Edit: Ngân Lam
Mới rạng sáng hôm sau, cả hậu cung đã ào ào bàn tán chuyện Thành tần của cung Vĩnh Thọ. Nghe nói Thành tần nương nương vì bất mãn với xử phạt của Hoàng thượng, nên phát hỏa rất lớn, kết quả khiến mình ngoài ý muốn sinh non, tất cả đều rối rít cảm thán: Thật sự ăn trộm gà chưa được còn mất cả nắm gạo. Lúc thỉnh an, Thái hậu nương nương và Hoàng Quý phi đều biểu hiện cực kỳ phẫn nộ với Thành tần, cũng lấy Thành tần làm ví dụ điển hình để răn dạy mạnh các nữ nhân hậu cung. Mà Khang Hi nghe được việc này bèn vội vàng phái Thái y tới kiểm tra thân thể cho Như Quân, ngoài dự đoán của mọi người, chín hắn cũng tự mình tới cung Vĩnh Thọ, theo sát đằng sau là những nữ nhân hậu cung có ý xem kịch vui. Như Quân thấy nhiều người hấp tấp vào điện sườn như vậy, đoán đây hẳn là lần đầu tiên từ khi xây dựng, cái điện sườn này phải nghênh đón nhiều khách như thế. Những nữ nhân này cho mình mặt mũi vầy, sợ mình lại khiến cho các nàng thất vọng rồi. Nàng mới biết lời đồn từ trong miệng đám Tiểu Thuận Tử, không ngờ đã nhiều người tới “hỏi tội” như vậy; hoặc có thể nói là không ngờ vị ở Trường Xuân cung kia lại vội vã muốn cho mình xấu mặt đến thế. Thỉnh an xong, Như Quân cung kính hỏi: “Không biết hôm nay Hoàng thượng và các tỷ tỷ đến chỗ nô tỳ có chuyện gì?” “Đã truyền khắp cung rồi, muội muội cũng đừng giấu nữa. Nghe nói muội muội sảy thai, Hoàng thượng và các tỷ tỷ đều rất lo cho muội muội, nên đặc biệt dẫn Thái y giỏi nhất tới bắt mạch chữa trị cho muội muội, tin chắc không lâu sau vẫn còn hoài thai được.” Trước giờ vẫn làm kẻ đầu gỗ, vậy mà Vinh phi lại mở miệng đầu tiên, điều này khiến Như Quân hơi ngoài ý muốn. Nhưng không khó hiểu, sự kiện đánh nhau lần trước đã xúc phạm nàng ta, chắc nàng ta đang định thừa dịp này xem trò hay của mình. “Vậy cũng lạ, muội muội còn không biết mình sảy thai, sao tỷ tỷ lại biết đây?” Như Quân cười đáp, giọng cũng lộ vài phần tò mò. “Nghe nói là từ trong cung muội muội truyền ra, sao muội muội lại không biết chứ.” Như Quân nói vậy, quả khiến Vinh phi nghẹn họng, nhưng lăn lộn trong cung nhiều năm cũng không phải ngồi không, nàng ta kịp phản ứng rất nhanh. “Thế để Thái y xem chút đi, rốt cuộc là sao?” Khang Hi xem đủ rồi, cũng chen vào. Khi Lâm lão thái y nói mạo phạm xong, bèn run rẩy đặt tay lên cổ tay phải của Như Quân, lát sau liền quỳ xuống, chúc mừng Khang Hi: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Thành tần nương nương có hỉ, theo lão thần chẩn đoán, thai nhi đã được hai tháng.” Nghe xong, những nữ nhân vốn đang định xem kịch vui lập tức biến sắc, “Không thể nào, nhất định là Lâm thái y ngươi chẩn sai rồi.” Hoàng Quý phi thét lên. Nàng ta lập tức phát hiện mình quá đường đột, ma ma đứng sau nàng ta cũng vội kéo xiêm y nàng. Nàng ta lúng túng giải thích: “Bổn cung nghe nói có nô tỳ thất trên nệm muội có vết máu nên mới lo cho muội muội, Lâm thái y vẫn nên chẩn lại cẩn thận chút.” Lâm thái y quỳ nói với Hoàng Quý phi: “Lão thần đã chẩn rất cẩn thận, Thành tần nương nương rất khỏe mạnh, thai nhi cũng không có vấn đề, không có dấu hiệu xuất huyết.” Hoàng Quý phi có ngốc cũng biết mình bị tính kế, hung tợn trừng Như Quân, phối hợp ngồi xuống. Khang Hi nghe tin này, rất vui, ban thưởng rất nhiều đồ cho Như Quân. Nhóm Hoàng Quý phi, Quý phi thấy thế đều vội vàng ban thưởng, mỗi người đều tỏ vẻ hào phóng trước mặt Khang Hi. Sau đó, mỗi ngày của Như Quân đều trôi qua rất thảnh thơi: chuyện trong điện có Bạch ma ma phụ giúp Dận Chân quản lý, Tiểu Thất cũng rất hiểu chuyện. Vừa thấy bụng mình hơi lồi ra, Tiểu Thất bắt đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng, rất sợ sẽ làm đệ đệ/muội muội tương lai bị thương. Sau đó Bạch ma ma nói cho hắn biết, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không tổn thương đệ đệ/muội muội, hắn mới bằng lòng tới gần nàng. Đôi lúc, hai đứa bé cũng sẽ thò tay sờ sờ cái bụng hơi gồ lên của mình, cảm thụ tiểu oa nhi vẫn chưa biết là nam hay nữ chào hỏi họ. Có lẽ là vô cùng tò mò với sinh mệnh mới, có lẽ là vì muốn biết mình tới thế giới này như thế nào, chỉ cần nàng có một biến hóa nho nhỏ, hai đứa bé đều thấy lạ hồi lâu. Cho dù mình đang bị cấm túc, Khang Hi không tới thăm mình, nhưng luôn để Tam Đức Tử tới đưa vài thứ, để nói cho người trong cung, Hoàng thượng vẫn rất sủng ái Thành tần. Chắc là khi mang thai, nữ nhân sẽ luôn trở nên mẫn cảm đến lạ, luôn hy vọng có một nam nhân để mình dựa dẫm. Mỗi lúc nàng nôn nghén đến chảy nước mắt, cảm thấy cả người đều bất lực vô cùng, cuối cùng lại gào khóc lên luôn, khiến tất cả chẳng biết làm sao. May mà có hai nhũ mẫu nhỏ luôn bầu bạn với nàng, cùng nàng vượt qua thời kỳ mang thai gian nan. Nói đến nôn nghén, đứa bé trong bụng này nhất định là một nam hài hoạt bát nghịch ngợm, vì từ tuần thứ tám tới tận tuần thứ mười sáu, Như Quân nôn nghén nguyên hai tháng, người cũng gầy đi rất nhiều, mỗi ngày đều ăn rồi nôn, nôn rồi ăn. Thời gian đó hai đứa bé rất căng thẳng, còn thường xuyên tới Thái y viện dạy dỗ các Thái y. Lần đầu tiên Như Quân nôn nghén ngay tối hôm Khang Hi đến thăm, Tiểu Thất và Dận Chân nghe Bạch ma ma nói nàng cần tẩm bổ, nên bữa tối vừa bưng lên, họ đã không ngừng gắp món cho nàng. Lúc Tiểu Thất gắp một miếng thịt cá qua, dạ dày nàng lập tức sôi lên, vội chạy ra cửa nôn. Lần đầu tiên nôn nghén, có gì trong bụng đều nôn sạch ra, dạ dày trống rỗng rồi vẫn còn tiếp tục nôn… Cuối cùng nôn ra cả nước mắt. Hai đứa bé ở bên, một đứa bưng trà đưa khăn, một đứa không ngừng vỗ nhẹ lưng nàng. Từ đó họ biết nữ nhân mang thai phải gian khổ cỡ nào. Thật ra đứa bé này vẫn rất may mắn, có được hai ca ca hết lòng hết dạ bảo vệ. Có một lần, Dận Chân nghe Như Quân nói, đánh đàn kể chuyện cho đệ đệ/muội muội, bé ở trong bụng cũng nghe được, hơn nữa lúc lớn lên sẽ am hiểu những thứ đó. Từ đó, mỗi ngày, trước khi ngủ, Tiểu Tứ đều tới phòng Như Quân, bưng gương mặt bắt đầu hiển lộ tính than, kể chuyện cho tiểu oa nhi. Nhớ hồi mới đầu, Dận Chân mang một quyển “Luận ngữ” dày tới đọc cho đứa bé trong bụng, sau đó Như Quân nói với hắn, hài tử còn nhỏ, chưa nghe hiểu “Luận ngữ” thâm ảo như thế, mới tuần tự cho bé nghe đơn giản trước. Hôm sau mang tới một quyển du ký dễ hiểu hơn… Hắn không phải một người am hiểu kể chuyện, không tài nào nói sinh động như thật giống Tiểu Thất, nhưng giọng hắn luôn khiến Như Quân cảm thấy yên ổn lạ. Còn Tiểu Thất, chắc là để bù lại tiếc nuối đời này của mình, hắn luôn bảo thái giám của mình tìm một ít đồ chơi nhỏ hình cung tên, mỗi lần đều tả dáng cưỡi ngựa cầm cung khí phách phóng khoáng với oa nhi trong bụng Như Quân, nhưng không khó nghe trong giọng chút hâm mộ và tiếc nuối đè nén. Có lần, Tiểu Thất biểu hiện tốt ở Thượng thư phòng, được Khang Hi khen. Khang Hi hỏi hắn muốn được thưởng gì, Tiểu Thất mở miệng xin một chiếc cung ngọc Hòa Điền* nhỏ thượng đẳng, nói là làm lễ gặp mặt cho đệ đệ tương lai. (*) Hòa Điền: địa khu thuộc khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương (TQ), nổi tiếng với hai con sông vớt được lên hai loại ngọc cổ trắng và đen, với độ dày, sáng, bán trong, nặng và cứng rất tốt Mỗi lúc đó Như Quân đều hỏi: “Tiểu Thất, sao con biết là đệ đệ, không chừng là một muội muội rất đáng yêu thì sao? Chẳng lẽ Tiểu Thất không thích muội muội?” Tự nhận là đã lớn, mỗi lần Tiểu Thất đều giả bộ trầm ổn, nói với Như Quân, bây giờ hắn đã là ca ca rồi, không thể gọi nhũ danh của hắn nữa. Như Quân biết Tiểu Thất đã lớn, có ý nghĩ của riêng mình, nên nhũ danh “hảo bảo” cũng bị nhét vào trong kho tồn lịch sử. “Tại sao lại là muội muội chứ, Tứ ca là nam, Tiểu Thất là nam, đương nhiên tiểu oa nhi trong bụng nương nương cũng phải là nam rồi.” Còn lúc Như Quân hỏi Dận Chân cảm thấy tiểu oa nhi sẽ là nam hay là nữ, Dận Chân nhìn Như Quân, hỏi ngược lại: “Tại sao sẽ là nữ ạ?” Bụng Như Quân càng ngày càng nặng, bắt đầu có hội chứng u bước trước khi sinh, có lẽ thần kinh luôn căng thẳng suốt chín tháng càng thêm căng ra hơn, Như Quân luôn lo này nghĩ nọ, đến mức ngủ cũng phải có người ở bên. Bất kể chuẩn bị ra sao, trong tiềm thức, nàng vẫn sợ hãi mình vừa thả lỏng, đứa bé này sẽ gặp chuyện. Tháng năm, gốc cây làm bạn với Tiểu Thất lớn lên trước cửa sổ kia cũng đã mọc rất khỏe. Để tỏ lòng hoan nghênh đứa bé này, ba người họ cùng trồng mỗi người một cây giống, ngay bên phải gốc của Tiểu Thất. Hiện tại, cạnh gốc hòe già đã có ba gốc cây nhỏ, mỗi ngày hai đứa bé đều tự mình đi xem cây nhỏ. Rất nhiều đóa mai nhảy múa theo gió, bay tới khắp nơi cạnh điện. Như Quân cũng trải qua một ngày xé lòng nhức phổi trong tiếng thét chói tai, mãi tới khi trăng treo cao cao bên ngoài, tiếng khóc vang dội mới truyền khắp Vĩnh Thọ cung, Như Quân hạ sinh một nam hài đỏ hỏn đầy nếp nhăn, nhưng từ trên trán có thể lờ mờ thấy, tương lai đích thị là một mỹ nam. Tiểu Thất gặp được đệ đệ mình chờ mong đã lâu, hơi thất vọng. Nương nương đã nói, tiểu oa nhi sẽ trăng trắng mềm mềm, còn ngọt ngào kêu Tiểu Thất ca ca. Nhưng da tiểu oa nhi này lại vừa đỏ vừa nhăn, trông già như Lâm lão thái y vậy; hơn nữa Tiểu Thất còn dạy bé rất nhiều lần, nhưng bé vẫn không gọi Tiểu Thất ca ca, chỉ biết khóc. Tiếng khóc đó là Tiểu Thất đau cả tai, thì ra nương nương chỉ lừa Tiểu Thất thôi.