Nhóc Con Anh Yêu Em - Full

Chương 4


Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 4

Tinh My đang ngon giấc thì điện thoại cô reo lên.

“Một con vịt xòe ra hai cái cánh!

Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp …”

” A…lô…” cô còn đang mơ ngủ, trả lời.

“Dậy! 10 giờ sáng rồi! Đi lẹ tới buổi gặp mặt mau lên con kia! Bộ mày quên rồi hả?”

Giọng nói pha chút giận dữ của con bạn thân làm cô giật mình, hồn từ chín tầng mây nhập vào thân xác.

“Tít…tít…” đầu dây bên kia tắt máy.

Cô ngồi trên giường, nhìn ngang nhìn dọc , nhìn tới nhìn lui, nhìn một hồi mới nhận ra là mình chưa đeo mắt kính 5 đi-ốp.

Cô đi đánh răng rửa mặt, mặc dù biết đang trễ hẹn nhưng cô cũng chẳng cần nhanh lẹ làm gì, bởi cuộc gặp mặt này là cô bị ép buộc đi.

Mặc một cái quần short màu đen và áo thun hình khỉ yoyo màu hồng, cô đi ra khỏi nhà cùng con chiến mã 50 phân khối của mình.

“kịch” cô dừng lại trước một tiệm trà sữa .

Cô bước vào, nhìn xung quanh tìm kiếm con bạn thân- Yêm Nhã.


“My, đây nè”

Cô bị thu hút bởi tiếng kêu, quay lại thấy Nhã đang ngồi cùng bốn đứa con gái và năm thằng con trai. Chỉ còn thiếu cô là đủ bộ năm boy_ năm girl. Vì Nhã đã có người yêu nên không tính.

Cô bước tới, năm thằng con trai nhìn cô không chớp mắt bởi cô nhìn thật cute với mái tóc xù và đôi mắt to. Chưa kể là đôi mắt ấy màu nâu trông thật thu hút.

Cô ngồi xuống cạnh Yêm Nhã. Buổi gặp mặt bắt đầu.

Mặc cho mấy đứa con gái kia giả bộ hiền lành, dịu dàng, nhu mì,… trước bọn con trai. Tinh My thì xem cái bao tử quan trọng hơn cái bọn nhí nhố này.

Sau khi gọi món ăn, cô thì thầm vào tai Yêm Nhã.

“Mày không sợ ông anh tao ghen à? Lại còn đi mở mấy cái gặp mặt vớ vẩn này nữa. Nhìn bọn kia giả tạo tao mắc ói quá!”

Yêm Nhã mặt xám đi một phần, ánh mắt như có tia lữa điện nhìn cô.

“Kịch”

“Đây là một phần mì xào của quý khách!”

“Ờ ờ… cám ơn …ơ….???”

Cô ngước mặt lên, vô tình nhìn thấy gương mặt người phục vụ, ngạc nhiên, trái đất tròn, thật là trái đất tròn mà.

Một người xa lạ, cứ tưởng như không bao giờ gặp lại, một kẻ thù không biết tên bây giờ đang đứng trước mặt cô.

Như cũng nhận ra cô, anh lúc đầu hơi giật mình, nhưng cũng bình tĩnh dành cho cô một nụ cười.

“Chúc quý khách ăn ngon miệng!” Anh tiếp tục cười rồi phong thái bước đi.

Nụ cười của anh làm cô thêm tức, nhưng với bọn con gái thì xém nữa mất cả lít máu.

“Người quen mày à? Đẹp trai quá!” Yêm Nhã cũng không thoát khỏi vẻ ngoài của anh.

“Quen gì chứ! Vì hắn mà tao làm mất ví tiền đấy.” Cô tức giận, gắp một nắm mì cho vào miệng.

Yêm Nhã thoáng ngạc nhiên nhìn con bạn, bởi cô thừa biết Tinh My là một đứa cực kỳ mê trai đẹp, nhưng không ngờ lại có thái độ như vậy.

5 phút sau,


“Đây là phần khoai tây chiên của quý khách!”

Tinh My ngạc nhiên, cô đâu có kêu khoai chiên? Người mang đến cũng là anh, sau một hồi suy nghĩ cô rút ra kết luận là anh làm vậy là để xin lỗi, nên cũng đắc chí nhận phần khoai.

Đang ăn, cô phát hiện dưới phần khoai là một tờ giấy, trong tờ giấy viết: “Đợi bạn của em ra về, tôi sẽ trả cho em cái ví! Kí tên: người nhặt được ví của em!”

Mắt cô sáng lên, đôi mắt màu nâu như càng lung linh hơn, cô tìm được cái ví rồi.

Rồi cô rảo mắt nhìn quanh tìm anh thì nhận được cái nháy mắt từ anh. Cô mừng thầm, bây giờ sự căm ghét của cô dành cho anh vơi đi một nửa.

*Xem ra mi cũng có lương tâm! Hắc hắc* cô nghĩ, rồi đắc ý với suy nghĩ đó, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện .

12 giờ 30, cái đám kia ra về hết, chỉ còn mình cô ngồi lại.

Thật ra tiền trong cái ví mất cũng được, cái quan trọng nhất là cái ví, vì đó là món quà sinh nhật đầu tiên mà anh cô tặng cho cô. Thế mà hôm qua nói chuyện với ổng, ổng lại đưa bộ mặt thản nhiên ra nhìn cô mới ghê chứ. Thiệt là cô chán ông anh mình hết sức.

“Chào em, anh là người nhặt được ví của em_ Hoàng Minh Quân” anh từ đâu xuất hiện ngồi xuống đối diện cô làm cô hơi giật mình.

“Ừ, chào. Ví tôi đâu?” Cô đi thẳng vào vấn đề.

“Ừm….nè!” Anh đưa cái ví ra quơ trước mặt cô.

Cô đưa tay ra lấy thì anh giật lại.

“Khoan! Em có viết trong đây là nếu mang trả lại thì em sẽ mang ơn suốt đời. Tôi muốn em trả ơn.”

Tinh My ngồi gãi đầu, cô có viết vậy sao? Thấy cô mặt đơ ra ngớ ngẩn. Minh Quân mở ví, đưa tờ giấy ra trước mặt cô.

Cái hàng chữ màu xanh lá chuối lần nữa xuất hiện:


“Tôi tên Dương Tinh My học tại trường Trần Lâm, lớp 11A15. Ai lượm được cái ví này mà trả lại tôi thì TÔI SẼ MANG ƠN SUỐT ĐỜI. Còn nếu không trả thì…. ta sẽ nguyền rủa mi, ta sẽ giết mi , ta sẽ băm mi ra thành trăm mảnh…. cho nên tốt nhất là nên mang trả cho tôi. Hê hê !”

Cô nhìn rồi nhớ ra là mình có viết. Mà trả ơn? Anh muốn gì?

Nhận ra cái thắc mắc trong mắt cô, Minh Quân chậm rãi.

“Không có gì. Anh có hai vé đi xem phim. Đang thiếu một người, cho nên mong là người đi cùng là em” anh chậm rãi, gương mặt bình thản.

Còn cô nhìn anh như tia lữa điện, gì mà đi xem phim chứ. Nhưng cũng chẳng thiệt thòi gì, anh nói anh có vé ~~~> khỏi tốn tiền hê hê.

“Ok!” Cô chắc nịch.

Minh Quân khá ngạc nhiên với thái độ của cô, nhưng cũng cười “Vậy mai 9 giờ sáng tại rạp. Không gặp không về!” Anh nói rồi đưa cái ví cho cô.

Cô cầm ví , đứng lên nhìn anh.

“Quân tử nhất ngôn” xong bỏ đi.

Anh nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa, cười như một đứa con nít ba tuổi tìm được đồ chơi mới. Xong, anh đi thẳng vào phòng quản lí….

“Quản lí, tôi nghỉ việc!” Anh dõng dạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.