Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Chương 176+179


Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 176+179

Chương 178: Bữa tiệc gia đình

Ngủ một giấc thật thoải mái trên giường đất nóng hầm hập nhà mình, ngày hôm sau tận tới khi mặt trời lên cao Đinh Tiếu mới tỉnh lại.

Nhìn thoáng qua đồng hồ dưới gối đầu, sau đó nhanh chóng mặc quần áo. Đừng thấy đêm qua mỗi người một bát bánh canh, nhưng buổi tối mà ăn thì buổi sáng lại càng đói, huống chi buổi sáng này của cậu đã hơn 10 giờ rồi.

Đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy trên bệ bếp bày một mâm bát lớn, không cần hỏi, bên trong chắc chắn là bữa sáng Khôn để lại cho mình. Không biết gia hỏa này sáng sớm đi làm gì, chẳng lẽ đi săn? Cũng không cần phải vội như vậy chứ?

Nhanh chóng rửa mặt súc miệng trở lại bệ bếp, mở ra cái nắp đậy, phát hiện bên trong là cháo gà sò khô nóng hầm hập, nếm một ngụm, Đinh Tiếu có thể khẳng định đây là tay nghề của ba nhà mình. Xem ra trong nhà yên tĩnh như vậy không phải bởi vì không có ai biết họ trở về, mà là không muốn quấy rầy mình ngủ nha. Hắc hắc, quả nhiên ở nhà là tốt nhất!

Một bát cháo gà sò khô lớn khiến bụng Đinh Tiếu tròn xoe, trong lòng đắc ý mà mặc áo lông vũ đi giày bông ra ngoài. Trong sân tuyết đã sớm bị chất đống một bên, cậu trước tiên đi xem gia súc gia cầm nhà mình, đặc biệt cẩn thận quan sát con dê cái đang mang thai một chút. Nhìn máng ăn chứa đầy cỏ khô, tâm tình rất tốt.

Kỳ thực Đinh Tiếu vốn cho rằng cha và ba đem một nhà đại cữu an bài đến ở nhà mình. Kết quả nhà mình tuy giường đất nóng hầm hập, lại không có ai tới ở. Tuy nhà ba còn có mấy gian phòng, nhưng trừ cái phòng ngủ cũ của mình có giường sưởi ra, những gian khác đều làm thành kho hàng. Cho dù có thể dọn hai gian để dùng, cũng không thể ấm áp bằng nhà mình được nhỉ? Chẳng lẽ nơi này có phong tục tập quán gì mà mình không biết sao?

Khi Đinh Tiếu đi vào sân nhà ba mình, nhìn thấy Kim và ba đang đập đập da thú phơi nắng. Nhìn thấy mình tiến vào, ba lập tức hỏi: “Cháo đặt trên bệ bếp đã ăn chưa? Có đủ không?”

Đinh Tiếu lập tức mỉm
Tcười trả lời: “Ăn rồi ạ! Ăn quá no! Ba, ba biết Khôn đi đâu không?”

Quỳnh “à” một tiếng: “Nó cùng cha con và đại cữu mang theo Du và Thương cùng đi săn. Nhìn thấy các con trở về, cha con nói phải ăn thịt tươi chúc mừng một chút. Đi từ sớm rồi, là con ngủ quá say, thế nào? Nghỉ ngơi thật tốt chưa?”

“Con cũng không cần tự mình động thủ thì mệt chỗ nào chứ! Kim, các em tới đây đã quen chưa?” Nhìn biểu đệ tươi cười xán lạn hơn rất nhiều, tâm tình Đinh Tiếu càng tốt hơn.

Kim tự nhiên là gật đầu: “Rất quen ạ! Thôn Thiên Hà thực sự tốt giống như thúc thúc và Tiếu Tiếu ca nói. Không đúng, còn tốt hơn. Thôn trưởng bá bá nói mùa xuân sang năm sẽ cho người hỗ trợ bọn em làm một cái nhà mới, cũng giống như nhà của Tiếu Tiếu ca vậy, còn nói sẽ cho bọn em một mảnh ruộng lớn trồng đồ ăn. Hai ngày nay Du cũng chơi thật vui vẻ với các tiểu ấu tể trong thôn, có thể dọn tới đây thực sự là quá tốt!”

Có Đằng cẩn thận chẩn trị cùng thực liệu tiêu đờm nhuận phổi phụ trợ mà Đinh Tiếu dặn dò, hiện tại số lần họ khan của Giản mỗi ngày đều giảm hơn lúc trước rất nhiều. Đặc biệt là khi không cần đốt lò trong phòng vẫn cực kỳ ấm áp, nàng thật sự cảm thấy tốt đẹp đến độ không có cách nào hình dung. Nàng cũng không hi vọng xa vời sang năm thật sự có thể có một ngôi nhà đồ sộ _ _ giống như nhà Tiếu Tiếu và Khôn, chỉ cần nhà giống như nhà nhị đệ là rất tốt rồi. Đồ vật gọi là giường đất này quả nhiên là ghê gớm, cũng khó trách hai đứa nhỏ có thể đạt được long cốt yêu. Thật là một phát minh vĩ đại mà!

Thân thể thoải mái hơn trước kia không ít, chủ yếu là tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Giản tới thôn Thiên Hà được mấy ngày nay có đầy thứ đang chờ nàng giật mình, hoàn toàn không có thời gian nghĩ về cảm xúc rời xa quê nhà. Khi thân thể dễ chịu một chút đều có thể đi theo bận việc trong phòng bếp. Khi nàng chân chính nhìn thấy đồ ăn cất trữ cùng đủ loại hương vị, phương pháp chế biến đồ ăn trong nhà nhị đệ, nàng hoàn toàn vững chắc tâm tình. Quyết định của mình thật không sai, thôn như vậy, bộ tộc như vậy, thật sự là chỉ có thể dùng tràn ngập tương lai để hình dung.

Nếu nói muốn chúc mừng, tự nhiên chính là tiệc gia đình. Đinh Tiếu chạy đi chào hỏi đám bạn tốt, lại chạy tới nhà hiến tế và Văn tiên sinh chào hỏi. Sau đó mới về nhà an ổn chờ đợi chuẩn bị ăn uống.

Khi Liễu Đại tới trong tay còn xách theo bốn con cá biển, đều này khiến Đinh Tiếu hai mắt tỏa sáng: “Đại bá mẫu, cá này là ở biển mà, làm sao lại có?”

Liễu Đại cười trả lời: “Khi Dân đi chợ Đông mang về, vẫn luôn để trong động băng, hôm nay lấy ra để cháu làm xem, ta cảm thấy mùi tanh quá.”

Đinh Tiếu vỗ ngực một cái: “Giao cho cháu không thành vấn đề!”

Giữa trưa mấy người đi ra ngoài săn cùng nhau trở lại, con mồi trên tay thật sự không nhiều lắm, hai con hươu bào, một con thổ lang, còn có một con gà duôi dài. Thành tích này đối với giống đực có năng lực mà nói, thật sự có chút thất vọng. Không thể không nói, đại hội thể thao mùa thu đã gây ra “tai họa” không nhỏ đối với động vật trong rừng rậm. Quả nhiên là cần phải 5 năm.

Ngoại trừ mấy con mồi này ra, hai tiểu ấu tể Thương và Du cũng có thu hoạch của riêng mình. Đó chính là một con rắn đen to bằng cánh tay ấu tể dài hơn hai mét. Loại rắn này không có độc, nhưng sức lực không nhỏ, tốc độ rất nhanh. Đối với bán thú nhân mà nói muốn săn được cần tốc độ rất tinh chuẩn và lực đạo rất lớn. Tuy đối với tiểu ấu tể giống đực mới mười mấy tuổi như hai đứa mà nói bắt được rắn đen không phải là việc gì khó lường. Nhưng đừng quên hiện tại là mùa đông, loại rắn này cần phải ngủ đông.

Trong lòng Đinh Tiếu có suy đoán, vì thế chứng thực: “Các em sao lại bắt được con rắn này thế?”

Du thiếu niên lập tức khoe ra nói: “Em đào đất, Thương ca ca đem đất đổ đi!”


Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, Thương à, em bắt nạt một đứa trẻ như vậy mà được à? Loại thiên tính này của em cũng không thể dựa theo hình thức tư duy của nhi đồng mà suy xét sao, cứ như vậy lừa gạt ấu tể hồn nhiên, thật sự được sao? Cư nhiên để Du đào còn mình đi đổ đất! Ba huynh đệ mấy người thật là đủ rồi đấy!

“Lần sau để Thương ca ca của em thử xem, có lẽ em ấy sẽ đào nhanh hơn em nha!” Nói xong ngó Thương thiếu niên một cái.

Thương vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ, đại ca đào càng nhanh.”

Đậu xanh rau má! Đinh Tiếu cảm thấy đời này của mình có lẽ sẽ không bao giờ thắng được Thương! Hàng này mới là chuẩn phúc hắc! Khôn nhà mình mới không hắc như vậy đâu!!!

Đối với người mê cơm như Kim mà nói, chỉ cần một đĩa rau cải trắng muối là có thể ăn hai bát cơm gạo. Từ trước tới nay y cũng không biết, những trái cây cứng cứng nhỏ tí không thể ăn ở khu an toàn thôn Đại Thụ sau khi nấu chín cư nhiên thơm ngọt ngon miệng như vậy, mềm mềm, dẻo dẻo, ăn xong toàn thần đều thấy thoải mái. Còn có quả trân châu nữa, sau khi nghiền thành bột lại dùng nước xoa thành cục bột, tại sao lại có thể làm ra đồ vật ăn ngon như thế chứ? Bánh nướng lớn, bánh nhân thịt, bánh nhân rau, bánh bao, sủi cảo, mì sợi. Thật là mỗi một thứ đều khiến y ăn ngon đến không chịu nổi.

“Tiếu Tiếu ca, em có thể theo anh học làm đồ ăn như thế nào hay không?” Tuy cảm thấy bản thân nói như vậy có chút quá phận, nhưng Kim thật sự rất muốn học mấy chiêu. Nói với nhị thúc thì có chút ngại ngùng, nhưng người anh họ này của mình vẫn luôn rất tốt tính, khiến mình có một loại bản năng muốn thân cận, có lẽ anh ấy sẽ không trách mình phải không?

Đối với người nhà Đinh Tiếu tự nhiên cực kỳ hào phóng: “Đương nhiên rồi! Đều là món thường ngày, rất dễ học. Em cứ ở bên cạnh xem, anh dạy cho em. Không hiểu thì liền hỏi anh, người một nhà, đây đều là chuyện nhỏ!”. Cậu vừa nói vừa xử lý mấy con cá biển đại bá mẫu mang tới. Cậu định làm thành cá kho. Như vậy có thể giảm mùi tanh của cá biển đến mức thấp nhất, nhìn ý tứ kia của bá mẫu là không thích loại tanh nồng này, cho nên vẫn là không chiên đi.

“Cái này là anh dùng quả mọng làm thành sốt tương, em nếm thử xem.” Múc ra nửa muỗng sốt tương cà chua trong bình, Đinh Tiếu đưa cho Kim. Lúc này trong phòng bếp chỉ còn lại hai anh em bọn họ, điều này khiến cho Kim có vẻ thoải mái hơn nhiều. Mà Quỳnh ba đang ở lều ăn chuẩn bị nướng hai con hươu bào và thổ lang kia, đây là món chính cho giống đực ngày hôm nay. Liễu Đại vì xem náo nhiệt cũng ở  lều ăn một bên nói chuyện phiếm với Giản và Quỳnh, một bên thái dưa chua, ngại quá, không cần nghi ngờ nàng vẫn thích ăn thứ này nhất.

Kim đem muỗng sốt tương đo đỏ đưa tới trong miệng, lập tức nheo lại hai mắt: “Chua quá! Nhưng hết chua lại thấy ngọt! Ăn rất ngon, là hương vị quả mọng!”

Nhưng hình như không phải toàn bộ, nhưng y cũng không định hỏi vấn đề này. 

Đinh Tiếu cười nói: “Một lát nữa anh sẽ dùng cái này kho với bốn con cá biển kia. Bảo đảm em sẽ thích ăn! Đúng rồi, em có món nào đặc biệt thích ăn hay không? Nói cho anh anh làm cho em. Còn cả Du thích ăn cái gì nữa?”

Kim hơi chút ngượng ngùng trả lời: “Khi còn ở nhà chúng em chủ yếu là ăn thịt nướng, chỉ có muối và hoa tiêu làm gia vị. Không có nhiều món ngon như vậy để lựa chọn. Cho nên Tiếu Tiếu ca làm cái gì chúng em đều thích cả.”

Đinh Tiếu cũng cảm thấy mình hỏi cái này có chút không ổn. “Vậy chờ tới mùa xuân, anh dẫn em tới khu an toàn, kỳ thực trong rừng có rất nhiều thực vật ăn rất ngon, bán thú nhân chúng ta còn có nhóm giống cái ăn nhiều thực vật một chút mới có lợi. Em nhìn anh xem, có phải hơi trắng một chút hay không?” Để cổ vũ biểu đệ ăn nhiều rau củ, mình phải hi sinh biết nhường nào!

Kim gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Đây là do ăn rất nhiều thực vật sao?”

Đinh Tiếu gật đầu: “Đương nhiên rồi! Từ nhỏ mỗi ngày anh đều ăn kết hợp cả thực vật và động vật, nhưng em đã trắng hơn rất nhiều bán thú nhân thôn chúng ta rồi, aiz, những giống đực độc thân thôn Thiên Hà vào mùa xuân sẽ lại nổi điên cho xem.” Nói xong chính cậu cũng thấy

 ༽つ۞﹏۞༼つ một chút, mình cư nhiên đã học được chiêu trêu chọc của ba cô sáu bà như vậy! thật là thói đời, sa đọa mà! (((ノ)゚Д゚(ヽ))))

Kim quả nhiên bị Đinh Tiếu làm cho đỏ bừng mặt: “Nào có. Nghe Kinh ca ca bọn họ nói, là ca phu xuống tay quá nhanh quá sớm, bằng không Tiếu Tiếu ca chắc chắn sẽ khiến nhóm giống đực độc thân của thôn Thiên Hà nổi điên thật lâu.”

Đinh Tiếu lập tức có một loại xúc động muốn phun ra máu, tiểu tử thúi Kinh này, thấy tiểu gia không có mặt liền nói loại chuyện này với biểu đệ ngoại lai thuần khiết vô cùng này của mình, thật là không cho Mộc Ngõa nhà ngươi ăn chút đồ vật bổ thận tráng dương là không được mà! (Phương thức trả thù thật ngoan độc! ( ̄Д ̄;;)

Thịt rắn là món cay nhất trên bàn ăn ngày hôm nay, khi nếm thử Kim chỉ liếm một chút nước canh đo đỏ liền rót một chén lớn nước uống mà vẫn còn hổn hển nửa ngày. Điều này khiến Đinh Tiếu quyết định vẫn là đừng nấu cay qua, độ cay chỉ tầm như kim chi xào thịt ba chỉ là được rồi.

Gà đuôi dài được Đinh Tiếu làm thành gà chiên xù. Một con gà lớn như vậy chặt ra chiên đặt cùng nhau thực sự đồ sộ. Có muối tiêu và sốt tương quả mọng hai loại nước chấm này. Sau khi chiên xong, chưa đợi đặt lên bàn, Du và tiểu Miêu Miêu cứ một chốc lại tới một lần, mỗi lần đều “trộm” đi ba miếng, đương nhiên trong đó tất nhiên là có phần của Thương thiếu niên. Điều này khiến Đinh Tiếu lại không khỏi đỡ trán kính nể một lần nữa về tam đệ bạn lữ nhà mình, thật là….quá có phong phạm lãnh đạo!

Sườn lợn sau khi giã đông được Khôn chặt thành miếng. Lại cắt một đoạn thịt ba chỉ hầm chung với dưa chua. Loại đồ ăn mà một nhà Kim chưa từng nghĩ tới này, chỉ ngửi mùi hương thôi đã khiến bọn họ hiểu ra vì sao Liễu Đại lại mê luyến nó như vậy. Nhưng khi bọn họ ăn vào trong miệng rồi, không ai không tỏ vẻ hứng thú rất lớn. Đặc biệt là Giản, cơ hồ giống với Liễu Đại lúc trước như đúc, miếng đầu tiên đã yêu thích không chịu nổi. Kết quả là hai vị giống cái thành niên này cơ hồ bá chiếm cả một bình canh dưa chua hầm này. May mà Đinh Tiếu biết đại bá mẫu yêu thích, có chuẩn bị thêm một bình nước hầm xương bổ xung thêm vào, bằng không cuối cùng thật sự trở thành dưa chua xào.


Thịt kho tàu là món Khôn ca yêu nhất, thân là bạn lữ tiêu chuẩn tốt nhất Đinh Tiếu sao không dự phòng cho hắc lão hổ nhà mình được chứ? Vì thế một bình lớn thịt ba chỉ kho tàu bạch đậu cứ như vậy chiếm cứ một vị trí nhỏ của bàn ăn, đương nhiên cũng là vị trí ở trước mặt Khôn ca. Đinh Tiếu cũng một thời gian dài chưa ăn món này rồi, không khỏi có vẻ hơi thèm một chút. Khôn ca thực chu đáo mà phân thịt ba chỉ thành hai phần, thịt mỡ bỏ vào bát của mình, thịt nạc bỏ vào bát Tiếu Tiếu. Sau đó dưới ánh mắt trêu chọc và “khinh bỉ” của mọi người, ăn đến dị thường bình tĩnh thỏa mãn, chỉ khổ cho Đinh Tiếu đỏ bừng cả mặt. Cũng may người một nhà Liệt đang chuyên tâm hưởng thụ mĩ thực, bằng không cậu thật sự cảm thấy mất hết mặt mũi.

Thịt thổ lang nướng Đinh Tiếu không động vào miếng nào, nhưng thịt hươu bào Liễu Đại bá mẫu tự tay nướng chế cậu thực hãnh diện mà ăn một miếng to. Một bàn lớn đồ ăn này thêm hai chén cơm, Đinh Tiếu là người đầu tiên no căng không ăn nổi nữa. Lại nhìn thấy Thương thiếu niên ăn đến ưu nhã bình tĩnh (lầm to), Miêu Miêu ăn đến tay năm tay mười, Du ăn đến đầy trời đen kịt, Kim ăn kiên trì bền bỉ. Đinh Tiếu thật sự cảm thấy mình quá thất bại. Sức chiến đấu thật sự quá mức yếu kém!

Nhưng  loại sự tình ăn cố này cậu không muốn làm, đã ăn không ít rồi. Vì thế cậu quyết định đi nấu một nồi nước tiêu thực, kỳ thực chính là trà táo mèo…..

Ăn được tương đối, Giản cảm khái: “Đứa nhỏ Tiếu Tiếu này làm đồ ăn quá ngon, thật là trước kia nghĩ cũng không thể nghĩ ra mĩ vị như vậy.”

Liệt phụ họa theo: “Đúng vậy, không nghĩ tới lần này trở về, thôn Thiên Hà biến hóa lớn như vậy.”

Bằng Giáp tự hào mà nói tiếp: “Những thứ này phần lớn đều là công lao của Tiếu Tiếu, đứa nhỏ này có rất nhiều kỳ tư diệu tưởng. Đặc biệt là ruộng, năm nay mỗi một gia đình đều có đồ ăn chất đầy hầm lương thực, cho dù không ra ngoài săn thú cũng vẫn có thể ăn no.”

Liệt cảm thán: “Đúng vậy. Ý tưởng trồng trọt này thật lợi hại, trước kia chúng ta không biết những thứ trái cây cứng rắn cùng rau củ này có thể ăn ngon như vậy. Nhưng mà đại ca, nhà chúng ta vừa trở về liền muốn phân ruộng, có thể có người không đồng ý hay không?”

Bằng Giáp cười: “Ta đồng ý là được, còn cần hỏi ý kiến của người khác sao? Lúc trước khi ngươi rời khỏi thôn, không phải cũng không mang gì theo sao, cam nguyện đem nhà ở và đồ đạc để lại cho Thôn Bộ sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi trở lại, những người vào ở nhà ngươi cùng những người được phân đồ đạc của ngươi phải đem những thứ đó nguyên dạng lấy ra sao? Thêm người chính là một việc vui bộ tộc thích nhất, người thích nhàn thoại ở thôn Thiên Hà chúng ta là có, nhưng cũng không có can đảm nói ra nói vào chuyện này, hơn nữa là bộ tộc chứ không phải cá nhân bọn họ.”

Liệt do dự một chút, lại nói: “Nói thì như vậy, nhưng là năm nay trong thôn mới vừa phân ruộng ta liền trở lại, có phải…”

“Không có gì phải phải lo hết, ngươi cũng đừng lo lắng những thứ đó, thôn tốt có người đi ngoại tộc sống quay trở về chẳng lẽ lại không phải là một việc vinh quang sao? Hơn nữa, bọn họ hiện tại nếu còn muốn trồng trọt thì phải yên lặng. Phải biết là việc trong ruộng này, có chuyện gì bọn họ đều phải hỏi Tiếu Tiếu và Quỳnh. Hơn nữa người thôn chúng ta quá nhiều, một người cũng không thể gây nên chuyện gì, người muốn kiếm chuyện cũng không có năng lực, xúi giục là sai trái, đừng nói ta, hiến tế nói hai câu cũng đã có thể tống cổ về. Dù sao ta đã chọn xong chỗ cho ngươi, đầu xuân liền xây dựng nhà và sửa sang lại ruộng là được. Ngươi nha, liền thừa dịp không phải đi săn, thì đi kiếm gỗ trước đi. Du à, nói cho bá bá, về sau đều sống ở nơi này có vui không?”

Du từ trong bát ăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy thôn trưởng đại nhân đang tủm tỉm cười nhìn mình, lộ ra gương mặt tươi cười rạng rỡ: “Có! Cực kỳ vui vẻ!”

Chương 179: Tuần trăng mật năm sau bù cũng được

Từ khi một nhà Liệt trở về thôn Thiên Hà, đúng là khiến người trong thôn kinh ngạc một phen. Phải biết là khi cưới giống cái bộ tộc khác, giống đực đều phải phát qua lời thề, cho nên người vài chục năm liền mang theo bạn lữ cùng con cái trở lại bộ tộc của mình, chính là một việc cực kỳ hiếm thấy. Tuy nói vị giống cái Giản của tộc Kim Sư này hiện tại còn bệnh, nhưng mới hơn 200 tuổi thôi, còn hơn 100 năm có thể sinh dục nữa, có thể sẽ mang tới càng nhiều hậu đại cho bọn họ.

Cách nói của Bằng Giáp hoàn toàn chính xác, tuy cũng có người cảm thấy, Liệt lúc này trở về quá mức trùng hợp. Có lẽ là do Quỳnh gọi đại ca mình trở lại. Nhưng ở thời điểm lằng nhằng này, trong lòng bọn họ cũng không phải không có loại cảm giác ẩn ẩn tự hào. Dù sao đều là tộc nhân, thêm người thêm khẩu chính là một việc vui lớn nhất. 

Cho nên lúc trước Liệt và Giản lo lắng vừa qua mùa đông sang mùa xuân năm sau đã được phân ruộng cũng không có phát sinh. Ngược lại có không ít huynh đệ lớn lên cùng Liệt tới đây hỗ trợ chặt cây xây nhà. Thậm chí là khi xới ruộng, những người này cũng thực tích cực mà hỗ trợ. Điều này khiến cho Liệt chẳng những cảm động từ trong ra ngoài, mà còn thành tâm thực lòng cảm kích.

Việc bản thân lo lắng cư nhiên có kết quả như này, quả nhiên vẫn là sống ở bộ tộc của mình tốt hơn nhiều. Nhưng nhìn trạng thái của mọi người, thật đúng là rất khác với khi mình rời đi mấy chục năm trước. Chưa tới nửa tháng đã dựng xong nhà, còn có chỉ cần gần một ngày đã thu thập xong ruộng, hắn thật không biết phải nói gì mới được. Vì thế không thể tránh khỏi mời khách. Cũng may một mùa đông này, bạn lữ và con trai lớn ở cùng Tiếu Tiếu và nhị đệ cũng học xong cách làm không ít mĩ thực. Bằng không lấy phương thức nấu ăn trước kia của bọn họ, thật sự sợ là không dám lấy ra đãi khách!

Đối với việc xới ruộng, Giản và Kim đặc biệt chú ý. Hai mẹ con so với người khác còn học nghiêm túc hơn, bắt đầu cũng phi thường nhanh. Tính cách Giản vẫn luôn rất tự mình cố gắng, từ sau khi thân thể khá hơn nhiều liền nhất định phải kiên trì tự mình xuống ruộng làm việc. Điều này khiến cho những huynh đệ của Liệt trước kia đều cực kỳ kính nể.

Người ta có bệnh còn chưa khỏi hẳn, người từ trước tới nay chưa từng làm ruộng qua còn làm được, còn mình sao lại không làm được chứ? Vì thế một đám cũng trở nên bận rộn lên, hơn nữa trải qua đại hội thể thao đầy náo nhiệt năm ngoái, năm nay vào thời điểm cày bừa vụ xuân, thân ảnh lao động của nhóm bán thú nhân và giống cái rõ ràng nhiều lên. Đây cũng là việc mà lúc đầu hiến tế và thôn trưởng hoàn toàn không nghĩ tới. Quả nhiên thêm người thêm khẩu chính là việc vui lớn!

Không thể không nói, Đinh Tiếu lúc trước trêu chọc đã trở thành sự thực.

Kim chẳng những có vẻ ngoài đẹp, dáng người cao gầy, còn có một mái tóc màu vàng kim mà người tộc Dực Hổ bọn họ không có. Quan trọng nhất là Kim rất có năng lực, mặc kệ là làm việc trong ruộng hay là đi rừng rậm thu hái đều là một phen hảo thủ. Làm người còn rất kiêm tốn hữu lễ. Bán thú nhân như vậy rất khó không khiến cho những giống đực độc thân chỉ thích bán thú nhân không động tâm. Hai năm trước Đinh Tiếu xuất hiện, mọi người còn chưa kịp phát hiện trân bảo đã bị Khôn nhanh chóng chiếm làm của riêng. Hiện tại lại có một bán thú nhân xinh đẹp có năng lực, nhóm người này đều thỏa mãn mà hưng phấn không thôi.

Chính là vì chưa có người định trước, cho nên giống đực chạy tới xếp hàng càng lúc càng nhiều. Mỗi lần khi Kim đi theo Đinh Tiếu bọn họ tới khu an toàn thu thập cái gì đó, nhóm giống đực ngẫu nhiên gặp được luôn sẽ mang theo đủ loại trái cây rau dại gì đó. Đây đều là chiêu số mới giống đực thôn Thiên Hà theo đuổi bản lữ. Bọn họ đối với việc giơ một bó hoa cỏ gì đó cho giống cái và bán thú nhân mà mình yêu thích rất là tự hào! ( = L = )


Sau khi Đinh Tiếu dò hỏi Khôn xong, rốt cuộc yên tâm. Chỉ cần đại biểu đệ nhà mình chưa đồng ý ai, hoặc là đặc biệt tốt với ai, nhóm người này liền không ngăn lại được. Mà khi chưa đồng ý, ai cũng không có động tác nào quá giới hạn. Càng không nói tới hành động. Nhưng vì dò hỏi những việc này, cuối cùng Đinh Tiếu cũng biết được hành vi ôm ôm ấp mình của gia hỏa Khôn ngay từ ngày đầu CMN là vượt quá mức! Loại hành vi vi phạm quy định này sao lúc trước mình lại không mãnh liệt kháng nghị thế nhỉ! Được rồi, gia hỏa Khôn này từ trước tới nay đều là khi ở một mình với mình mới như vậy, mình cũng thích Khôn, nhưng mà….hàng này chính là biết rõ còn cố phạm vào!

Ngày tháng thoi đưa, một khi yên ổn mà sinh sống, hết thảy những thứ bên người đều tùy tâm sở dục, thời gian cũng giống như thoi đưa qua đi thực nhanh.

Vào năm Đinh Tiếu 30 tuổi, hai người tổ chức một hôn lễ đơn giản mà lại long trọng.

Nói đơn giản là vì nghi thức thành thân nơi này không phức tạp. Mà long trọng là vì ngoại trừ có toàn bộ người dân trong thôn tham gia ra, còn có mấy vị thôn trưởng và hiến tế, thậm chí ngay cả tộc trưởng và mấy vị trưởng lão cũng tới đây góp náo nhiệt.

Dù sao Đinh Tiếu và Khôn là đôi bạn lữ trí giả duy nhất trong 2000 năm qua của tộc Dực Hổ, cũng bởi vì giường đất phổ biến, khiến cho người toàn tộc Dực Hổ đều được lợi không ít. Đặc biệt là mấy năm nay chợ lớn chợ bé trong tộc càng ngày càng có xu hướng ổn định cùng chuyên nghiệp hóa, đây hết thảy đều khiến cho những người xung quanh được hưởng chỗ tốt không thể không nhớ kỹ hai con người trẻ tuổi này. Tự nhiên tới cổ vũ là việc tất nhiên.

Vì nhân số tham dự tiệc cưới của Khôn và Đinh Tiếu quá nhiều, hơn nữa lại có danh hiệu trí giả, cho nên cần phải có thân nhân và bằng hữu tới hỗ trợ kiếm nguyên liệu nấu ăn. Cũng vẫn là hình thức tiệc đứng nhưng thông qua trồng trọt mấy năm nay thay đổi, giống đực thôn Thiên Hà cũng có thể ăn nhiều rau củ hơn một chút. Đương nhiên sau khi thôn Thiên Hà thúc đẩy gieo trồng, trải qua Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt câu thông, bắt đầu từ thành Hổ Thần, đến năm nay đã có bốn năm thôn khác mở rộng kế hoạch gieo trồng cày cấy. Chỉ là trước mắt không có hiệu quả như thôn Thiên Hà mà thôi, nhưng từ tộc trưởng cho tới các tộc nhân bắt đầu trồng trọt, trong lòng mỗi người đều tràn ngập khát khao tốt đẹp. Mà hết thảy những điều này, bọn họ như cũ phải cảm kích đại gia đình của Đinh Tiếu và Khôn này.

Đêm động phòng buông xuống, trang phục hôn lễ được Đinh Tiếu chỉnh tề mà gấp lại. Nghĩ tới mình hôm nay thật sự danh chính ngôn thuận mà thành bạn lữ của Khôn, trong lòng có chút buồn cười, lại vì 30 năm trải qua ly kỳ của bản thân mà cảm thán.

Khôn đứng vươn tay ôm eo bạn lữ. Mấy năm nay rèn luyện cùng sức ăn tăng lên nên chiều cao cũng tăng lên, khiến dáng người vốn dĩ nhỏ gầy của Đinh Tiếu thay đổi không ít. Tuy so với những bán thú nhân khác cậu vẫn thấp và gầy hơn, nhưng ít nhất thân thể cũng rắn chắc, sức lực lớn hơn rất nhiều, quan trọng là không còn có dáng người lộ xương sườn như trước nữa. Cơ bụng cân xứng tuy không tách múi, nhưng cũng rất là co giãn. Đương nhiên đối với Đinh Tiếu mà nói, cậu vẫn thực hâm mộ tám khối cơ bụng kia của Khôn.

“Về sau không nên mặc quần áo đẹp như vậy, mới không cho bọn họ xem.” Khẩu khí nói chuyện chua loét của Khôn mang theo tự hào cùng kích động khó có thể kiềm chế. Bạn lữ của mình sao có thể ưu tú như vậy chứ! Thật là nghĩ một chút liền thấy mĩ đến không chịu được!

Bộ “quần áo cưới” này của Đinh Tiếu là cậu tỉ mỉ chế tác một tháng. Trải qua mấy năm nay tìm kiếm ở khu an toàn và phụ cận lãnh địa, còn có khi đi vào sâu trong Thanh Sâm khu vực tường vây ngẫu nhiên gặp được. Đinh Tiếu chẳng những tìm được một vài nguyên liệu nấu ăn có thể ăn, mà còn kiếm được một ít thực vật làm thuốc nhuộm vải. Bộ quần áo này của cậu kiểu dáng cũng không phức tạp. Chính là dùng lông của liệt cáo làm cổ áo và cổ tay áo cùng gấu quần dài. Nhưng điểm hấp dẫn nhất chính là cậu dùng thuốc nhuộm vẽ một hoa văn hình rồng đỏ rực trên thân áo khoác. Phối hợp với màu đỏ của lông liệt cáo, cứ gọi là khí phách không thể khí phách hơn. Đương nhiên từ “khí phách” này chỉ có mỗi Đinh Tiếu thấy vậy thôi~ ( — )

Thân là người Trung Hoa, Đinh Tiếu yêu sâu sắc cái màu sắc đỏ vui mừng cùng với đồ đằng thuộc về dân tộc này. Đương nhiên lúc ban đầu vẽ cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là vì một loại tâm thái hoài niệm cùng yêu thích mà thôi. Chính là khi cậu đem quần áo vẽ xong khoe với hiến tế và thôn trưởng bá bá, trực tiếp khiến bọn họ bị trấn trụ. Thôn trưởng là vì chưa thấy qua quần áo đẹp như vậy, cũng không nghĩ vẽ tranh trên quần áo cư nhiên có thể không giống người thường như vậy. Còn hiến tế chấn động là vì đồ án trên thân quần áo này. Hình thú của Long tộc đã biến mất này sao Tiếu Tiếu lại biết được? Chẳng lẽ Tiếu Tiếu là hậu đại của Long tộc sao? Đương nhiên đây cũng chỉ là nàng suy đoán. Dù sao loại chuyện này ngoại trừ hiến tế và tộc trưởng đại đại tương truyền ra, tộc nhân bình thường đều không hiểu.

Nhưng mà hiến tế cũng không có dò hỏi qua ký ức của Đinh Tiếu với Long tộc. Suy nghĩ của nàng là, tộc trưởng và Bạch trưởng lão bọn họ không phải muốn tới tham dự nghi thức thành thân sao, để cho bọn họ có suy nghĩ giống như mình cũng không tồi. Như vậy về sau có chuyện gì, bọn họ cũng có thể lý giải Tiếu Tiếu vì sao lại biết nhiều thứ như vậy. Dù sao Long tộc là chủng tộc được tất cả các bộ tộc tôn kính và sùng bái, là tồn tại chỉ sau mỗi Thần Thú. 

Lúc này không biết bản thân bị coi thành hậu duệ của Long tộc, Đinh Tiếu đang ở trong lòng ngực của bạn lữ nhà mình nhắc đi nhắc lại: “Anh muốn em mặc em còn không mặc đâu. Mặc như này chả làm được gì. Nhưng mà anh xem, chỗ vải dùng thuốc nhuộm vẽ vào cũng không cứng không phai màu, tính thông khí vẫn tốt như cũ. Sang năm để cho mợ và Kim nhuộm vải bán đi! Em cảm thấy nhất định có thể đạt giải!”

Từ sau khi tộc Kim Sư học xong kỹ thuật dệt vải, Giản lúc trước nghe được tin tức liền chạy tới quan sát. Tuy người ta không dạy cho nàng, nhưng nàng lại là kiểu người làm cái gì cũng phải làm cho tốt. Lúc trước ở thôn Đại Thụ cũng có tự mình trộm nghiên cứu, chỉ là sau lại sinh bệnh liền không có tâm tư kia nữa. Sau đó lại rời tới thôn Thiên Hà, tâm tình tốt, thân thể tốt, hơn nữa lại cảm kích với người tộc Dực Hổ, nàng liền quyết định tiếp tục nghiên cứu dệt vải, hơn nữa có Đinh Tiếu ủng hộ lớn lao cùng với Hạ và Khôn hai vị cao nhân thủ công trợ giúp, rốt cuộc vào năm ngoái đã nghiên cứu ra một chiếc máy dệt vải đơn giản. Hơn nữa được người của mấy thôn phụ cận kính nể. Cứ như vậy, vào mùa hè cần dùng vải bố sẽ không  nhất định phải đến tường vây mua sắm nữa!

Khôn không vui: “Hôm nay chúng ta thành thân, em sao còn tâm trạng nghĩ tới kiếm tiền cùng với mợ bọn họ!”

Đinh Tiếu bĩu môi, nhưng trong lòng cũng rất đắc ý: “Xí, đồ keo kiệt! Em muốn tắm rửa, anh đi nấu nước!”

Khôn ca đầy mặt bình tĩnh: “Xong việc cùng nhau tắm đi, không nên lãng phí thời gian.”

Em khinh! Anh cần gì dùng cái bản mặt cứng ngắc nói ra cái đề tài như vậy. Đinh Tiếu nhịn không được giơ tay bóp quai hàm của Khôn, tự giúp mình sáng tạo ra một “gương mặt tươi cười” cho hắn.

“Anh nghiêm túc như vậy là muốn bị em ăn sao?! Về sau muốn thì phải cười cho đại gia một cái trước biết không!”

Đối với Tiếu Tiếu ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ngôn ngữ của thế giới cũ, Khôn ca đã học được thất thất bát bát.

“Được, đại gia cười cho em một cái!” Sau đó nhếch môi, lộ ra một nụ cười dị thường xán lạn, sau đó chính là –hôn, gặm, nuốt!

Tân hôn xong việc quan trọng nhất là gì? Điều này đối với mấy người Kinh và Lục Hi bọn họ mà nói, tất nhiên là hưởng tuần trăng mật. Nhưng Đinh Tiếu lựa chọn thành thân vào mùa thu, tự nhiên không có thời gian để đi ra ngoài được.

Nhưng dựa theo lời Đinh Tiếu nói: “Sang năm trồng ruộng xong đi cũng được, chờ trước khi thời tiết nóng nhất ta trở về còn có thể trốn được cái nóng. Ta đều không vội các ngươi gấp cái gì?”

Kinh đầy mặt trêu đùa: “Ta đương nhiên không vội, chính là mấy người bọn họ gấp, chỉ vì chờ ngươi và Khôn thành thân trước, bọn họ đều hoãn tới sang năm!”

Đinh Tiếu giật giật khóe miệng, cũng không biết đây là muốn tham khảo cái gì hay là nghĩ cái gì, một hai phải hoãn cưới. Cậu đều hoài nghi đây là nhóm giống đực rút thăm quyết định thứ tự thành thân.


“Kỳ thực mùa đông cử hành hôn lễ cũng tốt mà, các ngươi nghĩ lại lúc hiến tế và Cát Trung bá bá thành thân đi, vừa lúc có tuyết rơi, thật là đẹp!”

Lục Hi xua tay: “Ta thích mùa xuân hơn.”

Đám người Thất, Tư và Đông Y cũng liên tục gật đầu, nhưng mọi người vẫn rất là cảm thán: “Đáng tiếc Độ đã gả ra thôn khác, về sau cũng không thể mỗi ngày đều gặp mặt.”

Tư thở dài: “Còn may hiện tại đi tới thôn xung quanh đều có xe để ngồi, nếu là trước kia, bán thú nhân và giống cái chúng ta nếu muốn đi tới thôn khác cũng mất nhiều sức.”

“Tuyến xe của thôn” này là tộc trưởng đại nhân đưa ra, sau vài lần tới “rình coi” tuyến xe đi chợ của thôn Thiên Hà, hắn liền gọi Bằng Giáp và Khôn tới chủ thành, sau đó tiến hành thương thảo trong mười ngày. Cuối cùng vào đầu năm ngoái, từ thôn Thiên Hà xuất lực kiến tạo thành hai xe gỗ cỡ lớn. Sau đó từ Tộc Bộ phân chia mỗi thôn một cái. Làm thành phương tiện giao thông chuyên chở khi đi tới chợ chủ thành và các thôn khác. Đương nhiên thôn Thiên Hà gánh vác công trình lần này cũng được không ít chỗ tốt từ chủ thành. Tuy bọn họ cũng chả thiếu cái gì, nhưng không có nghĩa là không thể trữ hàng nha! Hiện tại kho lương thực của Thôn Bộ thôn Thiên Hà là CMN hoành tráng!

Mà thông qua chuyện xe gỗ này, thôn Thiên Hà nghiễm nhiên đã trở thành thôn siêu việt nhiều lương thực, mặc dù đại tái dũng sĩ của bộ tộc còn chưa có bắt đầu. Trong lòng mọi người, thôn Thiên Hà đã trở thành đại thôn số một chỉ sau thành Hổ Thần.

Không đề cập người dân có bao nhiêu lương thực, có bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét cùng làm thế nào tự mình tức giận cố gắng phấn đấu cùng có bao nhiêu phát triển. Chúng ta tiếp tục nói tới đám bán thú nhân sang năm đều phải chuẩn bị gả chồng. Đối với Đinh Tiếu mà nói, tiêu chí 30 tuổi thành niên đặc biệt rõ ràng , nhưng đối với những người khác mà nói, ngoại trừ phải thành thân ra, tâm lý và trạng thái cũng không khác gì lúc trước. Mặc dù đều đã sống chung với bạn lữ tương lai, mỗi năm cũng tự mình trồng trọt thu hoạch, chương trình học săn thú cũng đã kết thúc, đám người bọn họ cũng đã có thể tự nhiên vận dụng cung tên thuần thục. Nhưng tổng thể mà nói, trong lòng nghĩ tới nhiều nhất là chơi vui ăn ngon.

Lâu ngày ở chung với nhóm người này dần dần mưa dầm thấm đất, nhân sinh quan của Kim cũng dần dần thay đổi. Ví dụ như….”Tiếu Tiếu ca, anh và ca phu muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?”

Đinh Tiếu đỡ trán, cách gọi ca phu này đã nghe hơn hai năm, cậu vẫn có chút mất tự nhiên.

“Còn chưa nghĩ ra, nhưng rất có khả năng là đi tới bờ biển, anh muốn đi tới biển nơi tộc Thiên Ngư sinh sống xem sao. Nói không chừng có thể đổi được với bọn họ rất nhiều thứ ăn ngon nữa.”

Nghe được đồ ăn ngon, nhóm người này liền trở nên hứng thú.

“Ý tưởng này không tồi! Đến lúc đó chúng ta lại có lộc ăn nữa rồi!” Đây là Kinh.

Lục Hi bĩu môi: “Ngươi chỉ biết ăn! Ta cảm thấy, nếu có thể tự mình vớt được trân châu thì tốt rồi.”

Đông Y lập tức nói tiếp: “Đúng vậy! Trân châu xinh đẹp như vậy. Trong sông ở gần thôn chúng ta nhiều trai sông như vậy thế mà một viên trân châu cũng không có là sao?”

Thất đưa ra ý kiến của mình: “Ai nha, những con trai sông trong sông của thôn chúng ta đều là để ăn mà, ta rất thích sủi cảo nhân trai sông, vừa giòn giòn lại vừa tươi ngon.”

Tư gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng. Nhưng mà xào ớt cay cũng ngon, có đôi khi hấp sủi cảo thời gian lâu liền bị dai.”

Kinh lập tức hùa theo: “Còn không phải sao, nhưng mà so với trai sông, ta thích ăn nhất là cá dạ đỏ, đặc biệt thích ăn cá hầm ớt Tiếu Tiếu làm.”

Trong đầu Kim còn dư lại mĩ vị, thông qua mấy năm nay rèn luyện, y đã có thể phi thường tiếp thu mĩ thực cay tê: “Đúng vậy, đã lâu còn chưa được ăn rồi.”

Đinh Tiếu khoát tay: “Cái này thì có vấn đề gì! Lát nữa chúng ta liền đi tới ao cá bắt mấy con lên, buổi tối chúng ta ăn một bữa cá hầm ớt no nê là được rồi! Vừa lúc đậu nành của ta đã nảy mầm.”

Vì thế Màu trộm lau lau mồ hôi không tồn tại, miễn cưỡng tìm được cơ hội mở miệng: “Ta nói, các ngươi còn nhớ lúc đầu đang thảo luận cái gì không?”

Vì thế mọi người cùng nhau quay đầu lại: “Là cái gì?”

Nhìn đi…nói chuyện xuyên biên giới là việc mà thế giới nào cũng có!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.