Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 40
“42 kí-lô, cao 1m4 nhưng lại xém làm tim anh hết chỗ. Thầy bói đã nói rồi,cưới em về nhà là đời anh hết khổ….” chuông báo thức vang lên.
“Hưm….cho ta ngủ đi!” Tinh My nũng nịu với cái điện thoại đang báo thức.
Nhưng điện thoại vẫn kiên trì reo, không tha cho cô.
“Haiz…cưới con kiki á” cô gãi đầu, ngồi dậy, đêm hôm qua mơ thấy ác mộng, đến 5 giờ sáng mới ngủ lại được.
“Chậc chậc! Ai đâu dư hơi tự nhiên đi cãi nhau với cái điện thoại!”
Bỗng cô nghe tiếng Thái Huy ở ngoài cửa. Hình ảnh lờ mờ, cô mò tay đeo mắt kính vào. Đúng là anh. Kì lạ, mới sáng sớm mà anh đã muốn gây sự sao?
“Kệ em!” cô nói, gương mặt giận dỗi, vì lúc này cô vẫn còn nghĩ là anh không quay lại với Yêm Nhã.
“Kệ sao được hả? Giờ khai mau, cái trán bị gì mà quấn mấy lớp băng thế kia?” anh chạy lại, ngồi bên cạnh cô hỏi: “Rồi hôm qua về, chạy ngay lên phòng làm gì hả? Không chịu xuống ăn cơm nữa chứ.”
Cô trố mắt nhìn anh, ngạc nhiên nha. Tự nhiên…quan tâm dữ vậy nè.
Sau vài giây nhìn đắm đuối, cô giơ hai tay lên phòng thủ.
“Khai mau! Mày giấu anh tao ở đâu?” cô nghiêm giọng, gương mặt hình sự hỏi.
Thái Huy đơ vài giây nhìn cô.
“Em bị bệnh à?” rồi anh đưa tay sờ trán cô.
“Phập!”
“Ai…au” (khai mau) cô cắn tay anh.
“Ahh! Trời ơi! Em bị điên hả? Đau quá! Bỏ ra!” anh vùng vẫy, gương mặt nhăn nhúm đến tội nghiệp, mếu máo.
Cô ngưng cắn, nhưng lấy chăn trùm đầu anh lại, đánh tới tấp.
“Ta hỏi mi là ai? Sao vào nhà ta? Còn phẫu thuật thẩm mĩ cho giống anh ta nữa hả? Chết nè chết nè! Dám ngộ nhận nè!” cô vừa nói, vừa đánh lia lịa.
“Vậy em hỏi anh câu gì để thử đi. Đừng đánh nữa!” anh vùng vẫy đáng thương, không hiểu sao cô lại mạnh tới vậy.
Cô ngưng đánh, nhưng tay vẫn giữ chặt cái chăn. Cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Món quà mà anh tặng em trong sinh nhật lần thứ 18 là gì?” cô hỏi, đôi mắt viên đạn nhìn cái tên mà mình cho là giả mạo.
“Bị ngu hả? Chưa tới sinh nhật lần thứ 18 của em mà, tặng cái quái gì được chứ?” Thái Huy hét lớn, pha chút giận dữ.
Cô suy ngẫm một hồi, Đồ ngu? chỉ có anh hai mới dám chửi cô như vậy.
“Anh?! Trời ơi! Anh có sao không?” cô mở chăn ra, hỏi han. Lỡ đắc tội, cô phải lấy công chuộc tội mới được.
Thái Huy lườm cô.
“Hừ! Anh em ruột thịt mà không biết là sao hả?” anh hầm hừ, tay xoa xoa chỗ cô vừa cắn.
“Thì… có bao giờ anh hiền vậy đâu!” cô gãi đầu.
Anh nhìn cô, rồi thở dài: “Cái đầu…bị gì vậy hả? Rồi sao hôm qua không ăn cơm tối?” anh nhắc lại câu hỏi.
Tinh My lục lại trí nhớ. Hôm qua sau khi kết thúc cuộc nói chuyện kia, cô đã quay về nhà. Vì cứ miên man suy nghĩ chuyện của Minh Quân nên đã đóng cửa phòng tự kỉ.
Còn vết thương trên đầu thì….
“Em bị té…đập đầu vào tường…chảy máu…nên mới như vậy nè!” cô đưa bộ mặt ỉu xìu nói, không những vậy tay còn minh họa cảnh cái đầu đập vào tường, và cuối cùng là chỉ lên cái đầu đang quấn đầy băng.
Anh khẽ lườm cô một cái…lớn già đầu mà còn đi té lung tung.
Để đánh trống lảng, cô liền hỏi lại: “Còn anh…sáng sớm vô đây làm gì?”
“Tặng em!” anh chợt đưa ra một cái móc khóa hình pucca.
Cô tròn mắt, rồi nước mắt rưng rưng nhìn anh.
“Anh…em hỏi anh câu liên quan tới sinh nhật đâu có nghĩa là kêu anh tặng liền đâu! Mà có tặng thì tặng cái…(to to vào)…tự nhiên tặng cái…(chút xíu hà!)…!” rồi cô im lặng.
Lại thêm một lần… Thái Huy lườm cô. Nhưng anh thở dài. Đứng lên đi về phía cửa, gương mặt thoáng thẹn thùng, rồi trước khi đóng cửa, anh nói vọng vào: “Cảm ơn nhóc!” xong anh bước đi.
Cảm ơn? Cô ngố mặt! Cảm ơn cái gì?
Trong khi một đống câu hỏi đang bay vèo vèo trong đầu cô, chợt cánh cửa mở ra, anh lại ló đầu vào.
“Để anh thông báo luôn, 30 phút nữa là cổng trường em đóng. Muốn làm gì thì làm. Báo cáo hết!” anh giơ tay theo kiểu quân đội.
Xong anh bước đi…2 giây sau, một tiếng la ầm trời từ phòng cô phát ra, rồi tiếng bước chân chạy thình thịch nghe cứ ngỡ như là người tị nạn.
Anh phì cười: “em gái ngốc!” nói xong, anh bước xuống cầu thang.
……………….
*Hic! Ông anh chết tiệt, dám lừa ta. Còn 30 phút cái con khỉ á. Oa~ Làm ta chạy té cầu thang…đau gần chết. Dương Thái Huy, anh cứ đợi đó, thù này em nhất định sẽ bắt anh phải trả gấp đôi!* Tinh My đi giữa sân trường…chân cà nhắc vì bị té.
Miệng lẩm bẩm trách ông anh đáng ghét của mình. Cô chỉ muốn băm ổng ra thành trăm mảnh, trộn cám cho heo ăn…rồi sẽ giết luôn con heo đó. Chợt…một vòng tay ôm cô từ phía sau. Cô khẽ cục cựa…
“Đừng nháo, cho anh ôm một chút thôi!”
Là Minh Quân. Cô không thấy…nhưng cô biết là anh. Cô nhìn bàn tay đầy thương tích của anh…chợt một cái gì đó len lỏi trong tim. Cô…khóc.
Còn anh…anh chưa bao giờ thấy mình yếu đuối tới vậy. Nếu…nếu không vì cô…nếu không có hình ảnh cô trong tim, anh sẽ không thể chiến đấu để được ở đây. Vì cô, từ lúc nào mọi thứ anh làm đều vì cô. Anh run rẩy, anh đang đặt cược vào một ván cờ, liệu có thắng hay không. Chưa bao giờ anh thấy mơ hồ và sợ hãi đến vậy. Anh run rẩy, anh thấy mình yếu đuối.
“Anh nhớ em nhiều lắm!” anh gục mặt trên vai cô, thì thầm.
Nước mắt cô càng rơi.
Giấc mơ hôm qua ùa về, nhắc nhở cô phải vùng ra. Cô phải bỏ vòng tay ấy. Cô phải bỏ mặc anh.
Lạnh lùng đi Tinh My! Lạnh lùng với anh ta đi! Đừng cho anh ta thêm hy vọng! Yêu cô sẽ mãi là tên ngốc, anh ta ngốc nghếch. Sao lại vì cô mà bị đòn như vậy? Sao cứ phải vì cô mà đau khổ như vậy?
Nhưng…tại sao cô không thể vùng chạy? Cô vẫn đứng đó…trong vòng tay của anh, cô thấy nhẹ lòng khi làm như vậy, cô thấy vị ngọt đang chảy trong tim, cô luyến tiếc cảm giác này…cái cảm giác làm cô thấy an toàn và vô cùng ấm áp.
Tình yêu của họ, nếu nói rằng, tất cả đều là ý trời, tất cả đều là số mệnh, thì chung quy lại tất cả đã được an bài, không ai có thể tránh được.
*Làm sao…tôi dứt được you đây?*
Liệu có thể yêu thêm một ngày, có thể nhìn thêm một lúc, mặc cho sự sắp đặt vô tình của thế giới…
——————
Cách trường Trần Lâm khá xa, một tòa biệt thự trắng uy nghiêm hôm nay bỗng trở nên tấp nập.
Tất cả các gia nhân trong nhà đều bận rộn.
Người thì nhanh tay dọn dẹp phòng khách, mặc dù hằng ngày họ đã làm tới ba lần.
Phòng bếp thì rộn rã kẻ ra người vào.
Các phòng trong biệt thự đều đầy ắp các gia nhân đang dọn dẹp.
Ai cũng mang một cảm giác sợ hãi có, vui cũng có, lo lắng cũng có.
Cả căn biệt thự này đang chuẩn bị cho sự xuất hiện của một người đã 12 năm không quay lại. Nay cậu ấy quay lại liệu có là điềm lành? Hay là vì…
“Thưa cậu chủ, cậu Minh Nhật đang trên đường về! Có lẽ khoảng 5 phút nữa là sẽ tới nơi!” một quản gia già, cung kính đứng trước một căn phòng khá to với cánh cửa được chạm khắc tinh xảo.
Cánh cửa mở, một chàng trai trong bộ vest màu đen bước ra. Chính là Đăng.
“Tôi biết rồi!” cậu lạnh lùng nói. Thật sự căn nhà này…sẽ phải sống trong giông bão sao?