Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 36
Tinh My ngồi thẩn thờ trên giường bệnh. Nghiêng đầu nhìn mưa. Không khí ẩm ướt làm cô thấy lạnh, cô với tay lấy chăn che người lại, cô mong anh mình và Yêm Nhã hai người sẽ trở lại như xưa. Mong vậy.
………………….
“Leng keng!” chiếc chuông nhỏ màu tím trên cánh cửa màu trắng của quán cà phê DJ rung lên khi có người mở cửa.
Cả quán dồn mắt về cô gái mới bước vào. Người cô ướt nhẹp nước mưa, tóc tai rũ rượi, gương mặt có vẻ hoảng hốt đầy vội vàng.
Yêm Nhã nhìn quanh tìm con bạn, nhưng nhìn mấy lần vẫn không thấy, cô càng hốt hoảng: *Phong tới bắt nó đi rồi sao? À không thể! Quán đông người vậy, muốn làm điều đó cũng không khả thi.*
“Chào quý khách!” chị phục vụ khá lúng túng trước cô.
Cô bừng tỉnh, nhìn chị phục vụ rồi khẽ gật đầu chào lại, cô nhìn quanh lần nữa, đã tới đây rồi chẳng lẽ lại bỏ đi một mạch sao?
Yêm Nhã ngồi xuống bàn trong góc quán. Gọi một ly socola nóng xong thẩn thờ.
Cô khẽ nhấc bàn tay lên, trên cái bàn này vẫn còn chữ “Huy love Nhã” được bọc bởi một hình trái tim cực to. Cô nhìn quanh, nơi đây là nơi cô và Thái Huy hay đến chơi. Lúc nắng thì vô tránh bụi, lúc mưa thì vô tránh mưa, Tất cả thời tiết đều có lí do để hai người vào đây. Và lần nào vào đây, đều ngồi ngay cái góc này. Ngay cái bàn này.
Yêm Nhã cụp mắt xuống, bao kỉ niệm tràn về, vui có, buồn có.
Rồi giọt nước mắt tràn ra. Sao lại như vậy chứ? Những điều trong quá khứ chẳng phải đẹp lắm sao? Sao lại như bây giờ chứ? Tại sao? Tại sao?
Cô ước gì bây giờ mở mắt ra, Huy sẽ ở trước mặt. Nhớ lắm. Nhớ gương mặt đó lắm, cả cái miệng hay cười nữa, rồi những lúc anh nhắm mắt, hàng lông mi rung rung trong gió. Cứ ngỡ sẽ tung cánh bay như thiên thần, xa khỏi tầm tay cô.
“Leng keng!” tiếng chuông cửa lại rung, cô mở mắt như một phản xạ.
Trên bàn, từng giọt nước mắt rơi xuống, nóng hổi, vỡ vụn. Cô mím môi, tim đập nhanh. Chỉ có nhịp tim nhanh mới làm cho cô biết rằng cô đang sống. Là Thái Huy. Người anh ướt không kém gì cô. Mái tóc buông xuống, ôm gương mặt, tôn lên đường nét trên gương mặt, đối với cô nó thật hoàn hảo, gương mặt anh cũng hốt hoảng, nhìn quanh, rồi cô cũng rơi vào tầm mắt của anh. Bây giờ làm sao đây? Cô ước được thấy anh, giờ thì sao?
Tim anh cũng giật thót, sao cô cũng ở đây? Nhìn người cô ướt đẫm, chỉ muốn chạy lại ôm cô. Truyền hơi ấm của mình cho cô. Nhưng anh không thể. Dường như anh không đủ can đảm để làm điều đó.
Anh nhìn một hồi rồi cũng lờ đi. Ánh mắt tiếp tục quét khắp quán, tìm Tinh My. Nhưng cũng như cô, Huy không tìm thấy. Thái Huy chợt nghĩ, cú điện thoại đó, kêu anh tới cái quán này, rồi Yêm Nhã ngồi đó?!
Anh cười đau khổ, không khó để đoán được đây là kế hoạch của em gái mình.
Nhưng ánh mắt không thể lờ đi được nữa khi thấy nước mắt cô rơi. Anh chạy lại, nhưng cùng lúc đó cô cũng đứng lên và bỏ chạy, một cảnh tượng kì quái. Hai người đang diễn phim sao? Đó là thắc mắc của những người trong quán.
Đôi chân anh dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn bóng cô nhỏ dần rồi khuất sau cơn mưa.
Tâm trạng của cô bây giờ đầy hỗn loạn, muốn chạy lại ôm anh. Muốn chạy lại tát anh. Muốn lờ anh đi. Muốn trả thù. Muốn níu kéo. Muốn xem thường. Muốn làm anh hối hận vì đã chia tay cô …..
Nhưng cô không thể. Cô còn yêu anh, nên đã chọn con đường bỏ chạy.
“Hức…. hức! Làm sao đây? Hức…hức!” trong mưa, một cô gái bé nhỏ ngồi trên bậc thang trước tòa nhà cao lớn để khóc. Nước mắt hòa quyện vào mưa, làm những người đi ngang qua cũng cảm nhận được những giọt mưa đắng quá.
Thái Huy lẫn thẫn ngồi xuống bàn mà Yêm Nhã đã ngồi vừa nãy. Anh nhìn người phục vụ đặt trên đó li socola nóng hổi mà cô đã kêu. Bây giờ mà cô còn uống thứ này sao?
Socola- thứ mà anh và cô hay uống cùng nhau, cũng tại nơi đây, cũng trong quán này. Hừ! Anh khinh. Ai nói socola là hương vị tình yêu chứ? Anh chống tay lên trán. Suy nghĩ miên man.
Anh còn yêu cô. Đó là điều chắc chắn! Nhưng có ai hiểu không? Cái cảm giác bất lực khi nhìn người con gái mình yêu bị người khác hôn. Khó chịu! Anh không xem thường cô, nhưng anh khinh rẻ bản thân. Khinh rẻ vì đã quá yếu đuối, khinh rẻ vì tại sao lúc đó không chạy lại, cho tên đó một trận?
………………….
Tinh My ngồi đờ đẫn. Anh mình với con Nhã sao rồi. Cô tưởng tượng cảnh hai người làm hòa. Rồi cô sẽ về nhà, đánh vào lưng anh, vênh mặt nói câu: “nhờ em đó nha!”
Cô bắt đầu cười hí hửng khi nghĩ tới cảnh đó.
“Oh wait til I do what I do
Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)
Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)…” điện thoại của cô reo lên.
Là Thái Huy, điều này càng làm cô hí hửng.
Cô bấm nút nhận, vừa tính khoe công thì điều đầu tiên cô nghe lại không phải như cô muốn.
“Em đừng nhúng tay vào chuyện của anh nữa! Anh mệt mỏi lắm rồi!” giọng Thái Huy nói trong điện thoại có vẻ buồn bã, xen vào đó là sự tức giận.
Cô đờ người, trong lòng cảm thấy trống rỗng, cô thấy mọi chuyện đã làm thật là vô nghĩa với cái ông anh cứng đầu này.
“Anh nói vậy là sao hả?” Cô cũng hơi tức giận: “Anh mệt mỏi? Con Nhã không mệt mỏi hả? Sao anh thích hành hạ mình, hành hạ người quá vậy? Rõ ràng còn yêu mà. Cứ phải đau khổ vậy sao? Anh thật là nông cạn mà!” Cô hét lớn.
Đầu dây bên kia, cô nghe được tiếng anh thở dài, rồi không gian rơi vào im lặng.
Cô xụ mặt xuống, gần như bất lực. Cô không biết nói gì hơn, ngoài những gì cô đang nghĩ ngay bây giờ.
“Anh có biết tại sao người ta nói socola là hương vị tình yêu không?” Cô nói, giọng gần như bỏ cuộc: “Vì nó có đầy đủ hương vị của tình yêu! Ngọt, đắng, còn có chất làm người khác phải nghiện nữa. Những thứ đó đúng là bản chất của tình yêu mà. Không phải sao? Chẳng phải lúc anh và Yêm Nhã bên nhau không phải là ngọt ngào lắm sao? Vậy mà bây giờ chỉ có chút hương đắng vào là bỏ cuộc? Thật sự anh có yêu Nhã không?” cô chán nản cúp máy. Đầu óc cô phút chốc trống rỗng, cô vừa nói gì vậy? Cô không nhớ.
Cô lấy tay đánh lên đầu mình. Haizz! Nói từa lưa tà la. Lỡ làm chuyện xấu thêm chắc chết.
Rồi cô nhìn ra ngoài trời , nhìn màn mưa dày đặc.
Cô nhìn xuống điện thoại, thực sự kết thúc rồi sao?
……………..
“Tít….tít!” Cô cúp máy, Thái Huy vẫn thẩn thờ để điện thoại trên tai mình. Những lời cô nói cứ ong ong trong đầu anh. Cô nói gì? Ngọt đắng!? Gì mà đắng chứ?! Rồi anh nhìn li socola trước mặt, vẫn là một li socola bình thường, vẫn còn nghi ngút khói.
Anh cầm li lên, uống một ngụm, khẽ nhăn mặt, đúng là đắng thật, vậy tại sao từ trước tới giờ anh không nhận ra vị đắng này? Anh chỉ biết nó rất ngọt. Nhắm chặt mắt, anh nhớ về cô. Lúc cô cười, lúc cô nhìn anh, có những lúc anh giả bộ nhắm mắt, rồi bất thình lình mở mắt ra, bắt quả tang cô đang nhìn mình. Đó luôn là cách anh dùng để trêu chọc cô. Anh thích nhìn gương mặt đó đỏ ửng lên vì xấu hổ.
Anh rút vội tờ 50.000 để trên bàn. Rồi lao nhanh về phía cửa. Không! Anh không để mất cô đâu. Anh yêu cô ấy. Chắc chắn…chắc chắn là vậy! Anh…sẽ làm cho li socola kia ngọt trở lại.