Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến: Chương 89
Bonnie chồm người ra trước, thở phì phì vì hài lòng. Caroline mặc quần jeans với áo len dày, mang theo một dạng như túi dây rút màu trắng, không to lắm, nhưng đủ để cất một quyển nhật ký nhỏ.
Nóng cả người vì cảm giác chiến thắng, Bonnie đợi sau bụi cây cho đến khi họ lái xe đi. Rồi cô rảo bước về phía ngã tư giao giữa đường Thrush và lối vào khu Hawthorne.
“Cậu ấy kìa, dì Judith. Ở góc đường ấy.”
Chiếc xe giảm tốc độ rồi dừng lại. Bonnie chui vào băng ghế sau cùng với Elena.
“Nó mang theo một cái túi dây rút màu trắng.” cô bạn thì thào vào tai Elena khi dì Judith cho xe chạy
Cảm giác râm ran phấn khích lan tỏa khắp người Elena, cô siết tay Bonnie. “Tốt quá,” Elena thở hắt ra. “Giờ bọn mình sẽ xem nó có mang túi vào nhà bà Grimesby không. Nếu không có thì cậu bảo Meredith rằng cái túi nằm trong xe nhé.”
Bonnie gật đầu đồng ý và siết tay Elena đáp trả.
Họ đến nhà bà Grimesby vừa kịp lúc thấy Caroline vào trong với một chiếc túi trắng đung đưa trên tay. Bonnie và Elena nhìn nhau. Giờ thì trách nhiệm thuộc về Elena, cô phải nhìn xem Caroline có để túi lại trong nhà hay không.
“Cháu cũng xuống đây luôn nhé cô Gilbert,” Bonnie nói khi Elena nhảy xuống xe. Cô bạn sẽ đứng đợi bên ngoài cùng với Meredith cho đến khi Elena bảo cả hai biết chiếc túi ở đâu. Quan trọng là không được để Caroline nghi ngờ có điều gì bất thường.
Bà Grimesby, quản thủ thư viện của thị trấn Fell’s Church, ra mở cửa cho Elena. Nhà bà trông cũng giống hệt một cái thư viện, kệ sách khắp nơi và sách vở chất đống trên sàn. Bà cũng là người lưu trữ những hiện vật lịch sử của Fell’s Church, bao gồm quần áo trang phục được giữ gìn từ những ngày đầu thành lập thị trấn.
Hiện tại căn nhà đang tràn ngập tiếng nói cười trẻ trung, và trong các phòng ngủ toàn là học sinh trong tình thiếu vải ở nhiều cấp độ. Bà Grimesby lúc nào cũng là người giám sát màng trang phục cho các hoạt cảnh lịch sử. Elena đang định đề nghị bà ình vào chung với Caroline, nhưng điều đó không cần thiết. Bà Grimesby đã tự động dẫn cô vào đó rồi.
Caroline, lúc này chỉ còn độc bộ đồ lót thời trang trên người, ném cho Elena một cái nhìn rõ ràng là cố tình ra vẻ thờ ơ, nhưng Elena cảm nhận được sự hả hê hiểm độc bên trong đó. Cô nhất quyết không rời mắt khỏi mớ áo váy mà bà Grimesby đang nhặt lên khỏi giường.
“Của cháu đây, Elena. Một trong những bộ đồ được bảo quản tốt nhất của chúng ta – đồ thật đến từng chi tiết, kể cả mấy dải ruy-băng. Người ta tin rằng chiếc váy này từng thuộc sở hữu của bà Honoria Fells.”
“Đẹp quá,” Elena nói, khi bà Grimesby giữ chiếc váy làm bằng vải voan mỏng. “Nó may bằng vải gì thế bà.”
“Mút-xơ-lin Moravian và vải sa làm bằng tơ tằm. Vì hôm nay trời khá lạnh nên cháu có thể khoác cái áo khoác nhung kia bên ngoài cũng được.” Bà thủ thư chỉ một thứ trang phục màu hồng bụi bặm máng trên lưng ghế.