Bạn đang đọc Nhất Phẩm Trù Phi: Chương 34
Họa Nhi tất nhiên biết được tính toán nhỏ nhặt trong lòng hắn, từ đầu đến cuối vẻ mặt tự tin, trong mắt không nhìn thấy nửa phần lo lắng: “Được! Cắt thái gọt băm cạo tỉa bổ chặt mổ dập nạo róc, so cái nào?”
Đầu bếp mập lại kinh hãi một lần nữa, tiểu nha đầu này quả thực biết được rất nhiều, có điều biết không có nghĩa là sẽ làm được: “Ta cho ngươi cơ hội, ngươi tự chọn ra ba cái.”
“Được, vậy thì để thịt trên đậu phụ cắt thành sợi không làm thương đậu phụ, khắc hoa văn lên thịt cá làm sao chiên lên phải hiện ra, dùng củ cải đỏ tỉa hoa mẫu đơn bày trên đĩa trang trí thế nào?” Họa Nhi lại không nhịn được thêm vào một câu, “Ta không có nhiều thời gian phung phí với ngươi, hãy làm xong trong một khắc.”
Mười mấy đầu bếp không khỏi nổi lên xì xào bàn tán, ba đề này quả thực có độ khó, lại còn trong một khắc? Đây là nói đùa sao?
Đầu bếp mập trong mắt thoáng hiện lên tia lo lắng, nhưng lời đã nói ra, hắn nhất định không thể lâm trận lại lùi bước liền dứt khoát trả lời: “Được! Chuẩn bị cho chúng ta cá, thịt, đậu phụ, củ cải.”
Đầu bếp mập ra lệnh một tiếng, những người còn lại nhanh chóng chuẩn bị tốt những thứ họ cần, ngồi đợi trận đấu bắt đầu.
Họa Nhi nhếch môi mỉm cười, chọn ra một cây dao đặt lên trên bàn, cầm khối đậu phụ bày ra, lấy thịt để lên trên, giơ tay thái xuống từng đao từng đao một, lực đạo vững vàng vừa vặn, từng miếng thịt được cắt ra không mảy may làm thương đậu phụ, mà thịt cũng vừa vặn được cắt đứt, không mang theo kể cả một sợi gân.
Đầu bếp mập bên này rõ ràng cắt đến cẩn cẩn dực dực, động tác chậm hơn rất nhiều, trên đầu không nhịn được mà bắt đầu đổ mồ hôi.
Họa Nhi không rảnh đi đợi hắn, lấy cá đặt trên mặt thớt, ung dung tách vẩy cá, bỏ đi nội tạng, lại tiếp tục từng đao từng đao, động tác thành thục khắc hoa văn lên thân cá, nhanh nhẹn lưu loát chạm lên hoa văn tinh xảo, sau đó bỏ vào nồi ngập dầu, hoa văn bông lúa mạch lập tức hiện lên.
“Oa!” Mọi người không khỏi phát ra âm thanh kinh ngạc! Mà lúc này, thịt của đầu bếp mập vẫn còn chưa cắt xong.
Họa Nhi không để ý đến phản ứng của người bên ngoài, vớt cá từ trong nồi đặt lên trên đĩa. Lấy củ cải đỏ, cầm dao tỉa, còn chưa qua nửa khắc đồng hồ, đã làm ra được vài đóa mẫu đơn, lại lấy lá xanh bày trên đĩa, khóm mẫu đơn nở hoa tuyệt đẹp đã xuất hiện.
Khi tất cả kết thúc, phủi phủi tay, vẻ mặt khiêu khích nhìn đầu bếp mập: “Hoàn thành! Của ngươi đâu?”
Cái này còn cần tiếp tục sao? Đã một khắc đồng hồ, hắn mới làm xong cắt thịt trên đậu phụ, mà vết dao trên đậu phụ cũng rất rõ ràng. Mặt không khỏi trướng đến hồng hồng.
“Hậu sinh khả úy! Ta chấp nhận thua cuộc, nguyên liệu thức ăn cần thiết lập tức đi chuẩn bị đầy đủ, cũng bằng lòng giúp ngươi làm phó bếp.” Đầu bếp mập tâm phục khẩu phục.
Họa Nhi nhàn nhạt cười: “Làm phiền rồi.”
Nửa canh giờ sau, Họa Nhi tự mình bưng lên một chén canh cho Lục gia tiểu công tử: “Lục thiếu gia, nếm thử một chút! Bằng không chó nhà ngươi lại có lộc ăn.”
Lục Duy Trinh thật sự cảm thấy Họa Nhi này cực kỳ khác người, đến một nhà giàu có thế này cũng không sợ sệt, nói chuyện với hắn cũng không khách khí. Trong ánh mắt lộ ra tràn đầy tự tin, làm người khác vô tình tin tưởng lời cô nói.
Lục Duy Trinh nhận lấy chén canh, dùng thìa đảo một chút, có hoài sơn, tỳ thực, hạt sen, vân linh, đột nhiên nhìn thấy một khối thịt không ra thịt, nhíu mày: “Đây là cái gì? Là lạ, chưa từng thấy qua!”
Họa Nhi sửng sốt một chút: “Ách! Nếu không ngươi thử ăn trước, xem mùi vị thế nào!”
Lục Duy Trinh nghe lời bỏ vào trong miệng, nhai nhai: “Ừ, cảm giác rất tốt, mùi vị không tệ. Canh này tên gì?”
“Cái này gọi là canh tứ thần, giúp bồi bổ tì vị. Rất ngon đúng không! Canh này tốt nhất nên uống mỗi ngày một lần, giúp phục hồi cơ thể của ngươi.” Họa Nhi vẻ mặt tươi cười, canh tứ thần này, mùi vị cô làm tuyệt đối là ngon.
Lục Duy Trinh ăn hết non nửa bát, cũng không có cảm giác muốn nôn, cũng không dám ăn nhiều liền buông bát xuống: “Ta ăn đủ rồi, bây giờ có thể nói cho ta biết, thứ ban nãy là gì không?”
Họa Nhi cười cười: “Ách…ruột non heo!”
.
Họa Nhi vui vẻ mang theo hộp thức ăn quay về Thực Vi Thiên, nhớ tới bộ dạng ban nãy của Lục Duy Trinh lại thấy buồn cười, không phải chỉ là ruột non heo thôi sao? Có cần phải làm ầm lên như vậy? Đồ chưa ăn bao giờ chẳng nhẽ không thể thử ăn một chút? Thứ đó rất tốt cho dạ dày có được không? Đúng thật là. Nhưng mà hai món ăn trả năm lượng bạc, không tệ, kiếm tiền được kiểu này thì có thể làm thường xuyên.
Họa Nhi đi ngang qua Trí Hòa Đường, một trận thanh âm nhao nhao quen thuộc truyền đến. Không khỏi sửng sốt, thanh âm kia sao lại giống nhị thẩm như vậy.
“Ta nói cho các người biết, tiền cháu gái ta để ở cửa hàng này chính là của ta, khẩn trương lấy ra đây cho ta.”
“Thực sự xin lỗi, số tiền kia là Họa Nhi cô nương của Thực Vi Thiên để lại cho nhị bá nàng trị chân, trừ khi bản thân nàng đến, bằng không Trí Hòa Đường khẳng định sẽ không giao cho ngài.” Lạc Nhan Trần vẻ mặt lãnh tĩnh.
“Nhị bá nó chính là chồng ta, chân ông ta khỏi rồi, không cần phải trị nữa, cho nên số tiền kia ta muốn lấy về.” Lưu thị tranh cãi bộ dạng không thể không cần.
Lạc đại phu nhìn dáng vẻ đanh đá của bà ta: “Nhan Trần, đưa cho bà ấy, đưa cho bà ấy, để bà ấy lập một chứng từ. Ai!” Không khỏi lắc đầu, sao lại có loại người thế này, chân của chồng mình chẳng nhẽ còn không quan trọng bằng mấy lượng bạc?
“Không được! Không có ai nhận ra phụ nhân này, nếu như bà ta không phải nhị thẩm của Họa Nhi cô nương thì nên làm thế nào? Trí Hòa Đường chúng ta nếu như ngay cả tiền bệnh nhân cất để xem bệnh cũng không giữ được, vậy sau này làm sao để người ta tín nhiệm?” Lạc Nhan Trần gương mặt kiên định, nhất định không đưa.
Chuyện này đúng là làm Họa Nhi nhìn với con mắt khác xưa, còn tưởng rằng Lạc tiểu đại phu này chỉ là y thuật không tệ, không nghĩ tới người này cũng thật gan dạ sáng suốt. Cô cười một tiếng bước vào: “Nhị thẩm, nếu ngươi không muốn trị thương chân nhị bá, ta sẽ đem tiền về, còn muốn trị thì để tiền ở cửa hàng từ từ trị, sao lại chạy tới y quán người ta tranh cãi ầm ĩ như vậy.”
Lưu thị vừa nhìn thấy Họa Nhi, lập tức kéo cô tới trước mặt Lạc Nhan Trần: “Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, nó vừa gọi ta là cái gì, gọi ta nhị thẩm! Bây giờ các người đã tin chưa!”
Lạc Nhan Trần không khỏi cười: “Đúng, Họa Nhi cô nương gọi ngài là nhị thẩm, nhưng cô ấy nói nếu như không chữa, tiền sẽ cầm về. Chữa, thì sẽ cất tại quầy chúng tôi.”
Lưu thị rất không vui nhìn Họa Nhi: “Dựa vào cái gì? Tiền đó không phải cho nhị bá ngươi trị bệnh sao? Nhị bá ngươi không trị vậy tiền đó còn không phải của nhị bá ngươi.”
“Nhị thẩm, đây là một chuyện sao? Giống như, có người mời ngươi ăn cơm, nhưng ngươi đã ăn rồi, ngươi có thể nói với người đó, ta ăn rồi, hay là ngươi đem tiền mời ta ăn cơm đưa cho ta đi! Có thể không?” Họa Nhi nói xong lại nhìn Lưu thị.
“Chuyện này sao có thể giống nhau được? Đây là ngân lượng trắng bóng, làm sao có thể giống với thức ăn? Nhanh bảo hắn đưa tiền cho ta.” Lưu thị biểu tình nanh nọc.
“Nhị thẩm, đây là địa bàn của người khác, ngươi đừng ở đây tranh luận ầm ĩ, rất không biết điều. Mau mau trở về chăm sóc nhị bá đi, chân của nhị bá quan trọng hơn.” Họa Nhi không để ý tới bà ta nữa.
“Chân nhị bá ngươi đã khỏi hẳn rồi, không cần trị.” Nhị thẩm thẳng thừng từ chối.
Họa Nhi thực sự là không biết nói gì nữa, quay sang nhìn Lạc Nhan Trần: “Nếu nhị thẩm kiên trì nói chân nhị bá ta không cần trị, vậy thì lấy cho ta một cân phục linh, một cân sơn tra, nửa cân bạch truật, một lạng kê nội kim.”
Lạc Nhan Trần vừa nghe những dược liệu này liền biết đều là những vị thuốc bổ dạ dày kích thích ngon miệng: “Họa Nhi cô nương, muốn nhiều dược liệu như vậy là trong nhà có người tì vị không tốt sao?”
“Không phải trong nhà ta có người tì vị không tốt, những thứ này là dùng để làm dược thiện. Chẳng phải đều nói thuốc bổ không bằng món ăn bổ sao? Dưỡng tốt thân thể rồi, tự nhiên cũng sẽ ít bệnh.” Họa Nhi mỉm cười.
Lạc Nhan Trần càng ngày càng cảm thấy vị cô nương Họa Nhi này không đơn giản: “Những thứ này có thể dùng để làm đồ ăn?”