Edit + beta: Ngân Lam
Một bóng đen lén lút tiến vào điện bên sườn, nhìn quanh vài lần, thấy không ai phát hiện mình, bèn quen tay hay việc đến trước một căn phòng. Vỗ ngực thở hổn hển, đang lúc nàng ta cảm thán lại một lần chưa bị phát hiện, đèn trong phòng bỗng sáng lên. Nàng ta trợn to mắt, nhìn những người vốn không nên xuất hiện ở phòng mình kia, không biết nên làm thế nào cho phải. “Đã về rồi à, muộn thế mà ngươi đi đâu vậy.” Như Quân vuốt vòng trang sức trên tay, cúi đầu nói chậm rì rì, như thể nàng hoàn toàn không tới để bắt người vậy. Người kia lập tức trấn tĩnh lại, ít nhất là tỏ vẻ nàng ta không hề hoảng hốt tý nào, nhưng bàn tay nắm chặt ống tay áo vẫn để lộ sự căng thẳng của nàng ta. Nàng ta cười cười đi đến chỗ Như Quân, “Muộn như vậy rồi mà chủ tử còn tìm nô tỳ, có việc gì gấp sao ạ?” “Đến xem nô tỳ tốt của ta, đêm hôn khuya khoắt chạy đi tìm ai, quỳ xuống.” Như Quân vỗ mạnh xuống bàn, mình vừa cho nàng ta cơ hội cuối cùng, nếu nàng ta không chịu thẳng thắn với mình, coi như vì nhiều năm đã hầu hạ mình của nàng ta, mình sẽ nghĩ cho nàng ta một kết cục tốt một xíu. Người kia sợ tới mức quỳ phịch xuống. “Ta biết có người phản bội mình, ai ta cũng đã từng nghi qua, duy chỉ không có ngươi! Đó là vì ngươi là người làm bạn với ta từ nhỏ đến giờ, ta tín nhiệm ngươi, có thể nói là ở Hoàng cung này, trừ hai đứa bé ra ta tin nhất là ngươi, không ngờ…” Như Quân không nhìn nàng ta, nhưng trong giọng lại lộ ra vô số mệt mỏi. Ngay từ đầu, Như Quân thật sự không tin là nàng ta, nhưng cuối cùng, nàng ta lại để nàng thất vọng. “Thực xin lỗi, là Hỉ Nhụy thực xin lỗi tiểu thư.” Hỉ Nhụy quỳ gối khóc, và càng không ngừng dập đầu, hi vọng tiếng “Tiểu thư” ấy có thể kích thích được chút thương xót của chủ tử. “Nói đi, ai là chủ tử chân chính của ngươi, tại sao ngươi lại phản bội ta, có lẽ là ngươi chưa từng trung thành với ta bao giờ, đúng không.” Đến giây phút này, vẫn còn hy vọng mình có thể buông tha nàng ta, giọng Như Quân lập tức lạnh xuống. “Không phải vậy, tiểu thư, thật sự không phải như vậy.” Hỉ Nhụy bò đến bên Như Quân, kéo vạt áo của Như Quân. Không thể nào, đó là bí mật sâu nhất của mình, chủ tử chắc chắn không biết, đúng, chắc chắn không phải là chuyện đó, Hỉ Nhụy tự an ủi. “Nói đi, chẳng lẽ phải dụng hình ngươi mới bằng lòng nói sao?” Nhớ tới nàng ta đã làm nhiều chuyện như thế, lần này Như Quân thật sự không định bỏ qua cho nàng ta. “Nô tỳ thật sự không cố ý, thật sự không cố ý phản bội tiểu thư mà, là các nàng ép nô tù, là Hoàng Quý phi lấy nương của nô tỳ ép nô tỳ. Van cầu tiểu thư, xin hãy vì nô tỳ đã hầu hạ ngài nhiều năm như thế mà bỏ qua cho nô tỳ.” Hỉ Nhụy đã dập đầu đến chảy máu, vẫn cứ quỳ gối ở đó khẩn cầu. Choang! Một cái chén ném xuống bên cạnh Hỉ Nhụy, nước văng lên người, lên mặt nàng ta, “Đến lúc nào rồi mà ngươi vẫn chưa chịu nói thật? Ngươi thật sự cho ta là kẻ đần? Có cần chủ tử ta nói cho ngươi biết không?” Như Quân trừng to mắt, nhìn chằm chằm nàng ta. “Nô tỳ thật sự không biết tiểu thư đang nói gì.” Hỉ Nhụy vẫn giả bộ vô tội nhìn Như Quân, nhưng chút hoảng sợ kia vẫn bị Như Quân bắt lấy. “Ngươi đã không nhớ, vậy ta phải nhắc ngươi một chút rồi. Rốt cuộc là Đới Giai Như Liên, Nhị nữ nhi của Đới Giai Thành Lễ đã cho ngươi thứ tốt gì, để ngươi bán mạng vì nàng ta đến thế?” “Tiểu thư, không phải vậy, sao nô tỳ dám có quan hệ gì với Nhị tiểu thư, tiểu thư ngài quá đa nghi rồi.” Đến giờ rồi mà Hỉ Nhụy vẫn muốn tiếp tục che giấu. “Đúng vậy, ta cũng không ngờ tới, nha hoàn thiếp thân của ta lại là người mà muội muội ta sắp xếp vào, nếu ta không đoán sai, nương của Đới Giai Như Liên là thân thích phương xa của ngươi.” “Nô…” Hỉ Nhụy vừa định mở miệng đã bị ánh mắt của Như Quân ngăn lại, “Nếu ta nhớ không lầm, năm đó ta đang mang Tiểu Thất, lúc đi dạo trong Ngự hoa viên, là ngươi đẩy cung nữ đó nên cung nữ đó mới trượt chân va vào người ta, đúng không? Ta đã nghĩ chuyện đó rất lâu, cung nữ đó đi từ đối diện ta tới, hoàn toàn không thể đụng phải ta được. Là ngươi đứng bên cạnh ta, nhân lúc không ai chú ý, đẩy cung nữ đó một cái, mới khiến nàng ta không đứng vững, và va phải ta. Mà ngươi lại không ngờ, mình cũng bị ngã sấp xuống, thành đệm lưng cho ta, được cái tiếng tốt trung tâm hộ chủ.” Hỉ Nhụy thấy chuyện năm đó bại lộ, ngây người ra, nàng ta không ngờ tiểu thư đã biết cả chuyện này. “Lần này ta mang thai, ta cũng mới biết hai ngày nay. Không ngờ ngươi cũng rất cẩn thận, ta tò mò là làm sao ngươi có thể nhìn ra? Tấm khăn lụa hun xạ hương dưới nệm ta kia là chủ ý của ai? Là của đôi mẫu nữ Niên Nhược Liễu đó hay của Hoàng Quý phi?” Thấy Hỉ Nhụy ngơ ngác, không nói được một câu, Bạch ma ma vẫn đứng sau lưng Như Quân nói, “Chủ tử, để lão nô xử lý đi, lão nô không tin nàng không mở miệng được.” Bà là một ma ma có tư lịch cực dày dạn mà Khang Hi đưa cho Như Quân thời gian trước. Như Quân điều tra bối cảnh sau lưng bà, nhưng cũng chỉ biết bà trước kia vẫn luôn quét dọn ở lãnh cung. “Bạch ma ma, mang người xuống nhốt vào kho củi, còn lại giao cho ngươi. Ngươi nói với hai ma ma canh cửa, không cho bất kỳ ai nói chuyện với nàng ta, nếu ta phát hiện mất người sẽ hỏi các nàng. Ta mệt rồi, hôm nay tới đây thôi.” Về phòng, Như Quân thấy đám Hỉ Đậu đã đổi hết chăn gối trên giường, dọn lại phòng một lần rồi, mới yên tâm nằm xuống giường. Đêm qua nói chuyện với Dận Chân xong, vừa vào phòng mũi nàng đã hơi khó chịu, như có cái mùi nào đó cực nhạt ở trong vậy. Nàng rất mẫn cảm với các mùi, đặc biệt là những thứ mùi hun nàng không thích, nên trước giờ phòng vẫn luôn sạch sẽ. Như Quân hơi lo, lập tức gọi Bạch ma ma tới, để bà tra xem là chuyện gì, còn mình đi ra sân nhỏ ngồi một lát. Được một lúc, đã thấy sắc mặt Bạch ma ma khác thường, Như Quân lập tức cảm thấy nguy hiểm, vội hỏi sao rồi. Bạch ma ma lặng lẽ nói cho nàng, trong lớp nệm kép của nàng có một tấm khăn lụa, Bạch ma ma phong phú kinh nghiệm vừa ngửi cái đã biết đây là xạ hương, hơn nữa lượng hương còn rất nặng. Như Quân mang thai, đương nhiên là lão ma ma này đã nhìn ra, bà và Như Quân cùng bàn xử lý chuyện phía sau. (*) xạ hương là một thứ hương rất độc với phụ nữ có thai, có thể dẫn đến sảy thai với tỉ lệ rất lớn Người thả hương kia rất hiểu Như Quân, mùi xạ hương quá nồng, nên phải dùng những thứ hương khác để giấu mùi xạ hương đi, cuối cùng nhét vào trong lớp nệm kép. Vì đã đến thu, nên Như Quân cũng đổi một cái nệm tương đối dày, cả ngày không ai phát hiện gì kỳ lạ, cũng may mà phút cuối cùng lại bị Như Quân phát hiện. Trước đó Như Quân cũng cảm giác được bên cạnh mình có kẻ phản bội, không ngờ ngay cả chuyện mình mang thai mà nàng ta cũng biết rõ, không biết chủ tử của nàng ta là ai. Để bắt được kẻ này, tránh đêm dài lắm mộng, Như Quân và Bạch ma ma nghĩ tới một chiêu, dụ rắn ra hang. Đêm đó Như Quân vẫn ngủ như thường, sáng hôm sau rời giường, trên nệm có một vũng máu, hai nha hoàn Hỉ Nhụy và Hỉ Đậu thấy, vội vàng hỏi Như Quân có vấn đề gì không, không thoải mái ở đâu, có cần mời Thái y đến không. Lúc ấy Như Quân nói: “Mấy nay ta còn đang nghĩ, sao nguyệt sự vẫn chưa tới, may mà tối qua đến, không ta lo quá mất. Các ngươi mau dọn giường đi.” Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau một ngày bận rộn, đến đêm, một bóng người chạy ra khỏi điện sườn của Vĩnh Thọ cung, Bạch ma ma để Tiểu Thuận Tử đi theo sau xem nàng ta đi đâu. Theo Tiểu Thuận Tử hồi báo, nàng ta đến Ngự hoa viên gặp một tiểu thái giám một lúc, rồi tiểu thái giám đó liền chạy đến Trường Xuân cung. Sau đó nàng ta lại chạy tới cửa cung, gần đó cũng có một tiểu thái giám chờ, nàng ta đưa một phong thư cho kẻ đó, rồi trở về. Chẳng qua, nàng ta không biết, mình vừa rời đi, tiểu thái giám đó đã bị người lén bắt tới trước mặt Tứ a ca. Biết rõ tất cả, Như Quân khá choáng, còn có phần khiếp sợ, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng, bị người mình tin tưởng phản bội, thật sự rất khó chịu. Bên cạnh đó, còn không ngờ nhà mình có người muốn đâm mình một đao, còn lên cùng một thuyền với Hoàng Quý phi. Đối với tình huống ở nhà, mình cũng không rõ lắm, mỗi lần các phu nhân tiến cung, ngạch nương cũng đều tới thăm mình, dặn mình phải cẩn thận các thứ. Còn kể ít chuyện về ba đệ đệ của mình, Đại đệ vừa vào quan trường, Nhị đệ rèn luyện ở quân doanh, Tam đệ đang chuẩn bị khoa cử. Trừ những thứ đó ra, ngạch nương không hề nói gì với mình nữa, nay mới biết bà cũng không dễ dàng. Nam nhân yêu những nữ nhân dịu dàng yếu ớt kia bao nhiêu, điều này thể hiện rất rõ ở a mã của Như Quân. Từ khi ngạch nương của Như Quân sinh Đại đệ của nàng, Đới Giai Thành Lễ đã nạp một nữ tử người Hán tên Niên Nhược Liễu vào cửa. Đây cũng chả phải chuyện lớn gì đối với một nam nhân vốn có nhiều tiểu thiếp. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, là nữ tử người Hán này lại có thủ đoạn cao siêu như thế, không bao lâu tim và người của Đới Giai Thành Lễ đã bị bà ta khống chế hơn phân nửa. Mà nữ nhân này, trong vòng vài chục năm, từ một thị thiếp thấp nhất bò lên vị trí tiểu thiếp bây giờ, còn sinh ba nữ một nam, nghe nói còn được Đới Giai Thành Lễ sủng ái vô cùng. Ngạch nương của Như Quân cũng là một nữ nhân cực lợi hại, đấu với nữ nhân này vài chục năm, chưa từng bại bao giờ, nhưng mất lòng người nam nhân, thì đấu với nữ nhân khác đến thế nào cũng chỉ uổng công. May mà bà có ba nhi tử ở đó, hơn nữa dù Đới Giai Thành Lễ sủng nữ nhân kia, nhưng vẫn rất tôn trọng bà. Tuy bà đã sớm không ôm tý hy vọng nào với nam nhân đó, nhưng bà vẫn tính toán cho nữ nhi đang khó khăn sống sót trong hậu cung, kiên trì vì nhi tử vừa cất bước chốn quan trường. Bà không cần nam nhân, nên đống gia sản vốn thuộc về con cái bà, bà phải có. Một gia tộc không thể nào có hai nữ nhân ở phi vị cùng một lúc, giống như Quách Lạc La thị, tỷ tỷ là phi tử, nhưng muội muội chỉ là một vị tần không được sủng. Thấy đợt Như Quân tiến cung tuyển tú rầm rộ như thế, cuối cùng thật sự được tuyển, Niên Nhược Liễu nghĩ nữ nhi mình cũng có thể được như thế, nên bà ta bắt đầu sắp xếp. Niên Nhược Liễu một lòng ngóng trông Đại nữ nhi của mình trở thành sủng phi của Hoàng đế, nhi tử mình được kế thừa gia sản của Đới Giai Thành Lễ, nên không khi nào bà ta không suy tính. Một lần, bà ta vô tình phát hiện nha hoàn thiếp thân của Đại tiểu thư Đới Giai Như Quân là thân thích nhà nương bà ta, bà ta bèn tìm tới nương của Hỉ Nhụy, đáp ứng chỉ cần nữ nhi mình trở thành Hoàng phi, nhất định sẽ để Hỉ Nhụy cũng được hầu hạ Hoàng đế. Một lần tiến cung thăm hỏi, bà ta cố ý sắp xếp cuộc gặp vô tình, quy hàng với Hoàng Quý phi, từ đó Hỉ Nhụy cũng trở thành người của Hoàng Quý phi. Lần này Như Quân mang thai, Hoàng Quý phi và Niên Nhược Liễu đều biết, vì thế ra nhiệm vụ cho Hỉ Nhụy, và cam đoan với nàng ta, qua một năm nữa, Đới Giai Như Liên sẽ tiến cung, đến lúc đó Như Liên sẽ đòi Hỉ Nhụy với Như Quân. Hỉ Nhụy biết việc mình chờ mong nhiều năm sắp tới, bèn thừa lúc không ai chú ý, lén nhét khăn lụa vào dưới nệm. Sáng hôm sau, không ngoài dự đoán, thấy được vũng máu đó, nàng ta biết mình thành công, còn cười thầm Như Quân ngay cả mình mang thai cũng không biết. Thật ra, nệm đã sớm bị Bạch ma ma thay, vết máu trên đó là máu gà mà lúc trời chưa sáng, Bạch ma ma trộm từ Ngự thiện phòng tới.