Nhất Phẩm Trù Phi

Chương 33


Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 33


Họa Nhi ngược lại không nôn nóng, cười nhạt: “Ta chỉ đem một món đồ muốn tùy ý xử lý đặt trên mặt đất, chó nhà các ngươi tự chạy đến ăn, ta không trách nó tùy tiện ăn đồ của ta đã là rất khách khí rồi.” Họa Nhi nhìn con chó kia ăn hăng hái, nhất thời cười rộ lên: “Có đôi khi thực sự cảm thấy một số người còn không biết phân biệt tốt xấu bằng nó.”
“Tiểu nha đầu phách lối! Ngươi là đang mắng ta sao.” Lục Duy Trinh đổi tư thế ngồi, vẻ mặt cười nghiền ngẫm.
Họa Nhi nhún vai: “Ngươi muốn cho là như vậy ta làm sao không biết xấu hổ mà ngăn cản ngươi đây?” Nói rồi lại ngồi xuống sờ sờ đầu con chó nhỏ, “Ngoan, ngon thì ăn nhiều chút. Ta phải đi rồi, tạm biệt!”
Trên mặt Lục Duy Trinh mang theo tức giận, thế nhưng trong mắt lại lộ ra thích thú, muốn cứ thế mà đi, không có cửa đâu: “Xú nha đầu, ngươi đừng nghĩ chạy, hôm qua mẹ ta và Thẩm quản gia đã nói xong rồi, ngươi cũng đáp ứng rồi, nói mỗi ngày phải đưa ba món ăn qua đây. Ngươi nhớ cho rõ, là ba món không phải một món, bản thiếu gia hiện tại đói bụng, muốn ăn đồ ăn, ngươi khẩn trương đi làm cho ta.”
Đây là cái người gì? Lẽ nào có tiền thì thật sự có thể tùy hứng?
“Vậy phải xin lỗi ngài rồi, đại tiểu thư không rảnh hầu hạ ngài.” Họa Nhi nói rồi liền xoay người rời đi.
Lục Duy Trinh vẻ mặt đang xem trò vui: “Ngươi dám ra khỏi đại môn Lục gia nửa bước thử xem? Coi chừng Thực Vi Thiên còn có cái gì nhị bá ngươi đó.”

Họa Nhi nghe nói vậy nhất thời ngừng lại cước bộ, nha, thì ra hắn biết cô chính là Sở Họa Nhi! Thảo nào cố tình đâm chọt bới móc cô như thế. Thôi được! Vì Thực Vi Thiên, nhịn một chút cũng không sao, liền xoay người lại, kéo lên nụ cười: “Lục thiếu gia, vậy ngài muốn ăn cái gì?”
“Dù sao cũng không muốn ăn món canh gì đó kia, đổi lại cho ta, làm món ăn giống như hôm qua vậy.” Lục Duy Trinh thấy bộ dạng chân chó đó của cô, không khỏi bật cười.
“Ta nói thật nhé! Ngươi nếu đã muốn chết, ta thành toàn ngươi! Bằng không cái bộ xương của ngươi, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời ta, ta làm cái gì ngươi ăn cái nấy! Nếu không thì có là thần tiên chăng nữa cũng không cứu nổi ngươi.” Họa Nhi không chút khách khí đáp lại.
“Ngươi có ý gì? Ngươi làm vài món ăn là có thể cứu được ta?” Lục Duy Trinh cũng biết bản thân không sống được bao lâu, cho nên cuộc sống càng là vô hỉ vô bi. Chẳng qua là cảm thấy cô còn nhỏ như vậy đã không còn cha mẹ, còn suýt chút nữa bị đưa đến cho hắn xung hỷ, vô cùng đáng thương.
Nhưng thật không ngờ cô hôm nay còn cố tình ăn mặc xinh đẹp đến, làm hắn có chút tức giận. Lục gia tốt như vậy sao? Cô thà rằng gả ột người sắp chết cũng muốn tiến vào Lục gia? Nên mới cố tình gây khó dễ. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy tính cách này của cô đúng là không giống người thường.
Vẻ mặt Họa Nhi lạnh lùng: “Ngươi một năm đã không động đến đồ ăn, toàn bộ dựa vào thuốc thang nuôi sống, hiện tại dạ dày không biết đã mỏng manh đến mức nào, còn ăn những món có khẩu vị nặng như vậy không phải muốn tìm chết sao? Ngươi ngoài miệng thì ăn rất vui sướng, nhưng thân thể lại không chịu được. Ngươi có thể tùy hứng, thế nhưng phải suy nghĩ đến người nhà của ngươi, nếu như ngươi thật sự không cầu sinh, bọn họ phải sống thế nào?”
Lục phu nhân từ trong phòng đi tới, vừa vặn nghe được những lời này của Họa Nhi. Trong ngực run lên, Sở Họa Nhi này nói chuyện không dễ nghe, nhưng câu nào cũng là lời nói thật.

Hơn một năm qua, bà và Sở lão gia đã trải qua những ngày tháng thế nào? Nhìn hắn bệnh như vậy, thực sự hận không thể chịu thay hắn. Toàn bộ danh y ở Tế Ninh phủ đều đã mời tới, chỉ thiếu nước mời các thái y trong cung, thế nhưng cũng chỉ là kéo dài tính mạng mà thôi. Người nào cũng đều nói chỉ cần ăn xuống được đồ ăn từ từ có thể khỏi bệnh.
Nhưng cũng phải làm hắn ăn được đồ ăn nữa! Chỉ cần hắn có thể nuốt xuống được, bệnh tình có thể tốt lên, cho dù Lục gia có tán gia bại sản bà cũng bằng lòng.
Lục Duy Trinh không chú ý mẹ hắn đã đi tới, cúi đầu trầm mặc rất lâu, ngẩng đầu lên: “Được! Ngươi làm gì ta ăn nấy. Nhưng trù nghệ của ngươi tốt nhất nên tài giỏi một chút, đừng để ta ăn vào rồi lại nôn ra.”
Họa Nhi thở dài một hơi: “Sớm như vậy không phải tốt sao! Chén canh ban nãy là để kiện tỳ ích vị. Ta biết trong miệng ngươi không có mùi vị, bởi vậy hương vị đã đặc biệt điều chỉnh rồi, tuyệt đối không giống với canh gân heo bình thường. Có điều quên đi, đổ cũng đã đổ rồi, ta sẽ làm cho ngươi một chén khác! Lại phải chạy một chuyến, nhớ phải trả lộ phí!”
“Không cần chạy nữa, ta dám cam đoan nhà bếp Lục gia chúng ta nhất định to hơn Thực Vi Thiên của các ngươi, nguyên liệu cũng chắc chắn đầy đủ hơn các ngươi, sau này cứ ở đó làm đồ ăn là được, không cần mang theo hộp thức ăn đi xa như vậy.” Lục Duy Trinh dáng vẻ kiêu ngạo.
Họa Nhi cũng không tính toán việc hắn hạ thấp giá trị Thực Vi Thiên: “Được! Làm phiền Thẩm quản gia dẫn đường.”
Thẩm quản gia đưa Họa Nhi đến nhà bếp Lục phủ, thực sự là bầu không khí ở đây cực kỳ cao cấp! Mười mấy người đầu bếp ăn vận cùng một màu, giống như ở trong một đại tửu lâu vậy, xem ra người Lục gia đối với ăn uống vẫn là rất chú trọng!

“Ở Lục gia có rất nhiều người sao? Cần đến nhiều đầu bếp như vậy.” Họa Nhi quả thực cảm thấy nhà bếp Lục phủ này so ra còn đầy đủ hơn cả Thực Vi Thiên.
“Lục phủ có sáu vị chủ tử. Nhưng thân thể tiểu thiếu gia không tốt, nên mời thêm vài người đầu bếp đến phụ trách ăn uống của tiểu thiếu gia.” Thẩm quản gia cũng là không có cách nào, đây đều là những người đã từng làm đồ ăn, bởi vì tiểu thiếu gia ăn được vài miếng, lão gia liền trả lương cao giữ họ lại.
“Vậy sao tiểu thiếu gia vẫn gầy như? Không ăn xuống đồ ăn được sao?” Họa Nhi cảm thấy mười mấy người này có lẽ không hiểu về chứng kén ăn.
Thẩm quản gia bất đắc dĩ lắc đầu, lại gọi hết mười mấy người đầu bếp kia đến: “Đây là đại tiểu thư của Thực Vi Thiên, đến làm đồ ăn cho tiểu thiếu gia, các ngươi nhớ phối hợp cho tốt.” Thẩm quản gia nói xong lại nhìn về phía Họa Nhi, “Sở tiểu thư, có gì cần, xin cứ việc phân phó cho bọn họ. Ta còn có việc khác, sẽ không ở lại cùng tiểu thư.”
“Được!” Họa Nhi đáp lại một tiếng, nhìn Thẩm quản gia rời khỏi.
Họa Nhi cũng không khách sáo với mười mấy vị đầu bếp này: “Ta cần hoài sơn, tỳ thực, liên tử, vân linh…”
Một người đầu bếp hơn bốn mươi tuổi mập mạp, vẻ mặt khinh thường nhìn cô: “Tiểu nha đầu, nơi này là nhà bếp không phải tiệm thuốc, chỗ nào ra hoài sơn, vân linh cho ngươi?”
“Không có? Vậy thì đi mua! Lời Thẩm quản gia nói, các người định không nghe?” Họa Nhi nhìn thấy vẻ xem thường trong mắt những người này, liền không chịu yếu thế đáp lại một câu.

“Đừng có đem lời Thẩm quản gia ra đè chúng ta, ta nói cho ngươi biết những người giống như ngươi, chúng ta đã thấy nhiều lắm rồi, tiểu thiếu gia ăn được hai ba miếng đồ ăn của ngươi, đã tự cho là bản thân rất giỏi. Ta ở nhà bếp Lục gia này đợi đã sáu bảy năm, người như ngươi ta thấy không dưới mấy trăm, nhìn những người đằng sau ta này, đây mới là nhất đẳng đại trù. Chiên xào hấp luộc ninh rang hầm, đủ mọi sở trường.” Cả mặt đầu bếp mập đều là khinh thường.
Họa Nhi cười: “Ồ, chỉ biết bảy loại thủ pháp này? Không có cái khác sao?”
“Tiểu nha đầu, không biết nông sâu, học được bảy loại thủ pháp này đã là không dễ, có thể coi như cao thủ rồi.” Đầu bếp mập vẫn là coi thường.
“Vậy nếu giống như ta đây, không chỉ biết chiên xào hấp luộc ninh rang hầm, còn biết trụng trần nhúng sấy nướng quay om, trộn sao xào lăn chưng xào tái kho xông khói, đó không phải trù thần sao?” Họa Nhi rất không khách khí đáp lại, rốt cuộc là ai không biết nông sâu?
Những lời của Họa Nhi vừa ra khỏi miệng, nhất thời đem bọn họ làm cho kinh sợ, chưa từng nghĩ tiểu nha đầu này hiểu biết cũng không ít, chỉ là có vài thủ pháp bọn họ cũng chưa từng nghe qua: “Còn nhỏ mà đã ngông cuồng, chúng ta so tài một chút thế nào, nếu như ngươi thắng, những thứ người cần, ta lập tức cho người đưa lên, ta còn cam tâm tình nguyện làm giúp việc trong bếp cho ngươi. Nếu như thua, ngoan ngoãn dập đầu cút ra khỏi phòng bếp Lục gia cho ta.”
Họa Nhi dứt khoát đồng ý: “Một lời đã định, trước nay ta chưa từng sợ tranh tài, muốn đấu cái gì? Tùy cho ngươi chọn.”
Đầu bếp mập xem dáng vẻ gầy yếu của cô, cũng chỉ cao hơn cái bàn thức ăn một chút, tay nhỏ đoán chừng đến dao cũng không cầm nổi, cười một tiếng: “Chúng ta so đao công, thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.