Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Chương 178+183


Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 178+183

Chương 182: Nhân viên tiếp thị chất lượng cao

Con mồi của Khôn cũng không lớn, so với con mãng xà hoa đốm kia thật sự chênh lệch rất lớn. Nhưng hắn săn được lại là sơn dương mà Đinh Tiếu thích nhất, thoạt nhìn chưa tới trăm cân, trong các loại dê ở Thú Thế này, có lẽ là nhỏ nhất, hơn nữa còn là dê non vừa mới trưởng thành.

Chỉ cần có đồ vật liền không cần lo lắng thất lễ, hai người vừa đi, Đinh Tiếu vừa nói suy nghĩ của mình, chờ tới cửa thôn Đồng Đài, nơi đó tự nhiên có rất nhiều người nhìn về phía bọn họ bên này. Thoạt nhìn người tộc Phi Báo có vẻ rất thích xem náo nhiệt thì phải–|||

Triệt nhìn thấy Khôn và Đinh Tiếu hai người tới, chạy nhanh đi qua đón, mà Khôn lúc này vì trên người có nhiều đồ vật, chỉ có thể dùng hình thú đi theo vào thôn.

Hình thú tộc Dực Hổ so với hình thú của tộc Phi Báo lớn hơn rất nhiều, này cũng không khác mấy với tỉ lệ của động vật bình thường. Hơn nữa so với giống đực tộc Phi Báo, hình người của giống đực tộc Dực Hổ cũng càng thêm cường tráng. Điều này khiến cho nhóm giống cái tộc Phi Báo đều tâm động vô cùng. Chỉ tiếc là giống đực cường tráng như vậy đã có bạn lữ. Nhưng nhìn nhiều một chút vẫn là có thể đỡ thèm mà!

Từ ánh mắt của đám giống cái, Đinh Tiếu ẩn ẩn nhận thấy được đây là một thôn có đông đảo giống cái bưu hãn. Ánh mắt những nữ nhân này nhìn Khôn thật là…lộ liệu quá đáng nha!

Khôn ca đối với những ánh mắt này làm như không thấy, cũng là vì hắn từ nhỏ tới lớn đều là người được bán thú nhân cùng giống cái chú ý nhất trong thôn, đối với loại sự tình này tự nhiên có miễn dịch. Nhưng trộm nhìn biểu tình của bạn lữ nhà mình, hắn vẫn rất là đắc ý trong lòng. Tiểu bạn lữ nhà ta quả nhiên để ý ta nhất! (ngươi đủ!)

Triệt đối với nhóm giống cái rất bất đắc dĩ, nghe cha và bá bá nói, giống cái tộc Dực Hổ và tộc Kim Sư không có trực tiếp giống như tộc Phi Báo bọn họ. Nhưng được giống cái chú ý, nói như thế nào cũng là vinh quang của giống đực nhỉ? Chỉ là sắc mặt Đinh Tiếu đúng là không được đẹp cho lắm. Lau mồ hôi, hi vọng lát nữa tới nhà mình, tỷ tỷ thật sự có thể kiên cường hơn một chút~

Trong tập tục của tộc Phi Báo, giống cái theo đuổi giống đực là việc rất bình thường, hơn nữa theo đuổi cũng rất hào phóng, cho dù ngày thường cách đối nhân xử thế cũng đã tương đối “dũng cảm”. Cho nên Triệt cũng không phải là lo lắng suông, tỷ tỷ của hắn tuy lớn hơn hắn 10 tuổi, nhưng vẫn chưa tìm được giống đực vừa ý nên chưa có xuất giá. Nàng chắc chắn sẽ không làm ra loại việc như đoạt bạn lữ của người ta, nhưng biểu hiện thái quá một chút vẫn là có khả năng.

Vì thế sau khi dẫn theo Khôn và Đinh Tiếu đi vào sân nhà mình, chuyện đầu tiên Triệt làm chính là ở trong sân nhà ra sức dùng mắt ra hiệu cho tỷ tỷ của mình.

Ánh mắt đầu tiên của Gia khi nhìn thấy hình thú của giống đực tộc Dực Hổ này cũng nhanh chóng biến thành trạng thái hoa đào, nhưng khi nàng nhìn thấy bán thú nhân bên người giống đực này, lập tức lại dời mục tiêu hưng phấn đi.


Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy, nếu nữ nhân này đi quấy rối Khôn có thể mình sẽ càng thoải mái một chút, ít nhất sẽ không xuất hiện loại trạng thái bị trở thành “khuê mật” gì đó, buộc mình và nàng cùng nhau tham khảo đề tài làn da vì sao lại tốt như vậy như lúc này.


Gia chậc chậc cảm thán: “Dùng sữa bò rửa mặt thật sự có thể cho làn da càng trắng càng trơn mịn sao? Vậy phải dùng bao lâu mới có thể giống như cậu?”

Đinh Tiếu như cũ trong lòng rối rắm đến ngũ vị tạp trần, mình thật là đáng đời! Ai bảo ngươi một hai phải tiến vào thôn nhà người ta muốn “tiếp thị hàng”! Thành thành thật thật mà ở trong rừng rậm không được sao? Không được sao? Nhưng bề ngoài cậu vẫn như cũ mang theo nhàn nhạt tươi cười. Không có biện pháp, mình đi ra liền đại biểu hình tượng của bộ tộc a! Gia hỏa Khôn này cư nhiên còn chưa từ Thôn Bộ về, thôn trưởng thôn này ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lời muốn tâm sự đây! Chúng ta chính là tới nhà người quen làm khách, còn phải đi tới bộ tộc “báo danh” nữa! 

“Gia tỷ tỷ, da của tỷ đã rất tốt rồi, so với giống cái thôn chúng ta tốt hơn rất nhiều, ta nghĩ mỗi ngày rửa một lần, nửa năm sau chắc chắn sẽ càng tốt hơn da ta. Kỳ thực chúng ta cũng không khác mấy.” Tự chọc hai mắt nói dối!

Kỳ thực vô luận là bộ dáng hay là dáng người của Gia đều là nhất đẳng, làn da không đẹp bằng da Đinh Tiếu đó là việc không có cách nào, cấu tạo cơ bản lúc ban đầu hình thành cấu tạo không giống nhau mà. Nhưng là nữ nhân liền không có ai không thích nghe lời nịnh nọt, Gia cũng không ngoại lệ, nghe Đinh Tiếu vừa nói như vậy, lập tức liền tâm hoa nộ phóng: “Ta đây liền thử xem, dù sao tiểu giác ngưu cũng không lớn, lại thực dịu ngoan, bắt được rất dễ.”

Ừm?! Nơi này có loại ngưu dịu ngoan?!!! Vậy có phải mình có thể lấy đồ vật đổi với bọn họ!! Như vậy nhà mình có thể nuôi ngưu, như vậy là có thể có sữa, như vậy là có thể làm các loại sản phẩm từ sữa! Sữa dê gì đó vẫn hơi tanh.

“Yên tâm, nhất định hữu dụng, a đúng rồi, hôm nay thật ngại vì quấy rầy một nhà tỉ. Ta có mấy thứ này muốn tặng cho tỉ coi như làm kỉ niệm.” Nói xong chạy tới lấy cái ba lô của mình, lấy ra túi da đựng trang sức kia. Khi quay lại đem đồ vật bên trong đổ lên bàn: “Gia tỷ tỷ, tỷ tùy tiện chọn một cái mình thích đi, ta tặng cho tỷ!” Cũng không tin nữ nhân thích làm đẹp này không mắc câu!

Quả nhiên, Gia vừa nhìn thấy đủ loại dây vòng màu sắc xinh đẹp này, hai mắt tỏa sáng: “Cái túi nhỏ này của cậu cư nhiên có nhiều đồ vật xinh đẹp như vậy!” Nói xong từ bên trong lấy ra một cái vòng cổ màu đỏ lửa, tuy nàng nhìn không ra làm bằng thứ gì, nhưng liếc mắt một cái nhìn qua liền đặc biệt thích! 

“Cái này thật sự có thể tặng cho ta sao?”

Tuy Đinh Tiếu không biết sợi dây màu đỏ này là dùng đá gì chế tác, nhưng loại đá này ở khu an toàn thôn Thiên Hà bọn họ không hiếm thấy, chỉ là mài giũa có chút vất vả mà thôi. Tặng người đương nhiên cũng không vấn đề gì, chỉ cần có ngưu là được!

“Đương nhiên rồi! Cái này đều là ta và bằng hữu của ta tự mình mài giũa, tự mình xuyên dây. Tính toán đi tới tộc Thiên Ngư bên kia trao đổi trân châu với bọn họ, nhưng Gia tỷ tỷ thích là quan trọng nhất.”

Tuy cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Gia thật sự là quá thích thứ này. Kỳ thật đám dây này cái nào cũng thật xinh đẹp, thật là càng nhìn càng thích!

“Ta đây liền không khách sáo mà nhận lấy! Kỳ thực trân châu cũng không phải là xâu lên rồi đeo, ta cảm thấy những cái vòng này của cậu không kém gì với trân châu đâu. Hay là cậu liền lấy những thứ này đổi với người thôn chúng tôi đi. Nói không chừng liền có người thích?”


Cá đã cắn câu, Đinh Tiếu cảm thấy mĩ mãn: “Kỳ thực cũng được, ta và bạn lữ của ta vừa rồi cử hành xong nghi thức, tính toán nơi nơi đi một chút, thuận tiện trao đổi một ít đồ vật mới mẻ trở về làm đồ vật kỷ niệm sau thành thân. Đổi đồ vật với các tỷ không thành vấn đề, a đúng rồi, ta bên này còn có vải bố đẹp, có lẽ các tỷ cũng thích đấy.”

Nếu đây là ở xã hội hiện đại, hành vi của Đinh Tiếu 100% sẽ bị coi thành nhân viên tiếp thị hàng bị đánh đuổi ra khỏi cửa. Nhưng ở Thú Thế, từ trước tới nay đều không có loại tiếp thị hàng hóa như này. Cho nên Gia chỉ có vui vẻ hưng phấn, mà hoàn toàn không biết bản thân đang rơi vào “bẫy rập”. Mà khi Đinh Tiếu đem bốn loại vải bố bốn màu kia ra, ngay cả mẹ Gia và Triệt cũng bị hấp dẫn tới.

Nguyên bản khi nghe thấy vải bố, Gia còn kỳ quái này thì có gì mà đẹp, kết quả khi nàng nhìn thấy vải bố trong bọc của Đinh Tiếu cư nhiên là bốn loại màu sắc khác nhau, trong đó còn có màu đỏ mà mình thích nhất và màu lam mà mẹ thích nhất, lập tức liền kinh hô lên: “Trời ơi, cư nhiên là có màu sắc!!!”

Tuy Đinh Tiếu cảm thấy Gia nói như vậy hoàn toàn không bận tâm tới bản sắc vải bố, nhưng trên thực tế đã quen với màu của sợi đay và màu thâm của vải bố, lại nhìn thấy vải bố có màu đỏ, lam, tím, đen như này, thật đúng là sẽ khiến người có loại cảm thán như này.

Lúc vừa đưa ra tấm vải đầu tiên, Kim và mợ cũng là kêu lên như vậy, hãn!

“Cái này sờ vào đúng là vải bố a! Cư nhiên có nhiều màu như vậy, thật sự quá khó tin!” Mẹ Gia kinh ngạc cảm thán như vậy.

Đinh Tiếu mỉm cười trả lời, khuôn mặt không thể không nói lộ ra cảm giác tự hào: “Cái này là ta cùng người nhà của ta cùng nhau làm ra tới, làm thành váy sẽ cực kỳ xinh đẹp.” Cho nên tiểu Miêu Miêu nhà bọn họ đã mặc hoa hòe loè loẹt ╭(^ o ^)╮ 

Nghe được cái này cư nhiên do bán thú nhân này tự mình làm ra, Gia và mẹ của nàng lập tức tràn đầy kính ý với Đinh Tiếu. Gia vội vàng hỏi: “Đinh Tiếu, vải bố này có thể đổi với chúng ta được không?”

Đinh Tiếu do dự một chút: “Kỳ thật cũng không phải không được, chỉ là ta chỉ có hai loại đồ vật khác biệt này thôi, nhưng nếu Gia tỷ tỷ cùng bá mẫu thích, ta có thể trộm trao đổi với các ngươi một chút!”

Vô luận ở bất cứ thời điểm gì, loại chữ “trộm” “bí mật” “chỉ có ngươi” đều phi thường có cảm giác. Gia và mẹ nàng thương lượng một chút, lập tức quyết định nhất định phải đổi được tấm vải màu đỏ và màu lam kia. Nhưng kỳ thực tấm màu đen kia cũng rất không tồi, mùa hè làm quần đùi cho giống đực nhà mình mặc, có thể thoải mái mát mẻ hơn rất nhiều. Còn không cần giống như vải bố bình thường đi một hồi liền dơ hề hề (tập chung chuyên môn đi!). Còn có, tấm màu tím kia cũng rất đẹp, nhớ là bạn lữ thôn trưởng thích hoa màu tím nhất, nếu có một thân váy áo màu tím để mặc vào mùa hè, nàng nhất định sẽ rất thích!

Vì thế Gia thẳng thắn nói: “Vậy, kỳ thực bốn miếng vải này ta và mẹ đều rất thích, cậu có thể đổi cả cho chúng ta không?”

Đinh Tiếu thật không nghĩ tới hai vị giống cái lại bao tất, nhưng mà cũng tốt, so sánh với ngưu, này có là gì đâu.

“Ta có thể thương lượng với bạn lữ của ta một chút không?” Cho nên vẫn là cho các nhìn thấy mà sờ không thấy mới tốt, lực hấp dẫn sẽ càng lớn, thu hoạch liền càng phong phú!

Thịt sơn dương cà ri nướng than của Đinh Tiếu khiến bốn người một nhà Triệt mê tới rối tinh rối mù. Khi nghe Khôn nói vào dịp chợ Đông bọn họ sẽ mang theo nước tương thịt nướng vị khác nhau tới bán, Triệt cùng cha hắn lập tức tỏ vẻ, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đi thăm. Hơn nữa hiện tại liền theo chân bọn họ đặt 5 vại tương thịt nướng vị này.


Tình hình trước mắt rất có tư thế giải quyết tất cả “trữ hàng”, Đinh Tiếu và Khôn đều có một chút 囧 . Nhưng đổi ở đâu mà chả là đổi, với bọn họ mà nói, có đồ vật mới để đổi mới là quan trọng nhất. Đương nhiên hiện tại Đinh Tiếu còn chưa kịp lén lút thương nghị riêng với Khôn về việc dùng vải đổi ngưu. Nhưng nhìn ý tứ này của người ta, đối với hương vị cà ri yêu thích như vậy, có lẽ dùng tương thịt nướng cà ri đổi lấy ngưu cũng không có vấn đề gì lớn.

Vào lúc ban đêm, Đinh Tiếu và Khôn liền ở tại trong nhà Triệt, đối với sự nhiệt tình của người một nhà này, ngoại trừ ngay lúc đầu “da đẹp tấn công” ra, những thứ khác vẫn rất hưởng thụ. Đặc biệt là món thịt mãng xà hầm mà cha Triệt chế biến, tuy nơi này bọn họ gọi là nước trắng hầm thịt rắn, nhưng hương vị khá là tươi ngon. Bên trong cũng không chỉ có mỗi thịt mãng xà, còn có vài loại rau khử đi mùi tanh, đương nhiên thiên nhãn biểu hiện đó là mấy loại thảo được có tính bình công hiệu giải độc.

Cũng vì có mấy loại thảo dược này phối hợp, khiến thịt rắn cùng nước canh trở nên càng thêm mĩ vị. Chỉ tiếc trong đó có hai loại thảo dược mà Đinh Tiếu tạm thời chưa tìm thấy ở lãnh địa tộc Dực Hổ bọn họ, xem ra khi trở về, có thể thu thập thêm một chút, thử xem có thể phơi khô được hay không.

Trước khi ngủ, Đinh Tiếu nhỏ giọng nói vói Khôn một chút suy nghĩ của minh, Khôn ca tự nhiên là vô điều kiện ủng hộ bạn lữ nhà mình. Nhưng hắn không hi vọng bốn loại vải này đều đổi hết đi, vô luận như thế nào cũng phải để lại ít nhất một phần, tốt xấu phải có bản mẫu đưa tới trước mặt người tộc Thiên Ngư mới được.


Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, một bên ăn cơm sáng, người hai bên bắt đầu đàm luận “mua bán”.

Khôn là nói như vậy: “Ngày hôm qua bạn lữ nhà ta đã đem việc vải nói với ta, chúng ta thực nguyện ý trao đổi đồ vật với các vị. Nhưng chúng ta có điều kiện, mỗi một màu vải phải lưu lại tầm một thước. Như vậy chúng ta cũng có thể đưa tới lãnh địa tộc Thiên Ngư.”

Việc vải vóc tự nhiên là hai vị giống cái làm chủ, Gia cũng không thương lượng với mẹ nàng, lập tức đáp ứng, mỗi một màu vải đều có năm sáu thước, bớt đi một thước, vẫn đủ làm một bộ váy xinh đẹp, còn có thể dư lại một ít.

“Vậy các vị tính toán muốn cái gì?”

Trên mặt Đinh Tiếu hơi có một chút khó xử, đương nhiên đây là giả bộ.

“Kỳ thực chúng ta cũng không thiếu thứ gì, nhưng ngưu ở lãnh địa bộ tộc chúng ta đều rất hung mãnh. Sữa ngưu đặc biệt không dễ dàng có được. Ngày hôm qua ta nghe Gia tỷ tỷ nói ngưu ở nơi này của các ngươi rất dịu ngoan, cho nên muốn đổi mấy con ngưu sống với các vị. Hai đôi có được không?” Tuy còn có thể muốn càng nhiều, dù sao con mồi này đó đối với giống đực mà nói thật ra là không khó khăn. Nhưng muốn từ nơi này đưa tới tường vây hoặc là tới thôn Thiên Hà cũng không phải một việc quá dễ dàng, nhiều thì khó mang đi được.

Còn tưởng là muốn thứ gì chứ, nghe được chỉ có bốn con mồi quá sức bình thường, cho dù việc bắt sống không phải sở trường của giống đực, nhưng cũng không phải là việc gì khó. Như thế khiến người một nhà cảm thấy quá chiếm lợi rồi. Vì thế cha Triệt nói như này: “Nếu các cháu chỉ muốn đổi ngưu, vậy thì năm đôi đi, thừa ra thì coi như là đặt cọc mua tương thịt nướng kia của các cháu. Vậy các cháu muốn mang đi luôn bây giờ hay là thế nào?”

Khôn suy xét một chút, cuối cùng quyết định vẫn là tạm thời che giấu thôn mình một chút: “Như vậy đi, chúng ta đi tới lãnh địa của tộc Thiên Ngư xong, trở về thì tới lấy. Như vậy liền không cần phiền toái các vị mang đi xa.” Dù sao thành tín của thú nhân là không thành vấn đề, bởi vậy Khôn cũng không lo lắng mình đưa vải trước, cha con người tộc Phi Báo này sẽ không đưa ngưu.

Đinh Tiếu cũng rất tán đồng, tuy hai người bọn họ trên đường về còn mang theo ngưu nhất định không thuận tiện cho lắm, nhưng cậu vẫn có thể hiểu được ý đồ của Khôn. Tộc Dực Hổ bọn họ  mấy năm gần đây đúng là cường đại lên rất nhiều, cho dù hai người bọn họ không đem sắt nói ra, nhưng chỉ cần cung tên cũng đã có lực sát thương rất lớn. Huống chi bọn họ còn có lương thực dự trữ dồi dào, hơn nữa tố chất thân thể người tộc Dực Hổ bọn họ vốn dĩ cũng rất cường tráng, này nếu như khiến cho người bộ tộc khác lo lắng, lại đem bọn họ trở thành địch nhân giả tưởng thì không hay. Loại sự tình này ở trong lịch sử thú nhân cũng không phải là chưa từng phát sinh qua.


Được tới đáp án này, Triệt và cha hắn nhất trí tỏ vẻ cảm tạ, mà Gia và Đinh Tiếu lại nói tới việc buôn bán thứ khác: “Đinh Tiếu, những cái dây vòng này của cậu có muốn đổi thứ gì không? Giống cái chúng ta nhất định sẽ rất thích mấy thứ kia.”


10 con ngưu đều có thể kiếm được, tương lai đó chính là con cháu đời đời vô cùng vô tận! Cho nên mấy cái vòng này nửa bán nửa tặng cậu cũng không có ý kiến gì.

“Được a, ta thích nhất là những đồ vật mới lạ, nếu mọi người muốn đổi, vậy đổi thứ này cũng được. Nếu ta cảm thấy thích sẽ đổi với mọi người.” Lấy cái mùa hiện tại, đổi hạt giống thật là không phải đề tài quá thích hợp. Nhưng mà không quan trọng, cả nhà Triệt đều là người mua hào phóng, ngày sau thường liên hệ ở tường vây, không lo không có tương lai phát triển nha!

Chương 183: Các loại thịt dụ hoặc

Giống cái tộc Phi Báo quả nhiên bưu hãn, nếu không phải trong lòng Đinh Tiếu đã tính toán sẵn, trước tiên cất đi một ít trang sức, có lẽ một cái cũng không thừa ra được. Cứ như vậy nhóm giống cái không đổi được còn nhất định không chịu rời đi, liên tiếp xác nhận với Đinh Tiếu, vào dịp chợ Đông có phải nhất định sẽ có hay không.

Có “tiền” kiếm tự nhiên là vui vẻ, Đinh Tiếu sau khi nhất nhất đáp ứng, trưa hôm đó liền cáo từ rời đi thôn Đồng Đài. Ở thêm một tối thật sự là không có gì tất yếu, nhóm giống cái lực mua sắm cường hãn này ít nhiều khiến Đinh Tiếu không chống đỡ được.

Từ tộc Phi Báo tới lãnh địa sinh sống của tộc Thiên Ngư ở biển xanh có sáu ngày lộ trình. Chờ tới bờ biển, vừa lúc đuổi kịp thủy triều rút đi. Cái này khiến cho Đinh Tiếu đại hỉ.

Bãi biển ở đây cát đều là cát mịn, đi chân trần dẫm lên cảm giác thực thoải mái, buổi chiều 3, 4 giờ trên bờ cát còn có hơi ấm của mặt trời, dẫm lên cũng không cảm thấy lạnh. Chỉ là có nơi đặc biệt mềm, đi không được vững cho lắm.

Đinh Tiếu móc ra sạn đá nhỏ của mình đào nghêu sò trên bờ cát, đầu sạn đi xuống một con sò to liền lộ ra một góc, hai ba lần xới, đại gia hỏa to bằng bàn tay tức khắc khiến cho Tiếu Tiếu cười to ra tiếng.


“Khôn, anh tới xem, cư nhiên to như này! Lại còn là sò sọc, buổi tối chúng ta có lộc ăn rồi!”


Khôn đang dựng lều trại nhìn bạn lữ của mình, trên mặt cũng có tươi cười mỹ mãn: “Ta lập tức liền xong.”

Sò có lớn có bé, những tổng thể mà nói vẫn là so với những con bọn họ đào được lúc trước kinh người hơn một chút. Loại sò sọc này tuy kích thước lớn hơn một chút, nhưng thiên nhãn biểu hiện ra, chủng loại cũng không khác mấy với lúc trước đào được. Hơn nữa loại sò này có đặc điểm lớn nhất chính là đào ra rửa sạch ăn luôn cũng không có cát, cho nên tối đó Đinh Tiếu liền đem sò này nấu luôn.

Chờ vỏ sò mở ra, đem thịt sò lấy ra. Lại ngâm với nước tương, rượu gạo, gừng nghiền hỗn hợp với nhau, chờ thêm 10 phút cho ngấm, ăn với cơm đừng nói có bao nhiêu tươi ngon.

Đinh Tiếu còn cố ý dùng sơn quỳ mài làm một ít mù tạc xanh. Để giảm bớt một chút vị cay và đắng, Đinh Tiếu cho thêm một chút dấm, đường, muối và quả dầu, còn đổ một chút nước luộc sò vào. Sau khi pha loãng trung hòa, chẳng những lấy tới chấm thịt sò làm hương vị tươi mới, mà vị cay cũng nâng cao tinh thần. Cảm giác không có khoa trương như lúc ăn mù tạc ở đời trước, vì thế Đinh Tiếu còn cố ý làm một phần mù tạc gà ti, vì thế thịt nướng buổi tối cơ bản đều là một mình Khôn tiêu diệt hết.


Một bên nhìn mặt trời lặn trên bãi biển một bên ăn cơm chiều, loại cảm giác thích ý này rất ít có được. Phải biết là sinh hoạt ở trong rừng rậm đặc biệt là bọn họ sinh sống ở thôn gần rừng có rất nhiều cây, nhìn mặt trời lặn cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt trời rơi xuống ngọn cây. Mà ở biển thì khác, loại cảm giác này giống như mặt trời chậm rãi chìm vào trong biển, mà nước biển chẳng những có thể có ảnh ngược của ánh hoàng hôn chiều tà mà còn có thể sau khi mặt trời lặn xuống như cũ bảo trì vầng sáng kim sắc trong chốc lát. Đẹp là chắc chắn!

Đinh Tiếu dựa vào trong lòng ngực Khôn, buổi tối mùa xuân gió biển có vẻ cũng không lạnh lắm: “Khôn, chúng ta làm sao mới có thể tìm được người tộc Thiên Ngư đây?” Tuy học xong bơi lội, nhưng lặn xuống nước thì cậu không làm được.


Khôn ngậm miếng thịt khô giống như ăn kẹo từng chút một nhấm nháp hết mùi vị. Thịt tiểu giác ngưu này đúng là không tồi, hơn nữa cũng rất dịu ngoãn dễ bắt. Tiếu Tiếu nhà mình quả nhiên thông minh nhất, dùng mấy miếng vải liền đổi về 10 đầu ngưu. Nhưng khi trở vể phải kiếm miếng đất dựng chuồng.

“Em có nhìn thấy cái đảo nhỏ bên kia không? Có lẽ bọn họ ở trên đảo đó, cũng có thể là ở một số đảo xa hơn. Hải vực xung quanh đây đều là địa điểm bọn họ đi săn, bản thân bọn họ không có năng lực bắt giữ con mồi trên đất bằng, nhưng lại rất thích ăn thịt nướng, cho nên chúng ta ở bên này nướng thịt, nướng đến thơm lừng, có lẽ có thể hấp dẫn mấy người tộc Thiên Ngư tới đây.”

Đinh Tiếu nghe xong không còn gì để nói.

“Bọn họ không phải là sinh sống ở trong biển sao? Mà là sinh sống ở trên đảo nhỏ?”

Khôn trả lời: “Ta không quá rõ ràng cho lắm, cách sống của tộc Thiên Ngư không thích chia sẻ với người ngoại tộc. Nhưng mấy năm đón bọn họ đi tường vây, ta thật là nhìn thấy bọn họ từ trên đảo nhỏ bơi xuống biển. Bọn họ khác với chúng ta, tộc nhân tộc Thiên Ngư gả lên đất bằng cũng sẽ không nói về việc bộ tộc bọn họ, dựa theo người ở quê em nói, đó chính là người tộc Thiên Ngư vẫn luôn rất thần bí.”

Tuy có chút ngoài dự kiến của mình, nhưng hiện tại cuối cùng Đinh Tiếu cũng có thể lý giải vì sao người tộc Thiên Ngư cũng muốn mua da thú và vải bố. Còn tưởng rằng mặc ở trên người bọn họ có thể tự động không thấm nước chứ ( ngươi suy nghĩ nhiều quá — ) 

“Vậy được rồi, ngày mai em liền đem nửa con tiểu giác ngưu còn lại kia nướng hết, bảo đảm hương thơm bay rất xa!” Hi vọng mấy ngày này mũi của người tộc Thiên Ngư đủ thính, nếu có thể, thật sự hi vọng có thể đến cái đảo kia nhìn xem một chút. Quả nhiên là một chủng tộc thực thần bí.

Có là chủng tộc thần bí ở trước mặt đồ ăn mình yêu tha thiết cũng có nhược điểm. Giữa trưa ngày hôm sau, Đinh Tiếu một bên nướng sò trên đá phiến một bên dùng thì là và ớt cay điều phối ra tương thịt nướng quét lên thịt ngưu, đang nướng cao hứng, đột nhiên có một vị thiếu niên tộc Thiên Ngư xuất hiện: “Ta có thể đổi thịt ăn với ngươi không?” Nói cứ gọi là trực tiếp, thẳng thắn.

Vị thiếu niên này có một mái tóc dài màu đen, lại kết hợp với đôi mắt màu đen, cùng với khuôn mặt của người Phương Đông, khiến Đinh Tiếu lập tức có cảm giác thân thiết. Bộ dáng bày hoàn toàn khác với người tộc Thiên Ngư mình gặp ở tường vây lúc trước! Chẳng lẽ trong tộc Thiên Ngư cũng có chủng tộc khác nhau?

“Không cần đổi, ta có thể mời ngươi ăn!”

Theo cậu biết, sức ăn của người tộc Thiên Ngư không khác biệt mấy với người bình thường như mình, cho nên mời y ăn một chút  hoàn toàn không thành vấn đề, cùng lắm thì Khôn lại ăn thêm chút thịt khô là được. Dù sao trước khi rời khỏi tộc Phi Báo, gia hỏa này đã bắt ba đầu tiểu giác ngưu. Trong đó hai đầu bị làm thành thịt khô, dư lại những phần linh tinh thì ăn trước. Hơn nữa xem ý tứ của Khôn là rất thích ăn thịt tiểu giác ngưu khô, cứ thế bắt đầu lấy làm đồ ăn vặt. Cho nên để hắn ăn thịt khô nhất định hắn sẽ thực vui vẻ.

Thiếu niên kinh hãi: “Thật sự? Vậy thật là cảm ơn ngươi! Nhưng ba ta nói không thể tùy tiện ăn đồ vật của người khác. Cho nên ta đi bắt cá để đổi với ngươi. Ngươi đợi chút, nhất định phải để lại thịt cho ta ăn nha!” Vì thế chạy đi thật nhanh, cuối cùng bơi vào trong biển. Toàn bộ quá trình nhanh chóng vô cùng, khiến Đinh Tiếu không có thời gian để phản ứng.

“Quả nhiên ở trong nước tốc độ rất nhanh!” Chẳng lẽ toàn bộ Thú Thế đều là đồ tham ăn sao! Nhưng mà nhìn dáng vẻ của thiếu niên tộc Thiên Ngư này có lẽ còn chưa có thành niên, vẫn là tâm tính trẻ con nhỉ? Nhưng mà chỉ mặc một cái quần da cộc….không lạnh sao? Hay là nói người tộc Thiên Ngư giống như cá vốn dĩ cũng đã lạnh?

Lúc này Khôn khiêng một đầu bạo nha heo đã trở lại, cái này chẳng những là món chính cho bữa tối của bọn họ, cũng là miếng mồi dụ hoặc người tộc Thiên Ngư xuất hiện. Hơn nữa Khôn cảm thấy mình đã 10 ngày chưa ăn thịt kho tàu, này thật là khiến người không thoải mái (Ngươi đủ!)

Nghe được Tiếu Tiếu nói đã có một thiếu niên tộc Thiên Ngư “cắn câu”, Khôn vừa lòng gật gật đầu. Vì thế: “Ta muốn ăn thịt kho tàu.”

Đinh Tiếu bĩu môi: “Vậy còn không đi xử lý con heo kia đi?” Vì thế Khôn ca vui sướng mà chạy đi xử lý con heo.

Khi vị thiếu niên Nhân Ngư kia trở lại, trên người cõng hai con cá, cũng không biết là y dùng vật liệu gì làm ra dây thừng, thiên nhãn đều không có phản ứng. Hơn nữa hai con cá này khiến Đinh Tiếu tán thưởng một phen. Mỗi con đều dài đến bảy tám mươi cm, béo đến thân thể thành hình trụ, cậu nhịn không được cảm khái, sức lực thiếu niên này thực không tồi.

Thiếu niên đem cá đặt trước mặt Tiếu Tiếu, nhìn thịt nướng chưa bị động qua, hai mắt cười đến híp lại: “Ta dùng hai con cá này đổi với ngươi, ta ăn không nhiều lắm đâu.”


Hai con cá này thiên nhãn biểu hiện tên là cá ngưu, tính bình vị cam không độc, có công hiệu khai vị bổ thận, Đinh Tiếu ấn thân thể cá một chút, cảm xúc rất tốt, vừa thấy chính là thịt tươi săn chắc, hương vị chắc chắn không tồi đâu. 

“Ta đây cũng phải cảm ơn ngươi, ta rất thích ăn cá trong biển, nhưng ta và bạn lữ của ta đều không bắt được.”

Thiếu niên nghe xong lập tức hiện ra vẻ tự hào: “Ta là tay bắt cá rất lợi hại trong thôn chúng ta! Ta bắt cá là lớn nhất! Ta tên Nạp Nhất, ngươi tên gì?” Đối mặt bán thú nhân, người tộc Thiên Ngư không có bao nhiêu cảnh giác, đặc biệt ở trong mắt Nạp Nhất, bán thú nhân đối diện hẳn là không khác mình nhiều lắm, lại giống với mình đều là tóc đen mắt đen, cho nên cũng cảm thấy rất là thân thiết. Hơn nữa hiện tại không có giống đực thú nhân ở gần, y trời sinh vô tâm vô phế liền càng không có gì để sợ.

Đinh Tiếu cười cắt lấy một khối thịt to đưa cho Nạp Nhất: “Ta tên Đinh Tiếu, là người tộc Dực Hổ.”

Khôn rất nhanh liền xử lý xong thịt heo trở lại, nhìn thấy bạn lữ nhà mình đang cùng một người tộc Thiên Ngư vừa nói vừa cười, trong lòng lập tức chua loét, nhưng khi tới gần phát hiện người tộc Thiên Ngư này trên người có một hơi thở của một người khác, hắn cũng liền yên tâm: “Tiếu Tiếu, ta xử lý xong thịt rồi, hiện tại liền làm đi.”

Đinh Tiếu đang cùng Nạp Nhất nói thịt ngưu như thế nào như thế nào ăn ngon còn sức lực cường tráng gì đó, nghe Khôn nói như vậy vừa, cũng liền gật đầu. Nhìn bộ dáng Nạp Nhất thật đúng là có thể ăn nhiều hơn mình, thêm cơm là tất nhiên. Không đủ cho hắc lão hổ nhà mình mấy năm gần đây rõ ràng ăn uống trở nên lớn hơn, khẩu vị cũng kỹ tính hơn.

“Khôn, đây là Nạp Nhất, là người tộc Thiên Ngư sống ở trên đảo kia. Nạp Nhất, đây là bạn lữ của ta, giống đực tộc Dực Hổ, hắn tên Khôn.”

Nạp Nhất đối với giống đực, đặc biệt là giống đực cường tráng vẫn là rất sợ hãi. Tuy y cũng có thể cảm nhận được hơi thở của giống đực này ở gần đây, nhưng không nhìn thấy hắn thì không để ý cho lắm. Dù sao nơi này cách nước biển không xa, mình muốn chạy trốn vẫn thực dễ dàng. Huống chi y cảm thấy bán thú nhân đổi thịt với mình là người rất tốt (Ngươi nhìn ra ở chỗ nào _ _). Hiện tại Khôn xuất hiện gần như vậy, y theo bản năng mà rũ mắt xuống, thứ nhất là bản năng có chút sợ hãi, thứ hai là y đột nhiên nghĩ tới bạn lữ nhà mình miêu tả giống đực trên đất bằng có bao nhiêu đáng sợ. Cảm giác làm….thật sự sẽ chết người a! Đinh Tiếu thật đáng thương. ( _ _ hùng hài tử )

Khôn lúc này rất hào phóng, biểu hiện giống như tuyên bố chủ quyền mà ôm bả vai bạn lữ nhà mình: “Bạn lữ của ta rất thích ăn thịt cá trong biển, cảm ơn ngươi đã đổi với em ấy. Chúng ta còn muốn ở lại nơi này chơi mấy ngày, ngươi có thể đổi thêm mấy thứ với chúng ta không? Ta có thể bắt thêm một ít dã thú cho ngươi.”

Nạp Nhất lập tức nâng lên đôi mắt nhìn về phía mặt Khôn, mấy chữ “bắt nhiều một chút dã thú” cùng với “cho ngươi” này trực tiếp đem cảm giác sợ hãi của y với Khôn biến mất sạch.

“Được a! Ta rất biết bắt cá! Ở biển xanh của chúng ta có rất nhiều rất nhiều loại cá!” Nói xong tiếp tục gặm thịt nướng, hắc hắc, nếu mình có thể dùng cá ở biển đổi tới rất nhiều thịt dã thú mà nói, bạn lữ nhà mình nhất định sẽ khen mình thực có khả năng! Hừ, để xem Ngải Thập kia về sau còn có thể cười mình ăn nhiều làm ít hay không! (hình như có chỗ nào không đúng….)

Trước khi làm thịt kho tàu Đinh Tiếu có xào qua thịt, truyền ra hương vị mà Nạp Nhất chưa từng ngửi qua. Vì thế mắt to ngập nước từ thịt nướng trực tiếp chuyển dời tới nồi ở trước mặt Đinh Tiếu, đương nhiên động tác ngoài miệng vẫn không hề dừng lại: “Đinh Tiếu, ngươi đang làm gì đó?”

“Ta làm thịt kho tàu, là cách làm ở quê ta. Bạn lữ ta thích ăn nhất, một lát nữa làm xong ngươi cũng nếm thử xem.” Nói cái gì cũng phải dùng mỹ thực dụ dỗ người này. Cho dù không được tới đảo nhỏ, thì đổi một ít hàng hải sản với y cũng được. Còn bản thân muốn tiếp thị hàng hóa, cũng không nhất thiết phải là hôm nay.

Thịt khó tầu hương vị nồng đậm trực tiếp bắt Nạp Nhất làm tù binh, nhìn thiếu niên trước mặt từng ngụm từng ngụm ăn thịt kho tàu, hơn nữa hình như còn đặc biệt thích ăn phần mỡ, Đinh Tiếu cảm thấy cảm giác ăn uống của bản thân liền lập tức giảm bớt vài phần, cũng may mình còn có sò ngâm mù tạc trộn rau cần nước, thanh thanh đạm đạm thật là ngon.

Nạp Nhất ăn uống no đủ liền ễnh bụng ra nằm ngửa trên bờ cát, không phải y không muốn giữ hình tượng, cũng không phải y mất đi lòng cảnh giác với giống đực tộc Dực Hổ này, thật sự là y ăn quá nhiều, loại cảm giác ăn thịt ăn đến no này thực sự quá tuyệt vời~! Hơn nữa còn là thịt ngon nhất chưa từng ăn qua!

“Ách~!Đinh Tiếu, ngày mai ta có thể đổi cái….ách~thịt kho tàu này ăn không? Ăn quá ngon, ta lớn như này rồi còn chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy đâu.”

Đinh Tiếu cũng ngồi ở trên bờ cát, một bên lưu ý hắc lão hổ nhà mình rửa nổi rửa chén, một bên trả lời: “Đương nhiên có thể, kỳ thực cá cũng có thể làm như vậy, cũng ăn rất ngon.”

Nạp Nhất xua tay: “Cho dù ăn rất ngon cũng nhất định không ăn ngon bằng thịt! Ta nói với ngươi nha, chúng ta từ nhỏ liền ăn cá lớn lên, có ngon thì cũng sẽ ngấy!”

Đinh Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, giống như chúng ta từ nhỏ đến lớn đều ăn thịt, cho nên ngẫu nhiên có thể ăn thịt cá biển một lần liền cảm thấy rất là ngon. Nhưng trong biển còn có nhiều thứ khác nữa, ta đã thấy qua rất nhiều loài có móng vuốt, còn có các loại giáp xác cũng đều ăn rất ngon.”

“Vậy trên đất bằng của các ngươi còn có rất nhiều dã thú khác nhau mà, kỳ thực có rất nhiều loại cá lớn mùi vị cũng rất giống với dã thú trên đất bằng, nhưng mà rất khó bắt. Phải cần rất nhiều người mới có thể bắt được một con, một năm cũng không bắt được vài lần. Còn không bằng đi tường vây bên kia đổi đồ vật với các ngươi cho nhanh. A đúng rồi, các ngươi vì sao lại tới bờ biển vậy? Chỉ là vì đổi cá ăn sao?” Nếu là như vậy, cũng không phải chỉ có mình mới đem việc ăn là quan trọng sao! Hừ, người trong thôn đúng là không hiểu việc đời, mới cảm thấy mình tham ăn!

Đinh Tiếu trả lời: “Đương nhiên không phải chỉ mỗi đổi cá ăn, ta và bạn lữ vừa mới thành thân, cho nên muốn tới bờ biển chơi một chút, thuận tiện nhìn ngắm biển rộng xinh đẹp.”

Nạp Nhất bò dậy, đầy mặt hâm mộ mà nhìn về phía Đinh Tiếu: “Ngươi thật hạnh phúc, có bạn lữ giống đực cường tráng có thể mang ngươi đi rất nhiều nơi. Người tộc Thiên Ngư chúng ta thì không được, nếu không có giống đực bộ tộc khác bảo vệ, cũng không sống được ở trong rừng rậm. Ta cũng rất muốn có thể đi được tới nhiều nơi để nhìn xem, nhưng bạn lữ của ta không có cường tráng như vậy. Đương nhiên hắn cũng đã là người rất lợi hại trong thôn chúng ta, nếu không phải hôm nay ta trộm trốn ra, hắn cũng không cho ta xuống biển bắt cá nữa.”

Đúng vậy, mình có một giống đực cường tráng có thể muốn đi đâu thì đi tới đó, đây là một việc phi thường may mắn phi thường khó lường! Quay đầu nhìn về phía Khôn đang nghiêm túc dùng nước biển rửa phiến đá, trên mặt Đinh Tiếu lập tức lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Ta thực hạnh phúc, ngươi có một người bạn lữ thương ngươi cũng thực hạnh phúc nha.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.