Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 19
Đã được một tháng Minh Quân làm gia sư cho Tinh My. Anh dạy hay lắm nha. Thành tích của cô tăng lên đáng kể, từ vị trí bét trong lớp, bây giờ cô cũng lên hạng giữa rồi. Nhưng có vẻ anh vẫn chưa hài lòng, ngày ngày vẫn đều đặn dạy cô với mong muốn là cô phải hạng nhất.
“Không được. Em làm sai rồi. Làm lại đi!!” anh trả lại cô quyển vở.
“Mệt quá à. Nghỉ 5 phút nha thầy ” cô làm nũng.
“Ok! Nghe em hết.” anh không bao giờ thoát được chiêu đó của cô.
Được ngồi nghỉ, Tinh My ngồi suy nghĩ vu vơ, bỗng cô nhớ ra một chuyện.
“Ừm…you nói hơn tôi một tuổi…vậy tại sao you lại ở lại lớp vậy?”
Minh Quân nhìn cô.
“Em muốn biết?”
Không ngần ngại cô gật đầu.
Anh khẽ cười rồi chậm rãi kể cô nghe cái quá khứ không mấy tươi đẹp của mình.
13 năm trước,
Anh, con của một tỉ phú, từ nhỏ sống trong sự giàu sang sung sướng, người ngoài nhìn vào cứ nói rằng anh thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình như vậy, nhưng có ai biết được gia đình anh không hề đẹp đẽ như bề ngoài của nó.
Mẹ anh cưới ba anh cũng chỉ vì tiền, bà đã dùng anh để ràng buộc ông. Vì vậy từ nhỏ anh đã phải sống trong sự hắt hủi của mẹ, bởi dưới mắt bà, anh chỉ là công cụ để bà rút tiền của ba anh, nhưng ba anh thì khác, ông vẫn yêu thương anh , xem anh là cả cuộc sống của mình.
Rồi một ngày, bà ta công khai chuyện đang ngoại tình với tên quản gia trong nhà.
“Cô…cô nghĩ gì mà lại làm chuyện đáng xấu hổ như vậy hả?” ba anh giận dữ.
“Thì sao nào? Tôi đã sinh cho ông một đứa con trai rồi còn gì? Ông đã có người nối dõi. Tôi đáng được nhận tự do chứ.” mẹ anh nói với giọng chanh chua.
“Cô…cô…”
“Tôi thì sao?”
“Thật là mất mặt mà.” ba anh như bỏ cuộc, ông quay đi, che giọt nước mắt đang lăn trên má.
Họ đâu biết rằng anh đang đứng ở ngoài cửa, nghe hết tất cả, anh cố gắng lấy tay che miệng lại nhằm nén lại tiếng khóc.
“Hức hức” nhưng anh đã không làm được.
Mẹ anh nghe thấy, liền mở cửa, lôi anh vào.
“Hừ! Ông dạy con như vậy sao? Người lớn nói chuyện mà dám nghe lén sao?” rồi bà tức giận ném ly nước xuống sàn.
“Choang!” tiếng ly vỡ vang lên chói tai.
Mặc dù ba anh đã nhanh chóng che cho anh, nhưng một mảnh vỡ vẩn đâm vào tay anh.
Nói tới đây Minh Quân liền săn tay áo lên cho cô xem vết sẹo năm nào.
Anh đang định tiếp tục kể thì…
“Thôi. Stop! Tôi…tôi không muốn nghe nữa đâu.” cô cúi mặt xuống xấu hổ.
Cô tự trách mình. Nhiều chuyện làm chi để bây giờ anh phải khơi lại nỗi đau.
Anh cười, xoa đầu cô.
“Vậy anh tóm tắt lại vậy.”
“Đừng, tôi không…” cô từ chối.
Nhưng anh vẫn tiếp tục.
“Hai ngày sau bà ta bỏ đi với tình nhân. Và đã chết trong một vụ tai nạn, ba anh sau khi nghe tin, đã lao vào công việc để xóa đi hình ảnh bà ta.” anh khẽ nhắm mắt lại rồi tiếp tục: “Em tin không? Anh biết ba anh giờ vẫn còn yêu bà ta.”
Tinh My tròn mắt.
“Yêu…yêu sao?”
“Đúng vậy. Ông lao vào công việc, quên luôn đứa con này.” anh nói trong khi vẫn cười, nhưng sao cô thấy nụ cười đó có phần chua xót.
“Sau đó… anh bị trầm cảm một năm đến khi đi học lại thì cũng như cái xác vô hồn, vô hồn… đến khi gặp được em.”
“Gì? You mới nói gì vậy?” cô ngạc nhiên.
“Không có gì. Học tiếp đi” anh quay mặt đi.
Tinh My khẽ ôm anh từ phía sau.
“Nè, you. . . you buồn lắm phải không? You… you khóc đi. Khóc đỡ hơn đó.” cô nói, cô không ngờ cô lại có thể nói như vậy trong khi bản thân cũng là người hay kìm nén khi có nỗi buồn.
“Em lo cho anh à?” Minh Quân mỉm cười.
“Sặc. Tính an ủi you…vậy mà…” cô hụt hẫng, rút tay lại thì anh giữ lại.
“Không. Đừng buông ra.”
Cô im lặng trước hành động đó của anh.
“13 năm… 13 năm rồi mới có người ôm anh như vậy đấy.” anh cười.
Cô cũng cười, không ngờ người như anh đôi khi cũng yếu đuối như vậy. Con người mà, luôn có phần yếu đuối trong người, chỉ đợi có cơ hội là nó sẽ bao trùm lấy họ.
Mặc dù ôm anh từ phía sau, nhưng cô biết anh đang cười , có thể rất tươi là đằng khác.
10 phút trôi qua, Tinh My ngủ trên lưng anh khi nào không hay.
Minh Quân khẽ bế cô lên giường ngủ, trông cô cứ như thiên thần khi đang ngủ, gương mặt bình yên như chưa từng có gì xảy ra.
Anh khẽ hôn lên trán cô.
“Nhóc, anh…yêu em mất rồi…”
Có lẽ từ lúc ở bệnh viện, anh đã phát hiện ra cảm giác mình dành cho cô không còn đơn thuần là thích nữa, mà là yêu. Yêu thực sự.
Xong, anh cũng khẽ bước đi, công việc gia sư có lẽ hôm nay là quá đủ rồi.