Nhóc Con Anh Yêu Em - Full

Chương 42


Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 42

Giờ ra về,

Các học sinh chạy ra khỏi lớp thục mạng. Duy nhất có Tinh My…vẫn ngáy khò khò trên bàn học.

“Tinh My, hội trưởng kiếm bà kìa!” Nhi chạy vào, lay cô dậy, ríu rít.

Cô đưa đôi mắt nhìn Nhi, gương mặt ngơ ngơ sau một giấc ngủ dài.

“Hic! Sao lớp trống trơn vậy nè!” Cô phán một câu làm Nhi mặt đen đi một nửa.

“Ra về rồi bà!” Nhi nói: “Ra lẹ đi! Đăng kiếm bà kìa!”

Cô ngạc nhiên, Đăng lại kiếm cô làm gì chứ? Nghĩ vậy, cô nhanh chóng thu dọn sách vở.

Đăng đứng trước cửa lớp cô, cậu suy nghĩ miên man, đôi mắt nhìn vô định về phía cửa sổ, rồi cậu nhắm mắt lại…thở dài.

Đến khi cảm nhận được tiếng bước chân, cậu liền mở mắt.

“Chào!” cậu cười khi thấy cô, nhìn vào mắt cô, cậu cũng biết là cô vừa ngủ dậy.

Cô im lặng, ngạc nhiên nhìn Đăng.

“Cậu tìm mình?” Cô hỏi lại, liền nhận được cái gật đầu của Đăng.

“Khỏi phải lòng vòng, mình sẽ nói thẳng luôn là từ nay trở đi… hai người này sẽ đi theo cậu!” đôi mắt Đăng chợt lạnh lùng, cậu đứng thẳng, hai tay đút vào túi quần, nhìn vào mắt cô mà nói. Ngay sau khi cậu dứt lời, phía sau liền xuất hiện hai người đàn ông mặc vest đen, gương mặt đầy lạnh lùng.

Cô bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người đó.

“Chắc cậu đang thắc mắc tại sao?” Đăng cười khẩy, chợt ánh mắt cậu không còn chú ý tới cô nữa: “Sao không kêu người đứng phía sau cậu giải thích nhỉ?”


Cô liền quay lại phía sau, giật mình khi thấy Minh Quân đang đứng đó.

Anh tiến lên, kéo cô về phía sau mình.

“Cậu không cần lo! Tôi bảo vệ được cô ấy” anh nói.

Phút chốc, hàng trăm câu hỏi luẩn quẩn trong đầu, gương mặt cô tái đi. Họ đang nói gì chứ? Bảo vệ…bảo vệ cô sao? Tại sao phải bảo vệ? Những lời của hai người này nói làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

Cô hướng mắt về phía anh…ánh mắt đầy thắc mắc e dè.

“Ha ha! Thật buồn cười. Tôi có cần phải nhắc nhở cậu không nhỉ? Cả bản thân cậu còn lo không xong!” Đăng cười lớn.

Khi Đăng dứt lời, mặt anh đanh lại.

“Nhìn những vết thương trên người cậu đi! Tôi thật không an tâm khi giao Tinh My cho cậu tí nào!” Đăng tiếp lời, cuối cùng, ánh mắt dừng ngay cô.

“Cậu đừng nhìn mình bằng ánh mắt như vậy chứ Tinh My.” Đăng cười khổ, “Chỉ vậy thôi! Mình về đây!” Cậu quay lưng đi, để lại cô và anh ở phía sau trên hành lang hun hút.

Tim Đăng nhói. Nhìn hình ảnh cô đứng sau lưng anh, cứ như cô đã là của anh, cứ như cô chỉ tin mình anh, cứ như cậu là kẻ thù. Đau! Trong khi tất cả những gì cậu làm…đều vì cô.

Ánh hoàng hôn buông xuống, chúng len lỏi qua những ô cửa sổ trên hành lang, hắt xuống sàn khiến chúng trông như được lát vàng. Rồi cái ánh sáng đó phủ lên anh và cô, tạo thành hai cái bóng đen kéo dài trên hành lang, lên cả trên tường.

Cả hai đều im lặng, không gian thật căng thẳng, ánh nắng kia dịu nhẹ là thế, mà cứ tưởng như đang đốt cháy cô.

“Chúng ta về thôi!” Anh nói, nắm tay cô bước đi.

“Khoan! Hãy…nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi!” Cô nhăn mặt lại, cố đứng vững để không bị anh kéo đi.


Anh quay mặt lại, nhìn thấy ánh mắt kiên định, phản phất nỗi sợ hãi của cô, anh mím môi lại, rồi thở hắt ra.

“Em đang gặp nguy hiểm đó.” Anh nói khó nhọc.

Tinh My ngạc nhiên, nguy hiểm sao?

“Lần trước, lúc đi biển, anh có nói là Đăng qua Mĩ để tranh giành chức ông trùm với em trai mình em nhớ chứ?” Anh nhìn vào mắt cô: “Và hôm nay, Minh Nhật, em trai Đăng, đã về nước, bên ngoài nói là về thăm gia đình, nhưng thật chất là…để trả thù Đăng!”

Gương mặt cô đanh lại, trả thù?

“Vậy sao tôi gặp nguy hiểm chứ?” Cô thắc mắc.

“Em vẫn không hiểu sao? Đăng tranh giành chức ông trùm đó là vì em!” Anh khẳng định, khá khó chịu khi phải nói vậy.

Cô cúi mặt xuống, cái này thì cô biết, chợt có gì lóe lên trong đầu cô. Chẳng lẽ…

“Không khó để Minh Nhật điều tra được em là lí do để Đăng đối đầu với mình. Có khi bây giờ cậu ta đã cho người theo dõi, tìm hiểu em!” Anh khẳng định. Chưa bao giờ ánh mắt anh kiên quyết tới vậy. Anh sợ? Đúng! Anh sợ cô lại gặp chuyện gì nữa. Nhưng anh vẫn giấu cô sau đôi mắt kiên quyết kia.

Cô nhìn ra cửa sổ, nhìn mặt trời đang ẩn mình sau những đám mây đỏ rực, tim cô đập mạnh. Cô bối rối, rồi cô sẽ ra sao đây? Sao cô lại dính vào chuyện này chứ? Cô cảm thấy sợ hãi! Nhưng cô thấy có lỗi với Đăng nhiều hơn. Đăng làm cho cô rất nhiều, nhưng cô không thể cho Đăng một thứ gì cả.

“Em tin anh chứ?” chợt Minh Quân đứng trước mặt cô từ khi nào, anh hỏi, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô mím môi, cô tin anh, nhưng chỉ sợ, anh sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ sợ quá khứ lại tái diễn. Tay cô nắm chặt lại, cô không muốn anh gặp nguy hiểm vì mình. Nếu cô nói tin thì sao? Cô không muốn anh sẽ gặp nguy hiểm nếu dính líu tới mình. Nhưng cô thật yếu đuối, cô phải làm sao? Cô không thể đối phó được với Minh Nhật. Rối quá.

Chợt…anh rất gần, cô có thể nghe được hơi thở của anh, nghe được tiếng tim anh đập, đập mạnh lắm. Như tim của cô vậy, anh cúi xuống…hôn cô.

Tinh My nhắm mắt lại…lí trí kêu cô hãy quay đi, hãy từ chối nụ hôn đó. Đừng để anh biết cô yêu anh. Dừng lại đi!


Nhưng tại sao cô không thể?! Cái cảm giác an toàn, ấm áp và ngọt ngào bao trùm cô. Cô nhắm mắt thật chặt, trong lòng cứ như có chiến tranh của lí trí và con tim.

Giống như lần đầu tiên gặp anh, cô đã để con tim thắng khi quyết định ra giúp anh. Nếu lúc đó cô không bước ra, nếu lúc đó nghe lời lí trí thì cô có phải như bây giờ không? Nhưng liệu con tim cô có đúng khi bây giờ…cô cũng yêu anh? Vậy cái nào sai? Cái nào đúng? Rối! Cô rối thật sự.

Minh Quân dứt khỏi môi cô, ôm chặt cô vào lòng, vùi mặt mình vào vai cô thở mạnh.

“Hãy tin anh! Anh sẽ bảo vệ em!” Anh nói, anh đang van nài sao? Van nài niềm tin của cô mặc dù biết rằng cô đã vốn tin mình? Vậy anh muốn gì khi nói câu đó?

Hai con người đang ôm nhau, nhưng sâu trong lòng mỗi người, lại là hai cuộn len rối bời.
…………………………

Sáng hôm sau đi học, Tinh My bất ngờ khi phát hiện Minh Quân đã đứng ở trước cửa nhà mình. Anh cười rất tươi khi thấy cô.

“You…làm gì ở đây?” Cô ngơ ngác, chỉ trỏ vô định.

“Em quên hôm qua anh nói gì à?” Anh nghiêng đầu hỏi cô, đôi mắt như sáng hẳn.

Cô đỏ mặt. Thực chất cô nhớ tất cả…nhưng không hiểu tại sao chỉ nhớ nhất cái cảnh…cô và anh…hôn nhau. Mặt cô lại đỏ bừng…đầu óc cứ như muốn nổ tung.

“Đi học nào!” Anh cầm balo của cô, để vào trong xe: “Em không tính đi sao?” Anh nhếch môi, tạo nên một đường cong hoàn hảo trên gương mặt.

“Ừm…đi…đi chớ!” Cô trở về thực tại sau câu nói của anh. Rồi liền đi tới xe của anh…chân tay líu quíu cả lên.

Rồi sự chú ý của cô bắt đầu dồn về cái xe. Cái xe mui trần màu đỏ mà cô từng đi. Cô gãi đầu rồi cũng ngoan ngoãn lên xe.

Khi xe đã lăn bánh, cô liền quay sang nhìn anh.

“Này…you là học sinh sao lại được chạy xe hơi chứ?” Cô nhăn mặt hỏi.

Anh cười khì, khẽ quay sang nhìn cô rồi nhanh chóng tập trung vào đường đi.

“Anh 18+ rồi! Em không nhớ à?”


“Ờ há! Quên!” Cô đập vào trán mình, nhăn mặt.

“Này…đầu em đang bị thương đấy!” Anh với tay nắm tay cô lại.

Cô lại một lần nữa, tự trách mình ngu. Anh không cản, chắc là…

Haiz! Cô tự hỏi sao tự nhiên nhớ lại cái cảnh hôm qua cô và anh làm gì để bây giờ bên anh cô lại lú lẫn cả lên.

“Ừm…trường hôm nay làm gì vậy?” Cô thắc mắc khi mới tới cổng trường thì đã nghe các học sinh bàn luận sôi nổi với gương mặt… tỏa sáng hơn mặt trời!

“Em không nghe sao? Hôm qua nhà trường đã thông báo chủ nhật tuần này sẽ tổ chức một buổi lễ hội!” Anh đáp.

“Ah…tại quên thôi…chứ có nghe!” Cô lí nhí. Thật ra, lúc mọi người học, cô là đứa duy nhất trong lớp khò khò. Bởi học với cái bụng no căng quả là cực hình.

“À…mà nhân dịp gì chứ?” Cô ngơ ngác.

“Anh không biết! Hình như là…hội trưởng hội học sinh tổ chức!!” Anh nhìn cô, cười nói.

Chợt…anh đứng lại, cô không hiểu chuyện gì…cũng đứng lại theo. Cô hướng mắt về nơi mà cô nghĩ anh đang nhìn.

Cô thấy một người, mái tóc nâu được vuốt keo cá tính, đôi mắt có phần ranh mãnh nhưng nói chung là sáng. Đôi môi luôn nhếch lên, chuyển động, có lẽ là đang nhai kẹo gum. Vẻ bề ngoài khá là quậy với quần jean bụi và áo thun màu đen vô cùng style. Tên đó đang đứng trước cổng trường cô, thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng kì lạ, gương mặt tên này…khá giống một người.

Nhưng kì lạ hơn là tên đó cũng nhìn cô chằm chằm rồi nhếch mép, tiến về phía cô.

“Chị là Tinh My?! Tôi đã đợi chị từ sáng đấy!” tên đó cuối chào cô, phong thái vô cùng ga lăng.

Tinh My càng ngơ ngác. Sao…sao lại đợi cô?! Mà…tên đó là ai?

Cô không biết làm gì ngoài việc lui về phía sau. Chợt cô thấy sợ trước tên này.

Bỗng Minh Quân nắm tay cô, kéo về phía sau mình.

“Cậu đang làm bạn gái tôi sợ đấy! Cút đi!” Anh nói, từng từ thốt ra như đóng băng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.