Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 41
“Brum….brum…..”
“Kịch!” chiếc xe motor dừng ngay trước căn biệt thự màu trắng ấy.
Người con trai ngồi trên xe bước xuống, gỡ nón bảo hiểm ra làm mái tóc nâu cứ phấp phới. Cậu lướt nhanh nhìn xung quanh ngôi nhà, nhếch mép.
“Đúng là chẳng thay đổi!” cậu nói thầm.
Xong, cậu bước vào trong, mặc cho hai bên cổng là hai hàng người đứng đó cuối chào cậu. Cậu không thèm liếc lấy 1 giây, chỉ nhìn bâng quơ, rồi tiến thẳng đến cánh của màu nâu đỏ chạm khắc tinh xảo phía trước, hai bên là hai cây cột bằng đá hoa cương to tướng.
Cậu lại nhếch mép cười khi thấy Đăng đang đứng đó.
Đăng im lặng, cậu lạnh lùng nhìn Minh Nhật- em trai cậu tiến tới.
Minh Nhật từ lúc sinh ra đã hoạt bát. Không những vậy mà từ nhỏ đã nói được câu: “Con muốn làm ông trùm” với ba cậu.
Nhận được khí chất của cậu, vì vậy từ nhỏ, ba cậu đã đưa cậu sang Mĩ để học tập cách thành một ông trùm. Cuộc sống của Minh Nhật ngả rẽ từ đó. Trong tâm trí cậu chỉ cần có cái chức ông trùm đầy quyền lực cậu sẽ có tất cả, có quyền, có tiền, có danh…. Cậu chỉ nơm nớp lo sợ rằng anh trai của mình- là Đăng- sẽ tranh chấp với cậu cái chức đó. Nhưng may mắn, từ nhỏ Đăng cũng đã định hướng muốn làm một người bình thường, Đăng xem thường quyền lực. Cậu đã thật sự vui sướng, cậu chỉ xem Đăng là trở ngại bởi vì dù sao Đăng cũng là con trai cả, nhưng từ khi Đăng truyên bố sẽ không dính dáng gì tới băng đảng, cậu gần như nắm chắc chức vị ông trùm.
Thế nhưng mọi thứ sụp đổ khi mấy tháng trước, Đăng lại xuất hiện bên Mĩ và nói rằng muốn tranh chấp với cậu cái chức vị đó.
Tuy nhiên điều kiện đưa ra là Đăng phải cùng cậu thử thách trong ba tháng. Minh Nhật nuôi hi vọng, vì ít ra hơn mười năm trời cậu đã được học nhiều thứ về thế giới ngầm, nhưng…tại sao Đăng lại thắng chứ?
Mười hai năm…mười hai năm rèn luyện của cậu…mười hai năm cậu nuôi hi vọng…và bây giờ chúng sập đổ hoàn toàn.
Trở lại với hiện tại, Minh Nhật bước vào nhà, cậu nhìn Đăng bằng nửa con mắt.
Đăng vẫn bình tĩnh, điềm đạm: “Cha nói tối mới về được nên kêu anh….”
“Bốp!” chưa nói hết lời, một nắm đấm đã lao vào mặt Đăng, cú đấm mạnh, khiến cậu lảo đảo, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại thăng bằng mà đứng, cậu lấy tay khẽ quệt vết máu trên môi.
Người làm trong nhà sợ hãi, mặt ai cũng tái đi, xót cho Đăng. Vậy lần này…sự xuất hiện của Minh Nhật sẽ thật sự là một cơn bão hung dữ? Rồi sự bình yên của căn nhà này sẽ biến mất?
“Ha ha!! Anh chịu đòn hay nhỉ!” Minh Nhật cười khẩy, rồi cậu lao lên, tung một cú đá vào mặt Đăng. Đăng đỡ được, nhưng sức mạnh của cú đá khiến cậu ngã xuống hoàn toàn. Đăng vẫn không nói gì, cậu vẫn tiếp tục đứng lên và im lặng.
Thái độ của Đăng khiến Minh Nhật tức giận.
“Cha nói tối nay sẽ về ăn tối cùng em!” Đăng nói tiếp lời lúc nãy chưa kịp nói xong.
Minh Nhật cười khẩy, rồi cậu bước đi.
“Mời cậu đi lối này!” quản gia già liền đi theo Minh Nhật chỉ lối cho cậu đến phòng của mình.
Khi bóng Minh Nhật đã khuất, người làm trong nhà mới dám thở, rồi ánh mắt họ đồng loạt hướng về Đăng. Họ lo cho cậu, bởi lúc nãy cậu đã bị chảy máu.
Nhưng đáp lại ánh mắt của họ là ánh mắt vô cảm của Đăng, cậu quay đi về phòng của mình.
“Hãy kêu xe chuẩn bị…tôi muốn tới trường!” Đăng nói vọng ra. Không ai dám hó hé gì cả, liền tuân theo mặc dù ai cũng thắc mắc…bây giờ là trưa rồi…sao Đăng vẫn đi học chứ?
———————
“Reng” giờ ăn trưa tới, tất cả học sinh lao ra khỏi lớp với vận tốc tên lửa…trong đó có Tinh My.
Chợt ai đó nắm tay cô lại.
“Em sao vậy….đầu đang bị thương còn vận động mạnh nữa…đi từ từ thôi!” Cô quay qua, thấy gương mặt lo lắng của Minh Quân, cô phì cười.
“Có gì đâu! Vết thương ngoài da thôi…xem nè!” Cô lè lưỡi trêu anh, đồng thời vén lớp băng lên cho anh xem.
Chợt mặt anh đanh lại: “Đây mà là vết thương ngoài da của em đó hả?” Anh ngạc nhiên hỏi lại, anh thấy xót khi để người mình yêu bị thương như vậy, nếu lúc đó anh bên cạnh cô thì hay biết mấy, anh sẽ không bao giờ để cô vấp ngã. ( cô nói với anh là mình bị té nên mới bị vậy.)
Cô cười tươi để anh không nghi ngờ, chứ thật ra…cô đang rất là đau.
Bỗng, anh hôn vào vết thương đó. Cô ngớ người ra, cứ như có dòng điện chạy từ đỉnh đầu xuống. Trong phút chốc…cô nghẹt thở, tim đập thật nhanh, mặt cô đỏ ửng.
Anh nhìn vào đôi mắt mơ hồ của cô.
“Mong là nó sẽ mau lành!” rồi anh cười, nụ cười của anh càng làm tim cô đập mạnh hơn. Cô gần như bị bất động…và rồi… gương mặt anh càng lúc càng tiến lại gần.
“E hèm!”
Cả hai đều quay qua nơi phát ra cái tiếng động vô duyên đó.
“Thân thiết quá nhỉ?” là Yêm Nhã, cô nàng khá là ngượng ngùng với cái cảnh này. Nhưng vì cô đang cần gặp Tinh My, chứ nếu không cũng chẳng thèm chen ngang.
Tinh My gương mặt đã đỏ, nay càng đỏ ửng, gãi đầu, bối rối.
Anh thì đứng đó, quay mặt sang nới khác, phì cười.
Còn Yêm Nhã thì rất muốn ôm bụng lăn đùng ra đất mà cười trước thái độ của hai người này.
“Ừm…mình cần gặp bạn My một tí, bạn không phiền chứ?” Nhã tiến tới chỗ anh, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt liếc qua cô.
Anh cười đáp: “không sao!” rồi cũng nhìn cô.
Cô nhận ra bỗng dưng không gian im lặng một cách đáng sợ, liền ngước mắt lên nhìn. Thì phát hiện ra hai cặp mắt đang nhìn mình.
“Sao…sao nhìn tôi?” Cô lí nhí.
Lại im lặng, chịu không nổi, cô nắm tay Yêm Nhã lôi đi một cách thô bạo, mặc dù Nhã mới là người đi tìm cô.
Anh gãi đầu: “ngượng thật!” rồi cũng quay lưng bỏ đi về lớp.
Tại căn tin, cô và Nhã đang ngồi trước một đống đồ ăn: snack, bánh tráng, kem, coca…
“Mày…bị gì hả?” Cô hết trố mắt nhìn, liền nhìn Yêm Nhã với ánh mắt ngạc nhiên. Rồi cô thấy biểu hiện này…giống anh mình hồi sáng, tự nhiên quan tâm cô thái quá. Chẳng lẽ ai mới chia tay đều vậy à? Bây giờ cô mới biết đó nha. Một căn bệnh lạ chăng?
“Cảm ơn mày!” Yêm Nhã cười tươi.
Đó! Lại cám ơn, ôi! May là bệnh này cũng không đáng sợ mấy, có khi nạn nhân của mấy người bị bệnh này như cô lại càng sung sướng. Cô gật gù đầu, rồi cầm ly coca lên uống lấy cảm hứng để xử lí đống đồ ăn trên bàn.
Thấy cô gật đầu, Yêm Nhã cười tươi.
“Mày biết rồi sao?” Nhã hớn hở.
Cô ngưng nhai, rồi ngẫm nghĩ. Biết gì? biết anh cô và Nhã đang mắc chung một loại bệnh mang tên buồn tình à? Ờ! Cô biết, thế là cô gật đầu rồi ăn tiếp.
“Thật sự là đã biết?” Yêm Nhã nhấn mạnh.
Cô gật đầu một cách quyết liệt.
“Vậy là anh Huy kể cho mày nghe rồi hả?” Nhã hỏi tiếp.
Cô gật đầu…mà khoan! Kể gì? Cô ngưng động tác ăn, trố mắt nhìn Nhã.
“Ừm….vậy thì mày phải ăn hết nha! Đây là quà của tao, coi như cảm ơn mày! À mà không…ơn mày rất là bao la…tao không tài nào trả hết được, bao nhiêu đây thì nhằm nhò gì, mày thích hằng ngày tao bao mày ăn trưa….bla…bla….” Nhã cứ huyên thuyên trong khi tai cô thì ù đi. Rốt cuộc con bạn cô đang nói cái gì vậy?
——————
“Chào cậu chủ!”
Trong phòng của một quán bar nổi tiếng thành phố, một người đàn ông chừng lục tuần, kính cẩn chào Minh Nhật.
Cậu gật đầu, ngồi ngả lưng ra ghế, khoan thai nói: “Ông điều tra được gì rồi?”
Người đàn ông kính cẩn, đưa ra cho Minh Nhật một bức hình…của cô.
Cậu cầm lên, khẽ nhăn mặt, rồi dường như đang hiểu mọi chuyện, cậu cười một cách sảng khoái. Sau tràng cười, ánh mắt cậu đanh lại.
“Điều tra cô ta đó cho tôi!”
“Vâng!”
Cũng như lúc vào, người đàn ông kính cẩn bước ra.
Minh Nhật mắt đăm chiêu, cậu lại nhìn tấm hình của cô.
“Để xem cô là người như thế nào!”
—————-
“Thịch!”
“Sao vậy? Không ăn nữa hả?” Yêm Nhã hỏi khi bỗng dưng Tinh My ngừng ăn một cách đột ngột.
“Không!” nói rồi cô ăn tiếp, cô lấy tay đặt lên ngực. Kì lạ, sao cô cảm thấy bất an? Điềm xấu chăng?
Rồi cô nhìn đống thức ăn trên bàn…chắc không đâu. Chắc tại cô ăn nhiều quá nên mới thấy vậy.
Nhưng…một cơn bão…đang thực sự ập tới.