Nhóc Con Anh Yêu Em - Full

Chương 18


Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 18

“Nè…đáng ghét… ai…làm you…..khóc vậy?”

Tinh My khẽ mở mắt, trong mơ, hình như cô nghe tiếng Minh Quân, mới mở mắt thì đã thấy anh ngồi khóc.

Đôi mắt anh mở to, cô không nói sảng, cô…cô đã tỉnh dậy?

Anh vui mừng đến nỗi đơ cả người, anh đang mơ sao? 

“Ưm…tôi…khát…” cô nói với giọng yếu ớt, bây giờ, đến cả mắt cô mở còn không nổi.

Anh bừng tỉnh: “Anh… anh lấy nước cho em.”

“Khoan!” cô kêu anh lại. 

Cô đưa tay sờ gương mặt anh: “Sao you… gầy quá vậy? You đang khóc hả? Đừng …khóc nha.” cô yếu ớt đưa tay lau nước mắt trên mặt anh.

“Cảm ơn em!” Minh Quân khẽ hôn lên trán cô.

Cảm ơn? Anh lại cảm ơn cô, ở buổi tiệc sinh nhật , anh cũng đã cảm ơn cô. Anh cảm ơn vì cái gì? 

“Em đợi anh một tí. Anh đi lấy nước cho em.”

Tinh My nở một nụ cười yếu ớt nhìn theo bóng anh.


1 giờ sáng, cả nhà cô đến bệnh viện khi nghe anh nói là cô đã tỉnh dậy.

“Con gái!” mẹ Dương mở cửa phòng, chạy vào ôm cô. 

Bỗng cô cũng rưng rưng, nước mắt trào ra, nhưng vì còn đang yếu nên không nói được gì ngoài bốn chữ” “con xin lỗi mẹ!”. Ít nhất bây giờ cô còn gia đình bên cạnh…ừm… còn có anh nữa chứ.

Một tuần sau, Tinh My xuất viện.

Cô đến trường với mái tóc ngắn xù, trông ngộ ngộ nhưng lại dễ thương vô cùng. ( Tóc bị Vi cắt hết rồi.) 

Đang bước vào thì cô cảm giác balo mình bị nhấc bổng lên.

“Để anh xách cho!” quay lại thì cô thấy Minh Quân, tay đang cầm balo của cô.

“Sặc, tôi tự làm được mà!” Tinh My với tay lấy lại cái balo.

“Nghe lời chút đi! Em còn yếu mà” anh vẫn không buông tay. 

Cô xụ mặt xuống, chu môi đáng yêu: *Yếu gì chứ?! Nguyên một tuần ở nhà chán thấy mồ.* 

Rồi cô nhớ tới Đăng. Không biết giờ này cậu như thế nào, cả con Nhã nữa. “Ừm… tôi đi đây một chút.”

Như đoán được ý cô, Minh Quân nắm tay cô lại. 

“Đăng…cậu ấy… nghe nói đi du học Mĩ rồi.” anh khá lúng túng.

“Sao?” cô bất ngờ.

“Sau vụ của em, anh không thấy cậu ấy nữa. Hình như cậu ấy đi du học rồi.” anh gãi đầu.

“Vậy….vậy à?” cô buồn, cô mất đi một người bạn thân rồi sao? Nước mắt cô lăn dài trên má. Tên Đăng đáng ghét. Sao đi mà không chào một tiếng chứ? 

“Đừng mà!! Làm ơn đừng khóc!” anh bối rối lau nước mắt cho cô. Anh thực sự không muốn nhìn thấy cô khóc tí nào.

“Ừm… tôi không sao.” rồi cô nghiến răng: “Hừ!! Tên đó đi mà không chào, đợi khi hắn quay lại đi, tôi sẽ xử hắn.” Tinh My hùng dũng tuyên bố.

“Ừm!!” Minh Quân cười trước vẻ con nít của cô.


Cô và anh tiếp tục bước trên sân trường đầy nắng, không gian bình yên, như chờ đợi một cơn bão khác ập tới.

……………

“CHÀO MỪNG BẠN MY TRỞ LẠI VỚI 11A15” 

Mới vào lớp, Tinh My đã bị đập vào mắt cái băng rôn màu đỏ in dòng chữ to đó.

Rồi tụi bạn của cô chạy lại ôm cô, làm cô mới khỏe mạnh cũng muốn bệnh trở lại.

Yêm Nhã từ trong đám bạn cô chạy ra, (Nhã và cô học khác lớp) ôm cô rồi khóc nức nở.

Tinh My hơi bị ngán ngẩm, con bạn cô hình như thái hóa. Cô đâu phải vừa chết đi sống lại đâu? 

“Ừm…ngoan ngoan nín nào.” cô vỗ lưng Yêm Nhã.

……………………

Ba ngày nữa trôi qua, Tinh My hơi thấy trống trải bởi sự thiếu vắng của Đăng.

Nhưng quan trọng là bài vở của cô. Cô nghỉ gần hai tuần chứ đâu có ít.

“Haizz… Không muốn làm đâu. Hờ hờ!!!” cô gục đầu xuống bàn trước đống bài tập đầy ắp.

“Cộc cộc.” là tiếng gõ của.

Tinh My ngạc nhiên. Nếu là ông Huy thì ổng đạp cửa xông vào rồi, còn papa mama thì không bao giờ vô phòng cô.


“Ờ vô đi, cửa không khóa.” cô nói vọng ra. 

Cánh cửa được mở ra, cô ngạc nhiên là …là Minh Quân!? Anh làm gì ở đây? 

“You….you…” cô lắp bắp trước sự xuất hiện của anh trong nhà mình.

“Đừng ngạc nhiên vậy chứ? Ba mẹ em cho anh vào rồi.” anh nhăn mặt trước sự bất ngờ của cô.

“Nhưng you làm gì ở đây?” Tinh My thắc mắc.

Minh Quân tiến lại chỗ của cô, lấy đống sách vở trên bàn cô, lật qua lật lại. 

“À, anh đang tính làm gia sư…miễn phí.” anh bình thản, mắt vẫn dán vào vở của cô.

“Gia …gia sư?!” cô ngạc nhiên. Anh con của tỉ phú mà phải đi làm gia sư sao? 

“Haizz… Em ngốc hay giả ngốc đây?! Thành tích học tập của em tệ quá, anh làm gia sư miễn phí em còn không muốn sao?” anh nói với giọng trách cứ.

Tinh My hơi xấu hổ trước lời Minh Quân nói. Cô ngu tới vậy sao? Ờ mà…ngu thiệt.

Thôi thì chỉ có anh mới cứu được cô thôi. Anh học lớp giỏi nhất khối. Ok, có thể tin tưởng được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.