Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Chương 177+181


Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 177+181

AI ĐƯỢC NGHỈ HỌC MỘT TUẦN ĐIỂM DANH ĐÊ ….(thành phần cay cú vì vẫn phải đi làm

凸ಠ益ಠ)凸)

Chương 180: Hướng về biển xanh, xuất phát!

Một mùa thu hoạch được mùa biểu thị toàn bộ cuộc sống ấm no vào mùa đông.

Từ khi bông được sử dụng rộng khắp trong thôn Thiên Hà, vào năm trước bên cạnh ruộng của Thôn Bộ đã khoanh một mảnh đất lớn dùng để gieo trồng cây quả bông.

Tuy năm nay cây bông mới chỉ cao hơn một mét, rất lâu mới có thể tới thời kỳ kết quả, vẫn là câu nói cũ, tương lai là tốt đẹp. Ít nhất thông qua thu thập và phơi nắng quả bông ở khu an toàn và lãnh địa, hiện tại thôn Thiên Hà trên cơ bản đã đủ một giường đất một cái chăn bông. Tuyệt đại đa số ấu tể dưới 20 tuổi đều có áo bông của riêng mình để mặc.

Đám gạo thơm mà Đinh Tiếu phát hiện ở lãnh địa tộc Kim Sư sau đó được cậu gieo trồng thành công. Nhưng lấy thổ nhưỡng của thôn Thiên Hà bọn họ, gạo trồng ra có một chút thay đổi. Hạt gạo tròn chứ không dài như giống gốc, lại “béo” hơn một chút, mùi thơm giảm đi một chút, khi ăn vào miệng, hương vị lại càng ngọt hơn. Tóm lại Đinh Tiếu cảm thấy đây là một lần “biến dị” thành công.


Trải qua năm thứ hai trồng trọt, tiến hành thí nghiệm, rượu làm từ loại gạo này số độ cũng cao hơn rượu làm từ quả gạo và quả trân châu một chút. Hơn nữa mùi thơm cực kỳ thuần hậu. Vì thế bắt đầu từ năm trước, loại gạo này có hơn phân nửa là lấy để nấu rượu.

Trong mấy năm này, hiến tế đã có thể tinh luyện độ rượu chính xác, hiến tế cũng không nói phương pháp cho Đinh Tiếu, Đinh Tiếu tự nhiên cũng sẽ không đi hỏi. Nhưng khiến cậu cảm thán chính là rượu trải qua hiến tế tinh luyện, tuy khoảng cách tới cồn còn có khoảng cách nhất định, nhưng cũng tầm trên dưới 60 độ, đủ để tiêu độc khử trùng. Mà loại độ rượu này các thú nhân tạm thời không tiếp thu được. Cậu tin rằng, có đủ thời gian, hiến tế nhất định có thể phá được cửa ải kỹ thuật khó khăn này.

Vào ngày tân niên, cả gia đình dựa theo lệ thường mà tụ tập lại cùng nhau ăn cơm. Vì Bằng Giáp có bối phận lớn nhất, cho nên một nhà Liệt không có thân nhân khác cũng phải tới nhà hắn ăn Tết. Trải qua mấy năm ở chung, mọi người cũng đã sớm thân thiết như người một nhà. Đặc biệt Bằng Giáp và Liệt còn là cùng nhau lớn lên, dựa vào tình cảm, tất nhiên vẫn là tộc nhân của mình sẽ càng thân thiết hơn. Đặc biệt là cảm giác kiên định mà Liệt đã sinh sống ở tộc Kim Sư vài chục năm cũng chưa cảm thấy được.

Lều ăn đầy người, trong phòng bếp cũng không ít người, mỗi người đều có tác phẩm sở trường của riêng mình, cho nên Đinh Tiếu và Quỳnh còn có Giản mỗi người chiếm cứ một cái bệ bếp, mà Liễu Đại thì bá chiếm giá nướng thịt.

Đậu tương, mộc nhĩ, đậu sừng trâu, tất cả nguyên liệu này được cắt nhỏ con trì, nấu chung với quả gạo đã được ngâm qua nước, dùng nước luộc gà thay thế để nấu cơm. Đây là món chính mà mọi người mong chờ nhất hôm nay. Dù sao gạo thơm được để lại dùng để nấu ăn quá ít, hôm nay một lần liền dùng hết một nửa. Cũng may gạo thơm nhưỡng rượu còn có một vò, nhiều ít cũng bù đắp được một chút tiếc nuối. Không có cách nào, loại gạo thơm này tuy hương vị tốt, nhưng sản lượng lại không cao bằng quả trân châu. Vì ổn định số lượng lương thực cất chứa, đại diện tích gieo trồng tạm thời không dùng được.

Năm nay sức sinh sản của ao cá vẫn mạnh mẽ như cũ, trước khi bắt đầu vào mùa đông, Đinh Tiếu và Khôn vớt được không ít tôm ở sông phụ cận và trong ao. Dựa vào thôn trưởng đại nhân và danh hiệu trí giả lén lút “bá chiếm” một chút động băng để làm chỗ giữ tươi, hiện tại lấy ra giã đông vẫn giống như lúc còn tươi. Lấy làm sủi cảo nhân tôm hẹ và tôm hấp đều được cả.

Canh cá chua cay làm rất đơn giản, kỳ thực vừa ngon lại vừa bổ. Đem gừng sống, vỏ quất, hồ tiêu cho vào một cái túi vải bố nho nhỏ, nhét vào bụng cá, sau đó đem toàn bộ con cá vào trong bình nấu, cuối cùng chỉ cho muối làm gia vị, sau khi nấu xong mang theo vị canh tươi ngon. Cả nhà 13 người mỗi người một bát, một bát một con cá. Khi Đinh Tiếu làm món này tương đối chú trọng số lượng và chất lượng. Dù sao năm nay là tân niên đầu tiên kể từ khi cậu và Khôn thành thân, cũng là lần đầu tiên cậu chân chính ở trong phòng bếp nấu nướng ngày đầu năm.

Mấy năm nay vẫn luôn về nhà ăn Tết, Ảnh càng ngày càng có thể hiểu được quyết định lúc trước của đại ca. Quả nhiên “đại tẩu” này của mình là mọi thứ đều tốt đến không chịu được, khiến cho hắn đều chú ý hơn tới bán thú nhân, nhưng do có Đinh Tiếu làm gương, hắn thật đúng là không tìm ra ai tốt hơn. Cho nên hắn cảm thấy, mình vẫn là tìm một giống cái là được rồi. Như vậy người một nhà tương đối bình quân (; ̄ー ̄川

Mấy năm nay Du vẫn không lớn lên được mấy, nhưng tốt xấu cũng có tiến bộ. Mặt khác cũng không biết là do thay đổi ăn uống hay gì, mà sức lực đột nhiên trở nên lớn hơn rất nhiều. Tuy hình dáng kích thước vẫn kém quá nhiều so với Thương thiếu niên, nhưng về mặt sức lực thì cũng không kém Thương quá nhiều. Vì thế trong lòng Thương thiếu niên hơi có chút hậm hực, về sau tiểu tử này nếu không nghe lời, mình phải lấy cái gì trấn trụ nhóc đây? Vì thế…”Du, lát nữa chúng ta chơi cờ đi.”

Khuôn mặt bánh bao tròn trịa của Du lập tức hiện lên rối rắm: “Thương ca ca, em rất nghe lời, đừng chơi cờ được không?”

Vì thế Thương thiếu niên vừa lòng, thân là một nhân vật thuộc thế hệ giống đực mới, bản thân sao có thể không chiếm vị trí lãnh đạo chứ!

“Vậy được rồi, nhưng sao có thể không rèn luyện trí nhớ được chứ?”

Du cho một miếng thịt vào trong miệng: “Ừm, về sau em sẽ rèn luyện thật tốt!” Tuy nhóc cũng không biết rèn luyện chơi cờ có ích lợi gì, cái gì mà ngang năm, dọc năm, chéo năm đều có thể thắng gì đó, thật sự là không có chút thú vị gì. Nhưng mà mình mỗi lần đều không thắng được Thương ca ca, thật đúng là quá yếu!


Sau khi “rình coi” một màn nho nhỏ trên bàn cơm xong, Đinh Tiếu bình tĩnh mà uống một ngụm rượu táo mèo. Đối với Du hôm nay thật không có chút tiến bộ nào cùng Thương càng ngày càng yên lòng lừa dối nhóc, cậu đã thấy nhiều không trách. Chờ thêm mấy năm nữa Du lại lớn hơn một chút, bắt đầu đi săn ở Thanh Sâm chân chính đối mặt với đại hình mãnh thú, tiểu kỹ xảo này của Thương thiếu niên liền vô dụng. Nhưng mà, chỉ sợ khi đó năng lực đi săn của tên tiểu tử thúi này cũng đã thành thục đi? Năm nay thời điểm đi săn tập thể, Thương còn một mình săn về một đầu gấu núi chưa thành niên, cho dù dùng bẫy rập phụ trợ, tổng thể mà nói cũng khá là bưu hãn. Xem ra gen nhà thôn trưởng đại nhân đúng là cực kỳ cường hãn! Cũng khó trách nơi này người lãnh đạo đều là thừa kế, các thú nhân đối với huyết thống sùng bái cùng tôn trọng cũng không phải không có lý.

“Tiếu Tiếu, năm sau các con tính toán trồng xong ruộng liền đi sao?” Ăn được tương đối, lại tới thời điểm cả nhà nói chuyện phiếm. Tới thời gian đại hội hoa đăng còn hơn hai canh giờ nữa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm chờ thời gian là vừa vặn. 

Đinh Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, kỳ thực muốn trồng cũng không bao nhiêu, quả trân châu một năm sẽ kết quả, chỉ là ớt cay, đậu sừng trâu, gạo thơm gì đó nếu bây giờ trồng, cũng không có bao nhiêu thời gian.”


Bằng Giáp buông chén rượu: “Vậy các con lần này đi ra ngoài định khi nào thì về?”

Khôn trả lời: “Cùng lắm thì hai tháng, còn phải trở về tham gia hôn lễ của rất nhiều người.” Những gia hỏa đó từng người một đều sợ mình và Tiếu Tiếu kết hôn quá nổi bật, cho nên đều “trữ hàng” tới năm nay mới thành thân. Một tháng một người cũng phải mất năm tháng. Đến lúc đó mùa hè liền trôi qua rồi, hơn nữa lại đến đầu mùa thu hoạch. Thật là…nghĩ lại đều cảm thấy bận đến hoảng.

Khi tuyết tan là thời điểm xới đất tốt nhất, sau đó chờ xới xong ruộng, ươm xong hạt giống, cũng vào mùa gieo trồng.

Vì có thể nhanh chóng tiền hành chuyến du lịch chính thức đầu tiên đầy ý nghĩa của mình, năm nay trồng trọt Khôn cực kỳ dốc sức. Cũng có 2/3 ruộng là không cần trồng trọt chỉ cần xới đất, bọn họ chỉ dùng 3 ngày là đem hạt giống gieo trồng xuống hết.

Đối với Khôn bận rộn, Đinh Tiếu cũng đồng cảm như bản thân bận rộn. Tuy đã tới Thú Thế này được 6 năm ở tường vây gặp qua người tộc Thiên Ngư rất nhiều lần. Cũng đã tới chơi rất nhiều lần, nhưng lãnh địa thuộc về tộc Thiên Ngư ở biển xanh cậu lại chưa bao giờ được thấy qua. Cho tới nay đều rất tò mò người tộc Thiên Ngư nếu không có đuôi cá, thoạt nhìn không khác với nhân loại bình thường, vậy rốt cuộc là sinh sống trong nước như thế nào? Chẳng lẽ ở thân thể bọn họ có bộ phận nào đó có mang cá mà bên ngoài không nhìn thấy.


Nguyên bản nhân ngư đối với người tới từ hiện đại như Đinh Tiếu mà nói chính là tràn ngập ảo tưởng cùng tò mò, hiện tại có cơ hội này, muốn không hưng phấn là không có khả năng.

Đối mặt con trai lại lần nữa đi ra ngoài thời gian dài, Quỳnh và Hạ tỏ vẻ thực bình tĩnh. Nhưng dù sao đây cũng là đi tới vùng biển, trên đường phải trải qua ít nhất một bộ tộc, vẫn là không tránh khỏi lo lắng một chút. Cho nên Quỳnh kiến nghị, để Tiếu Tiếu mang một ít đặc sản của tộc Dực Hổ bọn họ, có lẽ có thể dùng để “hối lộ” người không nể mặt long cốt yêu. Tuy bọn họ cho rằng người như vậy  có lẽ sẽ không xuất hiện mới đúng, nhưng là lo trước khỏi họa.


Đề nghị này của Quỳnh được thôn trưởng đại nhân và Bạch trưởng lão tới lấy tương thịt nướng ủng hộ hết sức. Bạch trưởng lão sau khi đưa cho Tiếu Tiếu săn xoa bằng răng xỉ ngao mà Bạch Nguyệt làm, nói như này: “Mang theo vài thứ kia, có cơ hội phải cho tộc Dực Hổ chúng ta nổi danh, hơn nữa cháu có thể nói cho bọn họ, muốn cái gì thì vào dịp chợ Đông chúng ta có thể mang tới bán cho bọn họ. Bối gì đó không có ích lắm, dùng một ít hạt giống và thảo dược mà bọn họ chướng mắt tới đổi là được.”


Đinh Tiếu phun tào trong lòng, hai chúng ta là muốn đi sưu tập hạt giống và đồ ăn khác nhau, cũng thật sự muốn mang mấy thứ đó về, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì <Sưu thực ký> của mình thôi. Nhưng nghe Bạch trưởng lão nói như vậy, mình và Khôn nghiễm nhiên trở thành nhân viên tiếp thị mà! CMN còn không có phí công tác, không có phí dừng chân, không có phí ăn uống, còn phải tự mình chuẩn bị phương tiện đi lại! Thật sự quá xỏ lá!


“Bạch bá bá, hai chúng cháu là muốn đi hưỏng tuần trăng mật bù!” Cậu thực sự cảm kích đám “người trẻ tuổi” đã đem mấy chữ “hưởng tuần trăng mật” này dùng miệng truyền bá khắp toàn bộ bộ tộc!

Bạch nheo lại đôi mắt: “Vậy các cháu có điều kiện gì?” Hai tên gia hỏa này, thật là từ trước tới nay đều không chịu thiệt một lần!

Đinh Tiếu lập tức nhìn về phía Khôn, kỳ thực cậu không có gì muốn nói. Nhưng bạn lữ nhà bọn họ có một việc vẫn luôn chưa có cơ hội thực hiện. Khôn hiểu ý, hơi hơi mỉm cười, sau đó nói: “Sang năm là năm tổ chức tỉ thí của dũng sĩ trong bộ tộc, ta không muốn tham gia. Tốt nhất từ giờ về sau đều không cần tham gia.”


Ách….Bạch trưởng lão kinh ngạc, có thể có được danh hiệu dũng sĩ của bộ tộc chính là ước mơ quang vinh cao nhất của tất cả giống đực, gia hỏa Khôn này cư nhiên nói không muốn tham gia! Còn vĩnh viễn đều không tham gia! Tuy tham gia thi đấu cũng không phải là ý nguyện cá nhân, nhưng giống đực sau khi trưởng thành, ngoại trừ tự nhận là không có khả năng, đều muốn đi thử một lần. Hơn nữa thân là con trai thôn trưởng, Khôn có trách nhiệm phải vì thôn chiếm được vinh quang này, cho nên hắn phải tham gia thi đấu là cần thiết. Hiện tại hắn nói như vậy, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Vì sao?”


Khôn trả lời thật sự đơn giản: “Không vì sao cả, ta có thứ tốt nhất trên đời, chúng ta còn có thể mang tới thứ càng tốt hơn cho người khác, danh tiếng không quan trọng, huống chi hai chúng ta đã có được một thứ càng khó được.”

Bạch bị nói cho không còn gì để nói, cũng phải, đại trí tuệ giả so với dũng sĩ bộ tộc, thật sự là cao cấp hơn nhiều.

“Vậy được rồi, lấy cái lý do là trí giả này cũng có thể trấn trụ mọi người, nhưng để làm điều kiện trao đổi thì về sau các ngươi đi ra ngoài du lịch đều phải làm tốt chuyện này đấy.”

Khôn gật đầu: “Yên tâm. Đây vốn dĩ chính là kế hoạch chúng ta phải làm.”

Vì thế Bạch trưởng lão lập tức ỉu xìu một khuôn mặt.

Vì thế ánh mắt Khôn ca  lập tức trở nên sáng ngời khoe khoang vênh váo.

Có một sứ mệnh gian khổ vì bộ tộc đẩy mạnh tiêu thụ “đặc sản” này khiến cho Đinh Tiếu và Khôn khi khởi hành cần mang theo rất nhiều túi lớn hành lý. Nếu không phải sức lực của giống đực hình thú lớn đến khoa trương mà nói, đúng là có hơi khiến người khó khăn.

Đồ gốm tộc Dực Hổ nổi tiếng toàn bộ Thú Thế, cho nên mấy thứ này bọn họ không cần mang, dù sao bộ tộc lạc hậu hơn cũng biết nung đồ gốm. Chỉ là không tinh tế và bền chắc như tộc Dực Hổ mà thôi. Vải nhuộm chắc chắn phải mang theo, dù sao cũng là sản vật của người trong nhà, cũng là có tâm huyết của bản thân, Đinh Tiếu vẫn thực chờ mong có thể được người bộ tộc khác tiếp thu. Đặc biệt là tộc Thiên Ngư, phải biết rằng được tộc Thiên Ngư ưu ái, đó chính là có rất nhiều chỗ tốt. Ít nhất sẽ khiến người bộ tộc khác hâm mộ ghen tị hận.


Ngoại trừ 4 loại vải nhuộm màu sắc khác nhau mỗi loại 5 thước coi như hàng mẫu ra, Đinh Tiếu còn mang theo 4 loại rượu, rượu nho, rượu lê, rượu táo mèo và rượu gạo. Đây là “phát minh sáng tạo” của thôn Thiên Hà bọn họ trước mắt chưa thông báo với bộ tộc. Hơn nữa vì tuyên bố với bên ngoài là vật phẩm hiến tế khi chế dược bất ngờ làm ra, cho nên bộ tộc cũng không có yêu cầu quyền lợi. Đối với 4 loại rượu này có thể khiến người bộ tộc khác yêu thích hay không Đinh Tiếu không lo lắng chút nào hết. Hơn nữa cậu cảm thấy, không nhất định cũng chỉ có mỗi tộc Dực Hổ bọn họ mới có rượu xuất hiện, chỉ là có khả năng người ta sẽ coi như bảo bối cất giấu cũng không chừng. Dù sao kết quả xấu nhất cũng có thể mang về cho tộc nhân của mình hưởng dụng là được.

Những thứ khác, ví dụ như vòng cổ, lắc tay thủy tinh ngọc thạch gì đó tương đối nhỏ, mang theo cũng không tốn diện tích, cậu mang theo không ít. Trong đó đa số đều là tác phẩm của Kinh và Lục Hi, đương nhiên những cái bằng thủy tinh là tự mình làm, đối với loại cục đá trong suốt này, Đinh Tiếu vẫn luôn có chút thiên vị, cậu thiên vị đến từ việc Khôn tỉ mỉ làm cho cậu bộ đồ nấu nướng bằng thủy tinh kia.

Tổng thể mà nói, hai người mang theo đồ ăn còn nhiều hơn “đặc sản”, dù sao có một vài đồ vật tạm thời bọn họ còn chưa muốn chia sẻ với người ngoại tộc. Ví dụ như đèn lồng vừa nhìn là có thể làm theo được, còn có xe gỗ.

Quả gạo và bột mì đều mang theo một túi, đại khái chính là một túi tầm 50 cân. Đinh Tiếu cảm thấy có chút 囧, nhưng nghĩ tới phải ở bên ngoài hơn hai tháng, lại là hưởng tuần trăng mật, như thế nào cũng phải mang đầy đủ món chính. Các loại gia vị cũng mang theo không ít, phần lớn là muối. Đồ vật có thể hái được vào mùa xuân có rất nhiều, có thể tìm lúc cần. Dù sao hai người đã thương lượng tốt, khi trở về có thể chậm một chút, một đường trở về, một đường tìm kiếm đồ ăn mới. Còn lúc đi, tự nhiên là phải nhanh chóng lên đường là chính.

Vì thế vào ngày cuối tháng tư, hai người cõng trên lưng một đống lớn đồ vật, bước lên hành trình hưởng tuần trăng mật. Hướng về phía biển xanh, xuất phát!

Ở chỗ này, chúng ta phải đặc biệt nhắc tới chính là, trước khi đi, Khôn ca trộm đi tìm hiến tế muốn một ít đồ vật, còn là đồ vật gì, mọi người tự hiểu là được.


Chương 181: Ngẫu nhiên gặp được người quen cũ

Khác với bộ tộc trên đất bằng, tộc Thiên Ngư vì nơi ở rộng lớn, cho nên bọn họ có rất nhiều lãnh địa. Tuy rằng bọn họ có một tộc trưởng là người tổng lãnh đạo, nhưng đó chỉ là một loại địa vị tượng trưng. Ở hải vực khác nhau của biển xanh, mỗi một tộc đàn đều có một tiểu tộc trưởng riêng. Tuy mỗi tiểu tộc đàn số lượng không coi là nhiều, nhưng ngoại trừ lúc tổ chức thành đoàn thể đi tới tường vây ra, những lúc khác đều là từ 11 tiểu tộc trưởng tới quan hệ. Dù sao sức chiến đấu của tộc Thiên Ngư bọn họ ở trên đất bằng quá yếu ớt, mà người bộ tộc khác mặc dù có chiếu cố bọn họ, cũng không thể “hộ giá” bao trùm ở tất cả khu vực hải vực. Hơn nữa tuy người tộc Thiên Ngư đều có năng lực sinh dục hậu đại, nhưng lại rất khó thụ thai. Cho nên chủng tộc này của bọn họ càng thêm tích mệnh.

Đoạn đường từ thôn Thiên Hà bọn họ tới hải vực cư trú gần nhất của tộc Thiên Ngư, chắc chắn phải xuyên qua một bộ tộc. Hoặc là tộc Kim Sư, hoặc là tộc Phi Báo. Mà ở tộc Kim Sư hai người từng giả làm thần côn, nhất trí quyết định vẫn là đi lối tộc Phi Báo kia đi. Lúc trước đậu nành và ớt cay đều là từ tộc Phi Báo bên này “tiến cử”, nói không chừng nơi đó còn có càng nhiều đồ vật tốt hơn không chừng!


Ra khỏi lãnh địa tộc Dực Hổ, ở khu trung lập của Thanh Sâm chạy nhanh ba ngày hai người liền vào lãnh địa tộc Phi Báo.


Rừng rậm vào mùa xuân vừa đẹp vừa có một loại giàu có và đông đúc. Bất cứ ở nơi nào, chỉ cần phóng tầm mắt nhìn lại liền có thể nhìn thấy tràn đầy màu xanh lục cùng đủ loại màu sắc hoa cỏ. Đối với Đinh Tiếu, đây là một một cái chợ bán đồ ăn không cần tốn tiền.

Chạng vạng ngày đầu tiên vừa đến lãnh địa tộc Phi Báo, hai người sớm lựa chọn một chỗ dừng chân, Khôn làm xong cột buộc da thú biểu thị sau đó liền đi săn.

Mấy năm nay kỹ năng săn thú của Đinh Tiếu so với bạn cùng trang lứa khá là xuất sắc. Tuy so với cấp bậc của Hợp còn kém xa, cũng coi như là đệ tử đắc ý của Văn tiên sinh. Xét thấy cung tên không thể tùy tiện đưa cho người ngoài tộc sử dụng, Đinh Tiếu cũng cảm thấy loại hành vi phát triển “năng lực quân sự” này không quá thỏa đáng, cho nên mấy năm nay cũng có chăm chỉ cần mẫn luyện tập phi tiêu. Quan trọng là khả năng leo trèo tăng thêm vài cấp bậc. 

Ở phụ cận khu vực giống đực lưu lại khí vị tiến hành hoạt động săn thú đơn giản, tính an toàn có thể đảm bảo. Cho nên Khôn hiện tại cũng khá yên tâm, đương nhiên hắn cũng hoàn toàn không định chạy đi săn thú ở quá xa. Khi lựa chọn chỗ dừng chân, hắn đều đã từ khí vị và dấu chân của dã thú mà phán đoán sẵn phương hướng đi săn thú rồi.

Săn thú và thu thập ở ngoài lãnh địa của bộ tộc luôn có một loại cảm giác hưng phấn âm thầm, Đinh Tiếu đối với cảm giác bản thân tận khả năng chiếm lợi của người khác này…thật sự có một loại tinh thần phấn chấn khó nói nên lời (tử keo kiệt)

Trước tiên bị Tiếu Tiếu chú ý, tất nhiên là ở gần đây có cái thực vật gì đáng giá nghiên cứu hay không, kết quả khiến cậu rất là thất vọng. Tuy thực vật có không ít, nhưng đại đa số đều không thể ăn, thậm chí có một vài loại còn hơi có độc. Những loại có thể ăn cũng là những loại thường gặp, vào mùa này đa số rau dại đều có cành tươi non, khi không có chủng loại mới thực sự là không nhấc lên nổi chút hứng thú gì. Đương nhiên đây cũng có thể là do vừa mới tiến vào lãnh địa tộc Phi Báo.

Hái được một ít rau, Đinh Tiếu tính toán lát nữa xào với thịt ăn, lại ở dưới một gốc liễu phát hiện hai cây nấm lớn, hôm nay có thể ăn món hầm rồi. Khi hái nấm cậu còn phát hiện một con thỏ hoàn toàn không coi cậu ra gì, nhất thời dưới sự “tức giận”, ném săn xoa liền lấy đi tính mạng của con thỏ kia. Đến lúc này, định mức cho bữa cơm chiều của bản thân rốt cuộc đã thu đủ.

Hiện tại Đinh Tiếu đã không còn như lúc mới tới vừa thấy cái gì cũng liều mạng đi lấy. Tuy có một nửa nguyên nhân là trong hành trình có quá nhiều đồ vật mang theo, một nửa nguyên nhân còn lại là mấy năm nay thôn Thiên Hà từng chút một trở nên giàu có, không còn lo lắng vì ấm no, nhà kho của mọi nhà đều đầy đủ lương thực, thậm chí một năm bốn mùa đều có gạo và mì để ăn. Loại cuộc sống này, mọi người cảm thấy có cảm giác an toàn, mà có cảm giác an toàn rồi, bệnh trạng cái gì cũng muốn có này giảm đi rất nhiều. Quan trọng là cậu chưa gặp được thứ gì mới đáng chú ý.

Khi Khôn trở về mang cho Đinh Tiếu một cái kinh hỉ, đó là một tay mang theo một cành cây có năm sáu trái cây.

Loại trái cây này lớn tầm quả trứng cút, thiên nhãn không biểu hiện ra tên, nhưng lại có công hiệu trừ lạnh ấm dạ dày. Loại này dược tính không có gì ghê gớm, nhưng Đinh Tiếu ngửi hương vị trái cây còn cảm thấy dị thường quen thuộc. Lột lớp vỏ hơi cứng của trái cây ra, bên trong là thịt quả màu xanh thẫm, hơn nữa còn là trạng thái bán lỏng. Màu sắc này cùng hương vị này phù hợp muốn chết! Không nghi ngờ mà cắn một miếng nhỏ, Đinh Tiếu có một loại cảm giác lệ rơi đầy mặt, Này CMN là hương vị trứng vịt Bắc Thảo a! Này chính là trứng vịt Bắc Thảo lòng đỏ mà! Trên cây cư nhiên mọc ra trứng vịt Bắc Thảo? Thế giới này có còn thiên lý nữa hay không!

(ノ`□)ノ⌒┻━┻

Nhìn tới vẻ mặt say mê và cảm động của Đinh Tiếu, Khôn cũng nhịn không được cầm một quả, lột vỏ ngoài nếm nếm: “Có chút mặn, lại có chút ngọt, thơm thơm, nhưng hương vị rất là kỳ quái.”

Đinh Tiếu lại cắn một miếng, ở chính giữa quả, có một cái hột hình trùy, xem ra đúng là trái cây mà không phải trứng.


“Hương vị này giống với một loại đồ ăn dùng trứng gà hoặc trứng vịt làm thành ở quê hương em, nhưng cái này không có vị trát ở đầu lưỡi, là loại ăn ngon nhất. Hôm nay em liền làm cháo thịt nạc ăn với trứng vịt Bắc Thảo đi! Vừa lúc thịt thử thú còn chưa ngấy!” Phải biết là bản thân thèm ăn thứ này đã lâu lắm rồi!

Loại trái cây này được Đinh Tiếu đặt tên là “quả trứng vịt Bắc Thảo”. Sau khi ăn xong cháo thịt nạc kèm trứng vịt Bắc Thảo, Khôn lại mang theo Tiếu Tiếu đi hái đầy một túi da đấy. Hai người cũng không biết ngoạn ý này có thể để được lâu hay không, nhưng mặc kệ nó, trước thu lại rồi tính, xem tình huống trái cây này rơi trên mặt đất, này đã là trái cây chín, cho dù thịt quả đều nát ra, bọn họ giữ lại hột về cũng có thể thử gieo trồng. Tuy mấy năm nay thí nghiệm nhiều lần chứng minh, thật sự không phải thực vật gì cũng có thể gieo trồng thành công ở gần thôn Thiên Hà, hi vọng đi!

Lục tục, mấy ngày kế tiếp hai người ở lãnh địa tộc Phi Báo phát hiện mấy loại đồ vật mới mẻ, nhưng khiến Đinh Tiếu cảm thấy có thể ăn và gieo trồng thì không nhiều lắm. Vẻ ngoài rất giống cà tím, bẻ ra bên trong có hạt màu đỏ, giống hạt lựu, cắn vào có một cỗ nước, chua chua ngọt ngọt rất mĩ vị. Nhưng so với hạt lựu thì lớn hơn một chút. Hơn nữa hạt bên trong còn không lớn, chỉ bằng hạt gạo. Chỉ là bên trong không có nhiều hạt lắm, nhiều nhất chính là cùi vỏ giống như sợi bông, hương vị đắng đắng rất khó ăn.

Bọn họ còn phát hiện một loại trái cây hình thoi trong suốt giống như băng. Ăn vào cũng rất mát lạnh tươi mới, loại cảm giác mát lạnh này rất giống bạc hà, nhưng lại không kích thích như vậy. Đáng tiếc chính là Đinh Tiếu thật sự không phát hiện hạt giống của loại thực vật này ở đâu, đương nhiên cũng có thể là do thời gian bọn họ tới không đúng, tóm lại sau khi ăn đã ghiền, vẫn tiếc nuối mà đi ngang qua. 

Sơn quỳ là nguyên liệu làm mù tạc xanh, tuy cái này cũng không phải là mới, nhưng ở nơi bọn họ đi qua trước kia đều chưa bị phát hiện. Hơn nữa trước kia Đinh Tiếu tuy đã ăn qua mù tạc xanh như vậy, nhưng lại chưa từng nhìn thấy hình dáng của sơn quỳ, lần này gặp được, tự nhiên là muốn lấy nhiều đi theo. Tới bờ biển chính là có rất nhiều hải sản để ăn, làm chút mù tạc làm nước chấm, nói không chừng có thể làm sốt mù tạc bán cho người tộc Thiên Ngư không chừng, cho nên sao có thể không đào nhiều một chút thế nào được. Dù sao cũng không có người tộc Phi Báo tới ngăn cản bọn họ.|( ̄3 ̄)| ( cứu mạng!!! )

Trừ sơn quỳ mới gặp được này, Đinh Tiếu còn phát hiện ở lãnh địa tộc Phi Báo có một loại trái cây có vị giống như gừng. Tuy vị cay không có bất cứ thay đổi gì, nhưng không có sơ. Đinh Tiếu cũng không chán ghét vị gừng, nhưng lại không thích nhai gừng. Cho nên trong nhà ngoại trừ lấy gừng đập dập xào thịt ra, nhân thịt từ trước tới này đều chỉ cho nước gừng hoặc là dứt khoát không cho, mà các món khác cũng đều dùng nước gừng hoặc là gừng cắt lát. Nhưng loại gừng này lại không có cái khuyết điểm như vậy, bóc đi lớp vỏ sau đó thái thành sợi, xào cùng với thịt, ăn lên vẫn giòn giòn, không có chút sợi xơ, không cần nhai nhiều.

Quan trọng là cùng ngày phát hiện ra loại gừng này, Khôn và Đinh Tiếu liền đụng phải một người “quen cũ”. Mà người này trên cơ bản cũng có thể nói là bị mùi thơm của thịt xào gừng câu dẫn tới.

Triệt và Khôn bọn họ quen biết là vào năm Đinh Tiếu vừa mới xuyên qua trên đường trở về từ chợ Đông, cũng là khi đó, Đinh Tiếu có được đậu nành và ớt cay mà cậu luôn muốn. Cho nên đối với giống đực tộc Phi Báo này, ấn tượng của hai người vẫn rất khắc sâu. Lúc này gặp lại ở trên lãnh thổ nhà người ta, cũng coi như là có duyên.

Kỳ thực nhìn thấy nhánh cây treo da thú biểu thị, Triệt liền biết đối phương chỉ là đi ngang qua. Nhưng hơi thở của giống đực tộc Dực Hổ rất quen thuộc, cùng với mùi thơm cực kỳ mê người của đồ ăn, khiến hắn nhịn không được liền tới gần. Kết quả phát hiện cư nhiên là vị dũng sĩ của tộc Dực Hổ một mình săn giết phong lang kia. Đương nhiên bán thú nhân bên cạnh vị dũng sĩ này hắn cũng có ấn tượng rất sâu đậm.


Ở trên địa bàn của người ta tự nhiên phải hết sức hữu hảo, sau khi đối phương chào hỏi bọn họ, Đinh Tiếu mời Triệt tới nhấm nháp một chút cơm chưa bản thân chế tác hôm nay, trong đó ngoại trừ thịt nướng ra, còn có rất nhiều thịt xào gừng. Món chính như gạo và mì, thông thường đều là buổi tối mới làm, sau đó buổi sáng dùng đồ dư lại làm bánh hoặc là cháo loãng làm bữa sáng.


Đối với điều này Khôn không để ý chút nào, chỉ thay đổi vị trí với Tiếu Tiếu, chỗ ngồi vừa lúc có thể ngăn trở phần lớn ánh mắt của Triệt nhìn về phía Tiếu Tiếu (_ _!!!)


Triệt không có ham mê nhìn bạn lữ nhà người ta, nhưng đối với mỹ thực, mỗi người đều có sự hướng tới. Tuy thật ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn tiếp nhận đôi đũa và cái bát gỗ Đinh Tiếu đưa tới, nếm một ngụm thịt xào thơm ngào ngạt.

Loại gừng này đối với tộc Phi Báo bọn họ mà nói là gia vị cực kỳ quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng bọn họ thông thường đều mài thành bột sau đó dùng để nướng và nấu cá. Xào là phương thức bọn họ chưa từng làm qua, đặc biệt là loại gừng thái thành sợi sau đó xào chung với thịt cùng nhau cho vào miệng này. Vị giòn giòn cay cay, trong cay có mùi thơm của thịt, cảm giác thật là cực kỳ mĩ diệu. Tổng lại tạo nên cảm giác càng muốn ăn.

“Thịt và gừng này, ăn thực ngon! Chúng ta đều dùng gừng để nấu và nướng cá, cho với thịt cùng nhau nấu cũng không ăn ngon như này bao giờ!”

Khôn ca rất là đắc ý: “Bạn lữ của ta biết làm đồ ăn ngon nhất.”

Đinh Tiếu sớm đã quen với trạng thái của Khôn: “Nhưng cũng là do gừng ở nơi này của các anh ngon, gừng ở phụ cận thôn chúng ta liền không ăn ngon như vậy.”


Triệt vẫn là biết đúng mực, tuy rất thích ăn món này, nhưng thoạt nhìn cũng không có nhiều lắm, mình nếm thử đã rất thất lễ rồi, vì thế hắn quyết định mời hai người tới thôn nghỉ tạm, ít nhất muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm chiều. Hôm nay mình bắt được một con mãng xà hoa đốm, đây chính là loài rắn có thịt chất tươi ngon nhất! Hơn nữa con cự mãng này thịt cũng đủ để lấy mời khách.

“Tôi có thể hỏi một chút các vị là muốn đi đâu không?”

Khôn trả lời: “Đi biển xanh nhìn xem, cho nên chỉ là đi ngang qua nơi này của các ngươi.”

Tuy hoàn toàn không biết đi biển xanh có gì để xem, nhưng Triệt có thể lý giải người khác nhau có suy nghĩ khác nhau. Dù sao giống đực tộc Dực Hổ này cường tráng như vậy, dọc theo đường đi cũng không có gì nguy hiểm cho lắm.

“Vậy nếu đêm nay các vị không định lên đường suốt đêm, ta có thể mời các vị tới nhà ta làm khách được không? Cha ta vẫn luôn rất cảm kích các vị lúc trước có thể nhường cho chúng ta da phong lang. Từ sau khi chân ông ấy hoàn toàn tốt lên liền đi tới tường vây vài lần tìm kiếm các vị muốn cảm ơn, kết quả mấy năm nay đều không gặp được các vị.”

Nghe được có thể tới nhà người ta nhìn thử, Đinh Tiếu rất là có hứng thú. Quan trọng là trên lưng bọn họ đeo rất nhiều “đặc sản bản địa”, không thấy người thì sao có thể thực hiện chào hàng?

Kết quả là cậu đáp ứng cực kỳ thống khoái: “Việc lần trước là trao đổi đồ vật với nhau, cho nên các vị không cần cảm ơn chúng tôi. Nhưng nếu tối nay có thể ngủ ở trong phòng, chúng tôi cũng sẽ thực cảm kích! Anh biết, vào mùa này, sớm muộn gì ở bên ngoài cũng có chút lạnh.” Tuy lấy độ dày của thảm lông cùng lều trại của mình mà nói, những lời vừa rồi thực sự quá giả dối. Nhưng cũng phải cho người ta chút cảm giác về sự ưu việt chứ~!

Kích thước mãng xà hoa đốm nhỏ hơn cự mãng bốn mắt, nhưng lấy thực lực của một giống đực mà nói có thể đơn độc bắt được con mang xà dài bảy tám mét to lớn này, cũng là việc tương đối khó lường.

Vừa rồi Triệt đem con mãng xà này đặt ở trên một cái cây cách đó không xa, khi về liền vắt lên người, chỉ có mình Triệt mang ôm thoạt nhìn dị thường vất vả, nhưng như vậy lại cảm thấy Triệt rất là có sức lực.

Nhìn bạn lữ liên tiếp dùng ánh mắt nhìn giống đực tộc Phi Báo này, Khôn ca không vui: “Chúng ta cũng không thể cái gì cũng không mang, ta đi săn con mồi đi.” Loại mãng xà này là khả ngộ bất khả cầu, nhưng mình biết Tiếu Tiếu thích nhất là cái gì!

Đinh Tiếu cũng cảm thấy tay không đi tới nhà người ta cọ ăn cọ ở có chút ngượng ngùng, vì thế vui sướng gật đầu. Cũng quyết định để Triệt đi về trước xử lý mãng xà, bọn họ lát nửa gặp ở cửa thôn.


Triệt tuy cảm thấy đối phương nếu mang theo con mồi mình liền không phải mời khách mà là chiếm lợi! Nhưng phong tục ở các bộ tộc là khác nhau, đối với tộc Dực Hổ có thói quen mời khách như nào hắn cũng không biết, cho nên cũng không ngăn cản được. Chỉ là đem bọn họ vào khu an toàn của thôn Đồng Đài, sau đó biến thành hình thú chạy về thôn trước. Hắn đến trước nói với anh em thủ thôn một tiếng, sau đó cũng phải nói với cha mẹ và đại tỷ, hôm nay trong nhà có khách!

Khi Khôn đi săn Đinh Tiếu ở lại thu thập đồ đạc, nhưng khi đang thu, Đinh Tiếu “thuận tay” liền hái một ít quả gừng, thấy Triệt vừa rồi thực thích ăn nhưng lại ngại, hôm nay đi tới nhà người ta làm khách ngủ lại, sao cũng phải có một chút gì cống hiến mới phải. Dù sao chỉ là xào thịt thôi, thịt chân heo còn lại vẫn có thể cho bọn họ ăn đã đời, mượn hoa hiến Phật gì đó. Nói thật, ăn thịt rắn là chuyện thường, nhưng thịt của mãng xà lớn như vậy lại không thường thấy. Đối với điều này, Đinh Tiếu vẫn có chút chờ mong, chỉ là không biết phương thức nấu nướng của người tộc Phi Báo có gì đột phá hay không. Nhưng cho dù chỉ là dùng nước nấu cho thêm muối, lửa vừa đủ cũng đã rất mĩ vị!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.