Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 20
Một ngày chủ nhật đẹp trời, đối với Tinh My, chủ nhật mà được lăn qua lăn lại trên giường thì thật là sướng nha. Giống như đang ở thiên đường vậy.
“Tin…tin…”
Chợt dưới nhà cô, tiếng còi xe kêu inh ỏi.
Cô lấy gối bịt tai lại, theo chủ nghĩa im lặng là vàng, bơ đi cho lành.
“Tin…tin…” lần hai.
“Tin…tin …” lần ba
“Tin…tin…” lần bốn
“Cái tên tà môn ngoại đạo phá làng phá xóm kia. Mi không ngủ thì để người ta ngủ, làm gì mà mới sáng sớm bấm còi inh ỏi vậy hả? Cái đồ phá đám, cái đồ vô duyên, cái đồ mất nết, cái đồ chết tiệt #$$*^$$&*%%….” cô thu hết nội công, đạp tung cửa sổ, ló đầu ra, tuông nguyên một tràng.
“Ái chà, theo anh được biết thì bây giờ là 10 giờ sáng, không còn sáng sớm như em nói đâu nhóc à.”
Tinh My giật mình, ra là Minh Quân. Cô bất giác đỏ mặt.
“Ừm…thì tôi…mà…you làm gì ở đây?” cô gãi đầu , lơ qua chuyện khác.
“Thay đồ!! Rồi theo anh.” anh nói.
Cô ngó cái giường trong phòng, rồi nhìn anh. Haizz, cô đang buồn ngủ mà. Nhưng vì hồi nãy nó lỡ miệng chửi anh…haiz…đi thay đồ vậy.
“Đợi tui 10 phút.” cô nói vọng ra rồi lao vô nhà WC chuẩn bị.
Anh cười, lắc đầu.
*Tinh My à, chừng nào em mới trưởng thành nổi đây? *
10 phút sau, cô bước ra với quần short màu đen và áo hình panda màu xanh lá cây.
“wow” Tinh My thốt lên.
Hồi nãy cô không để ý đến cái xe mà anh chạy tới, một chiếc mui trần màu đỏ. Cô cực thích mui trần.
Rồi cô nhìn anh, hôm nay anh cũng trông khá bụi với quần jean áo sơ mi, nhìn vào có khi nghĩ anh và cô là một cặp.
Minh Quân chở cô ra một vùng ngoại ô gần cái nơi mà anh tổ chức sinh nhật lần trước.
Anh dừng xe trước một cái cổng lớn, khá cũ kĩ.
“Em cầm giùm anh.” anh đưa cho cô một cái giỏ.
Tinh My không hiểu gì cả, nhưng vẫn làm theo.
Anh khóa xe, rồi tiến tới mở cổng ra.
Cô như lóa mắt với cảnh trước mặt.
Một đồng cỏ bao la, rộng quá. Trong cái thế giới đất chật người đông như vậy mà vẫn còn một vùng đất rộng vậy sao?
Từng ngọn cỏ cứ đung đưa theo gió, nhìn như sóng biển, nơi này cứ như là hứng trọn nắng của mặt trời, đẹp quá Vẻ đẹp khiến cô chôn chân tại chỗ.
“Vào thôi.” anh nắm tay cô, bước đi.
Tinh My vô thức bước theo anh, đôi mắt vẫn dán vào khung cảnh phía trước.
Minh Quân trải thảm, bày biện đồ ăn lên.
“Picnic sao?”
“Ngốc! Chứ em nghĩ là gì?” anh nhéo má cô.
“Đau!” cô khẽ nhăn mặt: “nhưng tự nhiên đi picnic là sao?”
Anh nhìn cô, cười.
“Hôm nay là sinh nhật mẹ anh.”
Tinh My liền im lặng, phụ anh bày đồ ăn ra. Cái bản tính nhiều chuyện đúng là không trị nổi mà.
Cuối cùng cũng xong. Giờ cô mới để ý, trên thảm có rất nhiều đồ ăn, nhìn rất ngon mắt.
Cô cầm một miếng bánh lên ăn.
“Ngon không?” anh hỏi cô, hồi hộp đợi câu trả lời.
“Ừm…ngon!!” cô gật gù.
Minh Quân mỉm cười, sỡ dĩ anh hỏi vì tất cả món ăn ở đây đều là tự tay anh làm.
Nhớ lại lúc sáng, tại nhà anh, trong bếp…
Anh cầm dao cắt mười lần thì chín lần xém trúng tay.
Nướng bánh thì xém bị phỏng tay.
Cầm dĩa thì xém rớt trúng chân.
Anh nhăn mặt khổ sở cầu cứu bà quản gia. Nhưng nhất quyết không cho bà đụng tay vào, chỉ cho phép bà đứng ngoài chỉ bảo.
Trong lúc chiên thịt thì… “phùng!!!”
Một ngọn lửa bốc lên, xém làm cháy cả lông mày của anh.
Hiện tại,
Nhớ lại chuyện hồi sáng làm anh khẽ rùng mình. Anh không ngờ việc bếp núc lại khó tới vậy.
“You không ăn à?” cô hỏi khi anh cứ ngồi nghĩ ngợi gì đó.
“À, ăn chứ.” anh cười tươi.
“Hì.” cô cười lại với anh.
Tinh My ngồi ngắm cảnh, chỉ có cỏ và cỏ, tại sao lại đẹp vậy nhỉ?
Cô cởi giày ra, cảm nhận trừng cọng cỏ mềm.
Cô nằm xuống, hương cỏ xộc vào mũi, vài cọng cỏ vuốt gương mặt cô làm cô thấy thích thú.
Minh Quân thì khác, anh không ngắm cảnh…mà là ngắm cô. Nhìn cô nhắm mắt tận hưởng anh chỉ mong giây phút này là mãi mãi.
“Oh wait til’ I do what I do
Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)
Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)…” điện thoại cô reo lên
Cô cầm điện thoại lên. Gương mặt bất ngờ.
“Chuyện gì vậy?” anh lo lắng.
“Là… Đăng” cô cười tươi nhìn vào màn hình.
“Alo.” Tinh My nhanh chóng bắt máy.
“Cụp.” anh giật điện thoại thoại cô, cúp máy.
“You…you làm gì vậy?!” cô bất ngờ trước hành động đó của anh.
“Đừng liên hệ với tên Đăng đó nữa.” anh mím môi, gương mặt đau khổ khi nói những lời này.