Edit + beta: Ngân Lam
Như Quân thật không ngờ, Thập Tứ a ca vốn là tiểu nhi tử của Đức phi lại thành con của mình, hơn nữa còn là một tiểu tử cực kỳ khiến người ta phải lo lắng. Nhớ hồi Tiểu Thất mới sinh, chỉ cần để hắn ăn no, đảm bảo mông nhỏ sạch sẽ là hắn có thể nằm yên trên giường rất lâu, không khóc không ầm ĩ, điều này khiến mama mới Như Quân hết sức hài lòng. Nhưng tiểu tử này thì không giây nào là yên tĩnh cả, suốt ngày để điện của Như Quân như sắp đón đại địch. Thật sự rất khó tưởng tượng một tiểu tử mới chỉ biết bú sữa lại có thể khiến tất cả nhức đầu không thôi. Nói đến cho bú, Như Quân đương nhiên không mong con mình gần gũi với những nữ nhân khác như vậy, nàng biết rõ địa vị của nhũ mẫu trong lòng một số a ca cách cách kia còn cao hơn cả thân nương. Lúc đó vì nàng chưa được sủng ái, cộng thêm có cái bia đỡ đạn lớn là Lương quý nhân, nên mới dám tự cho Tiểu Thất bú, cuối cùng cũng không bị trách cứ. Nhũ mẫu của Dận Chân là người của Hoàng Quý phi, tất nhiên, Như Quân sẽ trả cái nhũ mẫu đang ở doanh Tào lại nhớ Hán này về cho nàng ta. Thế cho nên bên cạnh Dận Chân và Tiểu Thất cũng không có nhũ mẫu nào khoa tay múa chân. Song đứa bé này thì khác. Chưa sinh ra đã có rất nhiều nhũ mẫu được đưa tới, Như Quân điều tra kỹ các nàng, biết sau lưng phần lớn các nàng đều có chủ khác. Hơn nữa, các nàng đều sinh con ít nhất đã nửa năm rồi, Như Quân biết lợi ích của sữa mẹ, nhưng cũng biết lâu quá thì những thứ sữa đó sẽ chẳng còn dinh dưỡng gì nữa. Dù thế, Như Quân vẫn hiểu rõ là không thể tránh khỏi việc có một nhũ mẫu, nhưng với tư tâm, nàng không muốn để con mình gần gũi quá với nhũ mẫu. Huống chi tiểu hài tử mới sinh ra chưa có bất kỳ trí nhớ gì, chúng chỉ hiểu đại khái “có sữa chính là nương”, mà khiến chúng gần gũi nhất lại là nhũ mẫu mỗi ngày cho chúng bú sữa. Tránh tình huống này xảy ra, trước khi sinh, Như Quân xin Bạch ma ma rất lâu, lão ma ma này mới đáp ứng giúp nàng. Trước mặt mấy nhũ mẫu đó, Như Quân chọn Hứa ma ma trông khá trung hậu thành thật. Đương nhiên, quan trọng nhất là vì Như Quân đã để Dận Chân khống chế người nhà và đứa bé mới sinh ra của bà ta. Nàng biết rõ chỉ cần nhũ mẫu này có tý xíu tâm tư gì thôi là con của nàng sẽ trở thành vật hi sinh trong cung đấu bất kỳ lúc nào, nàng không thể sơ sẩy bất cứ thứ gì. Sau khi sinh xong, để khôi phục dáng người, để thẻ tên xuất hiện trong mắt Hoàng đế, các nữ nhân trong cung thường sẽ yêu cầu Thái y kê thuốc cho mình, mà công hiệu lớn nhất của những dược liệu này chính là dừng sữa. Trước khi sinh, Như Quân đã hỏi Lâm thái y kê những thuốc này, thuận tiện lấy luôn ít thuốc thúc sữa cho nhũ mẫu Hứa ma ma. Sau khi sinh, lần đầu tiên tiểu tử bú sữa, mút thật lâu, mút mãi mà sữa không ra, lập tức oa oa khóc lớn. Hứa ma ma nóng nảy, sao lại không có sữa đúng lúc này chứ? Bạch ma ma nổi giận ngay tại trận, nói Hứa thị không có sữa, lại vì tham vinh hoa phú quý mà dám bẩm dối mình có sữa. Lúc này tất cả đều luống cuống, tiếng khóc của tiểu tử lại càng lúc càng vang. Như Quân bèn mở miệng: “Tiểu a ca đói, giờ tạm thời chưa tìm thấy nhũ mẫu phù hợp, thôi để ta cho ăn đi.” Hứa ma ma cảm kích quỳ xuống đất dập đầu. Tiểu tử vừa vào lòng Như Quân đã tìm chốn ăn cơm theo bản năng, đầu rúc ngay vào đó. Như Quân cởi áo, tiểu tử liền nhanh chóng đưa miệng lên. “A, đau quá.” Như Quân kêu nhỏ một tiếng, thấy tiểu tử vội vội vàng vàng, cảm thấy thật sự là quá đáng yêu. Từ đó, mỗi khi Hứa ma ma cho bú, đều có Như Quân và Bạch ma ma đứng đó. Từ lần đầu tiên Như Quân cho tiểu tử bú, tiểu tử liền quấn lấy nàng. Sau Tiểu Thất, bé đã quang vinh trở thành tiểu chủ nhân mới của giường Như Quân. Chừng hai năm nữa sẽ đến kỳ tuyển tú, trước đại hôn, cạnh mấy a ca đều có vài thị thiếp hầu hạ trong phòng, Dận Chân cũng không thể ngoại lệ. Ngũ a ca vừa có thị thiếp không lâu, Hoàng Quý phi và Đức phi đã đưa cho Dận Chân mấy nữ nhân, tuổi mấy nàng đều lớn hơn Dận Chân mới mười tuổi. Khác với những hài tử cùng lứa với Dận Chân, cơ thể và gương mặt các nàng đều đã nảy nở, cũng rất hiểu phong tình. Tối đó Dận Chân vừa rời Thượng thư phòng, Hoàng Quý phi đã phái tiểu thái giám tới truyền lời, rằng đã lâu Hoàng Quý phi nương nương chưa gặp Tứ a ca, tối nay muốn bồi dưỡng tình mẫu tử một chút. Dận Chân biết mình không tránh được, bèn để tiểu thái giám thiếp thân của mình về báo tin cho Như Quân, cũng nói rõ không cần chờ hắn về dùng bữa, mới đi tới Trường Xuân cung. Vào Trường Xuân cung liền thấy ngay nhiều cung nữ trẻ hầu hạ bên Hoàng Quý phi, điều này càng xác nhận phỏng đoán của Dận Chân hơn. “Dận Chân, Hoàng nhi của bổn cung, mau tới đây cho ngạch nương xem con ở chỗ Thành tần thế nào, có gầy đi không?” Hoàng Quý phi vừa thấy Dận Chân đã bày ra vẻ từ mẫu. “Đa tạ Hoàng Quý phi nương nương đã lo lắng, Dận Chân vẫn khỏe.” Dận Chân đã sớm biết ý của Hoàng Quý phi, không phải vì tuổi nàng ta càng lúc càng lớn, từ hồi Thập Nhất a ca đi, bụng không có tý phản ứng nào, nên mới bắt đầu gấp gáp hối hận sao. “Con ấy, đến Trường Xuân cung rồi còn khách khí gì với ngạch nương nữa, đây vốn là nhà con, con lớn lên ở đây mà, chẳng lẽ con không nhớ sao?” Thấy Dận Chân cứng mềm đều không ăn, Hoàng Quý phi nóng nảy, ma ma phía sau không ngừng kéo y phục nàng ta, nàng ta mới cắn răng nén lửa giận xuống. Giọng dịu dàng cũng không đại biểu nàng ta dịu dàng, lời này ý chỉ Dận Chân là một kẻ quên gốc lại bất hiếu. “Dận Chân đều biết, cũng sẽ vĩnh viễn không quên.” Hai lần bị vứt bỏ là tổn thương mãi mãi không thể xóa nhòa trong lòng Dận Chân, nhưng hắn vẫn không thể trở mặt với Hoàng Quý phi và Đức phi ngay lúc này. “Nhớ kỹ là được, bổn cung vĩnh viễn là ngạch nương của con, nếu con không thoải mái, bất cứ lúc nào bổn cung cũng hoan nghênh con về.” Đương nhiên là Hoàng Quý phi nghe ra thâm ý trong lời của Dận Chân, nhưng nàng ta giả bộ như không hiểu, còn ném cành ô liu ra với Dận Chân. Nàng ta đang là nữ nhân tôn quý nhất Hoàng cung, là Hoàng hậu tương lai, nàng ta tin, nếu Dận Chân là người thông minh, sẽ trở về cung của mình. “Đa tạ nương nương đã lo lắng, Thành tần nương nương đối xử rất tốt với nhi thần.” Dận Chân cũng biểu lộ lập trường của mình, hắn tình nguyện làm nhi tử của một tần, cũng không muốn về Trường Xuân cung. “Nếu thật sự tốt, vậy sao Thành tần không sắp xếp người vào phòng cho con? Con là Hoàng nhi của bổn cung, ngạch nương là bổn cung phải quan tâm con. Mấy nàng ấy đều được bổn cung chọn kỹ lựa khéo mấy ngày nay, nhất định có thể hầu hạ con thật tốt.” “Đa tạ hảo ý của nương nương, nhưng cả ngày nhi thần đều bận đọc sách, cưỡi ngựa bắn cung, nhiều người như thế e sẽ ảnh hưởng đến nhi thần học tập, hẳn nương nương cũng không muốn vậy.” Trưởng giả ban cho, không thể chối từ, Dận Chân biết rõ, hôm nay, bất kể như thể nào hắn cũng phải mang đi một nữ nhân. Hoàng Quý phi cảm thấy Dận Chân đúng là không biết suy xét, đưa nữ nhân cho hắn mà hắn còn chối đẩy. Dù thế, Hoàng Quý phi vẫn theo bậc thang xuống, “Ảnh hưởng Hoàng nhi tiến bộ là ngạch nương không nên, vậy Hoàng nhi chọn một người thuận mắt mang về hầu hạ đi.” Dận Chân biết rõ, ai cũng đều là thám tử của Hoàng Quý phi, cũng tiện tay chỉ một người. Hoàng Quý phi thấy Dận Chân chọn vậy, hài lòng nở nụ cười, quả nhiên không ngoài dự đoán nàng ta. Thấy Dận Chân mang theo Tống thị rời đi Trường Xuân cung rồi, Đông Giai thị mới tức giận gạt hết chén trên bàn xuống, “Hắn cho mình là ai chứ, dám nói chuyện với bổn cung như vậy, nếu không phải, nếu không phải bổn cung không có nhi tử, Hoàng thượng lấy cớ này không cho bổn cung lên làm hậu, bổn cung còn quay đầu tìm hắn làm gì?” “Chủ tử, ngài yên tâm, không phải nàng ta đã qua rồi sao, chỉ cần nàng ta được Tứ a ca sủng, không sợ Tứ a ca không về. Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nàng ta còn được chúng ta huấn luyện tỉ mỉ vậy, ngài còn lo gì nữa? Chủ tử nhất định có thể đạt được mong muốn.” Tiếng ma ma chậm rãi truyền vào tai Đông Giai thị. +++ Sáng hôm sau, ở cung Vĩnh Hòa. “Lý thị, ngươi biết tại sao ta để mình ngươi lại không?” Đức phi mân mê son trên tay, không thèm nhìn tới kẻ đang quỳ gối kia. “Nô tỳ không biết, phải chăng nô tỳ đã làm gì sai, khiến chủ tử tức giận?” Kẻ đó mở miệng nói, nghe có vẻ rất sợ hãi, nhưng ánh mắt trấn định đã bán đứng nàng ta. “Ngươi rất tốt, cũng đã hầu hạ bổn cung lâu rồi, bổn cung biết. Dù Tứ a ca không lớn lên bên cạnh bổn cung, nhưng dẫu sao bổn cung cũng là thân nương của hắn, bổn cung cũng phải lo liệu cho hắn. Tối qua Hoàng Quý phi đã xếp một người vào phòng Dận Chân, bổn cung lo hắn bị con hồ yêu mị tử đó mê hoặc, nên bổn cung muốn ngươi đi hầu hạ Tứ a ca, ngươi có bằng lòng không?” Đức phi cuối cùng cũng nhìn Lý thị đang quỳ trên đất. “Nô tỳ nguyện ý, tạ ơn chủ tử.” Nàng ta tin chắc mình có thể khiến Tứ a ca sủng ái. “Bổn cung hy vọng ngươi biết rõ, bất kể thế nào, bổn cung cũng là thân nương của Tứ a ca, ai cũng không thể thay đổi được.” “Nô tỳ hiểu.” Lý Ngọc đương nhiên hiểu Đức phi có ý gì, cung kính cúi đầu. Đức phi thấy Lý Ngọc thức thời như thế, vịn lên vai nàng, trấn an: “Ngươi cũng đừng lo quá, có bổn cung ở đây.” +++ Tối đó, bên người Dận Chân lại có thêm một nữ nhân. Như Quân nhìn hai nữ hài đang thỉnh an mình, lòng cũng cảm khái, không ngờ mình mới hai mấy đã thành bà bà. Đưa ít lễ gặp mặt cho các nàng, cũng dặn các nàng phải hầu hạ Tứ a ca cho tốt, Như Quân liền phất tay cho các nàng lui xuống. Nói thì nói thế, nhưng không có nghĩa là Như Quân thật sự muốn các nàng “hầu hạ Dận Chân cho tốt”. Làm một mẫu thân, nàng không hy vọng bên cạnh con mình toàn những nữ nhân bụng dạ khó lường. Vốn một bà bà đã không vừa mắt với bất kỳ nữ nhân nào đoạt nhi tử của mình, huống chi hai kẻ này quả thật không tốt. Các nữ nhân trong Tử Cấm thành luôn có đủ loại thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp. Như Quân lo Dận Chân mới biết yêu, nhất thời lại không khống chế được, chìm vào vòng xoáy nhu tình của hai nữ nhân này, nên nàng để tiểu thái giám thiếp thân của Dận Chân đi theo hắn một tấc không rời, ngừa các thủ đoạn nhỏ của Tống thị và Lý thị. Song, là a ca, sớm muộn phải học cách đối phó các loại nữ nhân sao cho tự nhiên, Như Quân biết rõ điểm này, nên cũng không ngăn Tống thị và Lý thị gặp Dận Chân. Mỗi sáng sớm Dận Chân rời giường, các nàng ta đều tích cực hầu hạ hắn rửa mặt; đến tối muộn khi Dận Chân vùi đầu học bài, các nàng đều bưng trà đưa bữa khuya, biểu lộ rõ nhu tình và tri kỷ.