Nhóc Con Anh Yêu Em - Full

Chương 37


Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 37

“Hắt xì!”

Yêm Nhã khịt mũi, vì ngồi dưới mưa quá lâu nên có lẽ bây giờ cô đã bị bệnh.

Cô ngước mặt lên trời, những hạt mưa đâm sầm vào mặt, tan, vỡ.

Cô không khóc nữa, có thể là đã cạn nước mắt rồi. Rồi cô nhìn xuống hai bàn tay đang đan xen nhau, cô nghĩ từ giờ nên học tính lạc quan của con bạn mình thôi. 

Cô khẽ nhếch mép, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn. Ai biết được chuyện tình cảm chứ, muốn tới là tới, muốn đi là đi. Cô thở dài một cái, gương mặt buồn bã đầy ưu tư. 

Cô quyết định về nhà. Nhưng rồi thoáng nghĩ, về với thân hình ướt nhẹp như vậy, cô sẽ trả lời cha mẹ như thế nào đây. Nhưng rồi thiết nghĩ, tới đâu thì tới, về trước đã.

Cầm cái balo lôi xềnh xệch trên vỉa hè, Yêm Nhã thất thỉu bước đi như một cái xác không  hồn. Cô biết, không nên buồn nữa, không nên bi quan nữa, nên lạc quan lên, nhưng sao tâm trạng lại không nghe theo ý mình vậy nè?! Thật buồn cười mà.

“Nhã!”

Đấy! Đã bảo là quên anh đi mà, tại sao tai vẫn còn nghe tiếng anh? Cô cười khẩy một cái. Giờ cô mới biết nếu ngồi dưới mưa quá lâu cũng sẽ bị ảo giác. Cô vẫn bước đi, không quay lại, gì chứ, chắc là ảo giác thôi. Mặc dù trong lòng rất muốn quay lại, tìm một tia hi vọng yếu ớt rằng giọng nói kia không phải là ảo tưởng.

“Nhã! Lý Yêm Nhã!

Cô khựng lại, tại sao trong mưa lại có thể nghe rõ tới vậy?! Có ai nói cho cô biết, giọng nói đó, là thật hay là ảo? Không hiểu sao tim nhói lên, nước mắt tưởng chừng như đã cạn lại bắt đầu rơi.

Và cô chỉ biết đó là thật khi cánh tay cô bị giữ lại, rồi trong phút chốc cô choáng ngợp trong một vòng tay. Cô gần như không tin vào mắt mình, đúng. Bây giờ cô chỉ nhìn thấy được bờ vai của người đang ôm cô. Nhưng cô vẫn biết đó là Thái Huy. Nước mắt lại rơi nhiều hơn.

“Anh xin lỗi! Là anh quá yếu đuối. Anh không nên đổ lỗi cho em. Xin lỗi! Xin lỗi! Làm ơn hãy quên đi lời chia tay kia đi. Làm ơn tha lỗi cho anh!” anh nói trong mưa, mắt cố gắng nhắm chặt lại, tay vẫn ra sức ôm cô. Anh sợ cô sẽ không tha thứ cho mình, sợ cô sẽ vùng chạy, sợ lại làm mất cô.


Cô không nói gì, chỉ biết đáp lại bằng cách cũng ôm thật chặt anh. Đầu cô vùi vào vai anh. Nước mắt vẫn rơi. Tâm trạng vỡ òa. Cô khóc nấc lên như đứa con nít.

“Hắt xì!” Thái Huy buông cô ra, mặt lo lắng.

“Em bị bệnh rồi, để anh đi mua thuốc.” anh quay lưng, toan chạy đi, thì bị cô níu lại.

“Thôi! Không cần đâu!” cô khịt mũi, rồi cô nhìn anh lém lỉnh “Anh chuẩn bị nhận hình phạt đi!”

Thái Huy ngớ mặt ra. Hình phạt!? Hình phạt gì? 

Chưa kịp mở miệng ra hỏi, thì anh đã thấy cô nhảy lên lưng mình.

“Cõng em! Đi đi! Nhanh lên! Ra công viên á! Nhanh!” cô không để anh phản ứng, nói một hơi. Còn lấy tay đánh vào vai anh hối thúc.

Thái Huy cười xòa trước thái độ như con nít của cô. Rồi cũng bước đi.

Trong mưa, một cảnh tượng thật ngây ngô. Chàng trai cõng cô gái, cười đùa tíu tít. Mặc cho trời vẫn mưa và cả hai đều ướt sũng.

Mặc dù trời mưa rất lớn, nhưng có vẻ như hai người không hề lạnh tí nào.

………………

“Rengg!!” Tinh My thất thỉu bước đi trên sân trường, trời đã tạnh mưa, sân trường loang lỗ các vũng mưa lớn. Cô cứ suy nghĩ miên man, không để ý, cứ nhằm ngay mấy cái vũng nước mà bước. Làm các học sinh khác nhìn cô như quái vật. 


Cô dắt xe ra khỏi nhà xe. Tới cổng trường, bỗng một người phụ nữ ngoắt cô lại.

Cô nhìn quanh, tự hỏi có phải là kêu mình không. Nhìn một hồi, chỉ thấy khu vực đó có mình cô đứng, để chắc ăn hơn, cô chỉ tay vào người mình ý hỏi có phải là kêu mình.

Người phụ nữ cười phúc hậu, trên mặt có lúm đồng tiền càng làm cho cô thấy thiện cảm, vậy là cô bước tới.

“Cháu là Dương Tinh My?!” người phụ nữ hỏi cô.

“Vâng, là cháu!” cô đáp lại, đồng thời đưa mắt quan sát người phụ nữ này. 

Cô đoán người này chắc khoảng năm mươi gì đó. Da mặt đẹp cực kì, dáng đứng kiêu sa, trên tay chỉ cầm mỗi cây dù mà đã toát lên sự giàu có, hơn người.

“Ta là quản gia nhà cậu chủ Minh Quân! Cháu có thể dành ít thời gian nói chuyện với ta chứ?” người phụ nữ từ tốn nói.

Khi nghe đến tên anh, mắt cô sáng rực, đã hai ngày không gặp anh, cô lo lắm, nhanh chóng gật đầu.

Bà quản gia như nhìn thấy sự lo lắng của cô dành cho anh trong mắt cô, bà khẽ mỉm cười, rồi bước lên chiếc xe hơi màu đen.

Chiếc xe vút đi trên đường, cô leo lên xe chạy theo.

……………………

Trong căn phòng đầy ngột ngạt, Minh Quân đứng cạnh cửa sổ, nhìn một vài hạt mưa đọng trên tán cây rơi xuống đất. Hôm nay mưa to thật.


Anh để tay lên cửa sổ, nhắm nghiền mắt lại.

Anh nhớ cô, anh muốn cô bên cạnh lúc này. Không biết trong lúc không có mình, cô có gặp chuyện gì không?

“Cạch!”

Dòng suy nghĩ của anh bị đứt quãng khi tiếng mở cửa vang lên.

Ông Hoàng bước vào. Ông nhìn những mảnh thủy tinh vương vãi dưới sàn rồi ngước lên nhìn anh, đôi mắt đăm chiêu.

Anh e ngại nhìn ba mình, ông sẽ làm gì nữa đây? Đánh anh tiếp sao? 

“Con hãy chuẩn bị đi! Mai chũng ta sẽ qua Mĩ và ở đó luôn.” ông lạnh lùng, nói nhẹ tênh.

Anh ngạc nhiên. Không đúng. Hoảng sợ mới đúng.

“Con không đi!” anh dứt khoát. Ông Hoàng định cách li anh và cô. Anh sẽ không để ông làm vậy.

Ông Hoàng xoa xoa thái dương, rồi hất tay, năm tên vệ sĩ lại xuất hiện, họ bao vây anh lại.

“Đừng ép ta phải dùng vũ lực với con!” ông nhăn mặt nói.

Anh cười khẩy, vũ lực!? Ông nói cứ như đây là đầu tiên ông kêu họ đánh anh vậy.

Anh ra đòn đầu tiên. Anh không muốn phải qua Mĩ. Anh không muốn xa cô, đánh chết anh cũng không đi.

Một trận chiến diễn ra trong căn phòng của anh, anh nhanh chóng yếu thế. Nhưng anh không chịu bỏ cuộc, cứ ngoan cố ra đòn.


Ông Hoàng đứng đó, quan sát. Ông khẽ nhíu mày với sự ngoan cố của con trai mình. Chợt từ bên ngoài, một người đàn ông bước vào, thì thầm vào tai ông điều gì đó. Ông nhăn mặt khi nghe những lời đó. Gương mặt thoáng lo lắng, ông hất tay kêu người đàn ông đó bước ra, rồi ra hiệu cho năm vệ sĩ kia ngừng lại. Cả năm liền tiến về phía sau ông.

Anh bây giờ nằm trên sàn nhà. Những vết thương cũ chưa lành, nay lại có thêm những vết thương mới, anh nhăn mặt đau đớn, người co rúm lại, nhưng anh vẫn mạnh mẽ đứng dậy, quệt đi vệt máu trên môi, nhìn ba mình.

“Ba tháng sau sẽ đi! Con hãy chuẩn bị đi. Nhất là những cái vụ tình cảm ngớ ngẩn với con bé đó.” ông Hoàng lạnh lùng nói, xong ông bước đi vội vàng.

Cánh của đóng lại, lúc này anh mới gục xuống sàn. Cô! Chỉ có hình ảnh của cô mới giúp anh gượng dậy được như lúc nãy. Anh đặt tay lên trán, cứ miên man nghĩ về cô. Cô có yêu anh không? Anh muốn biết câu trả lời, anh muốn biết liệu mình có đặt cược đúng ván cờ? 

……………………

“Sao ạ? Bị… bị nhốt trong phòng á?” Tinh My ngạc nhiên hỏi lại bà quản gia.

Bà quản gia cười, rồi khẽ gật đầu. Bà khá hài lòng trước thái độ của cô, như vậy chứng tỏ cô lo cho anh lắm, bà cầm tách trà nóng lên, tiếp tục uống.

Cả hai đang ở trong một tiệm cà phê sang trọng, một nơi mà cô từng thấy trên ti vi. Một nơi mà những người như cô chỉ cần nhìn vào menu thôi là đã lắc đầu, lè lưỡi bỏ đi.

Cô cắn môi, sao một người cha có thể làm vậy với con trai mình chứ? 

“Cậu chủ rất yêu cháu!” bà quản gia nói, gương mặt cô đanh lại. Cô luôn hỗn loạn về việc này. Cô nhớ tới gương mặt của Bi. Cô… cô không xứng. Thật sự không xứng.

Cô hại anh rồi, cô nghĩ vậy.

Bà quản gia xem đồng hồ, rồi nhìn cô mỉm cười.

“Ta có chuyện phải đi!” bà từ tốn: “Cháu đừng quá lo lắng, ngày mai là cậu chủ sẽ đi học lại, đừng nói với cậu ấy về chuyện gặp mặt ngày hôm nay.” rồi bà bước đi. 

Cô thẩn thờ ngồi đó. Vì cô mà anh bị nhốt, vì cô mà anh bị đánh. Vì cô… tất cả là tại cô, những người yêu thương cô đều bị cô hại cả. Cô phải làm sao mới dứt ra được chuyện này đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.