trò chuyện đó. Và cũng nhận ra rằng một đứa đứng một mình cười nham nhở trông rất là điên.
Mặt cô xụ xuống, đỏ lên vì xấu hổ.
Minh Quân đứng từ xa, nhìn thấy hết, cười khì, chủ động tiến lại chỗ cô.
“Phần của em đây.” Anh chìa ra một phần bắp + nước cho cô.
“Ờ, thanks!”
“Ra rạp bốn thôi!” rồi anh bước đi, cô lẽo đẽo theo sau.
5 phút nữa rạp mới mở cửa nên anh và cô phải đứng đợi.
Nhưng nhiêu đó không nói làm gì, mà bây giờ cô đang phải đứng chờ trong một rừng người nên cảm thấy hơi khó chịu, bởi lâu lâu cứ bị người ta chen lấn.
Bỗng cô thấy trên mông mình hình như có một bàn tay…
*Hừm, mẹ bà nó! Dám sàm sỡ ta?! Ta cho mi chết. Xem mi quê hay là ta quê.*
Tinh My đang tính quay lại cho chủ nhân của cái bàn tay vô duyên đó một trận thì…
“Bốp!”
Rừng người chú ý tới cô…à không, chú ý tới Minh Quân.
Sau 1 giây cô nhận ra anh đã đánh một thằng con trai…sau 2 giây tính hướng đánh…cô nhận ra đó là tên sàm sỡ mình.
“Đừng đụng vào bạn gái của tao nếu mày không muốn chết sớm” anh gằn từng tiếng lạnh cả người.
Cô ngạc nhiên…bạn gái? Đùa cái gì vậy? Cô là bạn gái anh khi nào?
Cái tên bị đánh xấu hổ, xanh mặt đứng dậy chạy một mạch.
Bây giờ, ngoài cô ra thì bao cô gái nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Em không sao chứ?” Minh Quân nhìn vào gương mặt ngớ ngẩn của cô mà lay vì anh tưởng cô đang bị shock.
“Sao. . . sao? À. . .ờ. . . không sao!” Cô bối rối.
“Đi thôi. Không xem nữa!” Anh nắm bàn tay cô dắt đi nhanh chóng.
Cô không kháng cự cứ để anh nắm, cô không biết tại sao, chỉ biết cô thấy bàn tay này thật ấm áp, thấy rất an toàn khi ở bên anh, cô khẽ cười, rồi lắc lắc cái đầu xua đi suy nghĩ đó.
Ngoài bãi giữ xe,
“Xin lỗi! Vì tôi mà em bị vậy. Nếu tôi không rủ em đi thì. . .” Minh Quân thoáng bối rối, hắn nghĩ đây thực sự là lỗi của hắn.
“Stop here!” Cô nói lớn.
Anh im lặng
“Thứ nhất, cho dù you không đánh hắn thì tôi cũng không tha cho hắn. Thứ hai, người đồng ý đi là tôi, ok? Nên đây không phải lỗi của you, chỉ là một tai nạn!” Cô nói khiến anh an tâm được phần nào.
Bỗng cô nở nụ cười nham hiểm…
“Này, tôi đồng ý đi coi phim là để trả ơn you. Nhưng giờ you không muốn coi nữa mà tôi cũng đã tới đây rồi nên coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ. Tôi về nhá!” sau khi nói những câu nói xanh rờn đó, cô nổ máy chạy đi không thương tiếc.
Anh tiếp tục ngạc nhiên nhìn cô chạy đi.
*Thú vị thật! Thật sự rất thú vị! Nhưng chưa xong đâu Dương Tinh My à. Chúng ta còn gặp lại nhau đấy. *
Minh Quân khẽ cười rồi đi vào bãi giữ xe. . .hơi. Một phút sau, từ trong tầng hầm, anh ngồi chễm chệ trên chiếc ferrari mui trần màu đỏ bóng nhoáng chạy ra.
***
Em nó đây nha, Ferrari 488 spider. Nói thật là tôi bị mê xe mọi người ơi, nên chương nào có nhắc đến xe tôi xin phép thêm mấy ẻm vào ở cuối chương nhá :))))