Bạn đang đọc Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến: Chương 8
Elena chầm chậm nhìn từ khuôn mặt ngăm ngăm cương quyết của Meredith sang khuôn mặt trắng trẻo của Bonnie.Bonnie gật đầu.
“Thật đó,” Cô bạn nói,chớp mắt lia lịa như thể đang cố ngăn những giọt nước mắt trào ra. “Ngay cả khi bồ không thích bọn mình thì bọn mình vẫn thích bồ.”
Elena thấy mắt mình nhòe đí,vẻ lạnh lùng đổ sụp.Rồi Bonnie bước xuống giường,cả bọn ôm nhau,và Elena không thể ngăn dòng nước mắt chảy dài trên má.
“Mình xin lỗi đã không chịu nói chuyện với các cậu,” Elena nói, “ Mình biết các cậu không hiểu,mà mình thậm chí cũng không thể giải thích được vì sao mình không kể hết mọi chuyện cho các cậu.Mình không thể.Nhưng có chuyện này mình có thể nói.” Elena lùi lại,quệt nước mắt,ánh nhìn thành khẩn. “Dù cho các bằng chứng đều chống lại Stefan có tệ đến đâu chăng nữa thì anh ấy cũng không giết thầy Tanner.Mình biết anh ấy không làm vì mình biết thủ phạm là ai.Đó cũng là kẻ đã tấn công Vickie và ông già dưới gầm cầu.Và…” – Cô dừng lại suy nghĩ một giây – “Và,Bonnie ạ,mình nghĩ cũng chính hắn giết Yangtze.”
“Yangtze ư?” Mắt Bonnie mở to. “Nhưng sao hắn lại muốn giết một con chó?”
“Mình không biết,nhưng đêm ấy hắn có mặt ở nhà cậu.Và hắn rất…giận dữ.Mình rất tiếc,Bonnie ạ.”
Bonnie lắc đầu choáng váng. Meredith hỏi, “Sao cậu không báo cảnh sát?”
Tiếng cười của Elena thoáng vẻ kích động. “Mình không thể.Đó không phải là thế lực mà họ có thể đương đầu nổi.Và đó lại là một chuyện nữa mà mình không thể giải thích.Các cậu bảo vẫn tin tưởng mình,vậy thì,các cậu chỉ vần tin mình trong chuyện này thôi.”
Bonnie và Meredith hết nhìn nhau lài nhìn tấm khắn trải giường đang bị những ngón tay căng thăng của Elena bứt chỉ khỏi hoa văn thêu.Cuối cùng Meredith nói, “Thôi được.Vậy bọn mình giúp được gì?”
“Mình không biết,Chẳng có gì hết trừ khi…” Elena ngừng lại,nhìn Bonnie. “trừ khi,” cô đổi giọng, “cậu có thể giúp mình tìm Stefan.”
Đôi mắt nâu của Bonnie ngạc nhiên một cách thành thật. “Mình ? Nhưng mình thì làm được gì chứ?” Rồi khi nghe Meredith hít sâu một hơi,cô bạn liền kêu lên, “Ôi! Ôi!”
“Cậu có khả năng,nhớ lại đi,cậu biết mình ở đâu trong cái hôm mình ra nghĩa trang,” Elena nói , “Thậm chí cậu còn đoán được chuyện Stefan sẽ chuyển trường đến đây nữa.”
“Mình tưởng cậu không bao giờ tin mấy trò đồng bóng đó.” giọng Bonnie yếu ớt.
“Từ đó đến nay mình đã họa thêm được vài điều rồi.Dẫu sao mình sẽ sẵn sàng tin bất cứ thứ gì nếu nó giúp mình tìm thấy Stefan.Nếu có bất cứ cơ hội nào…”