Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 72
Minh Trí đưa Rin về biệt thự Trần gia rồi cho xe đến biệt thự của Trần Phó Quang. Minh Trí không muốn cô gái ngốc ngếch hay suy nghĩ kia phải u sầu thêm nữa. Một cú sock gia đình họ Trịnh có lẽ đã quá sức chịu đựng của cô.
Chiếc xe màu đen chạy đến biệt thự của Trần Phó Quang, Minh Trí từ trên xe bước xuống đi vào bên trong đã thấy Bảo Ngọc ngồi trong phòng khách nhìn anh mà mỉm cười.
– Xem ra cô cũng thật cao tay, có thể qua mắt được một đám vệ sĩ ở khách sạn. – Minh Trí lạnh lùng đi về phía ghế đối diện Bảo Ngọc mà nói
– Haha, có lẽ em trai đã quá xem thường người chị này rồi. – Bảo Ngọc cười lớn đáp.
– Thôi nào, Minh Trí có chuyện cần nói với con. – Trần Phó Quang quay qua nhìn Minh Trí. – Con nói đi.
– Tôi không tin là cô không biết chuyện gì, nếu cô có thiện chí muốn loại bỏ thì từ đầu đã không tốn công sức về đây mà bày nhiều trò như vậy.
– Nếu Trần thiếu gia đã biết điều đó, tại sao lại còn đến nơi này. -Bảo Ngọc nhếch môi hỏi lại.
– Tôi đến để gặp Trần lão gia đây có vài chuyện riêng. – Minh Trí nhìn sang Trần Phó Quang. – Ngày mai tôi sẽ triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, có lẽ Trần lão gia phải nhường lại chức tổng giám cho tôi. Hiện nay cô phần của tôi nắm giữ cao nhất trong RoYal, lúc trước còn nể tình cha con nên cho ông một chút danh tiếng, nay có lẽ điều đó quá dư thừa.
– Ta cũng đã lường trước được điều này, hiện tại Bảo Ngọc đang nắm giữ không ít cổ phần của RoYal cộng thêm của ta nữa xem ra cũng không dễ đối phó. – Trần Phó Quang ung dung trả lời.
– Thì ra số cổ phiếu do cổ đông giấu mặt lại chính là cô đây. Nếu Trần lão không tự nhường chức, thì chúng ta gặp lại vào ngày mai. – Minh Trí nói rồi đứng lên quay đi.
– Nếu cậu chịu nhường lại RoYal, tôi sẽ giải lời nguyền kia. – Bảo Ngọc nói phía sau.
Minh Trí hơi khựng người, rồi nhanh chóng bỏ đi.
– Con nghĩ xem, giữa cô ta và RoYal nó sẽ chọn bên nào. – Trần Phó Quang nhìn theo bóng Minh Trí mà nói.
– Dù cậu ta có chọn phần nào, thì kết quả chỉ có một mà thôi. – Bảo Ngọc cười nham hiểm.
Trở về lại biệt thự Trần gia, Minh Trí đi vào trong thì nhìn thấy Rin đang nằm trên sôpha mà ngủ. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, Minh Trí nhẹ nhàng bế cô lên đi vào bên trong phòng ngủ. Rin khẽ tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm trên tay Minh Trí.
– Minh Trí, anh về khi nào. – Rin khẽ hỏi.
– Sao không ngủ đi, trông em rất mệt mỏi.
– Anh đến nhà cha anh có chuyện gì sao?
– Chỉ là một số chuyện công ty, nghĩ ngơi sớm ngày mai anh phải đến công ty sớm.
Rin nhận ra vẻ khác lạ trên gương mặt kiên nghị và phong độ của anh. Cô không muốn hỏi thêm sợ gây thêm áp lực trên vai anh, Rin cảm thấy mình thật nhỏ bé thật vô tích sự không thể giúp được điều gì cho anh. Minh Trí đặt cô lên giường, khẽ hôn vào trán Rin một nụ hôn nhẹ tênh đắp chăn kĩ trên người cô rồi ngồi một bên mà ngắm nhìn.
– Anh không ngủ sao? – Rin mở mắt to hỏi.
– Muốn nhìn em ngủ. – Minh Trí nhẹ nhàng đáp.
– Không phải ngày mai phải đi sớm sao, anh mau chóng đi nghĩ ngơi đi. – Rin kéo tay Minh Trí nũng nịu.
Minh Trí cười nhẹ, chiều lòng cô mà lên giường nằm kề bên cô, ôm cô vào lòng vỗ về. Rin mệt mỏi trong những ngày qua nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, ngủ say đến mức Minh Trí rời khỏi giường khi nào không hay biết.
Giữa đêm, Rin thức giấc thì không thấy Minh Trí bên cạnh. Cô choang ngồi dậy nhìn một vòng căn phòng lạnh lẽo chỉ một mình cô, Rin khẽ mở cửa ra ngoài đi xuống phía dưới lầu cũng không thấy Minh Trí nơi nào. Hiện tại là giữa đêm đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy lại ra ngoài, khi quay lại phòng cô nhìn ánh đèn phòng làm việc của Minh Trí sáng đèn, Rin khẽ đi tới nhìn qua khe cửa thấy bóng dáng Minh Trí đang ngồi cần mẫn trên chiếc máy tính. Có lẽ vì chuyện của cô mà anh bỏ bê công việc khá nhiều, không muốn làm phiền Rin đi xuống lầu pha cho anh một ly sữa mang lên.
Rin mang sữa đến cửa phòng, toan gõ cữa thì nghe giọng anh vang lên bên trong.
– Trần Hậu, đã giải quyết xong chuyện của cậu?
-….
– Ngày mai, họp hội đồng quản trị nhưng hiện tại về phía Trần lão đang có cổ phần cao hơn phía chúng ta. Cho nên cách duy nhất để chiếm lấy RoYal chỉ có một.
-…
– Tiêu diệt tận gốc.
Rin bên ngoài nghe được há hốc miệng, tay rung rung đánh rơi ly cafe xuống đất sau đó hoảng sợ mà chạy về phòng ngủ run rẩy. Không lẽ chỉ vì tiền tài mà Minh Trí lại muốn ra tay với cha ruột, không lẽ cô lại yêu một kẻ máu lạnh hay sao. Nếu Trần lão gia chết đi, tất nhiên tài sản sẽ thuộc về anh, nhưng trước sau gì cũng thuộc về anh tại sao lại muốn giết Trần lão gia. Rin nằm trên giường sợ đến cầu mong Minh Trí đừng quay lại phòng ngủ, sợ phải gặp anh.
Minh Trí nghe tiếng choang bên ngoài rồi tiếng bước chân chạy vôi, nhìn màn hình điện thoại tối đen anh đi về phía cửa phòng làm việc thấy ly đổ xuống đất cùng chiếc cốc vỡ tan tành. Ánh mắt an chợt ra vẻ u buồn, Minh Trí lặng lẽ đi vào bên trong rót một ly rượu mạnh đưa vào miệng từng ly.
Buổi sáng, khi Rin thức giấc thì Minh Trí đã rời khỏi biệt thự. Cô nhớ đến chuyện hôm qua thì vô cùng lo sợ, hiện tại cô đang hối hận vì sao mình không ra sức khuyên ngăn Minh Trí đừng làm điều sai trái mà hối hận cả đời. Cô cảm thấy mình quá hèn nhát và ích kỉ. Rin ra ngoài đi xuống phía dưới thì cảm thấy rất lạ, thường ngày Trần gia người làm đông đúc hiện tại lại không có một ai. Rin nhìn ra vườn cũng không thấy những người làm vườn thường hay cắt tỉa cây cảnh. Cô cảm thấy kì lạ liền gọi điện cho Trần Hậu nhưng không ai bắt máy, gọi thật nhiều lần thì có một giọng nữ nghe máy.
– Alo…. – Trịnh Thiên Kim nghe máy
– Alo, xin l số điện thoại này phải của anh Hậu hay không ạ. – Rin nghe giọng nữ thì sợ mình nhầm số
– Là Rin, phải Rin không? – Thiên Kim nhận ra giọng nói của Rin
– Vâng, ai vậy ạ. – Vì giọng Thiên Kim đã bị lạc đi nên Rin không thể nhận ra.
– Là chị đây, em đang ở đâu mau đến cứu chị với. – Thiên Kim nói nhanh như đang rất sợ hãi.
– Có chuyện gì vậy, không phải chị đang đi với Trần Hậu sao? Anh ấy đâu rổi. – Rin nhíu mày hỏi, không lẽ Trần Hậu cũng bị hãm hại được sao?
– Anh ta… anh ta…. là một tên khốn kiếp. – Thiên Kim khóc sướt mướu trong điện thoại.
– Chị, bình tĩnh hiện giờ chị đang ở đâu? – Rin không hiểu chuyện gì liền hỏi.
– Chị không biết, đây có lẽ là nhà của anh ta, là một chung cư cao cấp. – Thiên Kim nhìn căn nhà rồi nói.
– À, có Trần Hậu ở đó không? Em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta. – Rin vừa nói vừa đi lên phòng làm việc của Minh Trí.
– Không, từ sáng sớm đã bỏ đi và nhốt chị lại nơi này. – Thiên Kim nói tiếp. – Anh ta đánh rơi điện thoại lại, khi nào em đến chị mới phát hiện.
– Được, em sẽ tìm Trần Hậu để chị có thể ra ngoài, có lẽ có hiểu nhầm gì vì anh ấy thật sự là người tốt. – Rin trấn an.
– Rin, hắn ta… hắn ta…
– Được rồi, chị bình tĩnh em sẽ nhanh chóng tìm ra anh ấy.
Rin nhanh chóng lục tìm địa chỉ nhà của Trần Phó Quang trong những tư liệu của Minh Trí trong máy. Khi mở máy liền bắt nhập mật khẩu, cô suy nghĩ một lúc.
– Là ngày sinh của anh ấy.
Sai mật khẩu.
– Là ngày sinh của mẹ anh ấy. – Nhìn thấy trong tấm hình treo trong phòng.
Sai mật khẩu.
– Của anh và mẹ ghép lại.
Vẫn sai.
Rin ôm đầu không biết Minh Trí lấy mật khẩu là gì, sau đó cô bấm bừa ngày sinh của mình vào thì máy tính lại hoạt động được.
Rin khẽ mỉm cười….
Máy tính mở ra, tấm hình nền trước kia là hình của Tố Uyên đã được thay bằng hình của cô. Có một cảm giác âm áp đan xen trong lòng, nhưng cô không quên mục đích nên bấm tìm kiếm tư liệu về gia đình anh nên biết được địa chỉ nơi mà Trần Phó Quang đang ở. Rin nhanh chóng đón taxi đến biệt thự của Trần Phó Quang.
*********************************
Minh Trí trước khi đi đến RoYal đã ghé qua nhà của Trần Phó Quang một chuyến.
– Hôm nay không đợi ta mời mà con lại đến, đúng là chuyện rất lạ. – Trần Phó Quang ngồi đối diện Minh Trí nói.
– Tôi đến tìm Bảo Ngọc. – Minh Trí lạnh lùng đáp
– Trần thiếu gia mới sáng đã đến tìm tôi, thật vinh hạnh. – Bảo Ngọc từ trên lầu đi xuống nói.
– Chuyện cô nói, tôi đồng ý. – Minh Trí nhìn về phía Bảo Ngọc mà nói.
– Tôi đã nói chuyện gì, tôi có lẽ nói rất nhiều chuyện nha. – Bảo Ngọc cười cợt.
– Chuyện tôi nhường RoYal, cô giải thoát cho chị em nhà họ Trịnh. – Minh Trí nắm chặt đôi tay mà nói.
– Thật không ngờ Trần thiếu gia lại có thể bỏ qua cơ đồ mười mấy năm gây dựng chỉ vì một cô gái. – Bảo Ngọc ngạc nhiên nói.
– Tôi có một điều kiện, cô phải hoá giải trước. – Minh Trí không quan tâm lời Bảo Ngọc nói.
– Thật ra thì, theo mẹ chúng ta nói cách làm rất đơn giản chỉ là tôi có toàn tâm toàn ý hay không, nếu bị cưỡng ép cũng không có kết quả.
– Làm như thế nào? – Minh Trí nheo mắt hỏi.
– Ngày xưa tổ tông làm như thế nào, thì tôi sẽ làm như vậy.
– Được, hôm nay tôi sẽ giao hết cổ phần của RoYal cho cô, từ chức giám đốc điều hành. Và cô sẽ phải giải lời nguyền kia. – Minh Trí đứng lên nói rồi.
– Quyết định vậy đi.- Bảo Ngọc mỉm cưởi đắc thắng.
Minh Trí rời đi rồi, Trần Phó Quang nhìn Bảo Ngoc hỏi.
– Nó quyết định như vậy, con sẽ tha cho Trịnh gia sao?
– Tất nhiên là không, vì con cũng không thể giải được lời nguyền kia. – Bảo Ngọc cười nói.
– Sao? Con không phải là con của bà ấy, vì sao không thể. – Trần Phó Quang ngạc nhiên.
– Vì con là con gái nhà họ Trịnh. – Bảo Ngọc ánh mắt như tia lửa.
– Xem ra con biết nhiều hơn ta nghĩ rồi. – Trần Phó Quang hơi bất an.
– Cha yên tâm, con tất nhiên không nhận người cha đó, con sẽ trả thù Trịnh gia mà báo hiếu cho cha. – Bảo Ngọc thu lại ánh mắt dữ tợn.
– Ta hy vọng con biết, ai là người phía sau nâng đỡ cho con. – Trần Phó Quang nói rồi bước đi.
Bảo Ngọc nhìn theo Trần lão, miễng khẽ nhếch cười:” Những gì tôi và mẹ tôi chịu đựng, các người phải trả giá. Trần Minh Trí, còn một sự thật khá bất ngờ mà cậu làm sao có thể biết được, thật ra mẹ tôi và mẹ cậu là hai phụ nữ khác nhau.”