Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 15
Tinh My ngớ ngẩn nhìn Minh Quân, có lẽ cô đang hối hận vì đã hỏi anh câu đó, bởi câu trả lời rất chân thật, cứ như đang nghe tiếng nói ở trong lòng của anh vậy, làm cô khó xử vô cùng.
Cô đứng dậy, phủi nhanh cái váy đang dính đầy bụi, bước đi.
“Tôi không rảnh mà ngồi ở đây tám với you đâu. Đi học thôi!” Cô nói.
Anh nắm tay cô lại.
“Còn em?! Chẳng lẽ anh không là gì à?” Anh hỏi, nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt như không cho phép cô nói dối, bối rối, cô quay mặt đi.
“Trễ. . .trễ rồi. Tôi vào lớp.” Tinh My rút tay lại, đi thật nhanh.
Đang đi, cô dừng bước: “You… you đừng có thích tôi. Người thiệt thòi là you thôi.” Cô ngập ngừng.
“Anh có thể sao?” Anh vẫn ngồi đó, hỏi lại như một câu khẳng định việc anh thích cô là chuyện hiển nhiên.
“Tùy!” Nói xong cô bỏ đi, trên gương mặt khẽ rơi một giọt nước mắt. Nhưng cũng được cô nhanh chóng lau khô. Có lẽ đó là việc cô giỏi nhất, tạo một vỏ bọc mạnh mẽ, che đi con người yếu đuối bên trong.
“Khoan!” Minh Quân gọi cô lại.
“Hử?” Cô quay lại thì thấy anh đã đứng ngay sau lưng từ khi nào.
Anh nhẹ nhàng đưa vào tay cô một cái gì đó rất nhỏ.
“Hồi nãy làm em bực mình…hì hì. Tha lỗi cho anh nha!” Anh nói, gãi đầu, gương mặt thoáng thẹn thùng, dễ thương vô cùng.
Tinh My thấy buồn cười trước bộ dạng đó của Minh Quân, không ngờ anh cũng có bộ dạng này.
Cô mở mấy ngón tay ra, phát hiện thứ anh đưa cho mình là cỏ bốn lá.
Cô kinh ngạc: *Hức! Hắn hên vậy sao? Mình với con Nhã kiếm muốn đỏ con mắt mới tìm được cỏ bốn lá ở đây. Vậy mà hắn. . .*
Tinh My nở một nụ cười nhìn Minh Quân, “Ừm. Vào học thôi, trễ rồi!!” rồi cô đi như hành quân một mạch tới lớp.
Anh ngẩn ngơ nhìn cô rồi cũng khẽ cười.
“Đúng là không thể không thích!” Anh khẽ nói rồi cũng đi về lớp.
………….
“Mời bạn Dương Tinh My về phòng hội trưởng hội học sinh!”
Đang ngồi học, bỗng loa thông báo.
Tinh My ngạc nhiên, đang học thì kêu cô lên đó làm gì chứ?
“Tinh My, em mau đi đi!” giáo viên thúc giục cô.
“Da…dạ.” cô vẫn còn bối rối.
Khi đi, cô nhận được ánh mắt sắc lẻm của tụi con gái fan của Đăng.
Tinh My không để ý lắm, vì cô đang lo là không biết có phải vì chuyện hồi sáng mà Đăng kêu cô lên không ? Nếu vậy thì cô thực sự không có gì để nói.
“Cạch” cô mở cửa.
“Hellu!!” Cô cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể.
“Cậu tới rồi à? Ngồi đi.” Đăng có vẻ vui khi thấy cô.
“Ok men!!!”
“Ưm…tôi vi phạm gì à?” Tinh My lên tiếng hỏi, vì bình thường cô tới đây đều là sau khi phạm tội lỗi tày đình nào đó.
“Không… Không!” Đăng lúng túng, thật ra cậu định xin lỗi cô chuyện hồi sáng và tối qua.
“Ồ! Vậy à? Vậy tốt! Tui về lớp đây.” Cô đứng dậy.
“My!”
“Sao?” Tinh My khựng lại.
“Ờ. . . xin… xin lỗi, hôm qua đã bỏ cậu lại… hồi sáng còn…”
“Stop!” Cô ngăn Đăng lại: “Cậu có coi tôi là bạn không vậy? Tôi không có nhỏ nhen tới vậy đâu, yên tâm. À, còn nữa…”
Tinh My đưa ánh mắt giận dữ nhìn Đăng.
“Bộp!!!” Cô đánh vào tay cậu.
“Ai cho cậu có cái thói côn đồ như hồi sáng vậy hả? Hội trưởng mà hành xử như vậy sao? Phải phạt mới được.” Cô chống nạnh, mạnh mẽ nói.
“Yes sir!” Đăng đưa tay lên trán như trong quân đội.
“Ha ha ha ha.” rồi hai đứa cười vang vọng trong căn phòng.
Bên ngoài,
“Vi, con nhỏ đó phải xử nó mới được!” một con nhỏ nói, gương mặt giận dữ.
“Mày không cần nói tao cũng sẽ xử, tao sẽ làm con nhỏ đó phải chuyển trường vì cái tội dám mê hoặc anh Đăng.” người con gái tên Vi nói với giọng lạnh lùng, dùng ánh mắt căm giận nhìn Tinh My qua cửa sổ của phòng hội trưởng.
Đó chính là Minh Vi, đứng đầu Fc của Đăng. Hồi sáng thấy Đăng bị đánh vì cô, nhỏ đã vạch kế hoạch xử cô, vậy mà bây giờ còn cười đùa cùng Đăng? Lửa hận trong Vi càng cao.
“Hoặc là… không bao giờ xuất hiện trước mặt anh Đăng được nữa.” Vi gằn từng giọng, nhếch mép cười khiến con bạn thân còn thấy sợ.
“Dương Tinh My à! Cho mày sống bình yên thêm mấy ngày nữa đó.” Vi khẽ nói.