Nhóc Con Anh Yêu Em - Full

Chương 17


Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 17

Tinh My từ từ mở mắt, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. 

Cô mơ hồ lục lại trí nhớ. 

Cô nhớ hình như có ai đó gọi điện cho mình, rồi nói Đăng bị tai nạn, rồi cô ra khu đất trống, rồi có cái gì đó đập vào đầu, đau nhói, rồi một màu đen bao trùm.

“A!” cô khẽ la lên khi cố gắng cục cựa, cô đang bị trói và vết thương trên đầu khiến cô cảm thấy đau đớn.

Cô nhìn quanh, cô không biết mình đang ở đâu, hình như là một nhà kho. 

Cô bị bắt cóc sao? Ai chứ? 

“Mày tỉnh rồi à?” một giọng nói vang lên, đồng thời cánh cửa cũng được mở ra, ánh sáng luồn vào. 

“Tốt thôi, tao đỡ tốn xô nước.”

Cô nhận ra nhỏ đó, là Vi, đứng đầu Fc của Đăng.

Đằng sau nhỏ cũng có mấy đứa nữa, cô linh cảm rằng mình sẽ lành ít dữ nhiều.

“Sao …sao lại bắt tôi?!” cô hỏi , giọng nói hơi run. 

“Chát” ngay lập tức trên mặt cô in hằn dấu tay. 

“Mày còn hỏi? Giả bộ ngây thơ với tao à?” Vi hất mặt. 

Tinh My tức giận: “Bọn điên! Biến thái! Đồ xấu xí! Thả tao ra! Anh tao mà tìm được tụi bây thì coi chừng đó!! Dám tát tao!? Hừ! ngon thì mở dây trói solo coi! Ai hơn ai biết liền.” quên đi cơn đau, cô vùng vẫy, thực sự chưa ai dám tát cô, điều này khiến cô nổi giận đến nỗi đỏ cả mặt.

“Chát”

“Mày còn lì sao?” Vi tiếp tục tát cô không thương tiếc.

Khóe môi Tinh My chảy máu, mặc dù đang sợ, nhưng cô vẫn giữ vẻ ngoài mạnh mẽ, liếc nhỏ Vi.

“Chát chát chát!”

“Mày còn dám liếc?” Vi bắt đầu tức giận.

Tinh My không những không ngừng liếc mà còn cười khẩy một cái.

“Mày. . .” Vi cứng họng trước thái độ của cô.

“Đánh nó đi!” Vi nhếch mép ra lệnh cho bọn phía sau lao lên đánh cô.


Nhìn cô bị đánh, Vi đứng cười, cảm thấy thật thỏa mãn.

Tinh My mặc dù đang rất đau nhưng vẫn không la lên dù chỉ một tiếng, cô cúi mặt xuống tránh những cú đá, mắt bắt đầu hoa lên vì đau.

Cô nhắm chặt mắt lại: *Đau…đau quá! Làm ơn! Cứu tôi, làm ơn! Hức hức! Tên đáng ghét. . .cứu tôi. You mau xuất hiện đi. Chẳng phải lúc nào you cũng là người cứu tôi hay sao? Làm ơn!* cô nghĩ. Bây giờ hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong đầu cô là Minh Quân, từ lúc nào, trong lòng cô đã xem anh như là bùa hộ mệnh?!

Vi hất tay ra hiệu cho tụi kia dừng lại. Nhỏ tiến tới chỗ cô đang nằm, nắm tóc cô. 

“Hôm nay chỉ là bắt đầu, còn nhiều trò cho mày chơi lắm đó!” rồi nhỏ hất tay làm đầu cô đập mạnh xuống sàn, chảy máu.

Vi cười một cách man rợ rồi bước đi. 

Hân- bạn thân của Vi không ngờ rằng bạn của mình lại có những hành động như vậy, tàn bạo, độc ác.

Hân chỉ đứng ở ngoài chứ không dám vô, nhưng những hình ảnh mà Hân thấy có lẽ đã khiến cô bị shock.

“Đó….đó là Vi sao?” Hân lầm bầm.

Còn Tinh My, nằm dài trên sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt lăn dài.

Chỉ khi nào không có ai cô mới khóc.

“Hu hu!!! Tên đáng ghét, you đang ở đâu vậy hả? Tên đáng ghét…” cô thì thầm.

Sáng hôm sau, 

“Sao? My không đi học?” Minh Quân bất ngờ khi qua lớp tìm cô.

“Ừm! Không biết là chuyện gì nữa!” Trang nói với vẻ lo lắng.

“Ừm. . . Chắc là không sao đâu!” anh trấn an Trang, cũng như đang trấn an chính mình.

Tối hôm qua, hình như anh gặp ác mộng, anh thấy cô bị đánh. Rồi anh nghe tiếng cô kêu cứu, đến khi tỉnh dậy thì mồ hôi đã đầm đìa.

Anh khẽ lắc đầu. Chỉ là ác mộng thôi mà. Chắc không có gì đâu.

Nhưng cảm giác gì đây!? Anh cảm thấy bất an: *Tinh My, em ở đâu chứ!? Đừng chơi trò trốn tìm với anh được không?!*

Chiều, khu nhà kho,

Tinh My tỉnh dậy khi bị một xô nước lạnh tạt vào mặt.

“Ra mày còn sống à?” Vi chanh chua.

Cô không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười.


Khỏi nói cũng biết hành động đó làm nhỏ Vi tức tối cỡ nào.

Tinh My thì mệt mỏi, vết thương trên đầu hình như bị nhiễm trùng, lại đang bị sốt nặng, không còn hơi sức để nói gì nữa. Nhưng cô vẫn không biểu hiện ra ngoài.

“Cạch! Cạch” Vi nhìn cô, trên cây hăm he cây kéo sắc bén.

Cô hoảng sợ, nhỏ định làm gì?

“Hôm nay tao với mày chơi trò trang điểm nha!” Vi cười đểu.

Vi ra hiệu cho một đám con trai vịn cô lại. 

“Buông tao ra! Chết tiệt! Buông ra mau!” Tinh My vùng vẫy.

“Xoẹt” tiếng kéo lạnh cả xương sống, tóc cô rơi xuống sàn.

“Im nào! Mày vùng vẫy kiểu đó sao tao trang điểm cho mày được” Vi vẫn giữ nụ cười trên môi, tiếp tục cắt tóc cô.

Tinh My điếng người, shock thực sự, tiếng kéo cứ vang lên đều đều, cây kéo cứ như lăm le lao và mặt cô.

“Xong! Vậy có phải tốt hơn không?” Vi cười đểu, khẽ vỗ vào mặt cô.

Mắt cô mở to, nước mắt rưng rưng như chỉ cần động đậy nhẹ là cũng có thể trào ra.

“Tụi bây thấy tao cắt đẹp không?” Vi hỏi bọn con trai.

“Dạ đẹp! Ha ha ha!” tụi đó phá lên cười.

Vi khẽ liếc cô, 

“Tặng nó cho tụi bậy đấy. Thích làm gì thì làm.” nói rồi nhỏ bước đi lạnh lùng.

“Đụng tới Đăng của tao thì phải bị như vậy!”

Câu nói của nhỏ Vi như làm cô bừng tỉnh, cô nhìn quanh, thấy bọn con trai đang tiến lại gần mình.

Tinh My hoảng loạn.

“Tên đáng ghét, cứu tôi!” cô hét lên. Trong đầu chỉ có hình ảnh của anh.

“RẦM!” cánh cửa bật tung.


Trong làn nước mắt, cô thấy anh, một cảm giác kì lạ tuôn trong người cô. Bỗng cô khóc nhiều hơn.

“Oa oa oa! Tên đáng ghét… Hức hức… sao you tới trễ vậy hả?” Tâm trạng cô như vỡ òa, trách móc.

Minh Quân nhìn cô, tim anh thắt lại, gương mặt cô đầy vết thương, có cả máu nữa, tóc thì bị cắt nham nhở, điều làm anh đau hơn là cô đang khóc.

Anh nghiến răng, trừng mắt nhìn bọn chúng.

“Tụi bây phải trả giá!!”

Rồi anh xông lên như một con thú dữ, bên ngoài, Đăng chạy vào, cởi trói cho cô. Cậu không biết nói gì, bởi cậu biết vì cậu mà cô ra nông nỗi vậy.

………. 

Trở lại 15 phút trước, 

“Đăng!” Hân chạy vào phòng hội trưởng, có lẽ lương tâm đã không cho phép cô làm ngơ chuyện Vi hành hạ Tinh My, cô quyết định nói cho Đăng biết. 

“Hả?” Đăng bất ngờ.

“Tinh My…. Cậu ấy… cậu ấy…hộc hộc…”

Nghe đến tên cô, Đăng liền sốt sắng, hôm nay cô đã nghỉ học không phép.

“Cậu ấy bị Vi bắt, bây giờ đang ở nhà kho phía sau trường. Cậu…cậu mau…”

“RẦM!”

“Cái gì?” Minh Quân đạp cửa xông vào, lúc nãy đi ngang qua phòng hội trưởng, anh đã vô tình nghe được.

“Cô nói cái gì?” anh thô bạo, nắm vai Hân mà hỏi, vậy là linh cảm của anh đúng sao? 

“Cậu ấy…cậu ấy… vì tuần trước, do My mà cậu đánh Đăng…nên…. Nên Vi nói là muốn trả thù cho Đăng.” Hân nói giọng run run. 

“Khốn nạn!” anh hét lên, buông Hân ra một cách thô bạo.

“Cô ấy mà bị gì thì tôi nhất định sẽ không tha cho mấy người!” anh nói xong rồi bỏ đi.

Đăng liền chạy theo thì bị Hân nán lại.

“Mình… Mình xin lỗi, một phần là do mình. Cậu tha cho Vi nha. Vì yêu cậu nên Vi mới…” Hân nức nở.

Đăng hất tay Hân ra, không nói gì, bỏ đi.

……………………

Hiện tại, 

“Cậu buông ra đi! Đừng chạm vào My!” Minh Quân hất tay Đăng ra khỏi người cô. 

Anh bế cô lên “Vì cậu mà My bị như vậy, cậu không có tư cách đụng vào cô ấy” nói xong, anh đưa cô tới bệnh viện.


Đăng điếng người, anh nói đúng, vì cậu mà My ra nông nỗi như vậy.

“Đăng…cậu….”

Đăng ngước lên, thì ra là Vi.

“Cậu…cậu….thực ra mình làm vậy chỉ vì cậu thôi. Mình… mình. . .” Vi lắp bắp, hồi nãy may là nhỏ trốn kịp, không thôi chắc cũng bị anh xử.

Đăng liếc nhỏ, lạnh lùng, nhỏ khẽ run lên. 

“Cút.” Đăng hét lớn. 

“Cậu… cậu làm ơn đi mà, đừng đối xử với mình như vậy. Làm ơn đi! Cậu biết mình yêu cậu mà?” Vi chạy lại, ôm Đăng từ phía sau.

“Yêu tôi?” Đăng cười khẩy: “Thật là một sự sỉ nhục đối với tôi!” cậu ngữ khí lạnh lùng, hất tay nhỏ ra rồi bước đi.

Vi như một cái xác không hồn sau khi nghe câu đó. Sỉ nhục sao? Tình cảm của nhỏ dành cho cậu là đang sỉ nhục cậu sao? Rồi nhỏ bất lực nhìn Đăng bước đi.

Trong người Đăng như có một cái gì đó trỗi dậy, một con mãnh thú, lạnh lùng, tàn bạo, thủ đoạn.

“My, cậu phải là của mình.” Đăng khẽ nói rồi bước đi.

………… 

Ba ngày sau, 

Tinh My vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, gia đình cô biết chuyện đã báo cảnh sát bắt Vi.

Từ hôm cô nhập viện, Minh Quân luôn bên cô 24/24, luôn dõi theo cô.

Bác sĩ nói vì cô bị bỏ đói, bị đánh đập , không những vậy còn bị shock nặng nên phải ở lại bệnh viện để theo dõi.

Cô đã bất tỉnh từ lúc anh đưa cô vào đây, trước khi ngất đi cô còn khẽ cười, thì thầm: “Cảm ơn, đồ đáng ghét.”

Đã 8 giờ tối, Minh Quân vẫn ngồi tại giường bệnh của cô, mong cô tỉnh dậy biết bao.

Nhìn những vết thương trên gương mặt cô, tim anh quặn đau, mong người bị đánh, người phải chịu nỗi đau này là mình. 

“Làm ơn, xem như anh xin em đấy, tỉnh dậy đi!” anh khẽ hôn lên tay cô.

“Um…đồ….đáng… ghét!” Tinh My khẽ nói, đôi mắt vẫn nhắm chặt.

Minh Quân như người đi giữa sa mạc tìm được nước. Anh vui mừng, cô tỉnh dậy rồi sao? 

“Tinh My, anh đây!” anh nắm chặt tay cô.

“Ưm… cứu tôi. . . cứu tôi. Tên đáng ghét, tôi sợ lắm… đau. . .đồ đáng ghét, tụi nó đánh tôi kìa… làm ơn…tôi đau.” cô nói sảng, mắt vẫn không mở ra.

Trên gương mặt anh khẽ rơi một giọt nước mắt, tim như chết đi khi nghe cô nói. Khóc? Anh đang khóc sao? Một thằng con trai… Đang khóc?

Anh nắm chặt tay cô, giọt nước mắt rơi vào tay cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.