Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 38
10 năm trước,
“Nuna! Nuna đi ngủ nha!” một cô bé dễ thương trong bộ váy màu xanh chấm bi, đôi tay hí hoáy đặt con búp bê nhỏ lên một cái giường bằng gỗ nhỏ xíu. Cô bé cực kì nhẹ nhàng, cứ như sợ con búp bê đau.
Rồi cô bé ngồi đó, ngắm nhìn con búp bê. Đó là món quà của cha mẹ cô từ Pháp mang về, khỏi nói cũng biết cô bé thích nó tới cỡ nào.
Cô bé giương đôi mắt to tròn của mình hướng về chiếc đồng hồ quả táo treo trên tường, nhoẻn miệng cười một cái, cô bé nhẹ nhàng ẵm búp bê lên, rồi âu yếm: “tới giờ đi dạo rồi Nuna ơi!”
Nói rồi, cô bé mở của phòng, xỏ đôi giày hình chuột Mickey vào, bước ra khỏi nhà.
Trên con đường còn ẩm ướt sau một trận mưa tầm tã, một bóng hình nhỏ bé xuất hiện, trên tay đang nâng niu một con búp bê nhỏ xinh. Con đường đầy những vũng nước không ngăn nổi đôi chân nhỏ bé kia bước tiếp, vừa đi, cô bé vừa hát tíu tít, tay nâng niu con búp bê xinh. Lâu lâu nhảy qua một vũng nước nhỏ rồi cười thật tươi.
Chợt một giọt mưa trong veo đọng trên tán lá rơi xuống, tưởng trời lại mưa, cô bé liền chạy về nhà, một tay cầm búp bê, một tay che cho búp bê. Gương mặt không hốt hoảng, nhưng đầy vẻ vội vàng.
“Uỵch!” cô bé liền trượt chân trên đường trơn.
Rất nhanh, cô bé nằm sóng soài trên đường, gương mặt nhăn nhó đến buồn cười vì đau. Bộ váy màu xanh bị vấy bẩn, gương mặt tèm lem vì nước mưa, nhưng càng dơ hơn vì bây giờ cô bé bắt đầu khóc.
Con búp bê bị văng ra xa, cũng đã bẩn vì vũng nước mà con búp bê đang nằm lên, con búp bê vô hồn giương đôi mắt nhìn cô bé khóc.
Nước mắt vơi dần đi, chợt cô bé nhìn thấy một thằng nhóc đang đứng trước mặt mình. Gương mặt e dè , bối rối không biết nên làm gì với con nhóc đang ngồi khóc trước mặt mình. Cậu bé chỉ nhìn chằm chằm vào cô bé.
Cô bé bắt đầu ngưng khóc, mặt hiện lên nguyên dấu hỏi to đùng, tự hỏi cậu nhóc này là ai.
Không gian yên ắng, chỉ có tiếng của những hạt nước đọng trên lá rơi xuống đường tí tách.
Cậu bé bắt đầu bối rối hơn, cậu né ánh mắt của cô bé, chợt đập vào mắt cậu là con búp bê đang chìm trong vũng nước. Không ngần ngại, cậu bé chạy lại, cầm con búp bê lên. Con búp bê dính đầy sình, vấy bẩn cả bàn tay nhỏ trắng trẻo của cậu.
Cậu chạy lại nơi cô bé đang ngồi ngơ ngác, cười tươi.
“Búp bê của cậu à?” cậu bé nói, đưa con búp bê ra.
Cô bé lấy tay cầm con búp bê, khẽ gật gật đầu. Chợt cậu bé giật con búp bê lại, bàn tay của cô bé dừng lại giữa không trung.
“Cậu đừng cầm nó bây giờ, nó dơ lắm!” cậu bé cười tít mắt.
Chợt gương mặt cô bé mếu lại.
“Oa~~ nhưng Nuna là của mình mà.” những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
“Cậu đừng có khóc!” cậu bé bối rối, tay quờ quạng giữa không trung, không biết nên làm gì.
“Chỉ là nó dơ thôi, cậu mà cầm bây giờ là bị bẩn tay đó. Mình đem đi rửa nó nha.” bây giờ cậu bé mới nói hết câu.
Cô bé gỡ bàn tay ra khỏi gương mặt mình, giương mắt nhìn cậu bé với vẻ nghi ngờ.
“Cậu sẽ trả cho mình chứ?” cô bé hỏi.
Cậu bé cười tươi, gật đầu. Cô bé liền đứng dậy, mắt không rời cậu bé kia.
Cậu bé không ngừng cười, quay lưng, tiến về chỗ vòi nước trong công viên gần đó nhất, chợt cậu thấy ấm ấm nơi bàn tay còn lại.
“Cậu không được bỏ chạy đâu. Nuna là của mình.” cô bé nói, tay vẫn nắm chặt tay của cậu bé.
Cậu bé cười, rồi để cho cô bé nắm tay, cùng bước đi trên đường, nơi mà đã bắt đầu len lỏi một vài tia nắng sau cơn mưa.
“Đẹp quá!” cậu bé liền khen con búp bê đang cầm trên tay, bây giờ nó đã sạch hơn trước.
Cô bé nhận lại con búp bê, mỉm cười.
“Tên nó là Nuna!” cô bé nói.
“Mình là Bi!” cậu bé cười. Nghe xong, cô bé mới nhớ ra là cậu bé đang đứng trước mặt mình hoàn toàn xa lạ.
“Mình tên Tinh My!” cô bé nói.
“Gia đình mình mới chuyển tới khu này, làm bạn nha.” cậu bé đưa tay ra để bắt tay với cô bé.
Cô bé giương đôi mắt trong vắt nhìn cậu bé, khi cậu đứng thẳng lên cô bé mới nhận ra cậu bé hơn cô cả cái đầu.
Cô bé cũng đưa tay ra bắt lại. Hai đứa nhóc nhìn nhau rồi cười, chúng cùng nhau chạy giỡn trên bãi cát ở công viên. Đến khi về tới nhà, cả hai đều bị mắng te tua bởi gương mặt tèm lem cùng bộ đồ đầy cát. Nhưng chúng không buồn , vì hôm nay, chúng đã có bạn mới.
Rồi cả hai đứa nhanh chóng là bạn thân của nhau, cùng học chung trường mầm non, cùng đi học, cùng đùa giỡn. Cả hai như hình với bóng.
“Bi, mình chơi cô dâu chú rể đi.” cô bé hí hửng , lay cậu bé.
“Chơi làm sao?” cậu bé gãi đầu, thắc mắc.
“Thì giống mấy cảnh trong phim á. Cô dâu chú rể bước vô cái nhà to vầy nè.” cô bé lấy hai tay minh họa cái vòm nhà.
“Là nhà thờ!” cậu bé thốt lên.
“Hình như là vậy á.” cô bé gãi mũi suy nghĩ.
“Cái đó là đám cưới.” cậu bé cười.
“Vậy à? Bi biết hả? Vậy chơi cái đó nha. My là cô dâu, Bi là chú rể nha.” cô bé nghiêng đầu nhìn cậu bé, đôi má đỏ ửng vì ánh nắng của chiều tà, đôi mắt to tròn khiến Bi muốn từ chối cũng không được.
Rồi dưới bóng cây cổ thụ, cô bé lén lấy váy của mẹ , mặc vào tạo nên một cái váy dài tới chân, rồi hái những bông cúc dại, làm thành bó một cách vụng về.
Cậu bé thì vẫn như vậy, cố gắng đứng thật nghiêm chỉnh, một tay khoác tay cô bé, một tay để phía sau lưng.
Cả hai cùng tiến tới gốc cây, cười thật tươi. Ánh nắng như rực rỡ hơn với nụ cười đó.
Cái cây cổ thụ có những tán cây tỏa ra, giống như vòm nhà của nhà thờ trong phim cô bé xem. Thế là hai đứa chọn đó là nhà thờ của hai đứa.
“Bi làm sai rồi, phải đi như vậy mới đúng!”
“Bi sai rồi, phải nói như vậy mới đúng!”
“Bi sai rồi, phải nắm tay này mới đúng!”
Tội nghiệp cậu bé, khổ sở với những yêu cầu trọng đại của cô bé.
“Bi… nhẫn đâu?” cô bé giương đôi mắt tròn nhìn cậu bé. Cậu gãi đầu, chợt cậu ngồi xuống, hái một cọng cỏ non, màu xanh mát rượi.
Bi quay lưng lại, giả bộ bí mật làm gì đó khiến cô bé đầy tò mò.
“Xong rồi nè!!” Bi quay lại, cười tươi, trên tay là một cái nhẫn bằng cỏ.
Rồi cậu không đợi cô bé nói gì, cầm tay cô, đeo cái nhẫn vào.
“Đẹp quá!!” cô thốt lên. Tay không ngừng sờ cái nhẫn. Bây giờ, chú ý của cô bé không còn là cái “đám cưới” nữa, mà là cái nhẫn bằng cỏ nhỏ xinh kia. Không hiểu sao Bi hụt hẫng.
“Bi chỉ My làm cái này đi!” cô bé bây giờ đang ngồi trên nền cỏ xanh, nhìn cậu bé.
Bi nhìn cô bé một hồi, rồi ngồi bên cạnh cô, hí hoáy chỉ cô làm một cái nhẫn.
Nắng nhuộm nền cỏ xanh, làm bừng sáng hình ảnh hai đứa bé. Cả hai đều cười rất tươi. Khiến ai đi ngang qua cũng phải phải nhoẻn miệng cười.