Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 73
Khi Rin đến biệt thự của Trần lão thì Minh Trí và Trần Phó Quang đã đi đến RoYal dự cuộc họp hội đồng quản trị. Cô đứng trước cổng phân vân không biết có nên nhấn chuông hay không, cô đến một phần vì tìm Trần Hậu một phần vì lo lắng cho Minh Trí sẽ làm điều không nên. Đang bâng khuâng thì chiếc cổng của nhà họ Trần mở ra, cô gái khi trước bắt cô đến giao cho Ken bước ra ngoài khiến Rin hoảng hốt, cô ta vì sao lại ở trong Trần gia. Chuyện này thật kì lạ, cảm giác có rất nhiều chuyện khất mắt phía sau mà cô chưa được rõ.
– Trịnh nhị tiểu thư đến đây thật bất ngờ nha. – Bảo Ngọc quan sát camera thì thấy Rin đi đến nhưng không bấm chuông mà lẩn quẩn bên ngoài nên quyết định ra ngoài.
– Tôi… cô… vì sao lại ở Trần gia, cô chính là người bắt cóc Rose. – Rin e sợ lùi về phía sau.
– Tôi vì sao ở Trần gia thì mời cô vào trong tôi sẽ nói cho cô rõ, còn về việc con bé không thể xem như tôi chăm sóc hộ cô vài ngày sao. – Bảo Ngọc trắng trợn nói.
– Cô… có thể phủi sạch mọi chuyện xấu xa của mình như vậy sao? – Rin căm giận nói, đối với cô như thế nào cô cũng chịu đựng nhưng Rose còn rất bé và vô tội.
– Tôi không muốn ở ngoài đường mà tán gẫu, nếu cô muốn mời vào nhà tôi sẽ trả lời thắc mắc của cô. – Bảo Ngọc nói rồi mỉm cười đi vào bên trong.
Rin đứng bên ngoài, lo sợ đi vào sẽ không có đường ra nhưng trong lòng có nhiều thắc mắc về những chuyện đang xảy ra. Chuyện Trịnh lão nói về lời nguyền kia liệu có liên quan đến cô gái kia hay không, vì sao lại ép cô kết hôn với Ken. Rin ngơ ngác suy nghĩ thì bước chan đã bước vào bên trong Trần gia. Cô đến bên chiếc ghế sopha cầu kì đắt tiền ngồi xuống, Bảo Ngọc từ bên trong mang một ly nước đặt về phía Rin mà nói.
– Uống nước trước, có chuyện gì thắc mắc cứ hỏi. Tôi sẽ trả lời khuất mắt của cô. – Bảo Ngọc khoanh tay phia trước mà nói.
– Vì sao cô ở trong nhà của Trần lão gia? – rin bắt đầu hỏi
– Vì tôi là thành viên của Trần gia. – Bảo Ngọc đáp một cách lưu loát
– Cô có quan hệ gì với Minh Trí. – Rin bất ngờ khi biết cô ta lại là người của Trần gia
– Có thể nói là chị gái. – Bảo Ngọc nhìn ánh mắt bất ngờ của Rin mà cười khẩy.
– Chị gái… vậy… vì sao cô lại bắt cóc Rose, vì sao ép tôi kết hôn với Ken. – Rin lấp bấp.
– Tôi hỏi nhị tiểu thư, đã biét về lời nguyền của gia đình họ Trịnh. – Bảo Ngọc hỏi ngươc lại.
– Tôi… tôi biết. – Rin đoán đúng, cô ta có liên quan đến lời nguyền kia. Toàn thân Rin run lên khi nhớ tới nó.
– Cô hiểu ý tôi rồi chứ. – Bảo Ngọc nhìn Rin run rẩy mà đắc ý.
– Cô… cô muốn tôi chết vì khi tôi kết hôn với Ken thì lời nguyền sẽ ứng lên người. – Rin run rẩy nói.
– Cô cũng thật thông minh, nhưng thật đáng tiếc tên Phạm thiếu gia ấy thật vô tích sự. – Bảo Ngọc vờ lắc đầu nói.
– Vì sao cô muốn giết tôi, cô chính là con cháu của người phụ nữ trong câu chuyện về lời nguyền kia sao? Cô nói là chị gái của Minh Trí, chẳng lẽ anh ấy cũng là…. – Rin thật sự hoảng loạn.
– Đúng vậy, tôi là muốn họ Trịnh các người phải nhận lấy hậu quả khi đã đối xữ với tổ tiên của tôi như vậy. – Bảo Ngọc rít lên, cô nhớ như in những gì mẹ cô phải chịu đựng.
Rin không hỏi nữa, có một cơn đau từ trong tim mình nhói lên. Nước mắt Rin chợt trào ra ngoài, cô không còn dám suy nghĩ mà đối diện với bất cứ chuyện gì. Cuộc đời thật bất công, cô ước cô mang họ Nguyễn là con gái của một gia đình nông dân nghèo khó. Để cô và Minh Trí không có cơ hội gặp nhau, không có chuyện thù hận từ nhiều đời trước. Rin bước chân đi về phía cửa chính, nước mắt lã chả rơi.
– Nhị tiểu thư, nhưng xem ra Trần Minh Trí đã quá mù quáng rồi. Có thể hy sinh cả RoYal để cứu lấy cái mạng nhỏ bé của cô. – Bảo Ngọc nhìn theo mà nói.
– Cô nói là ý gì. – Rin bất ngờ quay lại hỏi.
– Nó sẽ nhường lại cổ phần của RoYal cho tôi, chỉ vì muốn cứu lấy mạng của cô. Cô nói, cô còn đắt giá hơn cả tập đoàn RoYal to lớn kia, nghĩ thật nực cười.
Rin không trả lời câu nói của Bảo Ngọc, vội chay ra khỏi biệt thự họ Trần mà nhanh chóng đi tới RoYal.
Bảo Ngọc ngồi trên sopha, đôi mắt chợt trùng xuống mà suy nghĩ. Một thân cận của cô từ phía sau đi tới nói:
– Tiểu thư, vì sao lại nói chuyện của Trần Minh Trí cho cô ta biết.
– Trước sau gì cũng phải chết, để nó chết trong hạnh phúc không phải có lòng người.
– Cô đã bị xiêu lòng rồi sao.
Bảo Ngọc không trả lời, đôi mắt hướng về phía Rin bỏ đi mà mông lung suy nghĩ.
********************************
Trần Hậu lái xe đưa Minh Trí đến RoYal sau đó cùng Minh Trí vào phòng họp hội đồng quản trị. Vừa bước vào bên trong RoYal, đụng mặt phải Trần Phó Quang cũng đi tới, hai cha con không ai chào ai mà tiến tới phía thang máy đi lên tầng họp. Mọi người bên dưới nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng thì liền cùng nhau to nhỏ.
– Lần này họp hội đồng quản trị, có lẽ giám đốc sẽ thế tổng giám, xem ra cha con họ muốn đấu với nhau một trận. – Một cô gái phòng kinh doanh khoanh tay mà nói
– Nhìn thaí độ căng thẳng của họ xem ra con trai muốn lật đổ cha mà toàn quyền với RoYal. – cô gái khác cũng góp ý
– Nói đi cũng nói lại, Royal được như hôm nay cũng một tay giám đốc Minh Trí gây dựng. Từ lâu tổng giám đã không còn đến RoYal, mọi quyết định đều thông qua giám đốc. Nay họ chỉ hợp thức hoá thôi, cha xuống con lên thì Royal cũng là của Trần gia bọn họ. – Phòng nhân sự lên tiếng.
Mọi người khác cũng chỉ gật gù nghe mà không nêu lên ý kiến, vì cũng đúng ai làm tổng giám cũng là của Trần gia. Tổ chức cuộc họp chỉ là hình thức mà thôi.
Còn 15p nữa thì cuộc họp bắt đầu, Minh Trí ngồi hàng ghế đầu tiên về phía cửa ra vào. Anh đã quyết định vì Rin mà chuyển hết cổ phần cho Bảo Ngọc, nếu như mục đích của cô ta là tiền và tài sản của Trần gia thì anh không tiếc nuối điều gì.
Trần Phó Quang từ bên ngoài đi vào, dừng ngay trước mặt Trần Minh Trí rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
– Giám đốc Minh Trí, con thật sự sẽ nhường lại RoYal sao. – Trần Phó Quang dựa đầu vào ghế mà hỏi.
– Tôi sẽ chuyển cổ phần cho cô ta, không chừng Trần lão gia cũng sẽ bị cô con gái trở mặt tước vị. – Minh Trí lạnh lùng đáp.
– Nó dám sao.
– Chuyện ông làm với mẹ và cô ta, tôi nghĩ nếu là tôi thì sẽ hận ông đến thấu xương.
– Những chuyện ta làm với mẹ con, cũng chỉ vì bà ta phản bội ta trước. – Trần Phó Quang nhìn thẳng phía trước mà nói.
– Đừng đổ trách nhiệm cho người đã khuất, vì tôi mang dòng máu của ông trong người, một lần nữa tôi muốn nói với Trần lão gia rằng cô gái tên Bảo Ngọc không phải hạng người mà ông dễ dàng sai khiến. – Minh Trí nói xong đứng lên đi về phía trước.
Minh Trí ra ngoài không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Trần Phó Quang nữa. Vừa bước chân ra thì đã thấy Rin chạy tới mà kéo lấy anh ra phía xa.
– Minh Trí đừng vì em mà bỏ công ty, em biết đây là tâm huyết của anh. – Rin vừa nói nước mắt vừa rơi xuống.
– Vì sao em lại biết chuyện này? – Minh Trí khó hiểu, anh đã cố gắng đẩy cô ra khỏi mình.
– Không quan trọng, hãy hứa với em không được làm như vậy. – Rin nắm lấy tay Minh Trí mà nói.
– Rin, bỏ một RoYal có thể khiến em vượt qua ải này anh không có gì tiếc nuối cả. – Minh Trí ôm lấy gương mặt của Rin mà nói.
Sau đó Minh Trí mang Rin giao cho Trần Hậu mà đi vào phòng họp. Rin nhìn bước chân của Minh Trí đi mà lòng cô nặng nề hơn, vì sao một đứa như cô mà anh lại hy sinh nhiều như vậy. Thì ra tối hôm qua là anh cố tình muốn đẩy cô ra xa, để khi anh không còn gì chỉ là để bảo vệ cô. Không còn đứng vững nữa, Trần Hậu dìu cô ra khỏi Royal.
Trên xe, Rin nhớ đến chuyện ban sáng Thiên Kim nói với cô liền quay qua hỏi Trần Hậu.
– Hiện giờ chị Kim đang ở đâu, tôi muốn đến gặp chị ấy.
– Được, tôi sẽ đưa cô đến. – Trần Hậu đáp lời Rin.
– Buổi sáng, tôi thấy tinh thần chị ấy không được tối, nói là anh nhốt chị tôi. – Rin nghi ngờ lườm qua Trần Hậu.
– Vâng, cô ta hay chạy lung tung làm những chuyện không biết suy nghĩ cho nên tôi đành phải nhốt lại.
– Dù sao thì chị ấy cũng từng là đại tiểu thư, anh cũng đừng nên quá khắt khe với chị ấy. – Rin suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp. – Anh yêu Thiên Kim phải không?
– Vì sao cô lại nói như vậy. – Trần Hậu hơi ngạc nhiên hỏi.
– Vì với ai anh cũng đối xữ rất hài hoà, chỉ riêng Thiên Kim anh lại đối xữ thật khác.
– Chuyện này, thật khó mà nói được. – Trần Hậu trả lời rồi rẽ xe vào khu chung cư nơi anh ở.
Trần Hậu đưa Rin lên căn hộ của mình, quét thẻ mở cửa ra thì đã thấy Thiên Kim khóc sưng hai mắt ngồi ôm ngươi trên ghê sôpha như một thay ma. Trần Hậu lẳng lặng đi vào bên trong nhà bếp. Rin nhìn thấy bộ dạng của Thiên Kim thì lo lặng chạy đến.
– Chị, sao lại ra nông nỗi thế này. – Rin nhìn những vết bầm trên người Thiên Kim, dấu hôn trên cổ thì liền biết chuyện gì đã xảy ra.
– Rin, chính tên khốn kiếp hắn ta, hắn ta… hắn ta… – Thiên Kim ôm lấy Rin mà khóc như một đứa trẻ, lần đầu tiên Rin thấy một Thiên Kim nhanh trí lanh lợi lại yếu mềm như vậy.
– Chị, được rồi em sẽ đưa chị về biệt thự hoa hồng trắng cùng với cha mẹ, sẽ bắt Trần Hậu nhận trách nhiệm với chị. – Rin vuốt mái tóc rối bời của Thiên Kim cho thẳng nếp.
– Không cần, chị không cần hắn nhận trách nhiệm gì cả, chị không muốn gặp lại tên khốn đó nữa. – Thiên Kim khóc sướt mướt.
Trấn Hậu phía trong mang hai ly nước ra ngoài nghe những câu nói của Thiên Kim thì trong lòng không vui, hôm qua cũng không phải là anh ép cô ta hoàn toàn bây giờ lại mắng chửi như vậy, thật đúng là phụ nữ quá khó hiểu. Hôm qua còn nằm ôm anh mà ngủ ngon lành, sáng ra lại khóc lóc chửi bới.
– Uống nước. – Trần Hậu đặt hai ly nước xuống trước mặt hai cô gái giống nhau kia.
– Trần Hậu, anh giải thích thế nào về những dấu vết kia. – Rin giận dữ nhìn Trần Hậu mà nói.
– Tôi sẽ nhận trách nhiệm vói cô gái này. – Trần Hậu nhìn những dấu vết còn sót lại đêm qua trên người Thiên Kim mà nói.
– Một câu nhận trách nhiệm không giải quyết được chuyện gì, anh sao có thể như vậy khi chị ấy không muốn, không lẽ tôi nhìn sai về con người của anh. – Rin xót xa nhìn chị mình mà nói.
– Vì sao cô biết cô ấy không muốn. – Trần Hậu bá đạo trả lời.
Rin nghe xong thì bỡ ngỡ, cũng không dám hỏi chị mình sợ chị ấy lại mất bình tĩnh. Cô lườm Trần Hậu mà nói:” Anh mau xin lỗi chị Kim, chúng tôi sẽ về lại biệt thự hoa hồng trắng.”
– Trịnh đại tiểu thư, cô còn nhớ những gì đêm qua chúng ta đã nói. – Trần Hậu mỉm cười nhìn Thiên Kim.
– Tôi không tin chỉ vì một câu nói nhảm nhí kia của anh, tôi lại không lấy được chồng. – Trịnh Thiên Kim tức giận trả lời.
– Nếu cô kết hôn với ai, tôi sẽ lại đến cướp đi. – Trần Hậu cười lớn rồi đứng lên. – Tôi sẽ đưa hai người về biệt thự hoa hồng trắng, thiếu gia Minh Trí có lẽ đang đợi.
Trần Hậu đưa hai cô về biệt thự hoa hồng trắng, Rin đưa Thiên Kim vào nhà muốn đi theo Trần Hậu đến Royal nhưng Trần Hậu nói sẽ rất có nhiều nhà báo đến săn hình nên cô không nên đến để mọi chuyện lại không tốt hơn nên cô đành ở lại biệt thự này mà ngóng chờ tin tức.
Minh Trí đã nhượng toàn bộ cổ phần của RoYal cho Bảo Ngọc và tuyên bố từ chức giám đốc rút hoàn toàn khỏi Royal. Hiện tại Bảo Ngọc là người có cổ pâhn2 lớn nhất RoYal và một luật sư riêng của Bảo Ngọc lên tiếng rằng sẽ ủng hộ Trịnh Phó Quang tiếp tục giữ chức chủ tịch. Sau cuộc họp hội đồng quản trị, Minh Trí một mình bước ra khỏi Royal mới hàng trăm nhà báo đang tiếng tới chụp ảnh phỏng vấn. Bảo vệ Royal ra sức ngăn cản tạo đường cho Minh Trí rời khỏi cao ốc ra xe Trần Hậu đang đợi sẵn.
– Đến biệt thự họ Trần. – Minh Trí lạnh lùng nói.
Bảo Ngọc ngồi xem tin tức đưa tin giám đốc của RoYal bất ngờ rút lui và nhượng toàn cổ phần của mình cho cổ đông giấu mặt mà ra đi khỏi Royal. Cô mỉm cười khẽ nói:” Mẹ, đã đi được 2/3 chặn đường.” Một tiếng chuông cửa vang lên, biết chắc rằng Minh Trí đến nên Bảo Ngọc cho người mở cửa.
– Đến lượt cô. – Minh Trí nói.
– Haha, không phải là hôm nay. – Bảo Ngọc cười lớn nói.
– Cô không muốn giữ lời sao. – Minh Trí nói như gầm.
– Ấy chỉ là cẩn phải thu xếp một số thứ, và cả hai chị em cô ta đều phải có mặt. – Bảo Ngọc thoái thác.
– Là cần thứ gì.
– Máu.
– Nói rõ hơn.
– Một giọt máu của đứa trẻ bị lời nguyền, một giọt máu của tôi hoà vào nhau mang lên ngọn lửa xuyên qua. Và tất nhiên đó là hai chị em song sinh nhưng tôi cần của cả hai bọn họ.
– Tôi sẽ chuẩn bị, nếu cô không giữ lời tôi e rằng cô khó lòng vượt qua cái chết.
Minh Trí nói xong quay mặt bỏ đi, có lẻ cần phải nói ra sự thật này. Nhà họ Trịnh luôn nghĩ Thiên Kim là con lớn sẽ không bị phải lời nguyển, họ đâu biết trước đó mẹ anh đã mang thai Bảo Ngọc và sinh đứa con đầu lòng cho nhà họ Trịnh.