Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 16
Trong phòng hội trưởng,
“Trả cậu nè.” Đăng đưa điện thoại cho Tinh My.
“Ừm!” Cô nhận lấy.
Tinh My bật lên nhưng màn hình đen thui. Chắc là hết pin, nhưng hôm qua còn đầy pin mà?
Cô bật nguồn, thì đập vào mắt là 39 cuộc gọi nhỡ của anh hai.
Mắt cô thờ thẫn. Gương mặt dại đi, vì hôm qua cô không về nhà mà ngủ tại nhà Minh Quân, mà cô lại không nói cho anh hai là đi với Đăng, ờ mà nói thì được gì chứ?
“Cậu bị sao vậy?” Đăng lo lắng.
“Ờ không …không có gì.” Tinh My gượng cười. Thật sự cô không muốn làm Đăng lo lắng.
“Thôi, tôi về lớp!” nói rồi cô bước đi, quên luôn cả chào thằng bạn thân.
“Chết rồi, chết rồi. Chết chắc rồi! Hu hu.” Tinh My vừa đi vừa lầm bầm như con điên. Cũng may bây giờ đang là giờ học, hành lang thì vắng người nên không ai thấy được cảnh này.
………….
Hai tiết nhanh chóng trôi qua và giờ ra chơi cũng bắt đầu.
Tinh My thờ thẫn đi xuống căn tin.
“Con nhỏ kia! Dương Tinh My, mày đứng lại coi.”
Nghe được tiếng của con bạn thân, cô quay lại, liền giật mình khi thấy Yêm Nhã mặt hầm hầm đi về phía mình.
“Con điên này, hôm qua mày đi đâu vậy hả? Biết tao với anh Huy lo lắm không? Hu hu hu hu.”
Yêm Nhã tiến tới la cô, rồi đứng khóc.
Tinh My xúc động khi thấy bạn thân vì mình mà khóc. *Hic, mình thật là tệ, để bạn bè người thân lo lắng như vậy.*
“Nhã à, tao xin. . .”
“Oa~ Tội nghiệp anh Huy , thức trắng nguyên đêm tìm mày! Hu hu hu! không biết đâu, tại mày mà anh Huy phải thức trắng như vậy đó. Oa oa!” Yêm Nhã khóc lớn hơn.
Hiểu…hiểu rồi.
Tinh My ngán ngẩm nhìn con bạn *Ra là nó đang khóc vì anh Huy chứ không phải vì mình*.
Cô hụt hẫng từ đầu tới chân, theo hướng căn tin thẳng tiến, bỏ lại con bạn vẫn đang bù lu bù loa.
Nhưng đúng là cô thấy tội lỗi với anh mình cực kì.
Lương tâm bị cắn rứt, cô xin phép về sớm với anh.
…………….
Tinh My bước vào nhà nhìn quanh, nhà không có ai cả.
Cô nghĩ chắc là đang tìm mình. Haiz. Lương tâm cô tiếp tục mất một mảng lớn.
“Cạch”
Cửa phòng cô mở ra.
*Sặc! Ai vậy trời!? Đừng nói là … ăn trộm nha!! * cô sợ sệt.
Nhưng cô thấy Thái Huy bước vào. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau. . .
Bỗng nước mắt trào ra, cô chạy tới ôm anh.
“Hức!!! Cho em xin lỗi, hôm qua đi chơi không nói anh biết.”
“Ừm, anh không trách em đâu.”
Cô chớp mắt nhìn anh.
“Không trách? Thiệt?”
“Ừ.” Thái Huy cười tươi. Tinh My lại cảm thấy nụ cười có gì đó không ổn.
“Nhưng anh không chắc là papa mama không trách em đâu nha. Hắc hắc!!!” anh liền trở mặt cười đểu bước ra khỏi phòng cô.
Cô đơ người, papa mama biết rồi sao?
Hai hàng nước mắt chảy dài. Với một câu nói văng vẳng trong đầu cô: “Tinh My, mày chết rồi! Oh yeahh!!! Mày chết chắc rồi.”
………………
Một tuần sau, Tinh My không được đi đâu ngoài việc tới trường, còn bao nhiêu thời gian là phải ở nhà hết, đương nhiên việc này cũng làm cô ức chế vô cùng.
“Phịch” cô thả mình xuống giường sau khi đi học về, đó là hình phạt mà papa mama “tặng” cho cô.
“Haiz, chán quá!!” cô than thở.
Tinh My đưa tay lên lôi sợi dây chuyền trên cổ ra nhìn ngắm. Cái mặt dây chuyền này chính là cỏ bốn lá mà Minh Quân đã tặng cô.
Từ ngày hôm đó, quan hệ giữa hai đứa cũng tốt hơn.
Cô lăn qua lăn lại một hồi thì “ọt ọt ọt”
Bụng cô biểu tình.
Đang định đi xuống tìm thức ăn thì…..
“Oh wait til I do what I do
Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)
Hit you with that ddu-du ddu-du du (Ah yeah, ay yeah!)…” điện thoại cô reo lên (Au chú thích: bà chị đã rút kinh nghiệm từ sau giấc mơ mấy anh soái ca biến thành VỊT :)) )
“Alo, ai vậy?” Tinh My hỏi vì thấy đây là một số máy lạ.
“Làm ơn! Làm ơn cứu bạn Đăng.” giọng nói đầu dây bên kia đầy hoảng hốt.
Cô giật mình, Đăng bị gì sao?
“Đăng? Cậu ấy…?”
“Cậu ấy bị tai nạn, làm ơn ra đây đi.”
Tinh My vốn định hỏi tại sao lại gọi cho cô? Tại sao lại biết số cô mà gọi? Tại sao không gọi cứu thương.
Nhưng sự lo lắng làm cô mù quáng.
“Ở. . .ở đâu?”
“Ở khu đất trống XXY.”
“Ok, tôi ra liền.” cúp máy, cô liền đi ra khỏi nhà.
Tại bãi đất trống XXY, có một đứa con gái cười nham hiểm.
“Mày sắp chết rồi Tinh My à.”