Nhật Ký Nuôi Con Ở Thanh Triều

Chương 24: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau


Edit + beta: Ngân Lam

Một đầu ngón út thon dài trắng nõn đụng nhẹ vào một tiểu oa nhi đang say giấc nồng, thấy tiểu oa nhi không phản ứng, ngón tay ấy lại ấn nhẹ vào gương mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm. Bé vẫn không phản ứng, ngón tay đó bèn chạy tới cái miệng nhỏ đang ngáy o o, chọc chọc. Tiểu oa nhi ngủ trên nôi của giường gạch, nhấp nhấp môi đỏ, coi cả ngón tay kia thành mỹ thực mà mút vào miệng. Bé cho mỹ thực sẽ tiến vào miệng mình như thường, ai ngờ cố gắng mút mãi mà vẫn chẳng có xơ múi gì. Vẻ mặt bé lập tức từ chờ mong biến thành uất ức và thất vọng, cuối cùng òa khóc lên. Nhưng đầu sỏ vẫn không chịu buông tha bé, lại nhét một ngón tay khác vào miệng tiểu tử, tiểu tử thấy “cơm” của mình lại về trong miệng mình, tiếng khóc dần yếu đi, mút chặt “cơm”. Mút mút, lại vẫn chẳng có gì, lần này bé ức hơn, nước mắt chảy ra. Ầm ĩ mấy lần, cuối cùng bé cũng từ trong mộng đẹp về tới sự thật, mở to đôi mắt rung rung nhìn, phát hiện bây giờ mình cũng không nằm trong cái ôm quen thuộc, khóc càng to hơn. “Thất đệ, đừng ầm ĩ, lát nữa ngạch nương lại nói đệ đó.” Dận Chân bất đắc dĩ nhìn Thất đệ ngồi trên giường gạch chọc tiểu oa nhi khóc lớn, mở miệng giải cứu. “Tứ ca, tiểu oa nhi đẹp hơn, cũng lớn hơn hồi chúng ta gặp nó lần đầu tiên nhiều, huynh thấy giờ nó chơi được với đệ rồi.” Tránh dẫn nương nương của mình tới, Tiểu Thất luống cuống tay chân học lúc nương nương vừa cho tiểu oa nhi ngủ, dùng sức đong đưa nôi nhỏ. “Tiểu tổ tông, ngài nhẹ thôi nhẹ thôi, chủ tử vất vả lắm mới để Thập Tứ a ca ngủ được.” Nghe thấy Thập Tứ a ca mới ngủ không lâu lại khóc, Bạch ma ma vội vàng chạy vào phòng, thấy tiểu tiểu tổ tông đang bị tiểu tổ tông “tra tấn”, vội vàng ôm Thập Tứ a ca đang khóc đến đỏ bừng mặt từ trong nôi lên, thành thạo dỗ. “Thất a ca, hiện tại thể cốt của tiểu a ca vẫn còn rất mềm, rất dễ bị thương, nên bất kể làm gì cũng đều phải nhẹ tay nhẹ chân.” Mãi đến khi tiểu tiểu tổ tông ngừng thút thít, Bạch ma ma mới nói với Tiểu Thất. Như Quân theo vào sau, thấy Dận Chân và Tiểu Thất đang cầm ít đồ chơi đẹp đùa tiểu oa nhi, tiểu oa nhi cũng khanh khách cười. Như Quân ôm lấy tiểu tử, đưa qua đưa lại nhẹ nhàng. Tiểu tử lần nữa về với cái ôm của nương nương, lần nữa tiến vào mộng đẹp. Như Quân thấy Dận Chân tìm cớ để nô tỳ hầu hạ đều lui xuống, biết Dận Chân và Tiểu Thất nhất định có gì muốn nói với mình. “Ngạch nương, theo nhi tử biết, hiện tại có không ít kẻ đang đánh chủ ý xấu với Thập Tứ đệ. Giờ chúng ta phải làm sao ạ?” Dận Chân mở miệng trước, cũng nói ra chuyện gấp nhất trước mắt. “Ngạch nương, người thấy thế này có được không, chúng ta thu mua mấy tiểu thái giám ở Dưỡng Tâm điện, nói cho Đức phi, Hoàng a mã muốn đưa Thập Tứ đệ cho Hoàng Quý phi, lại nói ngược lại với Hoàng Quý phi, để hai người đó đấu với nhau, có lẽ…” Con ngươi Tiểu Thất đảo vòng vòng, nghĩ đến chiêu đó. “Cách này không được, con đừng quên bọ ngựa bắt ve là đúng, nhưng vẫn còn Hoàng Thái hậu chờ ở kia.” Như Quân nghĩ nghĩ, vẫn thấy ý tưởng của Tiểu Thất chưa phù hợp. “Có thể dùng cách này để ba người đó cùng đấu không ạ? Như thế thì mấy người đó sẽ không đoạt tiểu oa nhi đi.” Dù Tiểu Thất thích trêu tiểu tử, nhưng hắn mới là người chiều tiểu tử nhất. “Các nàng đều là người đã thành tinh, đạo hạnh cao thâm hơn các con nhiều lắm, chiêu này e là không dùng được với các nàng đâu. Ta biết, một tần như ta có tới ba nhi tử thì chỉ có hai con đường: một là đưa tiểu tử cho người khác; hai là mẫu bằng tử quý*, Hoàng thượng sẽ xem xét vì ba con mà phong phi cho ta. Nhưng đã hơn tháng rồi mà vẫn không chút tin tức, hẳn là ta đoán sai. Sợ là Hoàng thượng muốn để ta đi con đường thứ nhất. Nhưng bất kể ra sao, chúng ta đều phải nghĩ kỹ cách ứng đối.” Trước kia nàng cho là lúc Khang Hi đề nghị để nàng nuôi Bát a ca là định phong phi cho nàng, không ngờ là nàng nghĩ nhiều. (*) mẫu bằng tử quý: chỉ những cung phi xưa dựa vào con cái để được lên vị “Lần này bất kể ai muốn chiếm tiểu oa nhi, cũng đều phải được Hoàng a mã đồng ý, vậy chúng ta cũng ra tay từ chỗ Hoàng a mã, giờ xem ai đánh được đòn phủ đầu đã.” Tiểu Thất mở miệng lần nữa. “Nhưng giờ ta hoàn toàn không gặp được hắn, làm sao đánh được đòn phủ đầu chứ? Hay là các con lại…” Như Quân hơi nghi ngờ nhìn Dận Chân với Tiểu Thất. “Ngạch nương, con và Thất đệ đều đã bàn bạc xong xuôi rồi, chỉ cần ngạch nương tin tưởng chúng con, chúng con nhất định sẽ không để Thập Tứ đệ bị mấy người đó cướp đi.” Dận Chân im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nói. “Các con tuyệt đối đừng càng quấy lại càng loạn lên đấy.” Có Dận Chân trầm ổn hơn Tiểu Thất nhiều cam đoan, Như Quân lựa chọn tin tưởng họ, đây cũng là cách duy nhất hiện giờ. Chưa được vài ngày, trong hậu cung liền xuất hiện rất nhiều tin nhỏ, có nói Hoàng Quý phi nương nương sắp nuôi Thập Tứ a ca. Không bao lâu lại có người phản bác, nghe nói Hoàng thượng thấy Lục a ca đi, dưới gối Đức phi nương nương không con, đang định giao Thập Tứ a ca cho Đức phi. Lại không hiểu sao Hoàng Thái hậu không đáp ứng. Tin tức càng truyền đi càng nóng, khiến Đức phi, Hoàng Quý phi và Thái hậu không dám vội vàng ra tay. Đây vốn không phải chuyện lớn gì, nhưng việc định âm thầm làm bị lộ ra trắng trợn như thế, các nàng cũng mất mặt. Dưỡng Tâm điện. “Dận Chân, Dận Hữu, nghe nói gần đây các con rất bận rộn, có thể nói cho trẫm các con đang làm gì sao?” Nhấp một ngụm trà nóng vừa pha xong, nhìn hai nhi tử đang quỳ trên đất, Khang Hi mở miệng. Dận Chân và Tiểu Thất biết không gạt được Hoàng a mã, huống hồ họ cũng không định gạt. Từ mấy hôm trước khi họ phái người tung ra chút lời đồn này, họ đã chờ ngày hôm nay. “Hoàng a mã, tất cả đều do nhi thần làm, không liên quan đến Thất đệ, nhi thần nguyện ý chịu phạt.” Thân là ca ca tốt, Dận Chân biết lần này không trốn được, nên mở miệng một cái đã chịu hết trách nhiệm. “Hoàng a mã, không phải thế, đều do nhi thần làm, nhi thần chỉ không muốn tiểu oa nhi bị cướp đi thôi, nhi thần và Tứ ca đều là ca ca của tiểu oa nhi, chúng con nhất định sẽ bảo hộ nó.” Đương nhiên Tiểu Thất sẽ không để mình Tứ ca bị phát, hơn nữa đây vốn là chủ ý của hắn, Tứ ca bị hắn lải nhải mãi mới miễn cưỡng đáp ứng. “Các con định đi chiêu gì, nói xem nào?” Khang Hi dường như không nghe thấy hai nhi tử nhận sai. Tiểu Thất bĩu môi, Tứ ca lại nói đúng rồi, cái gì cũng không gạt được Hoàng a mã, “Nhi thần và Tứ ca biết lời đồn không thể làm ra hiệu quả lớn gì, nhưng chúng con muốn để các nàng không tùy tiện ra tay được, để kéo dài thời gian hơn cho chúng con.” “Hẳn không chỉ thế đi, các con vừa nhắc nhở trẫm, để trẫm sớm quyết định chốn về cho đệ đệ các con; vừa uy hiếp trẫm: nếu trẫm giao Thập Tứ cho Đức phi thì là đúng với lời đồn, cũng cho thấy trẫm vì Đức phi mà không để ý tới mặt mũi của Hoàng Quý phi. Nếu trẫm giao Thập tứ cho Hoàng Quý phi, vậy sợ mẫu hậu sẽ không vui. Hai con đúng là tính đến mọi điều, nhưng vẫn còn một thứ mà e các con đã tính sai rồi đấy? Trẫm vẫn cứ chọn con đường đó thì sao.” Khang Hi lại nhấp thêm mấy ngụm trà, mở miệng lần nữa, trong giọng không có tý lửa giận nào, mà lại có vui vẻ là hơn. “Hoàng a mã, nhi thần biết sai, nhi thần không nên tính toán Hoàng a mã, đều do nhi thần sai, nhi thần tiếp nhận bất cứ trừng phạt nào, xin Hoàng a mã đừng…” Người tính không bằng trời tính, cuối cùng Tiểu Thất cũng hiểu đạo lý này, hắn không mong vì mình mà chuyện lại thất bại. “Nhi thần nguyện một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm, xin Hoàng a mã tha cho Thất đệ và Thập Tứ đệ.” Dận Chân quỳ dập đầu với Khang Hi, tuy hắn không ra chủ ý, nhưng hắn cũng đồng ý thực hiện, hơn nữa hắn không thể để ngạch nương lo lắng. “Trẫm nghĩ hẳn không phải các con tính sót, tại sao không chặn luôn con đường kia đây?” Khang Hi càng lúc càng ra bài không theo lẽ thường. “Nhi thần biết rõ Hoàng a mã hy vọng chúng nhi thần đểu sống tốt đẹp, Hoàng a mã cho chúng con làm, Tiểu Thất cũng biết, nên Tiểu Thất cho rằng Hoàng a mã biết rõ con đường nào mới là con đường tốt nhất đối với tiểu oa nhi mà?” “Ha ha, Dận Hữu, con quả nhiên rất thông minh. Đáng tiếc, đáng tiếc…” Nếu con có một thân thể hoàn chỉnh, chắc chắn có thể làm nên một phen sự nghiệp. Thật lâu sau, Khang Hi im lặng mới mở miệng lần nữa: “Sau này đừng dò xét trẫm, lần này các con về chép Hiếu Kinh năm mươi lần, lui xuống đi.” Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Khang Hi, vừa định há miệng, tay áo đã bị Dận Chân âm thầm kéo lại, hắn biết không thể hỏi tiếp nữa, cùng Dận Chân cáo lui. Nhìn Dận Chân và Tiểu Thất rời đi, Khang Hi tự nhủ: “Hai tiểu tử này, gây họa xong còn bắt ta phải tử tế với chúng, tính toán không tệ, không tệ.” Nâng chén kề lên miệng, mới phát hiện trà đã uống hết, Khang Hi bèn nói ra bên ngoài: “Để Ô Lạp Na Lạp Minh Nguyệt tới hầu trà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.