Nhất Phẩm Trù Phi

Chương 32


Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 32


Hằng nhi gật đầu lia lịa: “Hằng nhi đã cảm ơn rồi, Tứ Hỷ thúc nói, sau này đệ muốn ăn gì thì sẽ làm cái đó cho đệ ăn. Hằng nhi rất vui”
Họa Nhi mỉm cười: “Được rồi, theo Nguyên tử đi chơi đi!”
Nguyên tử dẫn Hằng nhi đi. La Trung Tường liền đi tới cùng Họa Nhi hồi báo sinh ý tối hôm qua: “Đại tiểu thư, sinh ý buổi tối hôm qua so với buổi trưa không sai biệt lắm, buổi tối ngoại trừ những người đặt phần ăn ra, còn có người gọi hoành thánh và bánh bao. Ngoài ra các món trong một phần ăn có thể làm thêm nhiều loại không? Món ăn không giống nhau, giá tiền cũng có thể lưu động trên dưới một chút.”
“Việc này đương nhiên có thể! Buổi trưa hôm qua chỉ là thử nghiệm một chút, nếu hình thức kinh doanh này thuận lợi, vậy thì sẽ làm thêm nhiều phần khác nữa.” Họa Nhi hoàn toàn đồng ý. Nhìn một cái tửu lâu lớn thế này, cô còn có bao nhiêu ý tưởng, chẳng qua trước mắt trong tay không có tiền lại không có người, nhất thời không thể thực hiện được.
La Trung Tường tiếp theo đi xuống an bài công việc cho buổi trưa, Ngô lão tiên sinh lại cầm sổ thu chi tới: “Đại tiểu thư, đây là ghi chép của tối hôm qua, người kiểm tra một chút.”
Họa Nhi gật đầu, nhận lấy cuốn sổ. Không phải cô không tín nhiệm Ngô lão tiên sinh, mà là được cô kiểm tra, Ngô lão tiên sinh sẽ an tâm hơn.
Một bên lật sổ sách, một bên cầm bút lông tính toán thu chi, lại đối chiếu với ngân lượng: “Ngô lão tiên sinh, vừa vặn, một đồng cũng không sai.”
Ngô lão tiên sinh vừa nghe thấy các khoản được ghi chép đúng, cũng liền yên tâm. Có điều nhìn vào những ký hiệu trên giấy, có chút ngạc nhiên, đại tiểu thư không cần bàn tính cứ như vậy vài nét bút đã tính rõ ràng rồi?

Kế Tổ thấy Họa Nhi thuận buồm xuôi gió xử lý mọi việc trong Thực Vi Thiên, trong mắt đều là nghi hoặc, đây thực sự là tiểu nha đầu trong ký ức của hắn sao?
Họa Nhi nhìn Kế Tổ có chút sửng sốt, vội vàng lên tiếng bắt chuyện: “Đại ca, huynh đã đưa ta đến Thực Vi Thiên an toàn rồi, ta cũng không thiếu gì cả, huynh trở về trước đi!”
“Không vội, ta còn phải mua ít giấy mực và sách ở trấn trên, sợ là phải đến buổi trưa mới có thể quay về.”
“Như thế a! Vậy sau khi huynh xong việc, buổi trưa hãy đến đây ăn cơm!” Họa Nhi suy nghĩ một chút, liền mời một câu.
Kế Tổ gật đầu: “Được!”
Họa Nhi tiễn Kế Tổ đi, lại trở vào nhà bếp chuẩn bị làm thức ăn cho Lục gia tiểu công tử, vẫn là A Thanh trợ thủ. A Thanh thấy được đại tiểu thư tuy nhỏ tuổi nhưng trù nghệ vô cùng tinh thông, chỉ là không biết cô học được từ đâu?
“Đại tiểu thư, chúng ta cần chuẩn bị những gì? Nghe nói tiểu công tử của Lục gia, ăn cái gì là nôn cái đó?” A Thanh có chút lo lắng.
“Giúp ta chuẩn bị vài quả táo, nam bắc hạnh, mứt táo, gân heo. Đặc biệt là gân heo, nhất định phải rửa sạch sẽ, cắt thành miếng nhỏ, đầu tiên ngâm vào nước một chút, sau đó vớt lên. Đổ nước vào trong nồi đất, chờ cho nước sôi, đem gân heo đã ngâm kỹ thả vào, để lửa lớn mà nấu.”
A Thanh liền làm theo những gì Họa Nhi phân phó, Họa Nhi lại ở một bên đem hạt táo tách bỏ đi, xắt thành từng miếng, đem nam hạnh nhân, bắc hạnh nhân lấy ra mỗi thứ một nửa, cũng bỏ vào trong nồi đất.

A Thanh nhất thời ngẩn người: “Đại tiểu thư, táo…táo cũng có thể nấu cùng với thịt sao?”
“Cái này có gì không thể, rất nhiều hoa quả đều có thể dùng để nấu ăn.” Họa Nhi nói xong khẽ cười một cái: “Sau này từ từ dạy ngươi. Món canh này giúp kiện tì ích vị*, đối với bệnh của tiểu công tử Lục gia nhất định sẽ giúp ích.”
*Khỏe gan bổ dạ dày
A Thanh thật sự có chút không tiếp thu nổi, cái này nấu ra rốt cuộc sẽ là mùi vị gì? Sau khi để lửa lớn nấu mười phút, Họa Nhi bắt đầu thu lửa, dùng lửa nhỏ ninh từ từ. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, một cỗ hương vị ngọt ngào của táo hòa cùng hương vị của thịt tràn ra, vô cùng hấp dẫn người.
“Thơm quá!” A Thanh không khỏi than thở.
Họa Nhi nhìn thời gian cũng xấp xỉ, liền bắt đầu điều chỉnh gia vị. Sau khi điều chỉnh xong lại múc ra một bát nhỏ: “Ngươi nếm thử xem, mùi vị như thế nào?”
A Thanh bưng bát lên nếm thử một miếng, vị hơi mặn, nhưng sau khi nuốt xuống trong miệng lưu lại mùi thơm mát của hoa quả: “Không nghĩ tới khi cho hoa quả vào canh này lại càng thơm ngon, còn mang theo vị táo thoang thoảng, không hề ngấy.”
Họa Nhi cười cười: Thế nào? Không lừa ngươi chứ! Được rồi! Ta đi Lục gia đây.”
Nói xong Họa Nhi liền đem cơm canh bỏ vào trong một cái chén giữ ấm bằng sứ trắng, xách lên hộp đựng thức ăn trực tiếp đi tới Lục gia.

Họa Nhi gõ cửa một cái, một tên sai vặt ra mở cửa, thấy trên hộp thức ăn viết ba chữ “Thực Vi Thiên”, ngay lập tức vẻ mặt tươi cười: “Ai ô, cô nương đã tới, Thẩm quản gia đang đợi cô, mời vào trong.”
Họa Nhi hơi khom người cúi chào: “Làm phiền đi trước dẫn đường.”
Thẩm quản gia vừa nghe nói Thực Vi Thiên đưa đồ ăn tới, nở nụ cười nghênh đón: “Ngươi đã tới rồi, hôm qua sau khi các ngươi đi, tiểu thiếu gia lại ăn thêm vài miếng, cũng không có nôn ra, phu nhân rất vui vẻ. Hôm nay lại mang món gì tới vậy?”
“Món ăn hôm qua mùi vị tương đối nặng, không quá thích hợp với thân thể tiểu thiếu gia. Ta mang tới món canh giúp tiểu thiếu gia điều dưỡng thân thể.” Nói rồi Họa Nhi liền mở nắp chén sứ, lộ ra vài miếng táo trong chén canh.
Thẩm quản gia không khỏi ngạc nhiên, trong canh này lại có thể thêm táo? Sẽ là mùi vị gì đây?
Tiểu thiếu gia như trước ngồi dưới tàng cây trong viện, nhìn Thẩm quản gia bưng đến một chén sứ trắng tinh, liền biết bên trong là canh, cũng không có bao nhiêu hứng thú. Hắn vẫn còn một chút hoài niệm với món ăn ngày hôm qua.
“Tiểu thiếu gia, đây là canh do đại tiểu thư của Thực Vi Thiên làm, có muốn nếm thử hay không?” Thẩm quản gia cẩn thận dè dặt đứng ở một bên.
Lục Duy Trinh nhìn thoáng qua Họa Nhi, hôm nay trang phục rõ ràng là đẹp hơn so với hôm qua, trong mắt không khỏi hiện lên một tia bi ai cùng khinh miệt: “Chính là Sở Họa Nhi người chuẩn bị gả cho ta làm?”
Thẩm quản gia có chút xấu hổ, gật gật đầu: “Tiểu thiếu gia, nếu không thì người hãy nếm thử trước.”
Lục Duy Trinh đưa tay bỏ đi nắp đậy chén canh, nhìn bên trong, mâu quang chợt lóe, hương vị kia thật đặc biệt, nhưng nháy mắt đã đóng lại: “Lại là mấy thứ này, không có khẩu vị.”

Thẩm quản gia lại càng khốn đốn không chịu được, đến nếm cũng không nếm, làm sao bây giờ? Liền đem chén cầm tới trước măt Họa Nhi: “Canh hôm nay đưa tới, sợ là không hợp khẩu vị tiểu thiếu gia, chén canh này bao nhiêu tiền, sẽ y theo trả, có điều sau này các ngươi không cần phải đưa đồ ăn tới nữa.”
Họa Nhi nhận lấy canh, ngược lại cũng không việc gì, không hầu hạ hắn cũng tốt! Ngày ngày không cần lãng phí thời gian chạy tới đây! Chỉ là ngẩng đột nhiên nhìn thấy khiêu khích cùng khinh thường trong mắt Lục Duy Trinh.
Cô đường đường là đầu bếp Michelin ba sao lại có thể bị tiểu tử này khinh thường? Đúng là thúc có thể nhịn, thẩm không thể nhịn mà!
Họa Nhi khẽ mỉm cười: “Nếu canh đã đưa tới, ta sẽ không cầm trở lại! Chướng mắt, vậy cho chó ăn đi!”
Nói rồi đặt chén canh xuống đất, con chó nhỏ một bên đã nhanh chóng chạy tới, há mồm thật lớn ăn. Miệng chén canh nhỏ mà sâu, con chó ăn được hai miếng thì không ăn được nữa, liền đem chén đẩy ngã, canh và nguyên liệu bên trong chốc lát đổ toàn bộ ra ngoài, một cỗ mùi thơm càng câu nhân.
Lục Duy Trinh mới nhìn rõ nguyên liệu nấu ăn dùng bên trong, không khỏi nuốt nước miếng, kiểu dáng hình như ăn rất ngon. Hắn không nghĩ tới tiểu nha đầu này cư nhiên ngay trước mặt hắn dám đem đồ ăn vứt cho chó.
“Tiểu nha đầu, món ăn này nhà chúng ta đã mua, xử lý như thế nào là chuyện của chúng ta, ngươi dựa vào cái gì dám đem cho chó ăn?” Vẻ mặt Lục Duy Trinh đúng là tìm ngươi tính sổ.
“Là quản gia các người trả lại cho ta, trả lại cho ta đấy, ta đương nhiên có quyền xử lý, lại nói ta vẫn còn chưa thu tiền, cái này chẳng khác nào giao dịch chưa hoàn thành! Một đồ vật chưa hoàn thành giao dịch, xử lý thế nào là tự do của ta!”
Lục Duy Trinh không ngờ nha đầu này miệng lưỡi lợi hại như vậy, trong mắt ngược lại thêm vài phần thưởng thức: “Vậy ngươi tùy tiện vào trong viện của ta, uy chó của ta ăn, đã được ta cho phép hay chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.