Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 71: Cô… từ bây giờ chính là phụ nữ của tôi


Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 71: Cô… từ bây giờ chính là phụ nữ của tôi


Trần Hậu ôm Thiên Kim ra xe, nhét cô vào bên trong đóng mạnh cửa kêu một tiếng “ầm” sau đó vòng qua bên lái xe rồi cho xe phóng đi nhanh như tia chớp. Thiên Kim ngồi trong xe sợ hãi với tốc độ mà Trần Hậu đang đi liền run rẩy lắp bắp.
– Anh… anh có thể đi chậm một chút hay không?
Trần Hậu không trả lời, tốc độ vẫn giữ nguyên như không nghe lời Thiên Kim nói.
– Này… tôi nói anh có nghe không, anh cứ chạy như vậy thì hãy cho tôi xuống xe. – Thiên Kim lần này hét lên.
– Cô ngồi yên ở đó. – Trần Hậu nói một cách răng đe.
Thiên Kim nghe Trần Hậu nói vậy thì vô cùng tức giận, nhưng hiện tại nhờ có anh ta nên cô mới không phải kết hôn cùng tên nhà họ Phạm đáng chết kia. Nhớ lại lúc nãy Thiên Kim liền đỏ ửng mặt, hắn ta lại nói mình đang mang cốt nhục của hắn ta sao. Chuyện này phải tính rõ ràng với anh ta, mình còn chưa một lần hẹn hò với nam nhân nay lại mang tiếng có con trước thì thật mất thể diện, dù gì cũng là tiểu thư một thời giàu sang của nhà họ Trịnh uy quyền. Thiên Kim nghĩ trong đầu cũng quay sang nói với Trần Hậu muốn lấy lại thể diện.
– Này, lúc nãy cảm ơn vì đã giúp tôi. Nhưng vì sao lại lấy cái lí dó làm tôi mất cả thể diện như vậy, tôi còn chưa có bạn trai qua anh nói như vậy thì làm sao tôi có thể lấy được một người chồng.
Trần Hậu thắng két ngay trước một chung cư cao cấp lớn, sau đó mở cửa xe lạnh lùng đi xuống rồi bế Thiên Kim trên tay mà đi vào bên trong mặc cho cô la hét và chống cự nhưng sức của cô thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé làm sao có thể chống lại một đại ca giang hồ như Trần Hậu.
Cánh cửa căn chung cư rộng lớn được Trần Hậu mở ra bằng mã số, anh bế cô trên tay đi vào đóng cửa lại đi thẳng đến chiếc ghế sopha phía trước quăng cô xuống chiếc ghế to.
– Anh phải nhẹ nhàng với phụ nữ một chút chứ. – Thiên Kim ngồi dậy trên tay cảm thấy đau nhức.
– Cô… mau cởi ra. – Trần Hậu bá đạo nói.
– Hả, anh… anh… vừa… nói… cái…. gì? – Thiên Kim trợn mắt một lần nữa hỏi lại lời Trần Hậu vừa nói.

– Tôi nói, cô mau cởi chiếc áo trên người ra trước khi tôi xé nó giúp cô. – Trần Hậu nói xong đi vào bên trong lấy ra một chiếc áo sơ mi quăng xuống ghế phía Thiên Kim đang ngồi ngơ ngác. – Mau thay ra cho tôi.
– Anh làm sao vậy, tôi mặc chiếc áo này vì sao lại khó chịu như vậy? – Thiên Kim ngơ ngác hỏi.
– Trịnh tiểu thư, bây giờ cô muốn tự mình thay ra hay tôi sẽ giúp cô. – Trần Hậu tiến tới phía Thiên Kim đưa gương mặt mình đến gần phía cô mà khẽ nói.
– Á, được thôi tôi sẽ tự thay. – Nói rồi cô cầm lấy áo sơ mi mà Trần Hậu đưa à đi vào bên trong một phòng trống.
Thiên Kim bối rối vì áo cưới này thật sự không thể một mình mà thay ra được, mặc dù đã rất cố gắng nhưng lại đành bất lực. Cô mở cửa đi ra ngoài trong khi trên người vẫn còn chiếc áo cưới, Trần Hậu nhìn Trịnh Thiên Kim tỏ ra vẻ tức giận.
– Cô không muốn thay, vẫn còn lưu luyến đám cưới vừa rồi.
– Anh im đi, tự dưng bắt tôi về đây, bắt tôi phải thay đồ và mặc áo của anh. Anh nghĩ anh là gì chứ, tôi không thích thay đó anh làm gì được tôi, anh ăn thịt tôi chắc. – Trịnh Thiên Kim vì không thể tự cởi chiếc áo ra sinh nóng nảy.
Trần Hậu tiến một bước tới phía trước mặt Thiên Kim, đưa gương mặt sát vào mặt cô. Thiên Kim né tránh mà cuối về phía sau nhưng Trần Hậu càng lúc càng ép sát.
– Cô nghĩ tôi có nên ăn thịt cô không? – Trần Hậu khẽ hỏi.
– Anh… anh. – Trịnh Thiên Kim ấp úng, gương mặt điển trai sương gió của Trần Hậu ghé sát gương mặt khiến tim cô đập mạnh liên hồi ấp úng.
– Khi nãy cô hỏi tôi vì sao lại nói ra lí do kì hoặc, cô nghĩ tôi có nên thực hiện cho đúng lời nói hay không?
– Anh… anh muốn làm gì?
Trần Hậu không trả lời, đưa đôi môi đặt lên đôi môi của Thiên Kim nhẹ nhàng. Thiên Kim giật nảy lên khi nhận nụ hôn bất ngờ của Trần Hậu, cô liền đẩy anh ra.

– Ai cho phép anh hôn tôi. – Thiên Kim lấy tay phủi miệng.
– Cô… từ bây giờ chính là phụ nữ của tôi. – Trần Hậu bá đạo nói.
– Anh bị bệnh hoang tưởng sao, từ khi nào tôi là của anh chứ. – Thiên Kim cười khẩy.
– Ngày mai chắc chắn tin tức Trịnh tiểu thư đây và tôi sẽ lên trang nhất các mặt báo, xem ra cô cũng không thể không phải là của tôi.
– Tôi sẽ giải thích.
– Muốn giải thích sao?
Trần Hậu không đợi Trịnh Thiên Kim trả lời, bế cô lên đi về phía phòng ngủ. Thiên Kim vùng vẫy kêu la nhưng đây là chung cư cao cấp, bên trong có lớp cách âm rất tốt nên âm thanh từ miệng cô e rằng chỉ có một mình Trần Hậu nghe thấy, lại càng tăng thêm sự tức giận và ham muốn của anh.
Bá đạo xé bỏ chiếc váy cưới đắt tiền và đẹp lung linh trên người Thiên Kim, cô run rẩy trên người chỉ còn bộ đồ nhỏ che thân. Thiên Kim mạnh mẽ ngồi dậy dùng tay tát Trần Hậu.
– Tên hạ lưu.
– Đúng, tôi là hạ lưu, sẽ dùng mọi cách để cô mãi mãi phải nhớ đến tôi mà không nghĩ ngợi đến đàn ông khác.
Nói rồi mạnh mẽ cởi bỏ những thứ vướn víu trên hai người ra, mặc cho Thiên Kim la hét và chửi bới Trần Hậu từ từ chiếm lấy người con gái đã khiến anh phải tức giận mất đi lý trí.

*********************************
Chiếc xe màu đen đậu trước biệt thự hoa hồng trắng, anh bước xuống xe thì đã thấy Rin đứng ngoài cổng mà đón mình. Thấy Minh Trí trái tim cô bỗng đập mạnh hơn, cô chạy ngay tới mà ôm lấy anh.
– Minh Trí, anh đã đến.
– Theo tôi.
Minh Trí đặt Rin vào trong xe rồi cho xe nhanh chóng dời đi. Trên xe Rin ngồi không yên, cứ quay đầu nhìn Minh Trí.
– Tôi sẽ thu phí em đấy. – Minh Trí chăm chú nhìn vào chiếc máy tính mà nói.
– Thu phí gì cơ? – Rin ngệch mặt hỏi.
– Thu phí ngắm nhìn tôi. – Minh Trí miệng hơi cười.
– Á, anh chỉ nhìn vào máy tính làm sao biết em nhìn anh. – Rin đỏ mặt nói.
Minh Trí lắc đầu không trả lời, anh vừa bấm nút enter một cái. Một hợp đồng được kí kết, sau đó nhanh chóng tắt máy tính đi mà quay sang Rin nói.
– Chúng ta đi du lịch một chuyến, em muốn đến nơi nào?
– Du lịch sao, vì sao lại đi du lịch.
– Không muốn? – Minh Trí nhíu mày nói
– Không phải, không phải, rất muốn. – Rin cười tươi.
– Muốn đi nơi nào?

– Em muốn đi đến biển, muốn ngửi mùi của gió biển mặn mà. Trước đây rất muốn đi nhưng điều kiện không cho phép. – Rin hơi cười rồi nói tiếp. – Em đã từng dặn lòng, trước khi chết đi nhất định phải đi biển một lần.
– Bé ngốc, yên tâm đi. Tôi sẽ không để em rời khỏi tay mình. – Nói rồi Minh Trí choàng tay ôm lấy Rin vào lòng.
– Em tin Minh Trí tài giỏi sẽ làm được. – Rin chúi đầu vào lòng anh cảm thấy ấm áp vô cùng. – Nhưng, chị Thiên Kim và Trần Hậu đã đi đâu, em không tin anh không biết họ đang ở đâu.
– Kẻ ngốc như em đừng nên tỏ ra thông minh, hãy để họ có một chút thời gian riêng tư để hiểu nhau hơn. – Minh Trí béo lỗ mủi của cô.
Rin mỉm cười nép vào lòng Minh Trí sâu hơn, anh nói cũng rất đúng xem ra không nên lúc nào cũng tìm chị. Trần Hậu lại là một nam nhân rất rất là tốt nên Rin cũng đôi chút yên tâm khi giao Thiên Kim cho Trần Hậu. ( t/g: bây giờ ta mới nói, nam nhân tốt cách mấy cũng không phải là sự lựa chon tốt nhất mà).
Điện thoại Minh Trí reo lên một hồi, nhìn qua số điện thoại gọi anh do dự một chút rồi nghe.
– Nói. – Minh Trí lạnh lùng đáp.
– Sao con lại lạnh lùng với cha như vậy, con có thể cho ta chút thời gian hay không. – Trịnh Phó Quang nói.
– Ông cũng biết là tôi không rãnh.
– Ta biết con đang đi cùng con bé đó, Bảo Ngọc đang ở đây ta cho con một cơ hội. Mang con bé tới đây nói cho Bảo Ngọc sự thật về thân thế của nó, có lẽ vì tình thân nó sẽ giải lời nguyền. – Trịnh Phó Quang nói với giọng ồm ồm.
– Trần lão gia nghĩ tôi sẽ tin.
– Tuỳ con thôi, nhưng ta tn với người thành công như con, sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào. – Nói rồi Trần Phó Quang cúp máy nhìn cô gái trước mặt nở một nụ cười đắc ý.
Minh Trí phân vân vì lời của Trần lão có phần đúng, nếu như biết Hà My và Thiên Kim là em gái cùng cha của mình xem ra có thể khiến Bảo Ngọc vì chút tình thân mà thay đổi suy nghĩ. Anh cũng đã từng nuôi ý định trả thù cho người mẹ quá cố, nhưng đối với Minh Trí mà đối phó với cô gái mềm yếu này thì thật không phái đấng nam nhi vả lại cô lại là người anh yêu thương và luôn muốn bảo vệ. Do dự một lúc, Minh Trí cho xe quay về biệt thự cùa Trần Phó Quang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.