Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến: Chương 7
Elena ôm chặt em gái,dụi mặt vào mớ tóc bạch kim của cô bé một lúc.Nếu Stefan có thể gọi điện hay nhắn gửi gì được thì anh hẳn đã làm rồi.Trên đời này chẳng có gì có thể ngăn cản anh,trừ khi Stefan bị thương nặng,bị nhốt ở đâu đó,hoặc…
Elena không dám nghĩ tiếp chữ “hoặc” đó. Stefan còn sống;chắc chắn anh còn sống.Damon là kẻ dối trá.
Nhưng Stefan đang gặp rắc rối,và cô phải tìm được anh bằng cách nào đó.Elena lo nghĩ về chuyện đó suốt buổi tối,cố gắng lên một kế hoạch trong nỗi tuyệt vọng.Cô có một điều hiển nhiên : cô chỉ có một mình.Cô không thể tin tưởng bất cứ ai.
Trời sụp tối.Elena trở mình trên ghế và giả vờ ngáp.
“Cháu mệt lắm.” Elena khẽ nói. “Hình như cháu bệnh thật rồi.Chắc cháu phải ngủ thôi.”
Meredith chăm chú quan sát Elena. “Co Gilbert,hay là thế này đì,” cô bạn nói rồi quay sang dì Judith, “Có lẽ cháu và Bonnie nên ở lại đây đêm nay.Cho Elena có bạn ấy mà.”
“Ý hay đấy!” Dì Judith có vẻ hài lòng lắm. “Miễn sao bố mẹ các cháu không phải đối là được,cô bằng lòng ngay.”
“Từ đây lái xe về Herron xa quá.Chắc anh cũng ở lại luôn,” chú Robert nói, “Anh ngủ trên sa-lông cũng được.”
Dì Judith phản đối,bảo trên lầu thiếu gì phòng ngủ cho khách,nhưng chú Robert cứ khăng khăng nói “Sa-lông cũng thoải mái lắm rồi.”
Sau khi đưa mắt nhìn từ sa-lông ra đại sảnh,thấy cửa ra vào lồ lộ trong tầm mắt,Elena ngồi ngây ra.Họ hẳn đã lên kế hoạch phối hợp từ trước,hoặc ngay lúc này cũng về hùa với nhau để chắc rằng cô không thể chuồn khỏi nhà được.
Một lúc sau,khi bước ra khỏi phòng tắm,trên người khoác bộ kimono lụa đỏ,Elena thấy Meredith và Bonnie đang ngồi trân giường mình.
“Chào Rosencrantz và Guildenstern,(*Rosencrantz và Guildenstern:2 nhân vật trong vở kịch Hamlet của Shakespeare.Rosencrantz và Guildenstern là bạn của hoàng tử Hamlet nhưng lại tiếp tay với chú của Hamlet trong âm mưu giết chàng – ND)” cô cất giọng chua chát.
Bonnie,nãy giờ trông đã ủ dột lắm rồi giờ nghe vậy liền trở nên hoảng hốt.Bonnie ném về phía Meredith một cái nhìn nghi hoặc.
“Cậu ấy nhận ra bọn mình là ai mà.Elena chỉ muốn nói cậu ấy nghĩ bọn mình là gián điệp được dì Judith cử đến,” Meredith giải thích. “Elena,chắc chắn bồ biết là không phải thế chứa.Cậu không tin bọn mình sao?”
“Mình không biết.Liệu mình có thể tin không?”
“Được chứ,chúng ta là bạn bè mà.” Trước khi Elena động cựa gì,Meredith đã nhảy khỏi giường,chạy đi đóng cửa.Rồi cô quay lại đối mặt với Elena. “Giờ thì,làm ơn một lần trong đời chịu khó nghe mình nói đây,đồ ngốc ạ.Đúng là bọn mình không biết phải nghĩ gì về Stefan…nhưng chẳng lẽ bồ không thấy sao,đó là do lỗi của bồ.Kể từ khi cặp với cậu ta,bồ hoàn toàn cho bọn mình ra rìa.Nhiều chuyện xảy ra nhưng bồ chẳng thèm kể gì hết.Hoặc ít ra cũng không kể toàn bộ câu chuyện cho bọn mình nghe.Thế nhưng,mặc kệ điều đó,mặc kệ tất cả mọi chuyện,bọn mình vẫn tin bồ.Bọn mình vẫn quan tâm đến bồ .Bọn mình vẫn ủng hộ bồ,Elena ạ,và bọn mình rất muốn giúp.Nếu bồ không thấy tất cả những điều đó thì bồ đúng là đồ ngốc đấy Elena.”